Hử??
Can Anh Túc nhíu mày, có chút khó hiểu.
Đó chẳng phải là hai loại văn khí của Tiêu Tiêu hay sao?
Lúc này lấy ra làm gì?
Chỉ thấy Lâm Tiêu huy động chiếc bút lông tử kim, viết gì đó lên trên giấy trắng.
Sau mấy nét bút, thư đã viết xong.
Văn khí giấy trắng khẽ run lên.
Nội dung vừa mới viết, đều hiện ra trên một trang giấy cũng phát sáng tương tự.
Lâm Tiêu nhặt trang giấy đó lên, gấp lại hai lần, sau đó nhét vào trong tay Can Văn Văn.
Sau đó, một tay hắn niết một pháp quyết, từ trong trận pháp cách âm đi ra.
Trận pháp cách âm này vẫn hoàn hảo, không hề bị tổn hại chút nào.
Việc điều chỉnh trận pháp này, tương đối khiến người ta bất ngờ.
Nhưng Can Anh Túc không hề để ý những chuyện này, sau khi Lâm Tiêu đi ra, nàng ta gấp gáp hỏi: “Lâm Tiêu, cô cô của ta sao rồi?”
Lâm Tiêu lấy ra một lá cờ, vung ra mấy văn trận lên trận pháp cách âm, mãi tới khi trận pháp cách âm hoàn toàn ngăn cách khỏi tầm mắt, linh thức, hắn mới ngừng lại.
Trận pháp cách âm đã được sửa xong.
“Ê, cô cô của ta, bà ấy rốt cuộc sao vậy?” Can Anh Túc sốt ruột nói.
“Tình thương!” Lâm Tiêu nói trước hai chữ, sau đó mới đem những gì mình nghe được, hiểu được, kể lại cho cô nàng.
“Cái gì!!! Là Mục lão kia….ông ấy là người mà cô cô ta nhớ nhung mấy chục năm ư?” Can Anh Túc ngơ ra.
Nàng ta có mối quan hệ rất thân thiết với cô cô. Đương nhiên cũng biết được một số chuyện của cô cô nhà mình.
Lúc cô cô còn trẻ, từng có một mối tình sâu đậm.
Nhưng cuối cùng vì thân phận của hai người khác biệt quá lớn mà đành chia tay.
Quá trình cụ thể thế nào thì không ai nói cho nàng ta biết cả, cô cô cũng chẳng nói với nàng ta.
Nàng ta chỉ biết, có rất rất nhiều lúc, cô cô đều sẽ nhìn về một hướng mà lẩm bẩm một mình, trong đôi mắt lộ vẻ nhớ mong và thương cảm.
Can Anh Túc sau khi hiểu rõ nguyên nhân và kết quả, cũng không còn sốt ruột như trước nữa.
Chuyện này bản thân nàng ta không cách nào giải quyết.
Thứ như vết thương lòng, người ngoài khó mà giúp được.
Nhưng nghĩ tới thứ mà Tiêu Tiêu đưa cho cô cô ở phút cuối, nàng ta tò mò hỏi: “Tiêu Tiêu, vậy ngươi đưa cho cô cô ta thứ gì thế?”
“Bốc thuốc đúng bệnh, thứ chữa trị tình thương, giờ chỉ xem xem cô cô ngươi có thể đi ra được không thôi.” Lâm Tiêu cảm thán một câu.
Nếu đây không phải là món nợ của lão Mục, hắn lười chẳng muốn quản.
“Hử?…Vậy đó là thứ gì, là đơn thuốc hay sao? Cho ta một bản đi.” Can Anh Túc chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
“Ngươi lấy thứ đó cũng vô dụng, không hợp với ngươi!” Lâm Tiêu trợn mắt nói với nàng ta.
Sao mà tò mò lắm thế cơ chứ!
“Ta còn chưa thử mà sao biết không có tác dụng với ta.” Can Anh Túc bắt đầu giở trò mặt dày.
Lâm Tiêu đã bước xuống bậc của đình viện mà đi ra ngoài, nói: “Ngươi ở đây bầu bạn với cô cô hay là cùng ta đi dạo Thiên Địa Văn cung?”
