Rốt cuộc Yến Song đã hiểu.
Tần Vũ Bạch đang nghi ngờ y có quan hệ với Ngụy Dịch Trần.
Không thể không nói, một chiêu này của Tần Vũ Bạch vừa tàn nhẫn lại cao minh.
Bất ngờ thử phản ứng của Ngụy Dịch Trần, vừa không cần phải trả bất cứ cái giá nào, phí tổn duy nhất là có thể tổn thương lòng tự tôn của Yến Song.
Mà đó chính là thứ Tần Vũ Bạch không cần.
Mất thì mất thôi.
Không hổ là đỉnh cấp gian thương trong sách, quyết sách đưa ra vĩnh viễn là hại người ích ta.
Điều duy nhất hắn tính sai là vị thư ký này của hắn chính là một tên bi.ến thái.
Bây giờ Yến Song chỉ lo Ngụy Dịch Trần không kiềm được, một khi sơ suất trước mặt Tần Vũ Bạch thì khó xử ghê.
“Tiên sinh, có cần tôi ra ngoài trước không?”
Quản gia không hề gợn sóng, một chút phản ứng dư thừa cũng không có.
Sự tức giận của con người là một loại cảm xúc khó che giấu, kể cả là một cái chớp mắt cũng có thể để lộ.
Nhưng thật sự một cái chớp mắt cũng không có, Tần Vũ Bạch chỉ thấy một tia hưng phấn lóe qua trên mặt Ngụy Dịch Trần.
Đều là đàn ông, Tần Vũ Bạch có thể hiểu loại hưng phấn này.
Nhưng nghi ngờ trong lòng cũng không hoàn toàn biến mất, Tần Vũ Bạch buông bàn tay đang khống chế Yến Song, Yến Song lập tức chui lên khỏi bàn, gương mặt y ửng hồng, môi căng đỏ, tức giận giơ tay lên. Tần Vũ Bạch đã sớm có chuẩn bị mà bắt được cổ tay y, dễ dàng khống chế người trong lồ.ng ngực, “Quậy cái gì.”
“Anh buông tôi ra, anh đáng ghét……”
Lời lên án mơ hồ lại càng trợ giúp cho âm mưu của Tần Vũ Bạch.
Khóe mắt Tần Vũ Bạch để ý quản gia của hắn, cơ mà đối phương đã thức thời cúi đầu, làm bộ mắt điếc tai ngơ.
“Anh xuống trước đi.”
Quản gia không chần chờ lại một giây nào, quyết đoán mà đi ra noài, ngay cả bóng lưng cũng không chút dây dưa, nhìn qua thì không có gì dị thường.
“Tần Vũ Bạch!”
Nội tâm Yến Song vui sướng mà gọi Tần Vũ Bạch, rốt cuộc lại có thể cày KPI ngược thân, làm đi, hung hăng mà làm!
Vẫn là Tiểu Tần đáng tin cậy!
Ở phương diện bị tình nhân đánh này Tần Vũ Bạch rất có tâm đắc, khống chế được tay chân Yến Song, ôm người từ sau lưng như nhộng mà khóa lại trong lòng hắn, ngữ khí mang ý cười, “Chỉ đùa chút thôi mà, em giận tới vậy sao?”
Yến Song vẫn giãy giụa, cúi đầu cắn một phát ở hổ khẩu* của Tần Vũ Bạch.
* Hổ Khẩu: vị trí giữa ngón tay cái và ngón trỏ.
Nỗi đau đớn ở hổ khẩu còn lâu mới mang lại cảm giác rõ ràng bằng sự nghi ngờ không thể xóa nhòa trong lòng hắn, tâm trí Tần Vũ Bạch bình tĩnh hơn bất cứ khi nào trước đây, hắn rút mình ra khỏi mối quan hệ đặc thù này, lấy góc độ người đứng nhìn thận trọng phán đoán xem rốt cuộc hoài nghi của hắn có căn cứ hay không.
Hoài nghi không cần căn cứ, chỉ cần cảm giác, Tần Vũ Bạch tỉnh táo mà nói với chính mình.
