Tôi có cảm giác như mình đã ngủ từ lâu lắm rồi – cơ thể tôi cứng đờ, cơ hồ như trong suốt lúc ngủ, tôi chẳng hề trở mình một lần nào vậy. Đầu óc tôi cứ mê mẩn và chậm chạp một cách kỳ quái; đủ các loại giấc mơ lạ lùng – mộng thường lẫn ác mộng – cứ thi nhau ùa qua đầu tôi. Chúng như hiện ra sờ sờ ngay trước mắt tôi. Địa ngục và thiên đường, kinh hoàng và hạnh phúc trộn lẫn vào nhau thành một trạng thái khó tả. Nôn nóng và sợ hãi, hai cảm xúc ấy đồng thời xuất hiện trong một giấc mơ bi thương, khi guồng chân của ta đã xoay tít, xoay đến mức không còn có thể xoay nhanh hơn được nữa… Và rồi xung quanh tôi không biết cơ man nào là quái vật, những tên ác quỉ có đôi mắt đỏ lè đỏ lẹt, vẻ đáng sợ của chúng lấn át hoàn toàn cái vẻ ngoài lịch sự và sang trọng. Giấc mơ ấy vẫn còn mãnh liệt lắm – tôi thậm chí còn nhớ được cả những cái tên. Nhưng phần mạnh nhất, rõ rệt nhất của giấc mơ trong tôi hoàn toàn không phải là nỗi kinh hoàng. Đó chính là chàng thiên sứ với tâm hồn vô cùng trong sạch.
Làm sao có thể để cho chàng ra đi, để khi tỉnh dậy, lại phải tiếp tục những chuỗi ngày vô vọng. Giấc mơ này không đáng phải bị tống khứ vào nhà mồ của những giấc mơ, nơi chon vùi những giấc mơ tôi không muốn gặp lại một chút nào. Đầu óc của tôi càng lúc càng tỉnh táo hơn, nó đã bắt đầu hướng ra cõi thực, và tôi đang ra sức chống đối lại điều đó, ra sức trì níu lấy giấc mơ. Không rõ hôm nay là thứ mấy rồi, tôi chỉ biết rằng Jacob, trường học, và công việc đang chờ đợi tôi. Tôi hít vào một hơi thật sâu, lòng tự hỏi làm sao mình có thể đủ dũng khí mà mở mắt ra đối diện với cuộc sống bây giờ?
Có một vật gì đó bất chợt chạm vào trán của tôi, bằng một lực rất nhẹ…
Như một phản ứng tự nhiên, tôi nhắm nghiền mắt lại. Tôi vẫn còn đang mơ, hình như thế thì phải, nhưng sao tôi lại có cảm giác nó thật một cách khác thường. Hiện thời, tôi đã ở rất gần ngưỡng cửa cuộc sống rồi… Giờ đây, trong bất cứ khoảnh khắc naog, giấc mơ của tôi, cùng chàng thiên sứ của tôi, cũng sẽ tan biến.
Nhưng tôi chợt nhận ra mọi điều đề rất thật – thật – thật đến mức không tốt cho tôi. Thật cả đôi tay cứng như đá đang cuộn quanh người tôi nữa. Nếu tôi cứ để cho sự việc trôi theo dòng chảy xa vời ấy, chắc chắn sau này tôi sẽ phải hối hận. Thở dài nhẫn nhịn, tôi mở bừng mắt để xua tan ảo giác.
– Ôi chao! – Tôi há hốc miệng vì ngạc nhiên, và ngay lập tức, tôi phải đưa ngay tay lên dụi mắt.
Trời ơi, rõ quá mà, tôi đã để cho ảo giác này đi quá xa rồi; có lẽ tôi đã sai lầm khi buông xuôi cho trí tưởng tượng của mình vượt khỏi tầm kiểm soát như vậy. Ừ, thôi được, thạt ra thì dùng từ “buông xuôi” ở đây không đúng. Tôi đã đẩy trí tưởng tượng của mình vượt khỏi tầm kiểm soát – nên bây giờ nó mới hiển hiện thành ảo giác rõ mồn một như thế – và tới nước này thì thần trí của tôi bắt buộc phải xuất hiện thôi.
Chưa được nửa giây sau, tôi đã tìm ra đáp án cho mình, nói rằng tôi mất trí cũng được, miễn sao những ảo giác đó còn êm đềm thì tôi còn tiếp tục ở lại.
