Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 508: Thiên địa hựu chính khí



Văn khí? Còn tới bốn món văn khí?

Ngoài lão Đằng thì các Nho gia khác, kể cả mấy bậc đại năng Nho đạo, sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu gọi một lúc bốn món văn khí ra đều há hốc trợn cả mắt.

Không phải mọi người thường nói chỉ có những bậc Nho gia đạt tới cấp đại năng mới hội tụ được hai món văn khí sao?

Mặc dù mọi người đã biết người thiếu niên trước mặt này bất phàm, nhưng không ai có thể tưởng tượng được trình độ Nho đạo của hắn lại đạt được tới mức này. Mọi người chỉ nghĩ hắn đạt được cấp Đại Nho hoặc Nho gia đại năng là cùng.

Vậy tại sao hắn lại hội tụ được đến bốn món chí bảo văn khí của Nho đạo thế này?

Tất cả Nho gia có mặt tại đó gần như ngơ ngác hết một lượt, đến cả người của Phật môn cũng phải sửng sốt. Bốn món văn khí, lại thêm khí tức Nho đạo nồng đậm quanh thân, người như thế này sao có thể là kẻ địch được?

Phật môn đại địch? Đây chả nhẽ là……Phật môn đại địch sao?

Ở một bên khác sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy đoàn quân tà ma nhiều vô số kể thì sắc mặt hắn vẫn rất bình thản.

Có thể hắn cũng được tính là một trong số những nguyên nhân tạo ra khung cảnh này. Chỉ thấy Lâm Tiêu phất nhẹ cây bút tím trong tay.

Ầm!

Ngay lập tức chính khí mang theo hào quang bùng lên từ trong người hắn lao thẳng lên trời. Chính khí tụ lại thành một đám mây trên trời phát ra những tia hào quang chói mắt.

Cây bút trong tay Lâm Tiêu hạ xuống tờ giấy, từng con chữ từ trong giấy cứ lần lượt lao lên trời. Toàn bộ chính khí trong cơ thể hắn dồn hết lại viết thành một câu.

“Thiên địa hựu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình!”

(*trong trời đất có một loại chính khí, dựa vào loại chính khí này vạn vật sinh sôi không ngừng!”

“Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tác vi nhật tinh!”

(*Trên mặt đất sinh ra sông suối núi non, trên bầu trời tụ hợp thành nhật nguyệt!)

Ầm ầm ầm!!

Tiếng sấm sét bắt đầu vang lên, từng đám mây trên trời cũng bắt đầu tụ lại. Lôi quang bắt đầu đánh vào đám tà ma, những con tà ma trúng lôi quang đều chết không kịp chớp mắt. Chỉ có những cực kỳ lợi hại mới không bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên sau khi Lâm Tiêu tiếp tục viết thì dị tượng thiên địa cũng đã phản ứng lại.

“Ư nhân viết hạo nhiên, bái hồ tắc sương minh. Hoàng lộ đương thanh di, hàm hoà thổ minh đình.”

(* Người chính là hạo khí, tràn ngập cả đất trời. Đất nước đang buổi thanh bình, tràn ngập hoà bình và hạnh phúc.)

“Thời cùng tiết nãi hiện, nhất nhất thuỳ đan thanh. Tại tề thái sử giản,……..”

(*Gặp khi cùng cực biểu lộ khí tiết, ở đâu cũng để lại những cái đẹp. Ở Tề là giản thư của Thái sứ…..)

Tất cả Nho gia đứng xung quanh bắt đầu phát run. Chuyện này là thế nào? Tại sao một thiếu niên lại có thể viết ra những thứ này?

Luồng chính khí tinh khiết không ngừng cuồn cuộn dâng lên, làm cho người ta cảm thấy tới cả linh hồn cũng được gột rửa.

Ầm!

Ngay lúc này khi tức Nho đạo mạnh mẽ vẫn không ngừng tuôn ra từ hắn rồi lại lao thẳng lên trời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.