Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 65: Anh ngọt ngào đến thế (14)



Dịch: Kogi

An Minh Hối chữa trị vết thương cho cô bé, sau đó đánh giá sơ qua nhà kho chuyên dùng để chứa rơm rạ và củi gỗ này, cuối cùng kiên nhẫn ngồi bên cạnh cô bé hỏi: “Em tên gì? Sao lại ngủ ở đây một mình?”

“Em tên là Alour, bố em đưa mẹ sang thị trấn khác tìm bác sĩ, đến mai mới về.” Cô bé ôm gối ngồi trên đống rơm, lễ phép đáp, “Bố nói bên ngoài rất nguy hiểm, không dẫn em đi cùng được.”

“Vậy à…”, An Minh Hối giơ tay lên xoa đầu Alour, chỉ bằng mấy câu đơn giản của cô bé anh cũng nắm được tình hình đại khái rồi.

Quả thực ở thị trấn hẻo lánh thế này rất khó tìm được bác sĩ giỏi, ban đêm ở bên ngoài cũng vô cùng nguy hiểm, chắc hẳn người nhà này cũng ôm tâm lý cầu may, hy vọng để Alour qua đêm một mình sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.

“Nhà em vẫn luôn ở đây sao?”

“Vâng ạ, vì tiền thuê rất rẻ.” Alour mặc một bộ quần áo phong phanh rách rưới trên người, ngồi đây lạnh đến mức run lên, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh, “Cảm ơn anh đã cứu em, bây giờ cổ em không đau chút nào, anh là ma cà rồng thật ạ?”

An Minh Hối cởi áo choàng của mình đưa cho cô nhóc, thầm nghĩ khi nào về phải nhớ mua thêm mấy chiếc áo khoác nữa làm đồ dự phòng mới được, anh gật đầu nói: “Tuy không giống như những ma cà rồng mà mọi người thường thấy, nhưng nếu xét theo cách phân loại của con người thì anh đúng là ma cà rồng, em có thể giữ bí mật này giúp anh chứ?”

Alour thu mình trong áo choàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra nụ cười ngượng ngịu: “Vâng, em sẽ không nói đâu, anh là ma cà rồng tốt, không thể bị họ giết được. Nếu, nếu có người hỏi em, em sẽ nói là có một ngài kỵ sĩ rất đẹp đã cứu em!”

Có thể thấy Alour cũng là một cô nhóc xinh xắn, chỉ vì cuộc sống khổ cực quá nên gầy đến đáng thương.

“Cảm ơn, nhưng anh còn việc cần làm, không thể ở đây với em mãi được.” An Minh Hối mỉm cười đứng dậy, đặt hết số tiền mình mang theo xuống đống rơm, sau đó rạch lòng bàn tay của mình để máu tươi nhỏ xuống đất, “Em hãy giữ lấy số tiền này đi, đưa cho bố mẹ để họ mua đồ ăn ngon cho em. Anh đã để lại máu của mình ở đây rồi, dù cửa bị hỏng cũng không có ma cà rồng nào dám bén mảng tới đâu, em không phải sợ, cứ ngủ một giấc thật ngon đi!”

Alour kinh ngạc mở to mắt, bối rối cầm số tiền kia lên định trả lại anh, nhưng chưa kịp nói gì, cô nhóc bỗng bàng hoàng nhìn phía sau anh, sau đó vội vàng đứng dậy chắn trước người anh, thân thể bé nhỏ của cô nhóc hoàn toàn không che chắn hết, thế nhưng vẫn giang hai tay ra hét lên: “Không được! Không được giết anh ấy, anh ấy không phải ma cà rồng xấu!”

An Minh Hối nghe thấy tiếng động liền nhìn ra cửa, thấy Effit cầm súng đứng đó, Angela đậu trên vai, vẻ mặt vô tội nhìn anh.