Hắn lạnh lùng rũ mắt xuống, môi dán lên vành tai đỏ ửng của Yến Song, dịu dàng nói: “Được rồi đó, muốn quậy thì lên giường quậy cho đục nước luôn.”
Lực cắn ở hổ khẩu thả lỏng một chút, ngay sau đó cắn càng mạnh hơn.
Mùi máu tươi truyền vào xoang mũi, đôi mắt Tần Vũ Bạch càng ngày càng lạnh, một bàn tay khác siết cổ Yến Song, dùng chút lực, giọng hơi lạnh, “Nhả ra.”
Bàn tay ở cổ từ từ siết chặt, nhưng chung quy vẫn không quá mạnh.
Yến Song hết sức chuyên chú mà cắn riết tra công không thả, cày tràn kpi luôn, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài rất nhỏ, bàn tay siết cổ y buông ra, lặng lẽ thả xuống.
“Ô ——”
Yến Song không tự chủ được nhả ra, hoảng hốt lo sợ lại muốn giãy giụa, “Anh làm gì……”
Miệng vết thương ở hổ khẩu chảy máu đầm đìa, dòng máu uốn lượn bò xuống ngón tay thon dài, nhuộm đầu ngón tay thành màu sắc tươi đẹp, Tần Vũ Bạch tùy ý bôi vết máu lên gò má trắng nõn trong tầm tay, Yến Song tránh né nghiêng đầu, lại bị bàn tay đầy máu kia bóp cằm quay mặt về.
Có chút cấm kỵ một khi bị phá vỡ, sẽ không còn bất kỳ băn khoăn nào nữa.
Làm cũng đã làm, hà tất phải đặt ra cho mình nhiều hạn chế tới vậy?
Không sao giải thoát thì tận tình vui vẻ là được.
Người tình nhỏ của hắn dưới cái hôn dịu dàng đã thu hết tất cả nanh vuốt, dịu ngoan như mèo con, cuộn tròn trong lòng hắn, đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào, nhẹ nhàng run rẩy.
Thần thái mê người này, rốt cuộc là thật hay giả?
“Có nguyện ý hay không?” Tần Vũ Bạch hỏi lại lần nữa.
Kính mắt của Yến Song đã xiêu xiêu vẹo vẹo, ánh mắt ngập nước, môi và chóp mũi đều ửng hồng, gương mặt bị bôi máu lung tung tạo ra hoa văn quỷ dị, y đang bị người đàn ông này khống chế bằng một cách thức không bạo lực, tới nhịp thở cũng đều bị bàn tay thon dài kia nắm chắc.
“Có nguyện ý hay không?”
Âm thanh trầm thấp mà mê hoặc.
Người vẫn luôn coi thường việc dành quá nhiều tâm tư cho người tình rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
Đồ mà hắn muốn, thì phải có được một cách hoàn chỉnh.
Mặc kệ hắn có thích hay không, cho dù cuối cùng hắn sẽ cất giữ cẩn thật hay vứt đi như giày rách.
Giờ này khắc này, hắn muốn y.
Không cho phép bất cứ sự phản bội nào.
Gương mặt ngây thơ lộ ra một loại vặn vẹo đau đớn, xen lẫn ẩn nhẫn không thể khống chế, đôi môi kia nhẹ run, giọng nói như bị ép thoát khỏi cổ họng.
“Nguyện ý……”
Tần Vũ Bạch cười, khẽ hôn xuống đôi môi ướt át kia, hàng mi dài rũ xuống, che đậy ánh mắt lạnh lẽo của hắn lúc này, hắn thầm nghĩ: Tốt nhất lời em nói là thật.
Ôm nhau giữa chiều, hết sức lưu luyến.
Không có bạo lực, không có miễn cưỡng, đây là thời gian giữa hai người yêu nhau thực sự.
Tần Vũ Bạch ôm lưng Yến Song, giơ bàn tay bị thương ra trước mắt y, “Xem thành quả của em này.”
Yến Song làm ra vẻ thẹn thùng, giấu đầu hở đuôi kéo chăn lụa tới cổ che mình kín mít, rồi mới lảng tránh nói: “Đáng đời anh.”
