Tiêu Như Tâm tự vẫn, gây ra chấn động rất lớn đối với các bậc phụ huynh trong giới nhà giàu. Nhưng thay vì xem lại cách thức giáo dục của mình, họ chỉ sợ có người bắt chước theo.
Ứng Trường Lạc hiếm lúc nào bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài, nhưng một khi đã bị ảnh hưởng, hậu quả thật đáng kinh ngạc.
Sau buổi bàn bạc trong gia đình, mọi người đã quyết định sẽ cho dừng lại các lớp học “vô dụng”.
Còn bản thân cô bắt đầu buông thả bản thân, lười biếng như bé mèo con không nghe lời.
Biểu hiện cụ thể thế này, với tâm trạng phấn khởi, dựa vào sự cưng chiều của Khúc Sở, cô sẽ coi trời bằng vung, dù anh đã nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng cô vẫn nghe tai này lọt tai kia.
Ứng Trường Lạc có thể chơi game PSP từ chạng vạng đến tận đêm khuya, Khúc Sở sẽ nối máy chơi cùng, và khi về phòng vào lúc hai giờ rưỡi sáng, cô tiếp tục cày phim hoạt hình thêm hai tiếng đồng hồ, buổi chiều ngày hôm sau cô mới thức dậy.
Giờ giấc hoạt động và nghỉ ngơi lộn xộn, ngày đêm điên đảo, vui thì vui nhưng hại sức khỏe quá.
Khúc Sở dung túng một tuần, cuối cùng quyết tâm, phải uốn nắn lại thói quen này của cô chủ.
Chơi game thì được, không dậy cũng được, nhưng bạn nhỏ đang trong giai đoạn phát triển, không thể cứ ngày đêm đảo lộn như thế.
Anh đặc biệt chọn vào lúc Ứng Trường Lạc tiêu thực sau bữa cơm tối.
Hơn một nửa tầng hai được Khúc Sở dùng làm phòng tập thể thao, về sau Ứng Trường Lạc chuyển vào, anh đã trang bị thêm một vài dụng cụ thích hợp cho nữ sử dụng.
Thiếu nữ đổi sang trang phục yoga bó sát người, màu xanh đậm ôm trọn thân hình lả lướt. Cô đang ngồi trên bóng yoga, quay người về phía cửa sổ chơi trò xếp hình.
Thấy Khúc Sở đến, cô đưa máy trò chơi cho anh rất tự nhiên.
Điểm sảng khoái nhất của trò chơi này nằm ở việc, bạn xây lên thật cao, rồi khi sắp chạm đến đỉnh kết thúc, chỉ cần bỏ một miếng thẳng đứng vào, trò chơi sẽ sụp đổ ngay.
Mỗi khi sắp đạt tới trạng thái này và thấy miếng nào thích hợp, Khúc Sở luôn chuyền cho cô chơi để cô thấy thoải mái, xong rồi cả hai sẽ đợi đến khoảnh khắc sung sướng tiếp theo.
Cả người Ứng Trường Lạc trượt xuống, vòng eo mềm dẻo cũng lõm xuống theo độ cong của bóng yoga.
Cô ngước mắt ngắm Khúc Sở dưới một góc nhìn khá kỳ quái, mỗi một đường nét của anh đều hoàn mỹ tựa như được điêu khắc, hàm dưới mượt mà, yết hầu sắc bén.
Cổ tay trắng lạnh rõ từng khớp xương buông thõng xuống bên cạnh, mùi gỗ trầm hương ở hương giữa của nước hoa đã tiêu tan gần hết, mùi thơm cam quýt nhẹ nhàng như có như không.
“Anh có chuyện muốn thương lượng với em.” Khúc Sở đưa máy game cho cô, ván chơi đã tới giai đoạn chồng lên rất cao, xếp đầy hai bên, chỉ chừa khe hở rộng một ô ở giữa, mà một miếng chữ nhật đang nhanh chóng rơi xuống.
Ứng Trường Lạc ung dung chốt màn xong, lạnh lùng trả lời: “Anh nói đi.”