“Đây là lần đầu tiên tôi phải chịu đối xử như thế này khi đồng thời xuất hiện với huyết tộc đấy.” Effit cất súng, giơ hai tay ra vẻ mình không có địch ý, “Tôi giải quyết xong chuyện bên kia rồi nên qua đây tìm anh. Đang định dọa anh giật mình thì… tiếc thật.”

Anh bất đặc dĩ vỗ vỗ đầu Alour ý bảo cô nhóc không cần căng thẳng như vậy: “Không sao, đây là bạn đồng hành của anh. Em cứ cầm tiền đi, một ma cà rồng như anh cầm tiền của con người cũng chẳng có tác dụng gì.”

Thợ săn chịu trách nhiệm phát tiền tiêu vặt không vui cho lắm.

“Cảm ơn… Sau này em sẽ trả tiền cho anh, lúc đó em phải đi đâu tìm anh đây?” Alour ngượng ngùng cúi thấp đầu khẽ hỏi, “Em có thể biết tên của anh không?”

“Anh tên là An Minh Hối, hiện sống ở thị trấn Brod. Sau này em có thể đến đó tìm anh chơi, còn tiền thì không cần đâu.”

Sau khi nói thêm vài câu với cô nhóc, An Minh Hối liền cùng Effit mặt lạnh rời đi.

Hai người sóng vai đi trên đường, Effit nhìn An Minh Hối thỉnh thoảng lại đưa tay lên đùa Angela đậu trên vai hắn, sâu xa nói: “Anh đúng là một huyết tộc hăng hái làm việc nghĩa đấy.”

“Sao tôi nghe câu này cứ có mùi châm chọc thế nhỉ.” Anh bất đắc dĩ nói, ngón tay bị Angela ngậm hờ, nó lúc lắc cái đầu như đang nghiên cứu thứ gì đó mới mẻ lắm, “Thợ săn ma cà rồng như anh vĩ đại hơn tôi nhiều, tôi cũng rất kính nể một nhân vật anh hùng như anh đấy.”

“Anh hùng có thể là công việc của tôi, nhưng tiếc là không phải hứng thú của tôi. Trong mắt tôi, thế giới này suy cho cùng vẫn rất đen tối.” Effit gõ đầu Angela, ý bảo nó một vừa hai phải thôi, đừng quá nghịch ngợm, “Con người giống như anh đã hiếm có rồi chứ đừng nói là huyết tộc.”

Lý do hắn theo nghiệp thợ săn ma cà rồng thì có rất nhiều, nhưng trong đó chắc chắn không bao gồm nguyên nhân thích làm việc nghĩa.

“Nhưng nếu An cảm thấy những điều tốt đẹp trên thế giới này vẫn nhiều hơn những điều xấu xa thì…”, đang nói chuyện, Effit chợt thuận tay giơ súng lên ngắm bắn một ma cà rồng vừa thò đầu ra ở góc đường đằng xa, sau đó lại cất súng đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười khanh khách khoác cánh tay An Minh Hối, “Tôi đây sẽ cùng anh tiêu diệt sạch ma cà rồng, tôi sẽ cố gắng khiến anh thích thế giới này, đồng thời trở thành kiểu người hùng mà anh thích.”

Đây không phải một lời hứa suông, thậm chí có thể nói là chứa đầy sức nặng, nhưng những lời hứa như thế này An Minh Hối đã từng nghe rất nhiều lần rồi.

“Tại sao lại coi trọng tôi thế?” Anh hỏi.

“Câu hỏi này thật kì lạ, ai lại không muốn bảo vệ một món đồ đẹp chứ?” Dứt lời, Effit nhàn nhã nghiêng đầu tránh một mũi tên đen kịt phóng tới từ đằng sau, không thèm ngoảnh lại nã luôn một phát súng, sau đó mới chậm rãi quay đầu mỉm cười chào hỏi, “Chào buổi tối, tiểu thư ma cà rồng, cô không đồng ý với quan điểm của tôi sao?”

Angela vỗ cánh phành phạch bay lên, thoáng cái đã biến mất trong màn đêm.