“Cái nơi tồi tàn như Văn cung có gì hay mà đi dạo chứ, ngươi đi đi, ta ở đây đợi cô cô ta đi ra.” Can Anh Túc không đi theo.
Cô cô đã như vậy rồi, rất cần người ở bên bầu bạn.
Tuy bây giờ trận pháp cách âm đã được sửa thành trận pháp ngăn cách toàn bộ, nàng ta không biết rõ tình hình bên trong trận pháp như thế nào.
Nhưng nàng ta vẫn muốn đợi cô cô đi ra, sau đó an ủi và chăm sóc cô cô cho thật tốt.
Lâm Tiêu cũng biết là sẽ như vậy, không nói gì thêm, nhấc chân bước ra khỏi đình viện.
Đám người Đằng lão vẫn luôn đợi hắn ở bên ngoài, cách đình viện không xa.
Khi những Nho giả kia vây lấy hắn, Lâm Tiêu bắt đầu đi dạo Thiên Địa Văn cung.
Ở một nơi khác,
Can Văn Văn ở trong trận pháp cách biệt hoàn toàn, cảm thấy trái tim sắp vỡ nát.
Tiểu Cương tại sao lại đầu đất vậy chứ, tại sao lại chẳng hiểu mình gì cả.
Sao ta có thể để ý tới những ánh mắt dung tục kia chứ.
Sao có thể để tâm sự khác biệt thân phận giữa hai người chứ.
Sao có thể luyến tiếc cái thân phận hoàng thất Đại Can này chứ.
Cũng không biết là khóc bao lâu.
Can Văn Văn mới bình tĩnh lại một chút.
Lúc này, bà mới chú ý tới sự thay đổi của trận pháp, còn có thêm một tờ giấy xuất hiện trên tay.
Điều này khiến trong lòng bà hơi có chút ấm áp.
Chắc hẳn những thứ này là do Lâm Tiêu làm nhỉ.
Tên nhóc này đúng là tốt hơn sư tôn của nó nhiều.
Không hổ là người có thể viết ra loại tuyệt cú thiên cổ như ‘hỏi thế gian tình ái là chi’.
Sư tôn của nó mà được bằng một phần mười trình độ của nó là tốt rồi.
Tuy không mở tờ giấy trong tay ra, không biết bên trong viết gì.
Nhưng Can Văn Văn không cảm thấy nội dung trên tờ giấy có thể giúp được gì cho mình.
Khi đọc được lá thư mà Tiểu Cương viết cho mình, bà cảm thấy tương lai của hai người, quá khó, quá khó, khó tới mức không cách nào nắm bắt được.
Can Văn Văn do dự trong giây lát, vẫn mở tờ giấy trong tay ra.
Bất luận thế nào, đều là một phần tâm ý của thằng nhóc mà.
Trong nháy mắt, giống như phong ấn bị mở ra.
Một luồng sáng trắng chiếu lên toàn bộ trận pháp, toàn bộ đình viện, tiếp đó xông thẳng lên trời.
‘Minh nguyệt có bao lâu? Nâng cốc hỏi trời cao.’
‘Không biết thiên thượng cung khuyết, đêm nay là năm nào.’
………
‘Người có thăng trầm, trăng có sáng đục tròn khuyết, chuyện xưa nay khó vẹn toàn.’
‘Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm chung thiền quyên!’
Dị tượng Nho đạo trên bầu trời vừa mới tản đi, lúc này lại tụ lại lần nữa.
Tường vân và hào quang lại lần nữa xé rách màn đêm u tối.
Tuy không hoành tráng như ban nãy, nhưng vẫn khiến vô số người và Nho giả kinh ngạc.
“Lại, lại nữa rồi?”
“Không phải, Đằng lão chẳng phải là đã vào Thiên Địa Văn cung cùng Lâm Tiêu rồi sao?”
“Đúng đúng, ta tận mắt thấy Lâm Tiêu đi vào rồi mà, vậy đây là….”
“Cảm giác này….giống y hệt như khi Lâm Tiêu dẫn động Thiên Cổ Chi Thư và Thiên Cổ Tuyệt Cú, nhất định là Lâm Tiêu, không sai vào đâu được.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì.”
Mọi người đều thắc mắc vô cùng, lại kinh hãi không thôi.
Mà lúc này, Can Văn Văn ở trong trận pháp cách biệt, vừa mới khóc hết nước mắt, lại lần nữa tuôn rơi.
