Ưng Vương Liệt Tình

Chương 25: Cậu của ảnh nhiên



” Không cần sợ hãi, cũng đừng sốt ruột, cứ đi tới, vượt qua thông đạo là các ngươi sẽ nhìn thấy ta”. Âm thanh kia nhu hòa tới cực điểm, không nghe ra là giọng nam hay nữ, Ảnh Nhiên không tự chủ được mà cầm chặt tay Tuyết Ưng hơn, Tuyết Ưng cũng nghiêng đầu nhìn nàng, nắm chặt tay nàng, dùng khẩu hình nói thành ba tiếng “ không phải sợ”

Ảnh Nhiên gật đầu, hai người cùng đi về phía trước, dù sao nơi này đều trắng xóa, không nhìn ra cái gọi là thông đạo, đành phải nhắm hờ mắt đi tới, ngoài ra không còn cách nào.

Hai người giống như đang bước đi trên mây, cảm giác dưới chân mềm xốp, đến khi cảm thấy có một lực đạo vô hình cản lại thì hai người biết bọn họ đã đến cuối thông đạo, quả nhiên giây tiếp theo bọn họ đã bị một lực đạo thật lớn túm về phía trước.

Lúc này đây dù có chuẩn bị nhưng Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên vẫn bị té ngã trên mặt đất, lúc bọn họ té xuống còn nghe có tiếng cười vang lên, làm cho Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên bất chấp đối phương là ai, lập tức đứng dậy, đi về nơi phát ra tiếng cười.

Cảm giác nơi này không giống như nơi bọn họ vừa đi qua trắng sáng đến chói mắt, nơi này tuy rằng cũng trắng nhưng lại tạo một cảm giác mờ ảo.

Người nọ mặc một bộ y phục vân sa màu đen như tương phản với khung cảnh chung quanh, mái tóc đen bóng mềm mại xõa tung, vạt áo thiết kết theo hình tam giác, rất khác với y phục của nhân loại, cổ tay áo rộng lớn như có thể chứa được cả gió và mây, vạt áo lại thật dài, làm cho người ta có cảm giác quái dị nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận quần áo đó mặc trên người hắn rất thích hợp, như là vì hắn mà thiết kế ra.

Khuôn mặt hắn tuấn tú lại mang theo vài phần xinh đẹp, nho nhã, da thịt trắng nõn, khóe miệng mỉm cười, quanh thân tỏa ra một hơi thở ấm áp, làm cho người ta vừa nhìn đã biết hắn rất dễ ở chung, khuôn mặt của hắn nhìn rất quenn, làm cho Tuyết Ưng cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu hoặc đã từng gặp hắn nhưng nhất thời không nghĩ ra mà thôi.

” Ngươi rốt cuộc là ai, nơi này là địa phương quỷ quái nào?” So với Tuyết Ưng suy tư thì Ảnh Nhiên không có khách khí như vậy, tiểu nữ tử ôn nhu lại tự ti này mấy ngày nay liên tiếp gặp nhiều sự cố nên đã sắp không chịu nổi, vốn hi vọng có thể rời khỏi Hư Vô Giới thì bây giờ lại rơi vào chỗ này, còn gặp một người xa lạ như vậy, làm sao tâm tình của nàng có thể tốt được? trước sau gì cũng phải chết, vậy thì nàng sẽ bất chấp tất cả.

“Ảnh Nhiên, ta biết người rất sợ hãi, mấy ngày qua đều trải qua sự lo lắng và thương tâm nhưng từ bây giời về sau, ngươi không cần phải lo lắng nữa, ngươi đã về nhà, ta là cậu của ngươi”. Người nọ thu lại ý cười, trong mắt tràn ngập sự ôn nhu.

Ách? Ảnh Nhiên nhất thời bị những lời này của hắn làm cho giật mình “ cậu của ta? Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta chưa từng nghe mẫu thân nói qua nàng có đệ đệ hay là ca ca”

Người nọ cười khổ một chút,” Ảnh Nhiên, ngươi xác định ngươi còn nhớ rõ hình dáng của mẫu thân ngươi sao?”