Nghĩ đến đó, tôi lại mở mắt ra – Edward vẫn hiện diện trước mắt tôi, gương mặt toàn bích của anh, chỉ cách gương mặt của tôi có vài xăngtimet.
– Anh khiến em sợ ư? – Anh thì thào, giọng nói đong đầy lo lắng.
Tối quá rồi, hệt như không hề có ảo giác vậy. Gương mặt, giọng nói, mùi hương, tất thảy mọi thứ – đều hiện ra sáng rõ. Nhưng sao… tôi ngớ người ra trong giây lát, những gì hoàn mỹ nhất trong trí tưởng tượng của tôi lại không được thể hiện. Đôi mống mắt của anh đen như hắc ín, những thâm quầng bên dưới chúng cũng thật đậm màu. Không thể nào, Edward trong ảo giác lúc nào cũng hoàn thiện hơn thế kia mà.
Tôi chớp mắt, cố nhớ lại sự kiện cuối cùng mà mình chắc chắn là hiện thực. Alice ư,… không, Alice là một phần trong giấc mơ của tôi, liệu cô bạn ấy có thật sự đã quay trở lại đây không, hay cô bạn ấy chỉ là khởi đầu của cơn ảo giác. Khoan đã, đúng rồi, cô bạn ấy có quay lại vào cái ngày tôi suýt chết đuối…
– Thôi, chết rồi… – Tôi thều thào. Cổ họng vẫn còn nghẹn trong vô thức.
– Em làm sao thế, Bella?
Tôi cau mày nhìn anh một cách buồn bã. Gương mặt của anh thậm chí còn lo lắng hơn cả vừa nãy.
– Em chết rồi, phải không anh? – Tôi rền rĩ – Em bị chết đuối. Chết rôi, chết rồi, chết rồi! Điều này sẽ giết bố em mất.
Edward cũng cau ngay mặt lại:
– Em đâu có chết, Bella.
– Thế thì tại sao em còn chưa tỉnh dậy? – Tôi vặn lại, nhướng đôi lông mày lên.
– Em đang tỉnh mà.
Tôi lắc đầu:
– Đúng rôi, phải rồi. Là anh muốn em nghĩ như vậy mà. Và khi em tỉnh dậy, mọi thứ sẽ càng tồi tệ hơn. À không, đó là nếu em tỉnh dậy thôi, chứ em không còn khả năng đó nữa, bởi lẽ em đã chết rồi. Ôi thật kinh khủng thay. Tội nghiệp bố em. Mẹ em, còn Jake nữa… – Tôi ngừng lại, cảm thấy kinh hãi trước những gì mình đã gây ra.
– Giờ thì anh đã hiểu em nhầm anh với cơn ác mông nào rồi – Anh mỉm cười một cách cay đằng, nụ cười hiện ro rồi tắt rất nhanh – Nhưng anh không sao hình dung được em đã trải qua những gì mà sợ địa ngục đến thế. Không lẽ trong lúc anh ở xa, em đã giết nhiều người lắm à?
Tôi nhăn mặt:
– Không có đâu. Chỉ là vì nếu như em ở địa ngục thì em sẽ không ở bên anh được.
Anh thở dài.
Đầu óc tôi cuối cùng cũng tỉnh táo hơn. Tôi vội vàng đưa mắt sang chỗ khác – một cách miễn cưỡng – chỉ trong đúng một tích tắc, ra ngoài bóng đêm, khung cửa sổ vẫn để mở, rồi trở lại nhìn anh. Và dần dần từng bước một, tôi nhớ lại các chi tiết… một cảm giác ấm áp là lạ bất chợt lan tỏa trên má tôi, có lẽ hiện giờ, phần da thịt ở chỗ đó hồng hào lắm… Đúng rồi, anh đang thực sự hiện hữu ở đây, bên cạnh tôi, còn tôi thì đang lãng phí thời gian vì làm một con bé ngốc nghếch.
– Hóa ra tất cả những chuyện đó là thật, phải vậy không anh? – Cho tới tận lúc này, tôi cũng vẫn chưa thể tin hẳn giấc mơ kia của mình là thật. Tôi không sao ép buộc được thần trí của mình vào trong cái niềm tin đó.