Những hồi ức khi ở bên Tiểu Cương không ngừng ùa về trong đầu.
Sai rồi!
Tiểu Cương có lỗi.
Lẽ nào bà lại không ư.
Lẽ nào bản thân mình thật sự phải bỏ lỡ mối duyên phận này sao?
Không!
Bà không muốn!
Trong nháy mắt, Can Văn Văn nghĩ thông suốt rồi, cái gì cũng nghĩ thông rồi.
Hai tay bà niết pháp quyết.
Toàn bộ trận pháp tiêu tan.
“Cô cô, người đỡ chút nào chưa?” Can Anh Túc quan tâm hỏi thăm.
“Nha đầu, ngoan ngoãn đi theo Lâm Tiêu đi, thằng bé là một người đáng để phó thác. Cô cô có việc phải đi trước, nếu như phụ thân con hỏi tới, thì nói là cô cô đã có quyết định của chính mình rồi.”
Can Văn Văn để lại một câu, rồi cả người hóa thành tàn ảnh, bay về phía vương triều Đại Ngụy.
Can Anh Túc có chút mờ mịt.
Cô cô sao vậy nhỉ?
Cũng chính vào lúc này.
Một âm thanh truyền khắp xung quanh Thiên Địa Văn cung.
“Bệ hạ cho truyền Lâm Tiêu và Đằng đại nho vào điện!”
Chương 197: Không được nói bừa rồi, một câu thôi là dẫn động Nho đạo rồi
Hoàng cung Đại Can.
Lâm Tiêu đi theo Đằng lão tiến vào trong chủ điện của hoàng cung.
Đây là lần đầu tiên hắn bước đi trong hoàng cung như này đấy.
Lúc ở vương triều Đại Ngụy, hắn cũng chưa từng tới hoàng cung, cho nên bây giờ trong ánh mắt không tránh khỏi có đôi chút hiếu kỳ.
“Bái kiến bệ hạ!”
Khi hai người tiến vào đại sảnh cung điện, Đằng lão hơi cong người về phía người đàn ông trung niên ngồi trên long ỷ, hành lễ nói.
Lâm Tiêu lúc này mới nâng mắt nhìn.
Quân chủ Đại Can.
Trên người mặc kim bào cao quý, khí tức chí ít cũng đạt tới cường giả Hóa Đỉnh Cảnh.
Trên người không chỉ có khí tức Võ đạo, mà khí tràng Nho đạo cũng không yếu.
Ầy!
Quân chủ này hóa ra cũng là văn võ song tu.
Với nhãn lực của Lâm Tiêu, có thể nhìn ra được, quân chủ Đại Can này chắc chắn là tu Võ đạo tới mức độ cực cao. Sau đó mới đi đồng tu Nho đạo.
Thấy Đằng lão ở bên cạnh đã hành lễ nói chuyện rồi.
Lâm Tiêu do dự trong chốc lát, cũng mở miệng.
“Lâm Tiêu, Kiếm Ma tông, bái kiến bệ hạ!” Lâm Tiêu không sủng không nịnh, nói.
Thậm chí, lúc hắn nói chuyện, lưng còn đứng thẳng, hoàn toàn không có ý muốn hành lễ.
Điều này khiến những đại thần khác trong đại sảnh chủ điện ngay từ đầu đều phải cau mày.
Có đại thần muốn đứng ra chỉ trích Lâm Tiêu một phen về hành vi vô lễ này, lại bị quân chủ Đại Can quăng một ánh mắt tới, ép cho lui lại.
“Lâm Tiêu là Nho thánh chi tư, thấy trẫm đương nhiên không cần hành lễ, các khanh lui xuống đi.” Quân chủ Đại Can phất tay về phía các đại thần kia nói.
Cho dù những đại thần này còn muốn nói gì đó, nhưng quân chủ đã lên tiếng rồi, bọn họ cũng không cách nào nói tiếp được.
“Vâng!” Các đại thần đồng thanh.
Sau khi nhìn Lâm Tiêu thêm vài cái, đám đại thần này đều đồng loạt lui xuống.
Cũng không biết có phải là ý của quân chủ Đại Can không.
