Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 161: Ngoại truyện 4- Lễ về hưu



Thân là hành tinh phù hợp làm nông nhất liên minh, GKD43 thể hiện một môi trường phát triển cực kỳ ưu việt. Cùng với kinh nghiệm trồng trọt tích lũy qua các thế giới của Yến Song, hành tinh này nhanh chóng được bao phủ bởi các loại trái cây, những người thực vật ai cũng siêng năng yêu lao động, hoàn toàn không khiến Yến Song nhọc lòng.

Chỉ là tốc độ trưởng thành của Be Be rất chậm, mấy tháng rồi mà vẫn chưa biến hóa gì, vẫn chỉ là một bé thú cưng, còn lâu mới có thể làm thú cưỡi.

Yến Song vẫn rất bao dung với nó, dù sao cũng là chính tay mình nuôi dưỡng, sao có thể vứt bỏ nó chứ.

Bé khủng long đang ngồi xổm ở góc bàn, dùng móng vuốt ôm đầu cánh của mình, gặm cắ.n đến mức đôi cánh sáng bóng lấp lánh nước miếng. Nó chú ý đến ánh mắt của chủ nhân nên nhìn qua, thấy vẻ mặt Yến Song đầy ghét bỏ, đành phải ngượng ngùng thả cánh ra.

“Nuôi mày được cái tích sự gì vậy?” Yến Song hận sắt không thể thành thép, xách cổ bé khủng long lên lắc lắc trước mặt, “Nào, sủa tiếng chó nghe thử đi.”

1

Be Be: “……”

Đang lúc Yến Song huấn luyện khủng long sủa tiếng chó, băng tần trò chuyện của y có thông báo, mở ra thì thấy là tin nhắn từ Cục xuyên sách. Đó là một đoạn văn dài, nhưng ý tổng quát là Cục muốn y trở về một chuyến để tổ chức lễ về hưu cho y.

Yến Song: “?”

Đùa gì vậy, về hưu mấy tháng rồi mới nhớ tới làm lễ về hưu cho y?

Yến Song nhanh chóng quyết định rồi đáp hai chữ —— “Không rảnh.”

Cục xuyên sách cũng trả lời rất nhanh, chỉ ba chữ —— “Trả thêm tiền.”

Yến Song: “……”

Đáng ghét, ai có thể chê tiền nhiều chứ!

Sau khi kết nối băng tần, phía bên kia vẫn là âm thanh quen thuộc.

“Nhân viên, lâu rồi không gặp!”

Yến Song: “Là mày à.”

Hệ thống vui muốn khùng luôn, sau khi Yến Song về hưu, nó làm hệ thống trợ giúp cũng nhận được khen thưởng hậu hĩnh và cho nghỉ phép. Khi lại được liên lạc với Yến Song, trong lòng nó tràn ngập vui mừng và cảm kích khi gặp lại bạn cũ.

Yến Song: “Trả bao nhiêu tiền?”

Hệ thống ngượng ngùng báo một con số.

Yến Song: “Nhiều ghê ha.”

Hệ thống: “Đúng vậy đúng vậy, lãnh đạo rất có thành ý……”

Yến Song: “Ít nhất phải tăng gấp đôi.”

Hệ thống: “……”

Yến Song: “Đừng dùng cái quỹ nhỏ của mày, tao không lừa tiền của đồng nghiệp.”

Hệ thống: “……” Ai mà còn nói nhân viên lạnh lùng vô tình, nó múc người đó luôn!

Hệ thống: “Để tôi đi thử xem.”

Yến Song chỉ dạy nó, “Mày đừng thành thật quá, cứ nói tao muốn thù lao gấp mười, để bọn họ xem mà làm.”

Hệ thống: “……” Học hư, không, học được rồi!

Sau một hồi thương lượng, hệ thống đã trở lại.

“Nhân viên, lãnh đạo đã phê duyệt ngân sách tăng gấp đôi, cậu tính quá chuẩn luôn!”

Yến Song không hề ngạc nhiên, “Người trong Cục toàn như vậy, keo kiệt.”

