Lại bước một bước về phía trước.
Thử thách, tiếp tục!
Bịch bịch bịch!
Bậc thứ sáu mươi mốt.
Bậc thứ sáu mươi hai.
Bậc thứ sáu mươi ba.
…
Ngay lập tức, tất cả mọi người bên dưới đã sững sờ lại càng thêm sững sờ, tiếng cảm thán vang lên khắp nơi.
Điên rồi sao!
Người trên Thiên Thê này thực sự là người sao?
Lẽ nào hắn đã là cường giả Toản Đan cảnh rồi, ẩn giấu thực lực tới đây trêu đùa bọn họ.
Người của Lưu Vân Tông đều nhìn bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Chỉ có hai người có biểu cảm khác lạ.
Một là Lạc Vũ Thương, đôi mắt đẹp của nàng ta chăm chú nhìn Lâm Tiêu.
Tên này quả nhiên đúng là một quái vật.
Khi ở trong hang động, dường như đối phương chỉ dùng vài giây để giết Tư Không Hạo thì nàng ta đã biết.
Màn thể hiện của người này trên Thiên Thê chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc. Quả nhiên, hắn đã thật sự làm được.
Không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt không tập trung vừa rồi của Lạc Vũ Thương lại như sắp bốc cháy.
Biểu cảm khác lạ của người còn lại chính là Lạc Hải Thành- Lạc tông chủ.
Ken két ken két.
Ông ta nghiến răng ken két.
Ánh sáng xanh rực rỡ?
Cửu U Trấn Ma Ấn tầng thứ tư ư???
Mục lão đầu, ông tìm đâu ra một đồ đệ quái vật như vậy?
Kiếm Ma Tông các ngươi vì đồ đệ này đã tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết và tài nguyên vậy?
Thảo nào, chẳng trách giọng điệu của Mục lão trong thư lại kiêu ngạo và tự tin như vậy.
Sơ suất rồi, lại bị lão già này dạy cho một bài học.
Chết tiệt!!
Lần này… lần này thật sự sẽ lại thua sao?
Lạc tông chủ cũng chăm chú nhìn Lâm Tiêu vẫn đang leo lên, ánh mắt bất lực và vô vàn suy nghĩ.
Trong lòng ông ta thầm hét lên: Tiểu tử, cầu xin ngươi, hãy dừng lại đi.
Khi người của Lưu Vân tông lại một lần nữa rơi vào tình trạng bối rối, Lâm Tiêu cũng không quan tâm đ ến cảm nhận của họ nữa.
Sau khi kích hoạt Cửu U Trấn Ma Ấn, hắn tiếp tục lao lên phía trên.
Tốc độ thậm chí còn nhanh hơn trước.
Lâm Tiêu có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình đang nhanh chóng tiêu hao, nếu không nhanh lên, e rằng sẽ không thể duy trì được Trấn Ma Ấn lâu nữa.
Bậc thứ bảy mươi.
Bậc thứ bảy mươi ba.
Bậc thứ bảy mươi tám.
Lâm Tiêu hết lần này đến lần khác thách thức điểm giới hạn tâm lý của mọi người trong Lưu Vân tông.
Sau một vài lần, tất cả mọi người đã tê liệt.
Nói đi, rốt cuộc ngươi có thể bước đến bậc bao nhiêu.
Cho một con số đi, nếu không, bọn họ thực sự không thể đoán ra.
Đoán một lần rồi lại sai một lần nữa.
Lẽ nào, ngươi muốn thông quan Thiên Thê sao?
Bây giờ Lâm Tiêu không có tâm trí để nghĩ về những thứ khác.
Khi bước đến bậc thứ tám mươi, cho dù hắn đã thi Trấn Ma Ấn thì trọng lực nặng nề áp xuống vẫn khiến tốc độ của hắn chậm lại.
Ở bậc tám mươi ba, Lâm Tiêu đã bắt đầu đổ mồ hôi.