Lúc này trong chủ điện chỉ còn lại Lâm Tiêu, Đằng lão và vị quân chủ này.
Ngoại trừ ba người, thì trong đại sảnh ngay cả hộ vệ cũng không có lấy một mống.
“Lâm Tiêu, tên của ngươi ở trong vương triều Đại Can đã sớm như sấm rền bên tai rồi. Trẫm cũng rất muốn gặp ngươi một lần, hôm nay vừa gặp, quả nhiên khác biệt mà.”
Lâm Tiêu có chút ngượng ngùng.
Trước kia gặp phải kiểu nhân vật tai to mặt lớn này, hắn đều bị trào phúng một phen, sau đó hắn nổi giận, rồi nhảy vào chiến.
Kiểu người ôn hoà như quân chủ Đại Can này vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Hơn nữa, hắn nhìn ra được, trong ánh mắt đối phương tràn đầy thiện ý, đúng là rất muốn tạo mối quan hệ tốt.
“Bệ hạ khách sáo rồi, Lâm mỗ chỉ là may mắn hơn kẻ khác một chút, thiên phú cao hơn một chút thôi.” Lâm Tiêu hiếm khi khiêm tốn như vậy.
Quân chủ Đại Can và Đằng lão hơi sững lại.
Một chút này của ngươi cũng hơi bị quá đáng rồi đó!
Ba người bắt đầu trò chuyện, nói chuyện từ vương triều Đại Can tới chuyện vương triều Đại Ngụy, từ Võ đạo nói tới Nho đạo.
Nói qua ba tuần trà, quân chủ Đại Can mới dẫn cuộc trò chuyện tới chủ đề chính.
“Lâm Tiêu, Đại Can và Đại Ngụy trước giờ vẫn luôn giao hảo, đi tới thuận tiện, Ngươi lại là người tài của Nho thánh, có bằng lòng đảm nhận một chức vụ trong Thiên Địa Văn cung của vương triều Đại Can ta không, muốn đảm nhiệm công việc gì, ngươi cứ tùy ý đưa ra.
“Cho dù là muốn tiếp quản vị trí của Đằng lão, trưởng quản Văn cung, cũng không phải là không được, ngươi thấy sao?”
Quân chủ Đại Can tràn đầy kỳ vọng mà hỏi.
Nhưng không hỏi thì thôi, vừa hỏi đã khiến người ta hú hồn chim én.
Lâm Tiêu giật cả mình.
Tới rồi, tới rồi, hỏi tới trọng điểm rồi.
Lúc hắn tiến vào điện, đã đoán được quân chủ này sẽ chiêu mộ mình.
Nhưng không ngờ đối phương sẽ đem toàn bộ Văn cung ra để làm điều kiện chiêu mộ mình.
Cái này….
Cái ông này!
Đó là Thiên Địa Văn cung đó, ngài nỡ sao?
Hơn nữa, nói thế nào thì hắn cũng là người ngoài, nếu tiếp quản Thiên Địa Văn cung thật, các người cũng yên tâm sao?
Lâm Tiêu nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Quân chủ Đại Can cũng không sốt ruột, yên tĩnh chờ đợi.
Nửa nén hương trôi qua, Lâm Tiêu mới từ tốn nói: “Bệ hạ, e là phải làm ngài thất vọng rồi. Lâm mỗ chí không tại nơi này, cho dù cưỡng ép ở lại, cũng e là không ở lâu được.”
Quân chủ Đại Can nghe vậy, tuy có chút thất vọng, những cũng là trong dự liệu.
“Vậy, chí tại nơi nào?” Quân chủ Đại Can thật lòng hỏi.
Lâm Tiêu suy tư trong chốc lát.
Vấn đề này hắn vẫn chưa từng nghiêm túc nghĩ qua.
Trở nên mạnh hơn! Không ngừng mạnh lên, là mục tiêu của hắn.
Nhưng nói về chí hướng.
Trả lời thế nào mới có thể hoàn toàn thuyết phục đây.
Vài giây sau.
Lâm Tiêu mở miệng nói: “Vì thiên địa lập tâm, vì chúng sinh trong thiên hạ lập mệnh, vì những vị thánh đời trước mà kế thừa tuyệt học, vì vạn giới mở ra thái bình,”
Quân chủ Đại Can và Đằng lão nghe những lời này, toàn thân chấn động, ánh mắt kinh hãi không thôi.
