“Từ giờ cậu sẽ ở trong căn phòng này.”
Người giúp việc mở cửa ra, nội thất trong phòng lập tức hiện ra trước mắt y.
Căn phòng không quá lớn, giường đơn, bàn học, tủ quần áo đầy đủ mọi thứ. Toàn bộ nội thất trong phòng đều có tông xám nhạt, đơn giản mà tao nhã, còn có một tấm cửa kính mờ, hẳn là phòng vệ sinh riêng.
“Cảm ơn.”
“Tầng một và tầng hai đều có thể tùy ý đi lại, nhưng tuyệt đối không thể lên tầng ba, thiếu gia ghét ồn ào, không thích gặp người.”
1
Yến Song gật gù, “Tôi biết rồi.”
Người giúp việc đóng cửa lại.
Yến Song đẩy vali đến trước tủ quần áo.
Tủ quần áo là loại ba cánh rất lớn, dựa vào vách tường.
Yến Song không mang nhiều hành lý, dựa theo kế hoạch của y thì cùng lắm cũng chỉ ở Tần gia hai tháng, nên cũng không cần mang quá nhiều đồ.
Treo quần áo lên xong, vali cũng đặt bên trong tủ, Yến Song vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu qua loa một chút, sau đó ngã xuống chiếc giường mềm mại như bông.
Thoải mái, so với giường ở ký túc xá hay khách sạn nhỏ đều thoải mái hơn.
Yến Song cầm di động, gửi tin nhắn cho ba quả trứng ngoại trừ Tần Vũ Bạch.
“Hôm nay tăng ca à, tôi tới mà cũng không ra chào đón tôi, huhu.”
“Kỷ Dao, cậu đi đâu vậy, đã mấy ngày cậu không tới trường học rồi, tớ biết cậu ghét tớ, sau này tớ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, cậu trở về đi được không? Xin cậu đó.”
“Bác sĩ Thích, thầy đã ăn bữa khuya chưa ạ? Ăn ngon không ạ?…… Nếu thầy không ăn, có thể nói em biết nguyên nhân không? Cảm ơn thầy, chúc thầy làm việc suôn sẻ, ngủ ngon!”
Sau khi gửi xong trực tiếp ném điện thoại xuống dưới gối, không quan tâm rốt cuộc mấy người đó có nhìn thấy hay không, lại có trả lời hay không.
Bữa tối ăn no quá, mệt quá trời.
Giấc ngủ của Yến Song vẫn luôn rất sâu, nhưng y có kỹ năng đặc thù —— một khi có người tiến vào khu vực an toàn của y thì sẽ lập tức cảnh giác.
Đây là sự chuyên nghiệp của nhân viên cốt cán tại Trạm xuyên thư.
Giống như hiện tại, đại não Yến Song đã tỉnh táo trở lại, nhận thấy trong bóng đêm có người đang nhìn chăm chú vào y.
Đây là một người gần như không có mùi vị gì.
Người kia chậm rãi cúi xuống, chóp mũi Yến Song ngửi được một mùi hương yêu thích quen thuộc.
Mùi tiền.
Giống như mực in chưa khô.
Lặng yên không một tiếng động mà chui vào chiếc gối mềm của y.
Khi người nọ đứng dậy, cánh tay bị bắt lấy.
Ngụy Dịch Trần quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt nhắm hờ trong bóng tối, mang theo một nụ cười giảo hoạt.
“Anh về rồi à?”
Giọng nói nhẹ nhàng, chứa sự mềm mại khi vừa tỉnh lại từ giấc ngủ.
Giọng điệu cứ như đang quyến luyến người bị y bắt lấy.
Ngụy Dịch Trần “Ừm” một tiếng, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng.
Trong phòng chỉ có hai người họ, hắn lại tự nhiên mà hạ giọng, như là sợ đánh thức người thứ ba không tồn tại vậy.
Yến Song một tay túm lấy hắn, một tay sờ xuống phía dưới đầu gối, quả nhiên sờ thấy một tờ tiền giấy.
Yến Song giơ tờ tiền, mỉm cười nói: “Quà chào mừng sao?”
Ngụy Dịch Trần xoay người, nắm chặt chổ tay Yến Song đặt vào trong chăn, “Đúng vậy.”
Hắn quản được một cánh tay, nhưng cánh tay còn lại thì không, Yến Song vươn tay quàng lấy cổ hắn, nhiệt độ của tiền lành lạnh, nhẹ nhàng rũ bên sườn mặt hắn, lực của Yến Song cũng không mạnh lắm, nhưng Ngụy Dịch Trần lại vẫn theo lực y mà cúi xuống.
Tiền giấy và đôi môi đồng thời hôn lên gương mặt hắn.
