*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Kogi
Đương kim thánh thượng tính nết khó chiều, đặc biệt là rất giỏi đe dọa mỉa mai triều thần.
Mấy năm nay công việc chủ yếu của Hộ bộ Thượng thư trên triều là khuyên bệ hạ bớt giận, thậm chí bãi triều rồi cũng vậy.
Cũng may anh đã quen với việc này rồi, trong các thế giới trước kiểu gì cũng không tránh khỏi đôi ba lần đứng ra khuyên giải.
“Bệ hạ, nóng giận hại thân.” Dưới gốc cây lê trong ngự hoa viên, An Minh Hối ngồi ngay ngắn trước một cây đàn cổ, ngón tay đã đặt sẵn trên dây đàn nhưng chưa gảy, bất đắc dĩ nhìn đế vương đang tựa người vào thân cây bên cạnh, nhắm mắt không nói lời nào.
Lý công công đứng đằng xa cúi thấp đầu chờ sai bảo. Đáng lẽ lúc này ông ta phải khuyên Lục Đình Thâm vào đình nghỉ mát nghỉ ngơi chứ không nên ngồi dưới đất, nhưng ông biết ngoài An đại nhân ra, bây giờ ai nói gì cũng như đùa với cọp.
May mà còn có An đại nhân, nếu không ngày nào ở trong cung cũng không yên bình.
“Rõ ràng trước đây bệ hạ từng nói không quan tâm đến ánh mắt người ngoài mà, giờ lại nói một đằng làm một nẻo sao?” An Minh Hối cười nói xong liền đẩy chiếc bàn thấp về phía Lục Đình Thâm, “Bánh ngọt thần tự tay làm đấy, bệ hạ không muốn nếm thử à?”
“Về sau mấy chuyện này giao cho người của ngự thiện phòng làm đi.”
Dù nói vậy nhưng Lục Đình Thâm vẫn vươn tay lấy một miếng bánh khảo (*) cắn một góc rồi im lặng thưởng thức.
(*) Nguyên văn: 冰片糕 (hay云片糕). Một loại bánh truyền thống của Trung Quốc, nguyên liệu cơ bản có bột gạo nếp, đường, vừng. Mình xem cách làm và hình ảnh thì thấy rất giống bánh khảo của Việt Nam, chỉ là bên kia họ cắt miếng mỏng hơn và nhân hơi khác mình.
“Bánh ngọt nhà bếp làm là nghĩa vụ, còn bánh ngọt thần làm là thành ý, làm sao mà giống nhau được?” An Minh Hối nghĩ hôm nay mình nên dành chút thời gian cải thiện tâm trạng cho Lục Đình Thâm. Ngón tay anh lướt trên dây đàn gảy một giai điệu du dương da diết, “Ăn bánh ngọt của thần, nghe khúc “Trường Tương Tư” này xong, bệ hạ sẽ hết giận ngay.”
Lục Đình Thâm chỉ ừ hử một tiếng, sau đó nghiêng đầu sang nhìn người mặc áo bào trắng tinh đang được ánh trăng bao trùm, dáng vẻ thanh thoát, nét mặt dịu dàng của anh khiến hắn vừa ảo não vừa luyến tiếc không nỡ rời mắt, đành phải cầm chén rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
“Rõ ràng người bị chế giễu là ngươi, vậy mà người tức giận lại là trẫm. Hồi sáng trên triều ta mắng thần tử của mình còn bị ngươi can ngăn nữa chứ.” Càng nói hắn càng thấy bực bội, lại rót một chén rượu nữa ngửa mặt uống cạn, “Tượng đất còn được nung qua lửa, chẳng lẽ ngươi không thấy nóng máu chút nào?”
Tất nhiên là An Minh Hối biết bây giờ mình đã vang danh thiên hạ rồi, hai năm nay có ai không biết bên cạnh đương kim thánh thượng có một tên gian thần, lấy sắc hầu vua, quyến rũ quân chủ, thứ tai họa chết ngàn lần không hết tội?
“Lúc bệ hạ bị gọi là hôn quân tàn bạo cũng đâu thấy người tức giận. Thần quý giá đến mấy thì quý giá, làm sao sánh bằng bậc cửu ngũ chí tôn được?”
Lục Đình Thâm nhướng mày, lười biếng nói: “Người mà cửu ngũ chí tôn còn không nỡ nặng lời một câu mà bọn chúng lại dám buông lời nhạo báng, chẳng lẽ tất cả mọi người trong thiên hạ đều cao quý hơn chúng ta? Một đám ba phải gió chiều nào theo chiếu ấy, chết hết đi cho đời thanh tịnh.”
Hắn bắt đầu uống rượu từ lúc hoàng hôn, giờ đã có cảm giác ngà ngà say, đầu óc hơi chếnh choáng, nhưng nhìn người đang ung dung đĩnh đạc ngồi kia đánh đàn, hắn lại cảm thấy chỉ cần được ngắm người đó như thế này thôi, dù nhiều chuyện phiền lòng hơn nữa cũng chẳng có gì đáng nói.