Trong ấn tượng của Yến Song, Cục chưa bao giờ tổ chức lễ về hưu cho ai cả, sao tự nhiên lại muốn tổ chức cho y? Cục xuyên sách kiệt sỉ như vậy, còn cho không y ngần ấy tiền, không phải chịu thiệt rồi sao?

Hệ thống giải thích cho y.

“Thành tích của cậu tốt đến mức có người nghi ngờ cậu là “chân trong” của Cục.”

Yến Song: “……”

Ý gì đây? Yến Song y đây —— không bao giờ gian lận nhé!!!

Yến Song không chỉ có thành tích tốt, mà còn xác lập mức tiền hưu xưa nay chưa từng có, chưa kể y còn mua hành tinh mua khủng long rồi giải đáp trên diễn đàn, toàn những hành động quá phách lối. Dù sao hệ thống nói hiện tại toàn bộ nhân viên của Cục đều mất tập trung, trạng thái đều như không gặp được Yến Song thật sự thì không đi làm.

Để ổn định tinh thần toàn quân, Cục xuyên sách mới đau xót chi tiền để tổ chức lễ về hưu cho Yến Song.

“Được rồi,” Để chứng minh năng lực nghiệp vụ của mình, Yến Song cảm thấy mình cần phải đi một chuyến, “Tao sẽ về.”

Bé khủng long chưa trưởng thành, không thể cưỡi đi khoe, Yến Song cũng vẫn mang nó theo, kẹp dưới cánh tay, bước một bước vào hư không, nháy mắt trở về một khoảng không màu bạc.

Sau khi Be Be phá trứng chui ra, vẫn luôn sống ở hành tinh kia, xung quanh toàn cây xanh tươi tốt, chưa bao giờ tới một nơi hư vô như vậy, lập tức hơi hoảng sợ mà rúc vào lòng Yến Song.

Yến Song vừa ghét bỏ lại hơi cưng chiều mà sờ đầu nó, “Sợ cái gì chứ?”

Được chủ nhân an ủi, bé khủng long kêu khẽ một tiếng.

“Có cha con ở đây mà.”

Mị mị: “……”

Cho dù trước mắt là một khoảng chất lỏng màu bạc, bước chân của Yến Song vẫn rất vững vàng. Y đã quá quen thuộc với con đường này, có nhắm mắt lại cũng sẽ không đi nhầm. Sau khi bước vài bước thì chất lỏng tan đi, một thế giới ô vuông rộng lớn xuất hiện trước mắt y.

Những khối vuông nhỏ màu trắng bạc xếp chồng lên nhau như xếp gỗ, cao thấp dài ngắn khác nhau, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, Yến Song dựa theo chỉ thị của hệ thống, xuyên qua khe hở giữa những ô vuông. Ở Cục xuyên sách, thân thể y có thể biến thành thể không định hình, tự do di chuyển giống như những ngôi sao trong thiên hà. Một lát sau, y đi vào một không gian màu vàng kim.

“Chính là nơi này,” hệ thống nói, “Lễ về hưu đã bắt đầu, cậu có thể ở đây chờ lên sân khấu.”

Trước mặt Yến Song xuất hiện hình ảnh động.

Nghi thức của các đơn vị biên chế đều giống nhau.

Người chủ trì mở màn, lãnh đạo nói chuyện, đến phiên y lên tiếng, cuối cùng vẫn là lãnh đạo tổng kết.

Ở giữa có một quá trình, là Cục xuyên sách muốn trình chiếu “chiến tích” của y.

Dựa theo hợp đồng lao động, mọi hình ảnh trích xuất Yến Song khi làm việc ở Cục xuyên sách đều thuộc sở hữu của Cục, có thể sử dụng mà không cần hỏi ý y.

Yến Song rất hứng thú mà mở ra xem.

Hình ảnh hiện lên chính là cuốn sách đầu tiên của y.