” Ngươi nói bừa cái gì, ta sao lại không nhớ rõ hình dáng của mẫu thân ta thế nào?” Ảnh Nhiên nghe lời của hắn thì cảm thấy như mình bị vũ nhục rất lớn, giận đến cành hông.

” Ảnh Nhiên, ngươi đừng kích động, chuyện này nói ra rất dài, nếu đến đây thì chứng tỏ ngươi có duyên với nơi này, sau này sẽ còn nhiều thời gian để ngươi hiểu rõ tiền căn hậu quả, không bằng trươc tiên hãy theo ta về nhà, sau đó chúng ta sẽ ngồi xuống nói kỹ với nhau hơn được không?” người nọ than nhỏ, tựa hồ có chút bất đắc dĩ nhưng ngữ khí vẫn rất ôn nhu.

“Đây là nơi nào? vì sao lại muốn chúng ta đi theo ngươi? Có phải là ngươi ở trên tường của Mộng cư đã giở trò quỷ gì phải không? ngươi mau đưa chúng ta về”. Ảnh Nhiên cố chấp không chịu đi, đứng yên nhìn chằm chằm người nọ, hắn và mẫu thân không có điểm nào giống nhau thì sao có thể là cậu của nàng được? Hơn nữa, hắn không phải thuộc bộ tộc Tuyết Ưng, nàng mặc dù không nhìn ra chân thân của hắn nhưng biết hắn tuyệt đối không phải tuyết ưng, chủng loại không giống nhau thì hắn sao có thể là cậu của nàng được.

” Ảnh Nhiên, đó là cơ duyên, căn phòng kia mấy vạn năm trước đã được bày kết giới, khi đó ngươi còn chưa sinh ra, nếu nói đó la do ta thiết kế ngươi thì không công bằng với ta, các ngươi nếu đã đến đây thì chứng tỏ các ngươi có duyên, ta làm sao có thể đưa các ngươi trở về. Về phần nơi này, sớm muộn các ngươi cũng phải biết, nơi này chính là Huyền Cực Giới”

Người nọ bị Ảnh Nhiên hoài nghi nhưng không chút nào tức giận, chỉ thở dài, ngữ điệu vẫn ôn nhu như trước.

” Huyền Cực Giới?” Hai người cùng thốt lên đầy kinh ngạc

Tuyết Ưng từ lúc nhìn thấy nam nhân này thì vẫn không nói một câu, Ảnh Nhiên không tin người nọ có quan hệ huyết thống với nàng nhưng hắn tin, gương mặt hai người quá mức giống nhau, khó trách sao hắn lại cảm thấy quen thuộc, nhất là khi người này bất dắc dĩ nói hắn là cậu của Ảnh Nhiên, lại hỏi nàng có nhớ tới hình dáng của mẫu thân hay không thì Tuyết Ưng liền khẳng định thân phận của người này là thật. Hắn đã sớm hoài nghi Tuyết Ưng tộc không có khả năng có cặp vợ chồng nào đã quá bốn ngàn năm đạo hạnh, những lời của người này càng làm hắn thấy việc hắn hoài nghi Ảnh Nhiên không phải là con của cha mẹ nàng là đúng.

Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng khuyên bảo Ảnh Nhiên trước tiên nên lưu lại để tìm hiểu về thân thế thì ba tiếng Huyền Cực Giới đã làm hắn kinh ngạc tới sửng sốt, là Huyền Cực Giới tồn tại song song với Hư Vô Giới và nằm ngoại phạm vi của bảy đại giới sao?

Tất cả tiên, yêu, thần, ma, đều cho rằng Huyền Cực Giới và Hư Vô Giới phân bố ở trong thiên địa là hai không gian không liên hệ với nhau, không ngờ bọn họ không có phân chia mà ngược lại còn có thông đạo để nối liền mà Mộng cư kia lại chính là thông đạo, có lẽ Huyền Cực Giới và Hư Vô Giới cùng thống trị chính là có quan hệ với nhau.