– Cái đó cũng còn tùy – Nụ cười của Edward vẫn còn se sắt – Nếu em cho rằng chúng mình suýt chút nữa đã bỏ mạng ở Ý, ừ, sự thật đúng là như vậy đấy.
– Kỳ lạ chưa? Tôi trầm ngâm trong suy tưởng – Em đã đến Ý rồi sao. Anh biết không, em chưa lần nào đi xa quá Albuquerque cả?
Anh trố mắt nhìn tôi.
– Có lẽ em nên ngủ tiếp đi thì hơn. Em vẫn chưa hồi phục được tinh thần.
– Em không còn mệt nữa – Giờ thì mọi thứ đều đã sáng rõ – Mấy giờ rồi anh? Em đã thiếp đi được bao lâu rồi?
– Mới chỉ hơn một giờ sáng thôi. Em đã ngủ được khoảng mười bốn tiếng đồng hồ rồi đó – Anh trả lời.
Tôi duỗi thẳng người ra, toàn thân vẫn còn cứng quèo.
– Ôi, bố em? – Tôi chợt nhớ ra… nhân vật quan trọng.
Edward chau mày:
– Bố em đang ngủ. Ừm… Anh đã vi phạm phép nhà em mất rồi, em có biết không. Ừm, mà cũng không hẳn đã là như vậy; bởi bố em đã bảo anh là không bao giờ được bước chân qua ngưỡng cửa nhà em nữa, mà sự thật thì anh đã… leo vào bằng cửa sổ… Nhưng có thế nào thì mục đích cũng giống nhau cả thôi.
– Bố em cấm anh không được đặt chân đến đây ư? – Tôi hỏi lại, nỗi ngạc nhiên mau chóng tan chảy thành nỗi tức giận.
Đôi mắt của anh trở nên buồn xa xăm:
– Còn có điều gì khác nữa đâu?
Đôi mắt của tôi dại hẳn đi. Tôi sẽ phải nó chuyện lại với bố thôi – có lẽ đã đến lúc phải nhắc nhở cho bố biết rằng con gái của bố đã dư điều kiện để được gọi là trưởng thành rôi. Điều đó, thật ra chẳng phải là chuyện to tát gì, tất nhiên là thê, nhưng đối với chuyện cấm đoán này thì… nó sẽ được “thêm dầu vào lửa” cho phừng phừng lên. Mà xét cho cùng thì bố cũng không có lý do gì để ban ra lệnh cấm cả. Tôi hướng suy nghĩ của mình đến những điều ít đau lòng hơn.
– Chuyện sẽ như thế nào, hả anh? – Tôi lên tiếng, không chỉ vì do thắc mắc thật sự, mà còn bởi lẽ tôi muốn cuộc trò chuyện với anh diễn ra bình thường, để vẫn còn đây vòng tay đang ôm ghì lấy tôi. Trong lòng tôi, đang ngùn ngụt những mong muốn, khắc khoải nồng nhiệt. Tôi không thể rời xa vòng tay yêu thương của anh được.
– Em hỏi vậy là có ý gì?
– Nghĩ là em nên nói thế nào với bố em? Em phải giải thích lý do vì sao em lại bỏ nhà đi tới… mà em đi mấy ngày vậy anh? – Tôi lẩm nhẩm tính toán thời gian.
– Chỉ có ba ngày thôi – Đôi mắt anh se lại, nhưng lần này, nụ cười của anh đã tự nhiên hơn – Thật ra, anh cũng đang hy vọng em tìm ra được một lời giải thích nào đó khả thi. Anh chẳng nghĩ ra được gì cả.
Tôi rên lên khe khẽ:
– Ôi, anh đề cao em quá đấy.
– À, có lẽ Alice sẽ tìm được một lý do nào đó cho chúng mình – Anh trấn an tôi.
Nghe nói vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Có thế chứ, ai mà tin nổi cái “lý do chính đáng” của tôi? Mỗi giây phút anh ở đây – thật gần thế này, gương mặt hoàn mỹ của anh phát sáng lờ mờ theo ánh sáng của mấy con số điện tử trên chiếc đồng hồ báo thức của tôi – thật quý báu biết bao, tôi nâng niu từng giây phút ấy.