Ở quyển sách đó, y sắm vai một nhân vật phản diện, một đại pháp sư vong linh, vóc người cao gầy, làn da trắng bệch. Ánh mặt trời sẽ khiến làn da y tan chảy, lộ ra bộ xương trắng hếu bên trong. Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, ma thuật có hiệu lực, da thịt non nớt mới lại mọc ra từ xương. Y mặc áo choàng pháp sư, nửa khuôn mặt là bộ xương khô, nửa còn lại là một mỹ nhân đẹp nhất lục địa. Chỉ cần một cái ngoái đầu, cũng có thể khiến thánh kỵ sĩ đến thảo phạt đóng băng tại chỗ, hồn vía lên mây.

Yến Song: “Tao nhớ rõ nơi này.”

Hệ thống: “Tôi cũng nhớ rõ.”

Yến Song: “Khi đó mới vừa nhận việc, lỡ giết một đám người.”

Hệ thống: “…… Đúng vậy.”

Yến Song: “Không tính thành lịch sử đen của tao đó chứ?”

Hệ thống: “Ý là chuyện cậu lỡ giết nam chính sau đó hốt hoảng gọi tôi là ba đó hả? Thế thì không đâu.”

2

Yến Song: “……” Biến.

May mà thế giới kỳ ảo phương Tây đó có thiết lập ma thuật, hệ thống không muốn vừa vào đã thông báo thất bại rồi đổi người, nên cho Yến Song một ý tưởng để y có thể lách luật, trực tiếp hồi sinh thánh kỵ sĩ thành kỵ sĩ vong linh.

Sau đó nhịp điệu của toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Quá trình phát triển vốn dĩ là thánh kỵ sĩ dần trưởng thành sau từng phó bản, lại bị ép biến thành cốt truyện máu chó “Bàn chuyện kỵ sĩ vong linh mất trí nhớ si mê “ân nhân cứu mạng” của mình, cuối cùng phát hiện ra đầu sỏ gây tội chính là người mình yêu, kỵ sĩ vong linh mất kiểm soát thì nên giải quyết thế nào”.

Hệ thống: Hóa ra, tất cả những tình huống máu chó trong cuộc đời đều đã có điềm báo từ lâu!

Trong quyển sách này, một cảnh ấn tượng khác với Yến Song là khi y dẫn đại đội vong linh đi cướp ổ rồng, hình ảnh vàng chất thành núi suýt chút nữa chói mù mắt y.

Yến Song trong quyển sách này đã làm chuyện táo bạo, nhưng ở cuốn tiếp theo thì đã học cách khôn khéo hơn. Màn hình trở nên tối đen, chớp mắt, y đã biến thành một nghệ sĩ dương cầm nghèo khó u buồn, có tài nhưng không gặp thời, đầy độc địa và đa nghi, thỉnh thoảng lại phát bệnh thần kinh, dỗi trời hờn đất, ngu ngốc xấu xa. Trong toàn bộ cuốn sách, y đóng góp một số cảnh xấu xa đê tiện, thường thì toàn chết từ trong trứng nước, lúc nào cũng bị vả mặt.

Yến Song: Cực kỳ thích quyển sách này, y ở trong đó điên cuồng tìm đường chết, một tuần đã hoàn thành nhiệm vụ.

Những cảnh tiếp theo lần lượt xuất hiện, họa sĩ, ảo thuật gia, ngư dân…… trẻ con, người già, thanh niên…… Mọi nhân vật mà y từng sắm vai đều có ảnh được cắt ra, Yến Song nhìn hình ảnh muôn hình muôn vẻ của “chính mình”, cảm giác vẫn rất mới lạ.

Những nhân vật đó có tốt có xấu, có thông minh tuyệt đỉnh, cũng có ngu xuẩn cực kỳ, có trong sáng kiêu ngạo, cũng có phóng túng không kiềm chế.

Nếu không ngồi xuống xem như vậy, đúng là Yến Song không ý thức được mình đã trải qua nhiều cuốn sách như thế.