Tần Vũ Bạch cười nhẹ, cúi đầu hôn vành tai Yến Song một cái.
Vành tai mỏng của Yến Song đỏ hồng, từ trưa đến giờ nhiệt độ đều chưa giảm xuống.
Tần Vũ Bạch nghĩ thầm: Chẳng lẽ phản ứng trên thân thể cũng có thể giả vờ? Vậy y thật sự lợi hại đấy, chỉ làm người tình của hắn thì xem như là nhân tài không được trọng dụng rồi.
Dán vết thương trên tay tới môi tên đầu sỏ gây tội, Tần Vũ Bạch thấp giọng nói: “Liếm.”
Yến Song nghiêng mặt đi, ánh mắt mềm mại nhanh chóng trang vị vũ trang bén nhọn.
Giống mèo thật đấy, không dỗ dành là lại háo hức giương vuốt.
Chỉ sợ không phải mèo, mà là chó hoang trốn sau lưng trộm thịt sống, giả dạng thành vẻ có thể thuần dưỡng, sau lưng lại lén lút hợp mưu với con chó hắn nuôi ăn tươi nuốt sống chủ nhân.
“Nước bọt có thể tiêu độc,” giọng Tần Vũ Bạch ôn hòa, không nhìn ra chút cợt nhả nào, thái độ của kẻ cường thế chỉ cần hơi mềm lòng một chút, liền phá lệ mà có cảm giác làm nũng rung động lòng người, “Hửm?”
Sự phòng bị trên mặt Yến Song lại dần được hóa giải, y quay mặt đi, vành tai càng thêm đỏ như rỉ máu, “Tự mà liếm.”
“Ai cắn người đó chịu trách nhiệm.”
“…… Tôi muốn đi làm bài tập.”
Vòng tay ôm chặt eo y, không chịu thả người đi.
Lụa xám ôm chặt vào da thịt, thân mật như bạn đời, Tần Vũ Bạch không nhẹ không nặng mà cắn xuống vành tai Yến Song, sau đó nhẹ nhàng liếm, “Làm mẫu cho em một lần này.”
Yến Song mím chặt môi, chôn mặt vào cánh tay.
Nụ hôn tán loạn dừng ở đầu vai, “Vừa bướng, vừa không nghe lời, thích đánh người, còn cắn người ta, em nói em rốt cuộc tôi coi trọng cái gì ở em chứ……”
Bả vai hơi run rẩy, đôi mắt to trốn trong cánh tay lộ ra dò xét, chớp chớp như đang thăm dò, lại như là hoài nghi.
Sắc mặt Tần Vũ Bạch thản nhiên, dường như hoàn toàn không biết mình đang nói từ ngữ cấm kị giữa hai người, hắn lại lần nữa cố chấp mà vươn tay, “Không muốn liếm thì hôn một cái đi.”
Thỏa hiệp vòng vèo, cuối cùng đạt được mục đích ban đầu, chiêu này trăm lần như một.
Môi nhẹ nhàng hôn lên miệng vết thương thượng một cái, Yến Song đã ngượng đến đỏ bừng mặt, cứ như lúc lên giường y cũng không cảm thấy thẹn đến vậy, “Được rồi, anh thả tôi xuống đi.”
Tần Vũ Bạch vui vẻ buông tay, lại nhận về một ánh mắt kinh ngạc.
Biểu cảm của Yến Song cứ như đang chờ hắn càn quấy nhưng không được vậy.
Tần Vũ Bạch gối cánh tay sau đầu, lười biếng cười nói, “Làm bài cho tốt, lát nữa tôi sẽ khiểm tra.”
Yến Song nhảy xuống giường, luống cuống tay chân mà mặc quần áo, như chạy nạn ra khỏi phòng ngủ, thậm chí quên mất có thể rời đi bằng cửa tranh kia.
Cửa bị đóng lại, nụ cười trên mặt Tần Vũ Bạch dần trở lại lạnh lẽo, trong đầu đang lôi từng chút từng chút hoài nghi ra hết.