Khúc Sở ném máy sang một bên, đẩy một quả bóng yoga trơn bóng đến ngồi cạnh cô, lo lắng hỏi: “Nếp sống lộn xộn này, khi nào em mới chịu kết thúc?”
Đôi mắt đào hoa của Ứng Trường Lạc khẽ chớp: “Anh có thể chấp nhận đến khi nào?”
Khúc Sở đáp thật vô tình: “Mười hai giờ tối hôm nay, đi ngủ đàng hoàng cho anh. Sáng mai mười một giờ không dậy, anh sẽ hất chăn túm em dậy.”
Cả hai ăn ý, không nhắc tới sự việc của Tiêu Như Tâm đã mang tới nỗi chán nản và ủ rũ thế nào.
Cuộc đời này, có thể cuối cùng chỉ còn lại nỗi trống rỗng, song cũng chẳng phải lý do để sống không tốt được.
“Chỉ vậy à?” Ứng Trường Lạc nhạt giọng khiêu khích.
Khúc Sở đẩy cao kính mắt gọng vàng, nhéo mũi hỏi lại: “Nếu không thì sao? Có thể mắng em hai câu, hay đánh em hai cái hả?”
“Vậy anh trai em sẽ xử anh đấy.” Ứng Trường Lạc không cần mượn lực, tự nâng eo lên, nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, ngóc đầu nói.
“Chậc.” Khúc Sở khẽ xùy: “Đã nói là sẽ không làm vậy mà, anh trai đâu nỡ.”
Ứng Trường Lạc chậm rãi phun ra một tiếng “Ồ”, ý đồ xấu lập tức lơ lửng trong tim.
Ban đêm cô vẫn chơi game như cũ, Khúc Sở chắp tay sau lưng đi tới đi lui, anh nén giận để chuẩn bị bữa khuya cho cô, vẫn kèm theo ly nước ép cam tươi mà cô thích.
Ứng Trường Lạc ỉu xìu, lười lên tiếng, cô chỉ đưa anh tờ giấy A4 đã được đóng dấu hai mặt thôi.
Mặt trước: Ỷ được chiều mà kiêu.
Mặt sau: Có thể làm gì em?
Nổi loạn đến mức khiến người ta giận sôi lên, nhưng Khúc Sợ đành chịu thua chiêu này của cô, anh thật sự bất lực, nghiến răng cảnh cao: “Bây giờ em không ngủ thì ngày mai đừng hòng ngủ bù.”
Ứng Trường Lạc cúi đầu cắn ống hút, uống ly nước cam đặt bên cạnh, ngước mắt đáp: “Lêu lêu lêu.”
“…” Khúc Sở tâm phục khẩu phục, thôi vậy, bạn nhỏ đáng yêu một tí cũng tốt, không nên nghiêm túc quá.
Ứng Trường Lạc thức suốt đêm đến năm giờ sáng, sau khi tờ mờ sáng mới đi tắm rửa. Cô vứt khăn tắm qua một bên rồi chui vào chăn, kéo bịt mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Mười một giờ đúng, Khúc Sở gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, anh đẩy cửa bước vào.
Bức rèm dày che chắn hết phần lớn ánh sáng, trong phòng tối tăm, miễn cưỡng có thể phán đoán ngày đêm thông qua các tia sáng xuyên qua khe hở màn cửa.
Trên chiếc giường đôi lớn, có một khoảng nhô lên chẳng khác nào con nhộng, hơi thở của Ứng Trường Lạc đều đặn, ngủ rất say, tay trái để trong chăn, tay phải để lộ ra nửa đoạn cánh tay trắng như ngó sen.
Khúc Sở đứng bên giường thật lâu, cuối cùng không đành lòng đánh thức. Anh rón rén vòng qua, bước đến bàn sách rồi mở laptop, ngồi chờ cô gái tỉnh ngủ, do anh nuông chiều cô nên bản thân anh cũng quen rồi.
Thỉnh thoảng liếc nhìn cô, giấc ngủ của Ứng Trường Lạc cũng khá ổn, không mộng mị, y hệt chú mèo lười biếng nằm phơi nắng.
