Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 37: Vẫn đang nói dối



Hôm sau, tin tức của báo chiều Đại Dương khiến cả thành phố phải chú ý, rất nhanh đã trở thành đề tài nóng hổi.

Lưu Uyển Như bị gọi tới cục cảnh sát lần nữa, sắc mặt cô ta tái nhợt, phải tô son đỏ mới miễn cưỡng trông có tinh thần một chút.

“Tôi đọc báo rồi, thì ra bố mẹ chồng tôi bị Hạ Vạn Đạt giết…”

“Trước mắt Hạ Vạn Đạt có hiềm nghi lớn nhất, nhưng vẫn chưa thể xác định là hung thủ.” Khúc Mịch ngắt lời, “Cô biết Thái Dũng không?”

Lưu Uyển Như không ngờ lại bị hỏi vấn đề này, ngẩn ra một lúc, lắc đầu: “Tôi không biết Thái Dũng, chỉ từng nghe cái tên này.”

Khúc Mịch đưa ảnh chụp cho cô ta xem.

Lúc đầu Lưu Uyển Như chẳng hiểu có chuyện gì, đến khi nhìn rõ tấm ảnh, ánh mắt liền cứng lại, vội cầm lên xem.

“Hình như là tôi.” Cô buồn bực nhìn Khúc Mịch, tỏ ra khó hiểu, “Đội trưởng Khúc, tấm ảnh này do ai chụp? Anh bảo tôi xem nó là có ý gì?”

“Người đàn ông trong ảnh là Thái Dũng, có người thấy hai người hẹn hò ở quán bar.”

“Anh ta là Thái Dũng?” Lưu Uyển Như kinh hãi, “Chúng tôi không hẹn hò, chỉ là vô tình gặp mặt nên trò chuyện vài câu thôi. Thì ra anh ta là Thái Dũng. Ông trời đúng là biết trêu chọc người ta, nếu sớm biết thế…”

Chồng có tình nhân là đàn ông ở bên ngoài vẫn sống với mình, bản thân không hiểu sao lại gặp tình nhân đó, hai người họ có lên giường hay không thì không ai biết. Việc này mới nghĩ tới thôi đã thấy người ta thấy buồn nôn.

“Sau khi rời khỏi quán bar hay người đi đâu?”

Lục Li ở cạnh đang rót nước, nghe Khúc Mịch hỏi vậy liền ngừng tay.

“Tôi về nhà, không biết anh ta đi đâu.” Lưu Uyển Như bắt đầu đứng ngồi không yên, “Thật ra đó là lần đầu tôi đến đó, cũng là lần cuối cùng. Tôi có tâm sự nhưng lại không tìm được ai để chia sẻ, đang lang thang trên phố thì đột nhiên rẽ vào. Tôi thật sự… Thật sự…”

Cô ta bật khóc.

Khúc Mịch cau mày, ghét bỏ đứng dậy bỏ đi.

Anh vừa tới cửa, liền thấy Vương Nhân Phủ dẫn một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm đến.

“Đội trưởng!” Vương Nhân Phủ hưng phấn, “Hạ Vạn Đạt xuất hiện rồi!”

Mọi người trong phòng đều nhìn qua đây, Lưu Uyển Như đứng dậy xem, khi thấy Hạ Vạn Đạt ánh mắt thoáng lập lòe.

“Tôi không giết người, càng không có cưỡng gian!” Xem ra Hạ Vạn Đạt là người bộc trực, vừa tới liền ồn ào, “Hạ Vạn Đạt tôi nam tử hán đỉnh thiên lập địa, dám làm dám nhận. Tôi đúng là hận Lệ Nhất Thiên, có lẻn vào nhà họ đập nát một chiếc siêu xe. Tôi không có tiền bồi thường, tình nguyện ngồi tù!”

“Ai có thể chứng minh ông chỉ đập xe?” Khúc Mịch cười như không cười, ánh mắt nghi ngờ đúng lúc khơi dậy cảm xúc của Hạ Vạn Đạt.