Tiếng đàn rót vào tai, ánh trăng hòa vào rượu, mỹ nhân bước vào lòng.
Người này vẫn giống hệt như mười mấy năm trước, sạch sẽ trong trẻo, lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp, thế nhưng bản thân lại phiêu bồng thoát tục tựa như đã nhìn thấu hồng trần. Hắn chưa từng gặp ai dịu dàng đến thế, lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng sau này nhất định phải cướp người này về bên mình mới được.
Đúng lúc đang nhìn đến xuất thần, An Minh Hối chợt ngoảnh lại nhìn hắn, khi chạm phải ánh mắt của hắn thì hơi kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười, trong lúc ngẩn ngơ dường như hắn nghe thấy anh hỏi: “Ánh mắt bệ hạ nhìn thần có thể đưa vào thơ văn được rồi đấy.”
Người này cười lên trông đẹp quá.
Lục Đình Thâm lại gần hôn lên má An Minh Hối, sau đó ôm anh từ phía sau, vùi mặt vào hòm vai anh, trong lúc hơi men bốc lên hắn thốt ra những lời mà ngay cả bản thân cũng không nghe rõ.
Thế nhưng An Minh Hối thì có, hắn nói: “Cái đám sĩ đại phu đó cổ hủ lắm, gượng ép làm màu quen rồi, bi thương ba phần thì nói vống lên thành mười phần. Còn trẫm luôn thích giữ lại một nửa cho mình, nói thích ngươi mười phần, vậy tức là còn giấu mười phần.”
Uống say rồi vẫn không quên nói mấy câu lấy lòng, An Minh Hối vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh đỡ Lục Đình Thâm đứng dậy, hỏi: “Bệ hạ say rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, về tẩm cung của bệ hạ hay là Nghi Thanh Cung?”
Không nhận được câu trả lời, xem ra anh lại phải tự quyết định rồi.
An Minh Hối ra hiệu cho Lý công công đem bàn và đàn dưới gốc cây cất đi, còn anh thì đỡ Lục Đình Thâm chầm chậm đi về cung điện của mình, lúc sắp đến cửa cung bỗng cảm thấy họng hơi ngứa nên ho khan vài tiếng.
“Cảm lạnh à?” Lục Đình Thâm hỏi.
“Chắc thế, mấy năm nay thần ít tập võ nên không khỏe mạnh như xưa nữa, cơ thể cũng nhanh mệt mỏi hơn.” Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào trong Nghi Thanh Cung, An Minh Hối gật đầu với cung nữ thái giám, ra hiệu cho họ ra ngoài hết, còn mình và Lục Đình Thâm đi xuống hồ tắm mới được xây thêm trong cung.
Nước trong hồ được dẫn từ suối nước nóng nên ngâm mình rất thoải mái, An Minh Hối thở ra một hơi thỏa mãn, tựa người vào vách hồ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cả hai im lặng một lát, An Minh Hối cảm thấy cơ thể đỡ mệt mỏi hơn nhiều mới cất tiếng nói: “Chuyện của huynh trưởng… bệ hạ không cần quá lo lắng. Dù chuyện thần và huynh ấy là anh em sinh đôi bại lộ cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến thần đâu.”
Anh biết hôm nay Lục Đình Thâm phiền muộn như vậy một nửa là vì không chặn được miệng lưỡi thiên hạ, một nửa là vì tin báo ám vệ gửi về, ba ngày trước “An Minh Hối” – An đại công tử – đã thoát khỏi giám thị của họ, giờ không rõ tung tích.
Và tất nhiên anh cũng biết Lục Đình Thâm không chỉ lo lắng chuyện nhà họ An sinh con đôi có khả năng bại lộ.
Nói thì nói vậy nhưng bản thân An Minh Hối cũng không nén được tiếng thở dài trong lòng, bởi vì đây không phải chuyện có thể chấm dứt chỉ bằng vài ba câu nói.
Hai năm qua, mặc dù Lục Đình Thâm không mấy vui vẻ nhưng anh vẫn giữ liên lạc với anh trai, lần nào viết thư anh cũng nhấn mạnh rằng mình không chịu nhục mà là tự nguyện ở trong cung, nhưng đọc thư hồi âm của anh trai thì có vẻ y vẫn cố chấp không tin.
Lục Đình Thâm nói mình không hạn chế tự do của An ca ca, chỉ cần không đến gần kinh thành, y có thể đi bất cứ nơi nào. An Minh Hối tin hắn, cũng vì vậy mà yên tâm hơn nhiều, thầm nghĩ nếu anh trai có thể rời xa chốn cung đình, sống cuộc sống riêng cũng là chuyện tốt.
Ban đầu anh tưởng An ca ca nhất quyết muốn về kinh là vì lo cho người nhà họ An, nhưng thời gian qua đi, anh dần cảm thấy hình như không phải như vậy.