Nửa tiếng sau, mắt thấy cô sắp ngủ qua giờ cơm trưa, Khúc Sở chẳng thể nhịn được nữa, quay lại bên giường.
“Ứng Trường Lạc.” Anh trầm giọng gọi.
Ứng Trường Lạc không hề nhúc nhích.
Khúc Sở thở dài, lại thêm vài lời: “Dậy đi thôi.”
Anh chậm rãi xắn ống tay áo, hít sâu, nắm lấy một góc chăn, nghiến răng uy hiếp: “Anh vén chăn của em đây.”
Khúc Sở nói được làm được, ngay sau đấy chăn lụa mỏng được nâng lên cao, một phần da thịt trắng hồng xuất hiện, thiếu nữ tựa quả vải đầy đặn, đường cong trước ngực phập phồng.
“…” Khúc Sở bối rối nghiêng đầu đi, đưa tay tìm tòi hồi lâu rồi bắt lấy góc chăn, mau chóng che chắn kỹ càng lại cho cô.
Trong chiến dịch ngủ sớm dậy sớm lần này, Khúc Sở giương cờ trắng đầu hàng, không thua ai cả, chỉ thua mỗi Ứng Trường Lạc.
Quá đáng thật! Nhưng anh hết cách thật rồi.
Lúc thận trọng quay đầu lại, anh phát hiện ra cô chủ này bắt đầu đạp chăn, đá góc chăn, để lộ ra hơn một nửa chân dài nhỏ nhắn.
Ứng Trường Lạc bị tiếng hát ồn ào đánh thức, ma âm quấy nhiễu, cô che tai lại, vất vả tìm nguồn âm thanh hồi lâu mà vẫn không được, cô đành mở bịt mắt trong tâm trạng không mấy vui vẻ.
Đôi mắt hoa đào ngập nước đối diện với đôi mắt nâu hẹp dài của Khúc Sở, trông sâu thẳm u ám.
“Chào buổi sáng.” Cô ngoan ngoãn nói, vừa chuẩn bị ngồi dậy, đã bị Khúc Sở đè lại, anh khàn giọng tức giận báo: “Em cứ nằm trước đi.”
Mi mắt Ứng Trường Lạc run rẩy, cô thấp giọng nói: “Khát.”
Khúc Sở nhanh chóng bưng ly nước trên tủ đầu giường đến bên môi cô, còn cắm cả ống hút, để cô không cần ngồi dậy uống.
Ứng Trường Lạc thỏa mãn uống nước xong, gối lên cánh tay nhìn anh: “Mấy giờ rồi anh?”
“…” Khúc Sở lạnh lùng đáp: “Một giờ bốn mươi bảy phút.”
Ứng Trường Lạc biết rõ còn cố hỏi: “Không phải anh kêu sẽ vén chăn nếu mười một giờ em chưa dậy sao?”
Cô khiến anh nghẹn lời tới mức chẳng biết nói gì, anh nghiến răng dịu dàng dỗ dành: “Em đói không? Muốn ăn gì? Hôm qua em nói muốn ăn hồng giòn, buổi sáng được đưa đến rồi, làm lạnh cho em luôn rồi. Anh ra ngoài đây, em thay đồ xong thì ăn cơm trước, còn trái cây để sau được không?”
“Đêm nay em còn có thể chơi game tới sáng sớm không?” Ứng Trường Lạc cọ vào chăn mền, cả người trượt xuống hé ra đôi mắt, lười biếng hỏi.
Bừng bừng khí phách uy hiếp kiểu, nếu anh không cho em thức khuya, ban ngày em sẽ không ăn cơm.
Anh quá đỗi ấm áp và kiên nhẫn, chiều chuộng không ít tính xấu của Ứng Trường Lạc. Nhưng anh chẳng thấy cô hư gì cả, dù sao so với Ứng Trường Lạc dè dặt khắp nơi lúc vừa mới chuyển đến Thính Vũ Hiên vào năm ngoái, cô của bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Khúc Sở giơ tay đầu hàng: “Nhóc Trường Lạc vui là được, dậy ăn cơm nào.”