Hắn không ngại Yến Song không yêu hắn, đó không phải phạm vi giao dịch giữa họ, Yến Song có thể yêu Kỷ Dao hay bất cứ kẻ nào.
Nhưng đúng là hắn rất để bụng chuyện bị người lừa gạt.
Đặc biệt…… là bị người bên cạnh lừa gạt.
Nói riêng biểu hiện vừa rồi, Ngụy Dịch Trần có thể xem như không thể bắt bẻ.
Vị quản gia này vẫn luôn như thế.
Tần Vũ Bạch suy nghĩ một hồi, rốt cuộc hắn phát hiện hình như hắn bỏ sót một điều —— quản gia hoàn hảo sao có thể để xảy ra một sơ hở lớn như vậy?
Yến Song trở lại thư phòng, dọn toàn bộ sách vở của mình về phòng, trước tiên đi tắm rửa, thuận tiện kiểm tra số liệu trong hậu trường.
Tiểu Kỷ lại tụt hậu rồi.
Cũng không thể trách Tiểu Kỷ không tiến bộ, thật sự là Tần Vũ Bạch và Ngụy Dịch Trần phối hợp quá tốt.
Tuy rằng không biết Ngụy Dịch Trần mua cái gì mà khiến Tần Vũ Bạch bỗng nhiên nhận ra bất thường, nhưng dù sao cũng vẫn phải cảm tạ Ngụy Dịch Trần.
Tuyến tình cảm và tuyến cốt truyện tăng nhanh hơn trước kia nhiều.
Hoài nghi và hiểu lầm chính là hai cỗ xe ngựa của ngược luyến.
Đồng thời Yến Song cũng ở đang nghĩ, nếu Ngụy Dịch Trần thật sự điên nặng, tiết lộ toàn bộ “gương mặt thật” của y cho Tần Vũ Bạch, vậy y nên ứng đối thế nào nhỉ?
Trong truyện gốc, Ngụy Dịch Trần thích xem Yến Song sa đọa, Yến Song chịu khổ chịu nạn, hắn thì thờ ơ lạnh nhạt nhìn toàn bộ quá trình.
Trước đó Tần Khanh mở triển lãm tranh, Ngụy Dịch Trần đã từng mời y tới hiện trường, chính là muốn nhìn xem y biết mình là thế thân thì sẽ sụp đổ thế nào chứ gì?
Yến Song có lý do tin rằng Ngụy Dịch Trần thực sự hy vọng y rơi vào vực sâu, dơ bẩn đầy người.
Đối với Ngụy Dịch Trần mà nói, đây cũng là một cuộc mua bán không lỗ vốn.
Yến Song lật xe, thì hắn mừng rỡ nhìn y đau khổ.
Yến Song không lật xe, thì hắn cũng vui vẻ thưởng thức dáng vẻ Yến Song lang thang trên bờ vực nguy hiểm.
Về phần bản thân Ngụy Dịch Trần, Yến Song tin lấy năng lực của hắn, hắn có thể thoát thân dễ như trở bàn tay.
Quả là tính toán đỉnh chóp.
Yến Song lau bọt nước trên bắp chân, lười biếng mà nghĩ: Nếu như vậy thì cùng nhau gia tốc, kết thúc sớm về hưu sớm, người ta đã phối hợp như vậy, không có lý gì y lại không cảm kích.
Lau khô tóc xong, Yến Song đi ra ngoài cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại cá nhân của Ngụy Dịch Trần gửi tin nhắn qua.
Quản gia đang chuẩn bị danh sách cho bữa tiệc thì điện thoại bên người bỗng rung lên, hắn dừng công việc, khóe miệng mỉm cười lấy điện thoại ra.
Hai chữ.
“Cảm ơn.”
Đôi mắt dán chặt vào màn hình, Ngụy Dịch Trần không thể khống chế độ cong trên khóe miệng càng lúc càng cao lên.
Xem ra váy nhỏ rất thích món quà này của hắn.
“Thích là được.”
Click gửi tin nhắn đi.
—— Gửi thất bại.