“Trước đây trẫm đã bảo tên đó bị điên rồi ngươi còn không tin.” Lục Đình Thâm lười nhác duỗi cánh tay kéo người đang ngồi bên cạnh vào lòng, mặc dù men say đã bị hơi nóng làm bốc hơi không ít nhưng vẫn còn đó, hắn cố tình hạ giọng nói, “Ngươi biết lúc này người điên muốn làm gì nhất không?”
“Là về kinh, chém cẩu Hoàng đế ngồi trên ngai vàng từng nhát từng nhát một, khi nào máu rơi đến giọt cuối cùng thì sẽ cướp ngươi lại, sau đó tìm một sợi xích khóa ngươi lại với ta, không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời, cũng đừng hòng thoát khỏi ta.” Nói đến đây, Lục Đình Thâm cúi xuống cắn cổ An Minh Hối, nhìn dấu răng đỏ nhạt mình tạo ra hắn cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều, “Nếu trẫm ở trong tình cảnh của hắn, trẫm sẽ làm như vậy.”
Nói xong những lời âm u đáng sợ đó, Lục Đình Thâm lập tức chuyển chủ đề, giọng điệu cũng trở nên mờ ám, cười khúc khích dựa vào vai An Minh Hối hỏi: “Thế nào, sợ rồi sao, An ca ca của ta?”
An Minh Hối im lặng chốc lát, thầm nghĩ đúng là mình hay nhìn người không chuẩn thật, chi bằng thử tin Lục Đình Thâm một lần.
Chắc là mạng của anh ở thế giới này cũng sắp đi đến hồi kết rồi nhỉ, sẽ chết như vậy đúng không?
Vì chết quá nhiều lần rồi nên bây giờ anh có thể thản nhiên suy đoán nguyên nhân cái chết của mình, thậm chí nghĩ xong rồi còn bình tĩnh nói với người bên cạnh: “Ngày nào đó thần không còn nữa bệ hạ cũng đừng quá đau buồn. Chậu hoa bệ hạ tặng thần nở hai bông rồi, mong bệ hạ sẽ chăm sóc nó chu đáo, trừ phi dùng để chữa bệnh cứu người, nếu không đừng làm tổn thương nó.”
Một sự im lặng chết chóc.
Sau khi thoát khỏi trạng thái trầm tư, An Minh Hối mới nhận ra mình lỡ lời. Anh bất giác quay lại nhìn Lục Đình Thâm thì thấy nụ cười trên mặt đối phương đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác dữ tợn, tướng mạo anh tuấn bất phàm cũng khiến người ta run sợ.
“An khanh, có những điều không nên nói, có những điều không được nói, ngươi biết chứ?” Lục Đình Thâm nhả từng chữ, hắn siết chặt cổ tay anh, đôi mắt màu hổ phách nhìn anh chằm chằm, bên trong không một gợn sóng, dù đang ngâm mình trong suối nước nóng mà toàn thân vẫn lạnh toát, “Trẫm không muốn nghe ngươi nói mấy lời đó lần thứ hai.”
“Trên đời hiếm có người nào trong sạch như người, có vài câu trẫm không muốn nói ra nhưng chắc hẳn ngươi cũng biết rồi. Trẫm có thể làm một Hoàng đế cần cù yêu nước thương dân, bỏ ngoài tai mọi lời đồn đãi, nhưng trẫm vốn không phải loại người tốt lành gì đâu.” Từng câu từng chữ Lục Đình Thâm đều nói rất chậm, thế nhưng bàn tay đang nắm cổ tay anh lại hơi run rẩy khiến người ta không biết hắn đang đe dọa hay là cầu xin, “Ngươi muốn bảo vệ thứ gì thì hãy sống mà bảo vệ nó. Ngoài ngươi ra trẫm không bảo vệ bất cứ ai hay thứ gì hết.”
Lời đã nói ra không thể rút lại được, An Minh Hối chỉ có thể bất đắc dĩ giơ bàn tay không bị giữ lên vỗ nhẹ miệng mình, nói: “Là thần lỡ lời.”
Nói xong, anh lại chủ động hôn nhẹ khóe miệng Lục Đình Thâm, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng lo mà, Đình Thâm.”
Lục Đình Thâm dùng hành động thay lời nói, hắn làm nụ hôn phớt vừa rồi trở nên sâu hơn, bàn tay hư hỏng bắt đầu sờ lung tung, cậy An Minh Hối dung túng mình mà ngày càng làm tới.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí công tác của hôn quân
Người ấy nói bản thân không hiểu phong tình, thế nhưng lại không biết một nụ cười của mình đã là phong tình.
Hay phải nói là phong tình thế gian đều không sánh bằng người ấy.
Người ấy vốn là độc nhất vô nhị, nhưng trên đời lại có một thứ hàng giả chướng mắt đồng thời tồn tại.
Trẫm không tin vào quỷ thần, nhưng ai dám có ý đồ với người ấy, dù là thần phật cũng phải chết.
.
An Bảo: Hình như thần sắp “đi” rồi.
Hôn quân: Không, ngươi không đi đâu hết.