“Còn nữa.” Giọng điệu của anh trầm xuống, cảnh cáo: “Lần sau ngủ trần nhớ khóa cửa.”
Cho nên, anh đã thật sự vén chăn rồi?
Ứng Trường Lạc lập tức che mặt mình, buồn bực phản bác: “Em ở trên giường của em, phòng của em, thích ngủ thế nào thì ngủ.”
Cô phát tiết cơn cáu giận khi thức dậy muộn.
“Ừ.” Khúc Sở lật đầu của cô ra khỏi chăn, gật đầu trả lời: “Anh trai em chỉ muốn nói, nhóc Trường Lạc là nhất, sửa soạn một chút rồi dậy ăn cơm nè.”
Anh nói xong thì sải bước ra ngoài, vững vàng đóng cửa lại.
Ứng Trường Lạc trì hoãn nửa phút rồi mới ngồi dậy, tấm chăn theo đấy cũng trượt xuống phần eo không thừa chút thịt nào, ngực phập phồng dữ dội, tiếng tim đập vang dội. Cô nghiêng người về phía trước, mềm mại chui sâu vào trong chăn.
Mùa hè kéo dài, ve sầu kêu ríu rít.
Rèm cửa cuối cùng cũng được kéo ra, nắng chiều gay gắt chiếu vào phòng ngủ, ánh sáng thong dong lay động. Quả hồng giòn màu da cam đã gọt vỏ sẵn, để trong chén thủy tinh.
Khúc Sở ghim một miếng đút cho cô, cười hỏi: “Có phải nhóc Trường Lạc cực thích mấy món ăn đa sắc màu không?”
“Cũng có thể ạ.” Ứng Trường Lạc ngậm lấy thịt quả trên nĩa, đáp mơ hồ không rõ.
Cô cũng biết dừng đúng lúc, ngày thứ hai sau sự kiện ngủ không dậy, Ứng Trường Lạc đã quay về với đồng hồ sinh học bình thường, đúng chín giờ sáng ngồi trước bàn học cày đề.
Cả hai đều không đề cập tới việc, hôm ấy Khúc Sở đã thấy gì lúc vén chăn lên. Tiếng tim đập thình thịch như hòa tan vào làn gió mát của buổi chiều, nào một ai hay.
***
Trong khi nỗi khiếp sợ về chuyện Tiêu Như Tâm tự tử của các bậc phụ huynh vẫn chưa chấm dứt, có hai vị phụ huynh nào đấy đã dốc sức để chứng thực quan niệm “Không phải ai cũng xứng làm cha mẹ”.
Người đã giàu qua ba đời thường không có quyền quyết định hôn nhân của mình, nhưng nếu liên hôn, ít nhất sẽ được biết về tên và tướng mạo của đối phương.
Đáng tiếc, cũng như chị gái Ứng Cẩn Ngôn, chỉ khi đứng ở cửa Ứng Trường Lạc mới biết được tên của Vu Nhiên Mặc. Nghe bảo cậu Vu bị lừa đến, trước đấy không hề biết đây là buổi đính hôn.
Hiện thực còn phi lý hơn cả chuyện cổ tích. Trong lễ đính hôn xa hoa to lớn, Ứng Cẩn Ngôn mười chín tuổi trong bộ lễ phục trắng tinh, đầu đội khăn che mặt chậm rãi bước ra. Vu Nhiên Mặc cũng đeo khẩu trang màu đen, vẻ bướng bỉnh hiện rõ trong đôi mắt đen nhánh.
Ứng Trường Lạc ngồi cạnh Khúc Sở theo dõi buổi lễ, cô siết chặt tay làm nhăn váy, rõ ràng đang rất căng thẳng. Khúc Sở nắm lấy tay cô, mở từng ngón tay ra, hai bàn tay đan vào nhau, anh kề tai cô nói nhỏ: “Anh trai ở đây.”
Bàn tròn rộng lớn, ở khoảng cách không gần không xa, Ứng Trường Lạc cắn chặt môi, nhìn về phía anh trai ruột của mình là Ứng Thận Hành và chị dâu Cố Từ bên cạnh.