Có lẽ vì đây đều là câu chuyện của người khác, cho nên cũng rất khó để lại dấu ấn trong lòng y, thường thì đều quên ngay sau khi tiến vào cuốn sách tiếp theo.

Những nhân vật y sắm vai đó, giống y, nhưng không bao giờ là y.

Hình ảnh rốt cuộc cũng đi tới cuối cùng, một chuyển cảnh khá hoành tráng.

“Yến Song” xuất hiện.

Là một đóa hoa mỏng manh, trắng trẻo, yếu ớt, bất cứ ai cũng có thể hái và chơi đùa trên tay. Trong những tấm ảnh cắt, y không rơi lệ thì cũng đau buồn, nhìn khá là đáng thương.

Hệ thống không khỏi cảm thán những hình ảnh này lừa người quá thể.

“Hoa tơ hồng sắp biến thành hoa đại vương rồi.” Hệ thống không nhịn được mà khịa.

Yến Song đang chống cằm, thưởng thức những cảnh nổi bật của mình trong thế giới về hưu, nghe vậy thì nhướng mày nói: “Tao không biết tại sao mọi người đều hiểu lầm dây tơ hồng đến vậy đó.”

“Biết biệt danh của dây tơ hồng không?” Yến Song quay mặt qua, lại đối mặt với nhân viên công tác tới thông báo lễ về hưu bắt đầu, y không mở miệng, nói nốt với hệ thống qua ý thức, “Sợi tơ của quỷ vương.”

“Anh Song, đúng là trăm nghe không bằng một thấy……” Nhân viên tiếp đón cũng là nhân viên của Cục xuyên sách, đang phấn đấu trên con đường về hưu. Sau khi nhìn thấy người thật, cậu ta cực kỳ kích động, buột miệng thốt ra, “Nhìn anh đẹp trai hơn trên ảnh nhiều!”

Yến Song bình thản nói: “Đúng thật.”

Nhân viên công tác: “……”

Cá tính cũng đặc biệt y như ngoại hình.

“Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, sắp đến lượt anh lên sân khấu rồi.”

Yến Song “Ừm” một tiếng.

Nhân viên công tác háo hức xoa tay đi bên cạnh y, được một lúc thì thử hỏi: “Dạo này đơn vị có thành tích khá bình thường, đang suy xét tiến hành mời những vị đã nghỉ hưu có kinh nghiệm quay lại, không biết anh Song có hứng thú không?”

Yến Song liếc cậu ta một cái.

Nhân viên công tác vội nói: “Thù lao rất cao, đãi ngộ rất tốt!”

“Không có hứng thú.”

Tiền thì không ngại nhiều, nhưng muốn y làm nghề lại? —— Cút đi!

“Vậy…… Huấn luyện viên đặc biệt thì sao? Chỉ dạy những nhân viên mới, đãi ngộ cực kỳ tốt, thời gian cũng rất linh hoạt……”

“Không.”

Nhân viên công tác: “Anh Song, anh cứ cân nhắc thử xem, tiền bối Bạch cũng đã đồng ý rồi.”

Khóe miệng Yến Song run rẩy, nghĩ thầm tám phần là tên đó không chịu nổi một đống người trong nhà kia.

Đây là sự khác biệt giữa một nam giới độc thân và một người đàn ông đã có gia đình.

Yến Song mơ hồ nhìn thấy đám đông ở hội trường, y ôm bé khủng long mềm mụp vào lòng, dứt khoát nói: “Tôi sẽ đi ngay sau khi buổi lễ kết thúc.”

Mời quay lại? Huấn luyện viên đặc biệt?

Đùa à, y chẳng muốn bị loại chuyện này quấn thân đâu, về hưu độc thân, có hành tinh có khủng long, ung dung tự tại, cuộc đời đã viên mãn lắm rồi.

“Đi thôi, con trai,” Yến Song nựng cằm bé khủng long, khóe miệng hơi cong lên, “Lên sân khấu sủa tiếng chó.”

Bé khủng long: “……” Cứu mạng với, nó thật sự chỉ biết kêu tiếng cừu thôi!

1

___End___


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.