Suy đoán như vậy là cho Tuyết Ưng âm thầm kinh hãi.

Mà đối với Ảnh Nhiên thì những truyền thuyết trong thiên địa nàng biết rất ít, Huyền Cực Giới cũng được, Hư Vô Giới cũng tốt, mặc kệ là nơi tốt đẹp đến thế nào nàng cũng không cần, nàng hiện tại chỉ quan tâm một điều “ nơi này có thông đạo để đi Nhân giới không?”

Người nọ lắc lắc đầu,” Huyền Cực Giới là không gian chung cực, vĩnh viễn không có hi vọng đi ra ngoài trừ phi nó không hề tồn tại”

Ảnh Nhiên‘ phanh’ một tiếng sau này ngồi xuống, Tuyết Ưng vội vàng phù ôm lấy nàng,” Ảnh Nhiên!”

” Tuyết Ưng, ngươi nghe được hắn nói cái gì sao? Hắn nói chúng ta ra không được! Ta muốn đi ra ngoài, ta không cần ở chỗ này, ta muốn ra ngoài” Ảnh Nhiên dùng sức nhéo hai tay của Tuyết Ưng, kích động gào thét, nước mắt cũng tuôn trào như mưa. Nàng không muốn ở lại đây, nếu một mình nàng thì cho dù có chết ở đây, nàng cũng không một câu oán hận nhưng Tuyết Ưng thì không được, nàng không muốn hắn vì nàng mà ở lại một nơi vô vọng như vậy.

” Hảo! Hảo! Ngươi đừng khóc! Chúng ta nhất định sẽ rời đi, chúng ta không nhất thiết phải ở lại đây, chúng ta còn phải đi Xà sơn thăm Như Mặc, còn có Thanh Liên nữa, ngươi đừng khóc, ta ở đây, không phải chỉ có một mình người, hai chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, chúng ta nhất định đi được, ngươi tin tưởng ta có được không?”

Tuyết Ưng không phải lần đầu tiên thấy nàng khóc nhưng lại là lần đầu thấy nàng gào khóc như thế, nàng chịu nhiều áp lực lắm sao? Hắn thực sư đã xem nhẹ nàng, nên lại ôm chặt nàng vào lòng, hoảng loạn không biết nên làm thế nào để nàng nín khóc.

” Vĩnh viễn? Không, ta không cần vĩnh viễn, ta muốn chúng ta cùng nhau tự do, ta không thích nơi này, ta muốn đi ra ngoài, ta nhớ cha mẹ ta, nhớ Bảo Bảo tiểu chủ, ta thậm chí còn nhớ cả Tuyết Kiều, ta không muốn ở lại đây”. Ảnh Nhiên dùng sức lắc đầu, nói ra tưởng niệm trong lòng, nói ra mong muốn của nàng, mỗi một câu lại làm cho Tuyết Ưng thấy chua sót mà người kia trên mặt cũng lộ vẻ ảm đạm và áy náy.

Dùng sức ôm nàng, làm cho thân thể của nàng yếu đuối ở trong lòng hắn, Tuyết Ưng nhất thời cũng hoang mang, không biết nên làm gì mới tốt.

” Đi về trước đi! Sau đó sẽ nghĩ biện pháp,tuy rằng ở Huyền Cực Giới nhiều năm qua chưa từng có người đi ra ngoài nhưng nếu không gian này đã được tạo ra thì thế nào cũng có sơ hở, chắc chắn sẽ không phải hoàn mỹ, không tỳ vết, nếu không nhiều năm trước tỷ tỷ của ta cũng không tới được Hư Vô Giới, nhưng nàng không nói chỗ sơ hở kia ở đâu, bất quá, nếu các ngươi thực sự muốn ra ngoài thì ta sẽ nghĩ cách”. Người nọ đứng rất xa, muốn tới gần rồi lại không dám, chỉ dùng ánh mắt thân thiết nhìn Ảnh Nhiên đang nằm trong lòng Tuyết Ưng, có chút buồn bã, tưởng rằng nhờ cơ duyên hắn có thể tìm được thân nhân không ngờ lại là nghiệt duyên, là kiếp.