Phía sau vang lên một tiếng hét thảm thiết, An Minh Hối quay lại nhìn một nữ ma cà rồng đang ôm bả vai bị thương, nhíu mày hỏi: “Lina, đây là cái bẫy của các cô ư?”

Cố tình giấu mùi ẩn nấp quanh đây chờ thời cơ hành động, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng để giết chết bọn họ ngay tại đây.

Đối phương không định nhiều lời với bọn họ, nháy mắt đã áp sát lại gần, móng vuốt vươn ra cào về phía cổ họng Effit, cùng lúc đó xung quanh lại xuất hiện thêm năm, sáu huyết tộc khác bao vây bọn họ, đồng thời xông lên tấn công.

An Minh Hối xoay người đỡ móng vuốt của một huyết tộc, đang định nhắc Effit cẩn thận với dị năng của huyết tộc thì chợt nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng gãy giòn giã, vừa quay lại đã thấy Effit cầm cổ tay vặn vẹo biến dạng rõ ràng của Lina, vờ như thân mật kéo cô ta vào lòng, dịu dàng nói: “Chúc ngủ ngon, tiểu thư xinh đẹp.”

Giây tiếp theo, một viên đạn bạc bắn xuyên qua trái tim Lina.

Gần như ngay sau đó, Effit vung tay phi một con dao găm đi, dao găm bay sượt qua tóc mai An Minh Hối, cắm thẳng vào đầu huyết tộc đang định nhân cơ hội đánh lén anh.

“Tôi thừa nhận việc bị Norman bắt làm tù binh trước kia là một sơ xuất lớn của tôi, nhưng vị kia… ngài Griss phải không nhỉ? Vậy mà chỉ sai mấy người đến tiếp đãi tôi thì đúng là không nên chút nào.” Sau khi chỉnh sửa xong quần áo, Effit mỉm cười tao nhã với mấy huyết tộc cả kinh thất sắc vì biến cố vừa rồi, giọng nói vẫn hết sức ôn hòa, “Chắc phải nhờ các vị rời đi sớm rồi, tối nay là buổi hẹn riêng của tôi và An, không thể bị phá hỏng như vậy được.”

Chuyện xảy ra tiếp theo gần như có thể nói là cuộc tàn sát đơn phương.

Đây là lần đầu tiên An Minh Hối tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của thợ săn cao cấp, anh thậm chí còn không cần phải làm gì, một mình Effit cũng đủ để đối phó với tất cả huyết tộc còn lại.

Một thời gian ngắn sau khi chết huyết tộc sẽ tự hóa thành tro bụi nên không cần quét dọn bãi chiến trường, rất là tiện lợi.

An Minh Hối nhìn Effit đang đứng nguyên tại chỗ sửa sang lại áo quần đầu tóc, không kìm được hỏi: “Lúc trước sao anh lại bị thân vương điện hạ bắt được?”

Lúc đó nguyên chủ không có mặt nên cũng không tận mắt nhìn thấy cảnh Effit chiến đấu, nhưng giờ thấy rồi anh lại cảm thấy vô cùng buồn bực, đáng lẽ dù không đánh lại, với thân thủ của Effit thì cũng thừa sức để chạy thoát mà?!

“Tôi cứ tưởng là có thể lừa được anh cơ đấy, đúng là An chẳng hiểu phong tình gì cả.” Effit than thở, không hiểu sao giọng điệu có hơi u oán, “Kể ra xấu hổ lắm, lúc đó tôi vừa mới ăn thử một loại quả đặc sản địa phương, chắc là bị ngộ độc thực phẩm nên ăn xong thân thể khó chịu vô cùng. Nhưng nhờ thế mà tôi mới được gặp An, có lẽ đây là ý của Chúa rồi.”

Nghe Effit nói vậy An Minh Hối đoán chừng hắn bị dị ứng.