– Vậy thì – Tôi lại bắt đầu, cố đề cập đến điều thứ yếu nhất mà tôi vẫn rất quan tâm. Bây giờ tôi đã trở về nhà an toàn rồi, và nah có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Tôi phải làm sao đặt được anh vào trong tình huống phải luôn luôn trò chuyện với tôi. Thiên đàng tạm bợ này sẽ không thể nào được coilaf hoàn chỉnh nếu như thiếu vắng giọng nói của anh – Quãng thời gian trước ba ngày vừa qua, anh đã làm những gì?
Ngay lập tức, gương mặt anh thoáng hiện một chút e dè.
– Chẳng có gì vui vẻ cả.
– Tất nhiên là thế rồi – Tôi lầm bầm.
– Sao em lại nhăn mặt như thế?
– Ừm… – Tôi mím chặt môi lại, cân nhắc – Nếu như cuối cùng, anh chỉ là giấc mơ, thì chắc chắn anh sẽ chỉ trả lời như vậy. Trí tưởng tượng của em hẳn đang hoạt đông tốt lắm đây.
Anh thở dài:
– Nếu như anh kể với em, thì rồi em sẽ không tin răng mình đang gặp ác mộng nữa chứ?
– Ác mộng! – Tôi lặp lại một cách bực tức
Anh vẫn đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
– Vâng, có lẽ là như vậy – Tôi trả lời sau đúng một giây suy nghĩ – Nếu như anh kể với em.
– Anh… đi săn.
– Anh chỉ làm được mỗi việc đố thôi ư? – Tôi quở trách – Điều đó chẳng thể chứng minh được là em đang tỉnh.
Edward ngập ngừng, sau đó nói tiếp; giọng anh thật chậm rãi, dường như anh đang cố lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận.
– Anh không đi săn vì mục đích tồi tại… Anh chỉ thử… lần theo dấu vết mà thôi. Và anh đã thực hiện cái công việc đó không được giỏi cho lắm.
– Anh lần theo cái gì thế? – Tôi hỏi lại, không giấu được sự ngạc nhiên.
– Chẳng có gì quan trọng cả, em à – Anh trả lời. Nhưng sao… sắc mặt của nah lại không khớp với những gì anh nói; trông Edward có vẻ cau có và khó chịu.
– Em không hiểu.
Anh lại ngần ngừ. Gương mặt anh, gương mặt lấp lánh ánh sáng xanh kỳ dị, đanh lại vì giận dữ.
– Anh… – Eward hít vào một hơi thật sâu – Anh nợ em một lời xin lỗi. À không, không, anh nợ em nhiều, nhiều, nhiều, nhiều hơn thế nữa. Nhưng mà, xin em hãy hiểu cho anh rằng… – Lời nói của anh bắt đầu được thốt ra nhanh hơn. Anh đang xúc động, tôi nhận ra điều ấy; mỗi lần như vậy anh hay nói gấp gáp như thế, và những lúc như thế, tôi phải tập trung lắm mới hiểu được anh… – rằng anh không, không hề lường được hậu quả. Anh không ngờ mình đã để lại quá nhiều những phức tạo và rắc rối như vậy. Anh cứ đinh ninh rằng em ở đây là an toàn. Tuyệt đối an toàn. Anh không nghĩ ra được rằng Victoria – Đôi môi anh quặn lại khi nhắc đến cái tên đó -… sẽ quay trở lại. Anh thừa nhận rằng ngày ấy, khi trông thấy cô ta, anh đã sơ ý không tìm hiểu kỹ, lúc ấy, hầu như anh chỉ tập trung chú ý đến suy nghĩ của James mà thôi. Nhưng quả thật, anh không thể nhìn ra được nội tâm của người phụ nữ đó. Anh không nhận ra rằng ho là một cặp. Và giờ thì có lẽ anh đã biết được nguyên nhân. Cô ta đã qua tin tưởng vào hắn, cái ý nghĩ hắn thất bại chưa hề một lần hiện hữu trong đầu của cô ta. Chính sự tự tin quá đáng đó đã che lấp hoàn toàn cảm xúc của cô ta về hắn, và điều đó đã khiến cho anh không nhìn ra được mối thâm tình giứa họ, không nhìn ra được giữa họ còn có một sợi dây liên kết khác.