“Chưa làm chính là chưa làm, trời đất chứng giám!” Hạ Vạn Đạt bỗng nhìn thấy Lưu Uyển Như, hai mắt sáng ngời, “Hôm đó cô ta cãi nhau với một người đàn ông trong phòng, tôi sợ bị họ phát hiện nên đập xe xong liền bỏ chạy.”

“Có phải người đàn ông này không?” Khúc Mịch đưa ảnh của Thái Dũng cho ông ta xem.

Hạ Vạn Đạt vừa nhìn qua liền gật đầu khẳng định: “Chính là hắn! Tôi lén nhìn vào trong, người đàn ông này đối mặt với tôi, dưới khóe mắt trái của hắn có một nốt ruồi đỏ, tôi nhớ rõ lắm.”

“Lệ phu nhân, cô vẫn đang nói dối!” Khúc Mịch nhìn Lưu Uyển Như, “Cô giải thích đi, nếu không… E là cô không thể rời khỏi đây.”

Lưu Uyển Như che mặt, lặng lẽ nức nở.

“Đúng vậy, tôi nói dối.” Sắc mặt cô ta tái nhợt, mệt mỏi ngồi xuống ghế, “Tôi vốn dĩ không biết hắn là Thái Dũng, nhưng hắn lại biết tôi. Chúng tôi nói chuyện vài câu không đầu không đuôi xong, tôi liền về nhà. Không ngờ hắn lại đi theo tôi, còn muốn nói chuyện cho rõ. Hắn bảo mình và Nhất Thiên thật lòng yêu nhau, hy vọng tôi có thể tác thành cho họ, còn bảo tôi hãy ly hôn với Nhất Thiên. Tôi giận quá nên cãi nhau một trận với hắn. Tôi hỏi hắn tung tích của Nhất Thiên, hắn không chịu nói, còn bảo bọn họ đã hứa hẹn sẽ mãi mãi ở bên nhau. Sau đó hắn cứ thế bỏ đi. Hôm sau tôi phát hiện xe bị người ta đập hư, cứ tưởng là Thái Dũng làm trước khi đi nên không dám báo án, sợ người ta biết chuyện đáng xấu hổ này.”

“Cô hận Thái Dũng không chỉ cướp đi tình yêu của Lệ Nhất Thiên, còn hủy hoại gia đình cô, thế nên mới giết anh ta đúng không?” Mạnh Triết ép hỏi.

“Không có, tôi không có giết người!” Lưu Uyển Như vừa lắc đầu vừa kêu, “Không phải mấy anh tìm được con dao có dấu vân tay của Nhất Thiên ở hiện trường sao? Tại sao còn vu oan cho tôi là hung thủ giết người? Tôi chỉ không nói thật mà thôi, không hề phạm pháp.”

“Nói dối không phạm pháp, nhưng cung cấp lời khai giả phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Lục Li nói, “Cô bị nghi ngờ có liên quan đến việc cung cấp khẩu cung giả, gây khó khăn cho việc điều tra của cảnh sát, chúng tôi có thể truy cứu trách nhiệm của cô.”

“Anh… Em…” Thấy Lục Li như vậy Lưu Uyển Như liền mất bình tĩnh, cô ta đứng dậy muốn nói gì đó, không ngờ lại hôn mê bất tỉnh.

Lục Li đứng ngay bên cạnh, nhanh chóng đỡ lấy cô ta, vô tình thấy mặt dây chuyền hình mặt trăng cô ta đang đeo.

Đó là quà sinh nhật anh mua tặng, không ngờ cô vẫn luôn đeo trên người. Anh vốn dĩ còn nghi ngờ cô ta, bây giờ  không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

“Uyển Như, em sao vậy?” Lục Li gọi hai tiếng không nhận được hồi đáp, vội bế cô ta chạy ra ngoài.

Khúc Mịch cho tạm giam Hạ Vạn Đạt, đồng thời sai người đến quán bar điều tra.

Rất nhanh bên quán bar đã có kết quả. Bartender và ông chủ bên đó đều không quen biết Lưu Uyển Như và Thái Dũng, không hề có ấn tượng với họ.

Lưu Uyển Như cũng tỉnh, cô ta quyết định không truy cứu chuyện Hạ Vạn Đạt đập xe, Hạ Vạn Đạt được phóng thích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.