Một ngày chẳng đáng vui mừng tí nào, bọn họ chăm chú nhìn lên sân khấu, sắc mặt nghiêm nghị tái mét.
MC dạt dào cảm xúc: “Sau đây xin mời cô dâu và chú rể tuyên thệ với nhau.”
Vu Nhiên Mặc trở tay vứt đi thẻ lời thoại người bên cạnh đã đưa, cao giọng hô: “Trần XX, anh yêu em.”
Ngoại trừ họ hàng hai bên im lặng, cả hội trường đều rộ lên, Ứng Trường Lạc nắm chặt tay Khúc Sở đến mức đỏ bừng.
Ai nấy đều có thể nhận ra, cái tên này không hề dính dáng đến Ứng Cẩn Ngôn, mọi người xôn xao, họ biết rõ đây là cuộc liên hôn gia tộc. MC đã từng chủ trì rất nhiều hôn lễ, kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng “chữa cháy”: “Vừa rồi micro có chút vấn đề, không rõ ràng lắm, bây giờ cô dâu chú rể nói lại lần nữa nhé. Làm phiền nhân viên âm thanh dừng nhạc lại.”
Bầu không khí yên tĩnh đến nỗi khiến người ta khủng hoảng. Ứng Cẩn Ngôn cũng chẳng chừa đường lui cho ai, cô ấy giáng thẳng vào Vu Nhiên Mặc chưa bao giờ gặp một bạt tai, tiếng vang rất lớn.
Vu Nhiên Mặc không đánh trả, không phản kháng, chỉ dõi mắt nhìn theo Ứng Cẩn Ngôn đang xách váy xoay người đẩy cửa bỏ đi.
Cố Từ lập tức đuổi theo, Ứng Thận Hành cũng đứng phắt dậy, không quên dặn dò Khúc Sở một câu: “Chăm sóc tốt cho Ứng Trường Lạc.”
Lễ đính hôn tan tành, phải có người đứng ra giải quyết hậu quả.
Ứng Trường Lạc ngồi yên giữa khung cảnh hỗn loạn này, Khúc Sở nắm chặt tay cô, mùi hương gỗ vẫn luôn quanh quẩn nơi chóp mũi. Anh che chắn tất cả ánh mắt thăm dò cho cô, nhưng lại chẳng thể ngăn chặn được nỗi bi thương dâng trào trong lòng cô.
Anh trai Ứng Thận Hành không dám làm trái cũng chẳng thể cương quyết, chị gái Ứng Cẩn Ngôn lại là người bướng bỉnh, nhưng cả hai đều không cố chấp bằng ông nội của mình, vậy đến lượt mình thì sao? Sẽ bị người khác quyết định số phận à? Quân cờ trên bàn cờ, có cần thiết phải tính toán nhiều hơn không?
Bàn tay ấm áp rộng lớn phủ lên đầu, Khúc Sở kéo cô dựa vào vai mình, ôm hờ cô vào lòng.
Dòng người không ngừng qua lại sau lưng, nhưng lồng ngực anh tựa như bức tường, ngăn cách tất thảy.
“Không đâu, nhóc Trường Lạc của chúng ta sẽ không như vậy đâu.” Khúc Sở cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả bên tai, anh trịnh trọng nhấn mạnh: “Trừ phi anh chết, nếu không cô chủ nhà anh mãi mãi không cần tiếp xúc với người mình không thích, không cần làm trái lòng mình, không cần nhìn sắc mặt người ta. Chỉ cần ngày nào anh còn sống, em có thể không cần phải e dè gì ngày đấy.”
Cứ như anh thật sự có thuật đọc tâm vậy, vừa nhìn thấu hết mọi chuyện trong lòng Ứng Trường Lạc, vừa vỗ về cô thật ân cần và chu đáo.
Ứng Trường Lạc vùi đầu vào lòng anh, dường như cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng yếu ớt lúc hít thở. Rốt cuộc cô cũng không thừa dịp hỗn loạn để hỏi: “Nếu người em thích là anh thì sao? Có thể không cần kiêng nể gì sao? Anh vẫn có thể cưng chiều yêu thương em như thế này sao?”