“Tuy nhiên, đó không phải là lời bào chữa cho việc anh để em ở lại đối mặt với mọi việc. Khi anh được nghe lại những gì em đã tâm sự với Alice, rồi những gì Alice nhìn thấy, anh nhận ra rằng em đã đặt cuộc đời của mình vào tay những người sói còn non nớt, dễ mất tự chủ, đó là điều kinh khủng nhất trên đời, cũng chẳng thua kém gì sự săn đuổi Victoria cả – Edward bỗng rùng mình, những lời lẽ đang tuôn trào chợt khựng lại một giây – Xin em hiểu cho anh rằng anh hoàn toàn không hề có ý niệm nào về chuyện này. Anh chỉ cảm thấy mình muốn lả đi, lả từ trong tận sâu thẳm tâm hồn, thậm chí ngay cả lúc này đây, khi anh còn có thể nhìn thấy em, khi anh còn ý thức được rằng em vẫn bình yên trong vòng tay anh. Anh hối hận lắm, về… ”
– Anh thôi đi – Tôi cắt ngang lời anh. Đôi mắt mang nặng u buồn của anh cứ xoắn lấy tôi. Tôi cố gắng chọn tìm từ ngữ thích hợp để đáp lại – những từ ngữ có thể cởi bỏ cho anh cái gông cùm nghĩa vụ mà anh đang tự mang, những từ ngữ có thể cới bỏ cho anh cái gánh nặng đang khiến cho anh dằn vặt và đau khổ. Ôi, làm cho chúng thoát ra thành lời mới khó làm sao. Tôi không biết mình có thể nói ra những điều đó mà không làm cho anh bị tổn thương được không. Không đươc, tôi phải cố gắng lêm, bởi lẽ đó là điều đúng đắn cần phải làm. Tôi không muốn là khởi nguồn của tội lỗi và khổ đau trong đời anh. Anh hoàn toàn xứng đáng được hưởng hạnh phúc, dù cho sau đó… tôi có phải trả giá như thế nào cũng mặc.
Kỳ thực, trong thâm tâm, tôi vẫn mong nuốn để lại điều này cho buổi trò chuyện cuối cùng giữa hai chúng tôi. Những lời lẽ mà tôi đang nghĩ đến đây sẽ chỉ đem đến những kết thúc sớm hơn dự định mà thôi.
Tôi tự tạo cho gương mặt của mình thật bình lặng – như đã từng “diễn” như thế trong những ngày tháng cố gắng tỏ ra bình thường trước bố.
– Edward – Cuối cùng tôi cũng lên tiếng. Tên anh có khiến cho cổ họng của tôi nhói đau một chút trước khi nó kịp thoát ra khỏi vành môi. Trong giây phút này đây, tôi chợt cảm nhận được sự hiện hữu của cái lỗ thủng vô hình, đang chờ đợi thời khắc anh bỏ đi, để được loang rộng ra mà hành hạ tôi. Tôi không hiểu được làm sao giữa lúc như thế này, tôi lại vẫn còn có thể tồn tại được trong cuộc đời – Chuyện này cần phải được kết thúc. Anh không thể để… để cái bị gọi là tội lỗi đó… đeo bám lấy cuộc đời anh. Anh không thể chịu trách nhiệm trước mọi chuyện xảy đến với em ở đây. Anh không hề có lỗi gì cả, đây chỉ là một phần cuộc sống của em. Vậy nên sắp tới đây, dẫu cho em có bị vấp ngã trước mũi chiếc xe buýt, hay có bị việc gì khác, anh phải hiểu rằng anh không có việc gì phải ăn năn hay cắn rứt gì cả. Anh không thể cứ tìm đến Ý vì lý do hối hận đã không cứu được em. Ngay cho dù là em đã lao người ra khỏi cái vách đá đó và đã chết, đó cũng là sự lựa chọn của cá nhân em, hoàn toàn không phải lỗi ở anh. Em biết bản tính… bản tính của anh là luôn nhạy cảm trước mọi chuyện, nhưng anh không thể để điều đó đẩy anh đến chỗ cực đoan được! Thật là vô trách nhiệm hết chỗ nói mà… Anh thử nghĩ đến bà Esme, đến bác sĩ Carlisle và đến cả…
Tôi đã để mình đi quá xa, và giờ thì tôi đang đứng bên bờ vực của sự mất mát. Tôi ngừng lại để hít vào một hơi thật sâu, hy vọng có thể lấy lại được bình tĩnh. Tôi phải để anh được tự do. Phải rồi, tôi phải làm sao cho điều này không bao giờ tái diễn nữa mới được.