Rất nhanh, sau khi sửa sang xong diện mạo, ngài thợ săn lại lên tinh thần, thân mật sáp lại khoác cánh tay anh, cười nói: “Được rồi, tiếp tục buổi hẹn của chúng ta thôi, An còn chủ đề nào muốn tán gẫu không?”

“Tôi cảm thấy anh mới là người có điều muốn nói với tôi thì đúng hơn.” Anh liếc mắt nhìn ngài thợ săn hôm nay ân cần một cách bất thường nói.

“Đôi khi An quá thông minh, thông minh đến mức làm tôi thấy xấu hổ đấy.” Effit chớp chớp mắt, một tay khoác cánh tay anh, một tay đưa lên ôm má mình như thể muốn che đi tâm trạng kích động thấp thỏm trong lòng: “Đúng là tôi có chuyện muốn xin anh.”

Đúng là chuyện lạ, bình thường Effit không bao giờ xin anh thứ gì, vì vậy anh vô thức cảnh giác hơn, hỏi dò: “Xin gì?”

Effit mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra thỉnh cầu của mình: “An, anh có thể đánh dấu tôi bước đầu (*) được không? Để tôi trở thành đồng loại của anh được chứ?”

(*) Nguyên văn: 初拥. Thuật ngữ riêng của huyết tộc. Huyết tộc yêu cầu rất khắt khe đối với thành viên mới, một khi quyết định phát triển thêm thành viên thì buộc phải chịu trách nhiệm với hành vi của người mà mình phát triển, cả quá trình này gọi là 初拥. Có hai cách đánh dấu bước đầu, một là rạch cổ con người để máu chảy hết, sau đó cho người đó uống máu mình; hai là hút cạn máu con người, sau đó để người đó uống máu mình. Đánh dấu bước đầu có thể coi là lời tuyên bố quyền sở hữu đối với con mồi, cảnh cáo các huyết tộc khác không được đụng chạm đến con mồi của mình.

An Minh Hối không chút do dự đáp: “Không được!”

Có lẽ là anh trả lời quá mức quả quyết, Effit kinh ngạc mở tròn mắt, không cam lòng hỏi: “Tại sao? An, không phải tôi kích động nhất thời đâu, tôi đã bình tĩnh suy nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ không hối hận.”

Ngài ma cà rồng: Xin lỗi, trước kia tôi từng trải qua ba mối tình, thế nhưng chưa từng thấy một nhân vật chính nào suy nghĩ kĩ càng ở phương diện này cả.

“Vậy thì tôi cũng suy nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ không chuyển hóa anh thành huyết tộc đâu, Effit.” Anh trả lời chắc như đinh đóng cột, “Sinh mệnh vô tận chưa chắc đã là chuyện tốt đối với anh.”

Tâm tư của Effit quá dễ đoán, anh gần như chắc chắn rằng ý muốn trở thành huyết tộc của hắn hoàn toàn do mình mà ra, thế nhưng anh không thể ở lại thế giới này mãi mãi để bầu bạn bên cạnh đối phương, cùng hắn vượt qua sinh mệnh dài đằng đẵng được, thậm chí là ngay ngày mai, rất có thể anh sẽ chết đi vì bất cứ lý do trời ơi đất hỡi gì đó.

Đến lúc ấy, sinh mệnh vô tận chỉ là một gánh nặng đối với ngài thợ săn mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở thích đặc biệt của các nhân vật chính

Lão Chu (sắp xếp ảnh chụp lén): Tấm này đẹp, tấm kia cũng đẹp…

Sư huynh (tìm sư đệ): Sư đệ không được cách ta quá ba mét.

Hổ con (liếm móng vuốt): Hi hi, chắc chắn mình là cục cưng đáng iu nhất trần đời.

Ngài thợ săn (sắp xếp giá dụng cụ tra tấn): Ôi, mình khổ quá mà, cây roi da này trông tuyệt quá, nhưng mình cũng muốn thử cây nến đặc chế này xem thế nào…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.