Một bên lạnh, một bên ấm.
Như mơ một giấc vàng son xa xỉ vậy.
Yến Song thu cánh tay về, giấu tiền xuống dưới gối, hai tay đều vùi vào chăn, dáng vẻ ngoan ngoãn, “Ngủ ngon.”
Ngụy Dịch Trần biết “mồi câu” đêm nay đã hết.
Yến Song giống như một người câu cá, mỗi một lần đều chỉ cho hắn một chút mồi.
Ngụy Dịch Trần không mắc lừa, ăn được miếng mồi nhỏ kia liền xoay người rời đi.
Một khi nổi lên lòng tham, lưỡi câu sắc bén sẽ lập tức xuyên qua cổ họng hắn, hắn sẽ biến thành chiến lợi phẩm bị Yến Song móc trên đầu ngón tay.
Ngụy Dịch Trần ngồi dậy.
Ánh mắt đã làm quen với bóng tối, đường nét khuôn mặt kia hiện rõ trong mắt anh.
Nhìn qua thật sự giống tiểu thiếu gia u linh kia tới mức khiến người giật mình.
Trên thế giới sẽ không thể có hai người giống nhau tới vậy.
Trừ phi…… giữa bọn họ có liên hệ đặc biệt.
“Ngủ ngon.”
Lời nói dịu dàng phiêu tán trong bóng đêm, Ngụy Dịch Trần theo bóng tối rời khỏi phòng.
Trên thế giới đôi khi lại có những chuyện tình cờ như vậy.
Yến Song mới vừa nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp, bên tai lại nghe thấy một âm thanh nhỏ vụn.
Không phải mở cửa, hình như là…… tủ quần áo?!
Yến Song nghĩ thầm chỉ là một quyển truyện ngược văn cũ rích rẻ tiền mà còn có yếu tố kinh dị, chẳng lẽ cơn sốt vô hạn lưu gần đây có sức ảnh huởng lớn tới vậy sao?
“Kẽo kẹt ——”
Cánh cửa tủ quần áo mở ra.
Yến Song: Kích động quá, muốn nhảy lên chào hỏi một câu, hello, cậu có phải là đồng nghiệp cách vách đi nhầm sang đây không?
Hương cỏ cây mát lạnh bay tới, Yến Song lại thất vọng rồi.
Ờ, hóa ra là Tần Thú.
Sao Tần Thú lại chui từ tủ quần áo ra?
Yến Song nghĩ lại cái tủ quần áo to đùng trong căn phòng không quá lớn, khi mở tủ ra còn thấy một cái ván gỗ màu nâu kì quái, Yến Song lập tức suy nghĩ cẩn thận.
Tác dụng của cái tủ quần này cũng không phải để treo quần áo, mà là một thông đạo bí mật.
Nối thông hai căn phòng chủ tớ liền nhau.
Ngón tay mềm nhẹ gạt mái tóc đen của y lên.
Bên tai truyền tới giọng nói lạnh lùng.
“Ngủ như heo vậy.”
Yến Song: “……”
Lòng bàn tay hơi nóng luớt qua trán y, lực đạo như có như không, theo trán dần dần đi chuyển xuống mũi…… Rồi bóp mạnh lấy mũi Yến Song.
“Ô ——”
Yến Song không giả vờ ngủ nữa, lập tức mở mắt ra.
Tay Tần Vũ Bạch đặt giữa không trung, cho dù là trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy đôi mắt như lóe sáng vì vừa thực hiện được trò đùa.
“Tỉnh rồi à?”
Yến Song: Tự nhiên thấy ngứa tay quá, muốn tiếp xúc thân mật với da mặt người nào đó ghê.
Dường như Tần Vũ Bạch nhìn thấu suy nghĩ của y, dùng tay siết chặt Yến Song trong chăn, khiến y bị bao lại như con nhộng, tay chân không thể nhúc nhích.
Tần Vũ Bạch đến gần hơn, Yến Song mới ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, người này uống say rồi.
Đôi môi khô ráo dừng trên gò má, đọng lại hương hoa hồng thoang thoảng.
Nụ hôn dịu dàng không giống phong cách bình thường của Tần Vũ Bạch cho lắm.
Giống như để phản ứng lại tâm tình lúc này của Yến Song, nụ hôn của Tần Vũ Bạch dần mạnh bạo hơn, hắn nghiến mạnh một cái trên vành tai y, sau đó rời đi ngay.
Hắn chống tay, trịch thượng nói, “Tôi sẽ không hôn cậu đâu.”
Yến Song: “……” Tùy anh thôi.
“Người yêu nhau mới hôn môi”
Yến Song: “……” Ngủ cũng ngủ rồi, giờ lại nói mấy câu ngây thơ như thế có thấy buồn cười không.