– Isabella Marie Swan – Anh thì thào, một cảm xúc kỳ lạ chợt xuất hiện trên nét mặt của anh. Anh gần như hóa điên thật sự – Em cho rằng anh đến xin nhà Volturi cho anh được chết là vì anh cảm thấy bị cắn rứt ư? Trong phút chốc tôi cảm nhận rất rõ rang rằng mặt của mình đang ngây ra.
– Chẳng phải như thế sao?
– Thế thì em cứ nghĩ rằng anh đau khổ là vị bị lương tâm cắn rứt đi. Nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng được ấy.
– Thế thì… ủa mà anh đang nói gì thế? Em không hiểu.
– Bella, anh đến nhà Volturi bởi lẽ anh nghĩ rằng em đã chết rồi – Anh trả lời tôi, giọng nói thật dịu dàng những ánh mặt của anh lại se sắt – Cho dẫu anh không có lien quan gì đến cái chết của em – Anh rung mình khi nói ra những lời cuối cùng đó -… Ngay cả khi ấy, có không phải là lỗi của anh đi chăng nữa, anh cũng vẫn sẽ đến Ý. Quả thực, đáng ra anh nên cẩn thận hơn… Anh nên nói chuyện trực tiếp với Alice, hơn là phải thông qua chị Rose. Nhưng mà khi nghe nói bố em đang ở chỗ đám tang, thì anh phải nghĩ làm sao đây? Phải nghĩ rằng: thế thì đã sao ư?
“Khó khăn… ”- Anh tiếp tục lầm bầm, giọng nói lại trở nên xa xăm, mơ hồ đến độ tôi cũng không dám chắc chắn vào những gì mình nghe được nữa – Lúc nào chúng mình cũng phải ở vào tình thế khó khăn. Sai lầm này tiếp nối sai lầm khác. Anh sẽ không bao giò chỉ trích Romeo nữa.
– Nhưng em vẫn không hiểu – Tôi nhấn đi nhấn lại – Đó là vấn đề của riêng em cơ mà. Vậy thì sao?
– Anh xin lỗi, em nói gì cơ?
– Thế nếu em chết thì sao?
Edward chăm chú nhìn tôi, đôi mắt lộ rõ vẻ hồ nghi… Mãi đến một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng trả lời.
– Em không nhớ rằng trước đây, anh đã chẳng từng nói tất cả với em rồi đó ư?
– Em nhớ tất cả những gì anh đã nói với em- (Kể cả những lời anh phủ nhận làm đau lòng em nữa!)
Anh mơn nhẹ đầu ngón tay lên bờ môi dưới của tôi.
– Bella, có vẻ như em đã hiểu lầm ý anh – Anh nhắm mắt lại, khẽ gật gù cùng nụ cười nửa miệng. Nhưng đó không phải là một nụ cười vui – Anh cứ nghĩ rằng mình đã giải thích rõ rang với em rồi, Bella, anh không thể sống được trong một thế giới mà em không còn tồn taịi nữa,
– Em… – Đầu óc tôi chợt váng vất khi cố gắng tìm kiếm một từ ngữ thích hợp -.. lạ quá – Đúng rồi, chính xác là như vậy. Tôi không thể cảm nhận được những gì anh đang nói.
Edward vẫn nhìn xoáy vào mắt tôi, cái nhìn mới thiết tha làm sao!
– Chắc chắn anh là một kẻ nói dối siêu hạng, Bella à.
Tôi rung mình, toàn bộ các cơ bắp trên người tôi đông cứng lại ngay lập tức. Trong lồng ngực của tối bắt đầu dậy song, cơn đau khiến tôi không sao thở được.
Một cách vội vã, Edward lắc vai tôi, ra sức làm cho cái cơ thể cứng đờ trong tay anh mềm lại.
– Cho anh nói xong đã! Anh là một kẻ nói dối, vì anh muốn em nhanh chóng tin anh, nhưng anh không còn như thế nữa – Anh nhăn mặt – Ôi.. đau lòng biết bao.
Tôi chờ đợi, nhưng cơ thể vẫn chưa chịu dịu xuống.