Tuyết Ưng hướng về phía hắn gật gật đầu, ôm lấy Ảnh Nhiên đi về phía hắn “ ta tên là Tuyết Ưng, nên xưng hô với ngươi thế nào?”

“Ta gọi là Truy Mộng” người nọ nhẹ giọng, một lát sau lại bổ sung “ tỷ tỷ của ta tên Tử Mộng, ta thực sự là cậu của nàng”

“Ta tin, gương mặt các ngươi rất giống nhau”. Tuyết Ưng trầm mặc, nhịn không được nói ra suy nghĩ của mình.

” Cám ơn ngươi, Tuyết Ưng!” Truy Mộng có chút cảm kích nói “ tỷ tỷ đã mất, ta cảm ứng được ý niệm và an bài cuối cùng của nàng, biết được Ảnh Nhiên cũng từ ý niệm này, mấy năm nay ta vẫn luôn ở đây chờ đợi, chờ khi cơ duyên tới, phong ấn bị giải khai, rốt cuộc các ngươi cũng đã tới rồi, ta lại không ngờ Ảnh Nhiên lại không chịu tiếp nhận thân phận của ta”

“Ngươi cho nàng một chút thời gian, mấy ngàn năm qua nàng chỉ biết có cha mẹ, bây giời đột nhiên xuất hiện một người cậu, lại thêm một mẫu thân nàng đã không còn nhớ thì làm sao nàng có thể tiếp nhận được? huống chi mấy ngày nay, chúng ta đều trải qua rất nhiều chuyện làm nàng khẩn trương, cho nên nàng phản ứng như vậy là bình thường, ngươi không cần để trong lòng, Ảnh Nhiên là một nữ nhân rất tốt”

Tuyết Ưng có thể hiểu được tâm lý của Ảnh Nhiên, hắn cũng không có ấn tượng với cha mẹ của mình nhưng Ảnh Nhiên thì khác, trong trí nhớ của nàng vẫn còn khắc sâu chuyện cha mẹ nàng chăm sóc nàng từ nhỏ, tuy rằng nàng toàn thân mặc vũ, bị mọi người khinh bỉ nhưng trong lòng nàng chỉ cần có cha mẹ thì nàng sẽ kiên cường sống sót, có thể nói cha mẹ chính là động lực để nàng vượt qua mọi gian khổ, bây giờ đột nhiên có người nói cha mẹ nàng vốn không phải là thân sinh phụ mẫu của nàng, điều này làm sao Ảnh Nhiên có thể tiếp nhận. Đây không phải là nàng thừa nhận nàng bị cha mẹ vứt bỏ sao?

Ảnh Nhiên vốn tự ti, mặc cảm lại thiếu cảm giác an toàn, bị vứt bỏ đối với nàng mà nói chính là tận thế.

” Ta biết, là tỷ tỷ tùy hứng làm cho nàng chịu khổ! Ta sẽ không đồng tình” Truy Mộng nhẹ nhàng lên tiếng, đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi Tuyết Ưng “ ngươi và Ảnh Nhiên đã có quan hệ vợ chồng phải không?”

Tuyết Ưng đỏ mặt, không nghĩ hắn lại hỏi vấn đề này, tuy rằng hắn và Ảnh Nhiên là lưỡng tình tương duyệt nên mới ở cùng nhau nhưng dù sao cũng chưa thành thân, chưa xác định danh phận, bây giờ bị cậu của Ảnh Nhiên hỏi vậy làm cho hắn có chút chột dạ, cảm giác như mình đã chiếm tiện nghi của Ảnh Nhiên, nhưng là nam nhi thì dám làm dám chịu cho nên hắn gật đầu thừa nhận.