Để phối hợp diễn xuất, Yến Song rất khéo léo đáp lời hắn, “Cút đi.”
Sắc mặt Tần Vũ Bạch nhất thời trầm xuống, “Cậu nói cái gì?”
Yến Song giãy giụa trong chăn một hồi cũng không thoát ra được, dứt khoát đạp xuống dưới, chui vào trong chăn định chui ra từ cuối giường.
Có lẽ Tần Vũ Bạch không quá say, nhanh tay lẹ mắt mà bắt được cổ chân của Yến Song.
Bắt đầu một trận đuổi bắt thầm lặng trong đêm.
Chiếc chăn mỏng bị xốc loạn lên, đồng thời đảm đương vai trò xiềng xích và tấm chắn bảo vệ cho hai con người đang sung sức này. Biến một chiếc giường đơn nhỏ bé thành mặt trận chiến trường.
Áo khoác đắt tiền và áo thun trắng bệch đồng loạt rơi trên mặt đất.
Hơi lạnh từ điều hòa thổi ra khiến làn da nổi lên tầng da gà li ti.
Đỉnh đầu đặt đúng chỗ gió thổi, vừa lạnh vừa ngứa
Trong chăn, mồ hôi lại toát ra từng lớp từng lớp.
“Mở miệng……” Tần Vũ Bạch cắn lỗ tai Yến Song, mạnh mẽ mà yêu cầu Yến Song đáp lại.
Hắn không muốn diễn màn này thành kịch một vai.
Như vậy sẽ có cảm giác hắn quá mức đắm chìm.
Yến Song cắn răng không nói gì, chỉ là bàn tay nắm mái tóc đen của Tần Vũ Bạch lúc nắm chặt lúc lại buông lỏng.
Vẻ mặt y vừa đau đớn lại mê muội, nước mắt không ngừng lăn xuống theo gò má.
Ngôn ngữ của con người chia ra làm rất nhiều loại.
Bộ phận phát ra âm thanh cũng vậy.
Tóc tai, ánh mắt, hơi thở, cơ bắp, mỗi một tấc da tấc thịt đều có thể có ngôn ngữ riêng.
Yến Song chưa hề nói một câu nào.
Nhưng cũng như đã nói lên tất cả.
Hai người ôm chặt lấy nhau, ai dám nói không đắm chìm vào dòng nước ngầm trong đêm đen này?
Tần Vũ Bạch cúi đầu, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người Yến Song.
Hương cam trộn lẫn mồ hôi trên người thanh niên, còn có chút mùi hương tuyệt vời khác.
Loại mùi hương này chứng tỏ Yến Song đang thần phục hắn.
Mặc dù trong lòng Yến Song lúc này có thể ngàn lần không tình nguyện, muôn vàn không hài lòng, nhưng giờ này khắc này, thân thể y đã đầu hàng.
Đối với đàn ông mà nói, đây cũng là một loại thú vui chinh phục khác.
Hắn không yêu y, nhưng đồng thời cũng không cưỡng lại được thân thể y.
Gió lạnh từ điều hòa thổi lên đỉn.h đầu, mái tóc hai người đều đang đan cài vào nhau.
Trong gió lạnh, Tần Vũ Bạch dần bình ổn hơi nóng còn sót lại trên người, nhưng hắn vẫn không muốn ngồi dậy.
Cảm xúc khi da thịt gần gũi sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, một loại ảo giác trong mối quan hệ thân mật. Rất thoải mái cũng rất thả lỏng, dễ dàng khiến người ta mệt mỏi mà lười biếng.
Vì thế Tần Vũ Bạch ôm Yến Song đã hôn mê từ lâu vào lòng, áp khuôn mặt y vào lồ.ng ngực mình, cứ vậy thiếp đi.
Ngày hôm sau Yến Song tỉnh lại trước.
Vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải một vật cứn.g, Yến Song ngửa đầu, là cằm Tần Vũ Bạch.
Đêm qua Tần Vũ Bạch có chút men say, thế mà phát huy xuất sắc hơn hẳn bình thường, tốt đến mức Yến Song còn không nhẫn tâm đánh hắn.
Vừa tỉnh dậy, tay chân hai người vẫn còn quấn quýt, chiếc chăn màu xám phủ lên bốn chiếc chân dài phập phồng liên miên, cũng không biết che được tới đâu, lộ ra hai đôi bàn chân song song chạm vào nhau.
Yến Song co đôi chân dài, lấy đà một chút rồi đạp mạnh Tần Vũ Bạch một cái, trực tiếp đá cả người và chăn lăn xuống giường.