– Khi chúng mính ở trong rừng, khi anh nói với em những lời chia tay… – (Không, em không cho phép mình nhớ đến những câu nói đó. Nhưng em sẽ cố gắng giữ mình, chỉ trong giây phút này thôi) -.. Em sẽ không đời nào chịu để cho anh đi đâu – Anh thì thào – Anh có thể biết trước được điều đó. Thật long, anh cũng không muốn như vậy, anh có cảm giác như xa em là anh tự kết liễu cuộc đời mình, nhưng anh biết rằng nếu anh không thế thuyết phục em tin rằng anh không còn yêu em nữa, anh sẽ chỉ kéo em ra xa khỏi cuộc đời của chính em mà thôi. Anh hy vọng em sẽ đi tiếp con đường của mình, một khi em nghĩ rắng anh đã đi xa và em đã làm được như thế.
– Anh đã đoạt tuyệt – Tôi thì thào qua một vành môi cứng đờ.
– Đúng như em nói. Nhưng anh không thể ngờ được tại sao lại dễ dàng đến như thế. Trong đầu anh đã hình dung đến những điều đau đớn tiếp theo… rằng anh sẽ phải nói dối hàng tiếng đồng hồ, phải tròng thành cây cái hạt giống nghi ngờ trong đầu em, em mới hoàn toàn tin anh. Anh đã nói dối, anh xin lỗi em… xin lỗi em vì đã làm em tổn thương, anh xin lỗi vì đó là một nỗ lực không ra gì. Anh xin lỗi vì anh không thể che chở cho em khỏi những kẻ có cùng than phận như anh. Anh nói dối để em được an toàn, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Anh xin lỗi.
– “Nhưng làm sao mà em lại có thể tin những lời nói ấy của anh được, hả Bella? Làm sao mà em… sau cả ngàn lần đã nghe anh nói rằng anh yêu em, em lại có thể để cho 1 từ duy nhất phá hủy được toàn bộ long tin của em đối với anh như thể?”
Tôi không thể trả lời. Tôi bang hoàng đến nỗi không thể hình thành được cho mình một câu trả lời hoàn chỉnh.
– Anh có thể thấy điều đó trong đôi mắt của em, rằng em hoàn toàn tin là anh không còn cần đến em nữa. Một điều vô lý ngớ ngẩn nhất trên đời… như thể anh vẫn có thể tồn tại được trên đời mà không cần có em vậy!
Cơ thể tôi vẫn chưa thể cử động được. Những lời anh nói sao tôi vẫn không thể hiểu. Thôi đúng rồi, bởi lẽ chúng không hề có thật.
Anh lại lắc vai tôi, không mạnh nhưng cũng đủ để hai hàm răng của tôi va vào nhau.
– Bella – Edward thở dài – Nói cho anh biết đi, thật sự là khi ấy em nghĩ gì vậy?
Khóe mắt tôi chợt cay cay. Những giọt nước mắt cứ thế dâng lên và rồi cứ thế tuôn xuống má.
– Em biết mà – Tôi nức nở – EM biết rằng mình đang mơ đây mà.
– Trời ơi, em thật là… – Anh nói và bật cười, tiếng cưới vụt hiện rồi biến mất cũng rất nhanh, tiếng cười của sự thua cuộc.
– Anh biết phải làm sao để cho em tin anh bây giờ? Em không mơ đâu, và em cũng không hề chết. Anh đang ở đây và anh yêu em. Anh vẫn luôn yêu em, và anh sẽ chỉ luôn yêu em. Khi xa nhau, mỗi giây trôi qua, anh đều nghĩ đến em, đều mường tượng ra khuôn mặt em trong trí nhớ của mình. Khi anh nói rằng anh không cần em nữa, đó là lời bang bổ đen tối nhất trong đời anh.
Tôi lắc đầu, những giọt nước mắt tiếp lục lăn dài khỏi khóe mắt.
– Em không tin anh có phải không? – Anh thều thào, gương mặt trắng bệch hơn cả lúc bình thường, dù là trong thứ ánh sang tờ mờ, tôi vẫn có thể trông thấy rõ được điều đó – Tại sao em chỉ có thể tin được những lời nói dối, và để ngoài tai những lời nói thật.. Tại sao?
– Em chẳng có lý do gì để được anh yêu cả – Tôi giải thích, giọng nói vỡ òa- Em luôn biết điều đó.
Đôi mắt anh sa sầm xuống, hai quai hàm nghiến chặt lại.
– Anh sẽ chứng minh rằng em đang tỉnh – Anh nói chắc như đinh đóng cột.
Sau lời nói đó là khuôn mặt của tôi bị giữ chặt lại trong đôi bàn tay cứng như thép của Edward, anh hoàn toàn phớt lờ nỗ lực muốn quay đầu đi của tôi.