Truy Mộng thở dài một hơi “ tất cả đều là mệnh, Ảnh Nhiên nếu không phải tìm được người mệnh định thì sẽ không khởi động được phong ấn trong căn phòng kia, mà nếu ngươi không thật lòng với nàng thì cũng không tới được nơi này nhưng một lát tới Huyền Cực điện, nếu chỉ có mình ta thì các ngươi có thể không cần kiêng dè nhưng nếu có người ngoài thì phải hết sức cẩn thận, không nên để lộ ra là các ngươi yêu nhau”

“Vì sao? Tuyết Ưng ngẩn người, quy định quái quỷ gì vậy?

” Bởi vì Huyền Cực Giới không chấp nhận tình yêu nam nữ, nói ngắn gọn, nơi này cái gì cũng có thể nhưng cảm tình thì không cho nên Huyền Cực Giới cũng được gọi là Vô Tình Giới, người ở đây rất ít, dù là vợ chồng cũng chỉ vì tình dục và sinh sản mới kết thành đôi, sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì liền tách ra, tình yêu chân thành ở nơi này bị khinh bỉ và cấm đoán, một khi bị người ta phát hiện thì ta cũng không thể bảo vệ các ngươi. Năm đó tỷ tỷ ta vì không chịu nổi sự vô tình như vậy nên mới rời khỏi nơi này, cho nên trước khi ta tìm được biện pháp đưa các ngươi đi thì nhớ phải bảo trì khoảng cách ở trước mặt người khác, như vậy đối với các ngươi mới được an toàn”

Truy Mộng khi nói những lời này thì vẻ mặt rất nghiêm túc và thận trọng, làm cho Tuyết Ưng không thể không gật đầu, nhớ tới Mộng cư tràn ngập những bức tượng hoa ái mà nơi này lại quy củ vô tình, khó trách tất cả yêu ma thần tiên đều hi vọng được đến Hư Vô Giới nhưng không có ai muốn đến Huyền Cực Giới, bây giờ thì hắn đã hiểu.

” Ta hiểu được, ta sẽ chú ý!” Chỉ hy vọng Truy Mộng sớm tìm được biện pháp đưa bọn họ ra ngoài, nếu thực sự không được thì để bọn họ về lại Hư Vô Giới cũng được, mấy ngày qua khó khăn lắm hắn mới tìm được một chút manh mối, đang tính đi tìm lão chủ tiệm vải thì lại vô ý mà nhập vào nơi này, chỉ cần bọn họ có thể trở về thì hắn tin hắn nhất định sẽ tìm được cách thoát khoải Hư Vô Giới.

“Ta sẽ an bài các ngươi ở Huyền Cực điện của ta, ngày thường sẽ không có ai đến nơi ở riêng tư của ta, cho nên các ngươi chỉ cần chú ý một chút là được, cũng không cần quá mức căng thẳng” Truy Mộng cũng thấy được Tuyết Ưng không vui nên bổ sung.

“Ở Huyền Cực Giới, ngươi có thân phận gì?” Tuyết Ưng nghe hắn nói hắn ở tại Huyền Cực điện thì trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi.

” Ta chưa nói quá sao?” Truy Mộng ngạc nhiên hỏi lại.

“Ngươi chưa có nói, ngươi chỉ ngươi tên Truy Mộng” Tuyết Ưng rốt cuộc cũng tin sự kỳ diệu của quan hệ huyết thống, biểu tình của người này cũng có vài phần đáng yêu như Ảnh Nhiên, làm cho hắn không nhịn được xúc động.

“Là ta sơ suất, ta cai trị Huyền Cực Giới này” khi Truy Mộng nói tới điều này thì biểu tình có chút ngượng ngùng, giống như việc thống trị Huyền Cực Giới là một chuyện không quang minh chính đại gì, làm cho Tuyết Ưng toát mồ hôi trán, trong lòng lại có kết luận mới, nơi này không chỉ có quy củ quái dị mà con người cũng quái dị không kém.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.