Dưới sàn được lót bằng gỗ, thân thể cao to rắn chắc của Tần Vũ Bạch rơi xuống sàn đánh một tiếng “Đùng”.
Sau đó…… không có âm thanh gì nữa.
Yến Song nghi hoặc ngồi dậy, dùng mũi chân đá đá lưng Tần Vũ Bạch, Tần Vũ Bạch cũng lắc lư theo lực đẩy, hoàn toàn không có
“Tần Vũ Bạch!”
……
Trong phòng ngủ chính, bác sĩ gia đình truyền nước cho Tần Vũ Bạch, “Trước tiên hạ nhiệt độ xuống đã, kêu người lau người cho tiên sinh, như vậy thì tiên sinh sẽ dễ chịu hơn chút.”
“Được.” Ngụy Dịch Trần vừa đưa bác sĩ ra ngoài, vừa ghi nhớ những việc cần chú ý.
Yến Song đứng ở đầu giường, nhìn Tần Vũ Bạch đang hôn mê mà nhẹ nhàng thở ra.
May mà chỉ là bị sốt thôi.
Suýt tí nữa y cho rằng tối qua Tần Vũ Bạch làm tốt quá, cứ thế tèo luôn.
Sợ chết đi được!
Yến Song trìu mến thấm mồ hôi cho đầu chó của Tần Vũ Bạch, “Nhất định anh không được có chuyện gì nhé, phải bảo chăm sóc bản thân cho thật tốt nha.”
Chúng ta còn rất nhiều cốt truyện chưa diễn đâu!
Khi Ngụy Dịch Trần đẩy cửa trở lại, đúng lúc nhìn thấy một màn này, Yến Song nghe thấy động tĩnh, lập tức rút tay về, chuyển ánh mắt về phía bức tranh sơn dầu cực lớn trong phòng ngủ như che giấu.
Bức tranh vẽ một ngọn núi khổng lồ, bầu trời tối phủ lên đỉ.nh núi tuyết, tổng thể có cảm giác chật chội mà cô độc.
Chính bức tranh này là nơi liên thông hai phòng.
Ngụy Dịch Trần bình tĩnh nói: “Yến tiên sinh, có thể ra ngoài một chút không?”
Hai người ra khỏi phòng ngủ, đi vào hành lang trống trải.
Yến Song vẫn mặc áo thun cũ làm áo ngủ.
Quần áo quá cũ, cổ áo cũng đã rão ra, lắc lư lay động, dễ dàng có thể để người khác nhìn trộm bên trong, xem tấm thân như ngọc này lại mới được nhuộm lên dấu vết gì.
“Cậu đứng im đây đừng nhúc nhích.”
Yến Song ngẩng mặt lên, “Làm gì? Anh đi mua cam cho tôi à?”
Ngụy Dịch Trần không để ý đến câu đùa này của y, xoay người đi xuống dưới lầu.
Yến Song ghé lên lan can, nhìn Ngụy Dịch Trần nói với người giúp việc cái gì đó, người giúp việc gật đầu, lập tức xoay người, Ngụy Dịch Trần cũng quay người nhìn về hướng Yến Song rồi phất tay, ý bảo Yến Song đừng lộ mặt.
Yến Song thè lưỡi với hắn, nhưng vẫn dựa vào bức tường cẩm thạch ở hành lang.
Không lâu sau, Ngụy Dịch Trần chắp tay sau lưng đi lên.
“Cậu nóng vội quá” nói rồi đặt xuống một đôi dép lê, ngữ khí nhẹ nhàng, “Quên đi dép rồi.”
Yến Song cúi đầu, nhìn xuống đôi chân trần của mình.
Vừa rồi là việc cấp bách, lỡ đâu Tần Vũ Bạch xảy ra chuyện gì sẽ làm chậm tiến độ công việc của y mất.
Trong lúc vội vã chạy ra ngoài tìm người, y quên mất là phải đi dép.
Yến Song ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Dịch Trần.
Ánh mắt sau mắt kính gọng vàng cực kỳ lãnh đạm.
Yến Song gọi cảm xúc này là: tụt mood.
Đại khái là hiểu lầm y quan tâm Tần Vũ Bạch, nhìn dáng vẻ quản gia có vẻ rất thất vọng.
Người khuất phục trước dụ.c vọng, quá yếu đuối.
Hắn nguyện nhìn Yến Song phó.ng đãng sa đọa dạo chơi nhân gian, chứ không muốn thấy Yến Song chung tình hay đơn phương với ai.
Đây không phải là ghen.
Mà là tiếc.
Yến Song hiểu rõ tâm lý của hắn, cười khẽ một tiếng, ón chân đá văng đôi dép lê trước mặt, ngữ khí ra lệnh.
“Anh ôm tôi về đi.”