Âu Phàm không biết đã mất đi ý thức lúc nào, cũng không biết nữ nhân có gương mặt thiên sứ nhưng lòng dạ như ác ma rời đi bao lâu, khi hắn tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường trong quán trọ, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ mang đến một tia ấm áp.
Âu Phàm ngồi dậy, nỗi đau đớn trên người đã biến mất, chuyện tối hôm qua chẳng khác gì một giấc mộng, nhưng những vụn gỗ cùng bụi bặm trên vách tường loang lổ rơi trên sàn chứng minh chuyện xảy ra tối hôm qua là chân thật tồn tại.
Âu Phàm chú ý trên hộc tủ đặt một phong thư màu trắng, ngày hôm qua vốn không có phong thư này.
– Là muốn mình trở về sao?
Nhìn vào địa chỉ ghi trên giấy cùng vé xe lửa, cùng tên thành thị, là thành thị mà hắn quen biết Dương Bội Gia, cùng hồi ức thật tốt đẹp ngày trước.
Mang theo đàn ghi ta, Âu Phàm lên xe lửa, đối với thành phố kia hắn có một loại cảm giác không chân thật, có hồi ức, có tốt đẹp, cũng có thống khổ, mà bây giờ hết thảy tựa hồ như đã quay về lúc bắt đầu.
Dựa theo địa chỉ ghi trên giấy, Âu Phàm tìm được quán rượu vắng vẻ cũ nát này. Đẩy cửa ra, Lillies trong bộ đồ trắng ngồi bên quầy rượu, đang thưởng thức một ly rượu đỏ.
– Ngươi đã đến rồi!
Lillies cầm đồ vật trong tay ném cho Âu Phàm, Âu Phàm tiếp lấy vừa xem, là một xâu chìa khóa.
– Quán rượu này bây giờ là của ngươi, cho nên đừng tiếp tục gây thêm phiền toái cho ta, mỗi ngày việc ngươi cần làm chỉ là ca hát.
Đợi khi Âu Phàm ngẩng đầu lên định nói chuyện, thân ảnh Lillies đã sớm biến mất, lưu lại chỉ còn là một quán rượu trống rỗng.
Vài cái bàn, một sân khấu nhỏ trống trải, đây chính là tất cả mà Lillies để lại cho Âu Phàm.
– Vừa mới bắt đầu, tôi cũng không biết tại sao nữ ác ma kia lại làm như vậy, nhưng về sau tôi dần dần hiểu ý của nàng.
Âu Phàm nói tới đây có chút bất đắc dĩ.
– Ác ma cấp cho tôi thiên phú, có một loại ma lực đặc thù. Tôi sáng tác, ca hát, ca khúc, luôn có thể hấp dẫn được những người bị thất ý hoặc luôn có khát vọng chấp nhất về một điều gì đó, nàng lợi dụng tiếng hát của tôi đến tìm kiếm người có ý muốn giao dịch.
– Chẳng lẽ anh cứ vẽ đường cho hươu chạy như vậy sao?
Từ Mẫn thật sự không nhịn được nỗi phẫn nộ trong lòng mở miệng chất vấn:
– Chẳng lẽ anh không biết làm như vậy sẽ càng hại thêm nhiều người?
– Vậy thì có quan hệ gì?
Âu Phàm lạnh lùng cười cười:
– Lúc tôi mới bắt đầu cũng cảm thấy không đúng, nhưng sau khi tôi trở về không lâu, từng gọi điện thoại cho Bội Gia, ở trong điện thoại nghe được giọng nói của nàng thật hưng phấn cùng cảm giác thỏa mãn, điều này nói cho tôi biết, nàng đối với lần giao dịch đó tuyệt không hối hận. Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, những người như chúng tôi chính là gieo gió gặt bão. Loại chấp niệm khát vọng đối với một thứ gì đó, cho chúng tôi không nhìn thấy được món đồ mà chúng tôi muốn có. Mà khi giao dịch, cũng là tồn tại trong tình huống song phương đều đồng ý trả giá, vô luận gặp phải kết quả gì cũng là chúng tôi nên thừa nhận.
– Nhưng…nhưng mà…
Từ Mẫn cảm thấy chuyện này là không đúng, nhưng lại nghĩ không ra có lời gì phản bác lời của Âu Phàm.
– Anh muốn nói ác ma kia thông qua anh tới tìm kiếm đối tượng để giao dịch sao?
Minh Diệu vốn chưa hề mở miệng lại hỏi:
– Nàng thường xuyên tới đây sao?
– Đúng, chỉ cần tìm được ác ma này hẳn có thể giải trừ được khế ước của những người kia rồi.
Nghe được lời nói của Minh Diệu, Từ Mẫn đột nhiên hiểu ra.
– Cậu có biện pháp sao?
Minh Diệu lắc đầu không nói gì. Đối với sự kiện này Minh Diệu cũng cảm thấy những người kia là thuộc về khả năng tự làm tự chịu, ác ma kia cũng không bắt buộc họ chuyện gì, cũng không lừa gạt họ, mà những thứ hấp dẫn kia nghe qua giống như làm người ta bị mắc câu, nhưng có thể nói cũng là một loại thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ mà thôi.