Trong miệng lặp lại vô số lần câu nói này.
Lập tâm, lập mệnh, thái bình…..
Đây….đây…..
Đây chính là chí hướng của nhân tài Nho thánh sao?
Bọn họ nổi da gà. Thật sự nổi da gà rồi, cảm thấy toàn thân rùng mình nổi gai ốc.
Từ đầu tới chân đều tê dại.
Nhưng sau đó.
Ầm!!!
Một luồng, trăm luồng, nghìn luồng…..
Vô số hào quang huyền ảo, từ bốn góc và đỉnh đại điện, ầm ầm giáng xuống, đồng loạt chui vào trong cơ thể Lâm Tiêu.
Nho đạo ý cảnh trên người Lâm Tiêu triệt để tỏa ra, tràn khắp đại điện.
Ý Cảnh Chi Lực, đang nhanh chóng biến hóa, sức mạnh tăng thêm một bậc.
“Nho đạo Lĩnh Vực! Tiểu…tiểu bằng hữu Lâm Tiêu này, chỉ trong một ngày đã đạt tới bước này, quá…quá ghê gớm rồi!” Vẻ mặt Đằng lão kinh hoàng, không thể tin nổi.
Nhảy dựng lên, quân chủ Đại Can từ long ỷ đứng dậy, sau đó hơi khom người với Lâm Tiêu.
“Chí hướng của Lâm Tiêu đại tài, trẫm nể phục không thôi. Đại tài bậc này, quả thực không nên bị gò bó trong Đại Can và Đại Ngụy.”
Qua một nén hương.
Dị tượng trên người Lâm Tiêu mới từ từ tiêu tan.
Khí tức trên toàn thân hắn tự nhiên sẵn có.
Sức mạnh của Võ đạo và Nho đạo toàn bộ thu lại trong cơ thể, nếu người nào không biết Lâm Tiêu, cho dù tu vi có cao hơn hắn nhiều, cũng khó mà nhìn ra được thực lực thật sự của Lâm Tiêu.
Giống như Đằng lão ở trước mặt đây, ông ta bây giờ đã không còn nhìn ra cảnh giới Võ đạo và cảnh giới Nho đạo của Lâm Tiêu nữa rồi.
Sự thay đổi này khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Cũng không biết Nho đạo Lĩnh Vực của tiểu bằng hữu là gì!
Chỉ e là ông ta không có cơ hội được nhìn thấy rồi.
Lâm Tiêu khôi phục tỉnh táo.
Quân chủ Đại Can và Đằng lão kinh hãi, mà hắn lại bình tĩnh như thường.
Bản thân Lâm Tiêu không ngờ, chỉ tùy tiện nói một câu đầy thuyết phục, lại tạo thành hiệu quả như này.
Xem ra sau này không được nói bừa rồi.
Thật ra lần này đột phá, cũng do một phần may mắn.
Nho đạo ý cảnh của hắn vốn đã đạt tới viên mãn rồi, là trạng thái chờ đột phá.
Một câu nói vừa rồi, đã trực tiếp dẫn động Nho đạo, hoàn thành một bước cuối cùng.
Coi như là thuận nước đẩy thuyền, cũng coi như là cơ duyên tình cờ.
“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu có chí hướng vĩ đại như vậy, chẳng trách lại là người tài của Nho đạo thánh. Nhưng thời đại này, Nho đạo tụt dốc, tiểu bằng hữu Lâm Tiêu muốn đưa Nho đạo phát triển ra bên ngoài, e là không dễ dàng đâu.” Đằng lão thổn thức, nói.
Quân chủ Đại Can gật đầu đáp lời: “Quả thực đúng như Đằng lão nói, Võ đạo đang ở thời thịnh thế, Nho đạo lại bị người ta hiểu nhầm, từ bỏ. Nhưng lần này yêu ma tái thế, cùng với sự quật khởi của thiên tài Lâm Tiêu, có thể sẽ giúp cho Nho đạo bắt được một cơ hội.”
Lâm Tiêu nghe vậy, ánh mắt chuyển động.
“Có lẽ, đối với sự quật khởi của Nho đạo, ta có chút ý tưởng không được chín chắn cho lắm.