– Tôi chỉ muốn biết rốt cục ác ma kia lại có lai lịch thế nào.
Vô luận có thể giải trừ khế ước hay không, Minh Diệu đối với nữ ác ma tự xưng là thương nhân này cảm thấy rất hứng thú, rất muốn tìm hiểu lai lịch của nữ ác ma xinh đẹp kia.
– Nàng rất ít đến nơi đây.
Âu Phàm lắc đầu:
– Tôi cũng không biết ở đâu mới có thể tìm được ác ma, mỗi lần nàng cũng chỉ trống rỗng xuất hiện, cùng khách nhân nói chuyện vài câu, lẳng lặng chờ đối tượng tự nguyện bị hấp dẫn. Nhưng loại chuyện này xảy ra cũng không nhiều, tôi nhớ tựa hồ chỉ xảy ra chừng hai ba lần mà thôi.
– Anh nhớ được người cùng nàng giao dịch sao?
Từ Mẫn vội vàng hỏi.
– Tự nhiên là nhớ được, bởi vì những người kia về sau cũng đã trở nên thật nổi tiếng.
Âu Phàm đùa cợt nói:
– Nhớ được nam minh tinh mới chết tuần trước không? Hắn chính là một trong số đó. Chỉ bằng việc hắn nhanh chóng nổi tiếng như vậy, tôi liền biết hắn nhất định sẽ sống không lâu, quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi. Tôi rõ ràng nhớ được lúc đó người kia uống rất nhiều, nói ra một nhóm lớn yêu cầu, làm nữ ác ma kia vô cùng mừng rỡ.
Minh Diệu lấy ra tấm hình của cô gái trẻ tuổi cuối cùng từ chỗ Ada, đưa cho Âu Phàm.
– Anh có ấn tượng với cô gái này không?
– Ấn tượng rất sâu.
Âu Phàm gật đầu:
– Cô gái này rất đặc biệt, nàng là một người duy nhất không phải bị nữ ác ma kia dụ dỗ, mà là cố ý tới tìm nữ ác ma, cho nên tôi có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với nàng.
– Nàng tự tìm tới nữ ác ma sao?
Minh Diệu đối với đáp án này có chút ngoài ý muốn.
– Đúng vậy!
Âu Phàm gật đầu:
– Tôi nhớ được hôm đó đã muộn, quán rượu đã đóng cửa, mà cô gái không ngừng ở ngoài gõ cửa, tôi bị ầm ĩ thật sự không còn cách nào, đành mở cửa, cô gái liền xông vào hỏi câu đầu tiên là nơi nào có thể tìm được ác ma để tiến hành giao dịch, lúc ấy tôi cũng bị nàng làm ngơ ngẩn cả người.
– Nàng từ nơi nào biết được có thể tìm được nữ ác ma ở chỗ của anh?
Minh Diệu hỏi tiếp.
– Không biết, nàng cũng không nói.
Âu Phàm lắc đầu:
– Tôi nói cho nàng biết không biết khi nào nữ ác ma sẽ xuất hiện, nàng lộ vẻ rất đau thương, mất mác rời đi, sau đó không còn tới nữa, có lẽ đã bỏ qua rồi.
– Sẽ không đâu, cô gái này nhất định đã giao dịch qua với nữ ác ma kia.
Từ Mẫn đem mọi việc thuật lại một lần, cho ra kết quả khẳng định.
– Trong tư liệu ngoài cô gái này, chúng tôi đều điều tra hết rồi, những người này đều tiến hành giao dịch với nữ ác ma, như vậy hình của cô gái này cũng ở bên trong, rõ ràng nàng cũng đã cùng cô ta giao dịch.
– Nếu nàng không phải tìm được nữ ác ma ngay trong quán rượu, nhưng lại giao dịch qua, như vậy chỉ cần chúng ta tìm được nàng, sẽ tìm được phương pháp tìm ác ma.
Minh Diệu gật đầu, cũng đồng ý với phán đoán của Từ Mẫn.
– Chẳng qua đi đâu mới tìm được cô gái này đây?
– Có lẽ tôi có thể giúp anh.
Âu Phàm suy nghĩ một chút, bắt đầu tìm kiếm trong ngăn kéo.
– A, tìm được rồi, may là tôi còn giữ lại.
Âu Phàm cầm một tờ giấy đưa cho Minh Diệu, bên trong ghi lại số điện thoại cùng một địa chỉ.
– Đây là cô gái lưu lại trước khi rời đi, nàng dặn dò tôi nếu thấy được ác ma nhất định phải gọi điện thoại cho nàng, hoặc trực tiếp đi tìm nàng cũng được.
Âu Phàm nói:
– Mặc dù đã qua thời gian dài, nhưng tôi nghĩ số điện thoại cùng địa chỉ này sẽ không thay đổi, có lẽ sẽ tìm được nàng.
– Thật tốt quá, chúng ta lập tức đi tìm nàng!
Từ Mẫn đứng dậy, chân tướng tựa hồ đang hiện ra trước mắt, nàng không chờ nổi dù một giây đồng hồ.
– Không cần gấp gáp.
Minh Diệu kéo lại Từ Mẫn:
– Bây giờ đã muộn, hơn nữa tâm tình của chị quá mức kích động, chúng ta cứ đường đột đi tìm như vậy rất có thể dọa hỏng cô gái kia, sẽ không lấy được tình báo gì.
– Nhưng chúng ta đã không còn thời gian…
Từ Mẫn chỉ hận không thể lập tức bay tới chỗ ở của cô gái kia, đem hết thảy làm cho rõ ràng.
– Không cần phải gấp, nghe lời tự thuật của Âu Phàm, nếu cô gái kia đã đến giờ phải chết, chúng ta đi cũng không ngăn cản được. Không bằng đợi đến ngày mai, chị để đồng nghiệp điều tra cô gái này một chút, nếu nàng từng làm giao dịch với ác ma, có lẽ đã dọn nhà đi cũng nói không chừng.
Minh Diệu đè lại bả vai Từ Mẫn, làm nàng thanh tỉnh lại:
– Hơn nữa đã trễ thế này, chị có thể nghỉ ngơi, quá liều mạng không tốt cho thân thể.
Từ Mẫn suy nghĩ một chút, Minh Diệu nói cũng có đạo lý, bất đắc dĩ chỉ đành kiềm chế tâm tình nóng nảy ngồi trở xuống.
Nhìn Minh Diệu và Từ Mẫn, vẻ mặt Âu Phàm lộ ra hâm mộ.
– Thật sự rất hâm mộ cô đó Từ Mẫn, có một người chồng yêu cô, có thể suy nghĩ cho cô, mà hết thảy những chuyện này đã vô duyên với tôi mất rồi.
Đối với lời nói của Âu Phàm, Từ Mẫn đỏ mặt, nếu ở lúc trước nàng đối với việc người khác đem nàng cùng Minh Diệu ghép thành một đôi cũng không có cảm giác gì, nhưng sau khi nói chuyện với mẹ cùng con gái hôm nay, nàng cũng cảm thấy thật sự không biết phải làm sao.
Minh Diệu đối với lời nói của Âu Phàm cũng không để trong lòng, hắn châm điếu thuốc rít sâu một hơi, lời của Âu Phàm tối nay làm cho hắn có chút cảm xúc, hắn cũng từng có chấp niệm, không thả ra, không quên được, nhưng hôm nay nghe lời nói của Âu Phàm, làm cho hắn có chút mê mang đối với chấp niệm của mình, loại chấp nhất này bắt đầu biến thành một loại gánh nặng, hắn dần dần bắt đầu buông ra loại chấp nhất này, bắt đầu nghĩ lại những gì hắn có hiện tại.
– Anh vẫn nghĩ tiếp tục như vậy mãi sao?
Từ Mẫn nhìn Âu Phàm, bạn trai cũ của cô bạn tốt, nhưng bây giờ biến thành nơi giao dịch cho ác ma, điều này làm cho nàng có chút không biết làm sao đối mặt với hắn.
– Ngồi mãi trong quán rượu ca hát? Hấp dẫn những người thất ý mà chấp nhất? Làm nơi cung cấp giao dịch cho ác ma?
– Như vậy tôi có thể thế nào đây?
Âu Phàm cười khổ:
– Tôi cũng đã nói rồi, tôi từng muốn kết thúc tính mạng của mình, nhưng tôi làm gì cũng không chết được. Huống chi tôi đã nghĩ thông, những người giao dịch chiếm được thứ mà họ muốn, mà hết thảy rất có thể là bọn họ muốn dùng cả đời để trao đổi, tôi cần gì phải đoạt đi niềm ham muốn của họ chứ?
– Không chết được sao…
Minh Diệu suy nghĩ:
– Nhưng không lâu khi trước có một người từng giao dịch đã chết, nhưng không phải bị ác ma giết chết mà là chết trong tay người khác.
– Không thể nào!
Nghe được tin tức này Âu Phàm có chút ngoài ý muốn.
– Phương pháp gì tôi cũng đã thử qua rồi, ngay cả cắt bị thương ngón tay nhưng hôm sau đã khỏi hẳn.
Minh Diệu suy nghĩ một chút:
– Có lẽ trọng điểm nằm ở chỗ trái tim các anh…
– Người chết kia là bị người đào ra trái tim.
Minh Diệu phân tích:
– Không phải anh đã nói lần cuối cùng khi anh muốn tự sát, là muốn đào ra trái tim mình nhưng lại bị ác ma kia ngăn lại phải không? Trước đó anh từng thử qua vô số phương pháp nhưng ác ma kia không ngăn cản, mà ngay khi anh muốn đào trái tim mình ra, lại đột nhiên hiện thân, điều này đã nói rõ vấn đề. Trái tim của người chết kia tôi đã thấy qua, đó không phải là trái tim của loài người.
– Không phải trái tim của loài người?
Âu Phàm có chút không hiểu rõ:
– Có gì khác nhau vậy?
– Giống như là một hòn đá.
Minh Diệu thở dài một hơi:
– Giống như lời mọi người thường hay nói, tâm địa sắt đá.