– Xin anh đừn- Tôi thều thào.
Anh dừng lại, đôi môi của anh chỉ còn cách gương mặt tôi vỏn vẹn có một centimet.
– Tại sao? – Anh gặng hỏi. Hơi thở của anh phả vào mặt tôi khiến đầu óc tôi quay cuồng.
– Khi em tỉnh dậy – Thấy anh nở miệng toan phản đối, tôi bèn ngay tức khắc chỉnh lại – Được rồi, em không nhắc đến điều đó nữa… Khi anh lại bỏ đi, chỉ duy điều ấy thôi, em cũng đã khó sống lắm rồi.
Anh hơi nhích đầu ra xa một chút, để xem thật kỹ gương mặt tôi
– Hôm qua, khi anh tính chạm vào em, em… em đã rất e dè, rất thận trọng, và bây giờ vẫn vậy. Anh muốn biết tại sao. Có phải vì anh đã làm cho em tổn thương quá nhiều không? Bởi vì em đã xa anh rồi, như anh mong muốn? Anh bị như vậy… cũng đáng lắm. Anh sẽ không tranh cãi với quyết định của em. Anh chỉ xin em đừng cố gắng không làm anh tổn thương – Xin hãy cho anh biết em còn yêu anh không, sau mọi điều anh đã gây ra cho em. Có được không, Bella? – Anh thều thào.
– Anh có còn câu hỏi nào ngớ ngẩn hơn thế nữa không?
– Em chỉ cần trả lời anh thôi. Anh xin em.
Tôi hậm hực nhìn anh trong một phút rồi mới đáp:
– Tình cảm của em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi. Lúc nào em cũng yêu anh.. Anh có làm gì cũng không thay đổi được điều đó.
– Anh chỉ cần biết như thế thôi.
Anh vừa dứt lời, đôi môi hoàn mỹ của anh đã ở ngay trên môi tôi, và lần này thì tôi không còn kháng cự lại nữa. Không phải bởi vì anh mạnh hơn tôi gấp cả ngàn lần mà bởi ngay kho môi chúng tôi giao nhau, mọi ý chí trong đầu tôi đều tiêu tan hết. Lần hôn này không hề có một chút dấu vết của sự cẩn trọng giống như những lần khác còn lưu lại trong trí nhớ của tôi, tôi hoàn toàn cảm thấy dễ chịu… Nếu cảm xúc đó còn có thể kéo dài được, thì chi bằng hãy đáp lại anh….
Tôi hôn anh, như một phản ứng tự nhiên, trái tim của tôi rộn lên giai điệu muôn thưở và hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn. Các ngón tay của tôi di chuyển một cách man dại trên gương mặt anh. Tôi hoàn toàn cảm nhận được cơ thể cứng như đá cẩm thạch của anh đang áp sát vào người mình, bất giác, tôi thấy vui vì anh đã làm trái lời tôi – không còn khổ đau nào trên thế giới có thể bù đắp được trọn vẹn mà thiếu đi mất điều thiêng liêng ấy. Đôi tay của anh mò mẫm gương mặt tôi, cũng giống như tôi đang men theo từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt của anh vậy. Và rồi, khi chúng tôi rời nhau, anh thì thầm gọi tên tôi.
Tôi cảm thấy váng vất, còn anh thì lùi xuống, nằm áp tai mình lên tim tôi.
Tôi vẫn nằm yên, toàn than mê mẩn, chờ đợi hơi thở của mình dịu lại.
– Giờ đây – Anh lên tiếng, giọng nói vẫn em dịu như vốn dĩ – Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
Tôi vẫn không trả lời, và có vẻ như anh đã nhận ra thái độ hoài nghi trong sự im lặng của tôi.
Anh vội ngước đầu lên, buộc tôi phải hứng lấy ánh mắt thiết tha ấy.
– Anh sẽ không đi đâu nữa. Anh sẽ không đi đâu mà không có em – Anh nói them một cách nghiêm nghị – Anh đã để em ở lại đây bởi lẽ anh muốn em có được một cuộc sống còn người đúng nghĩa, vui vẻ và tự nhiên. Anh đã nhận ra rằng mình đã gây ra cho em những gì: lúc nào cũng đặt em vào vòng nguy hiểm, kéo em ra xa khỏi cái thế giới thuộc về em và đe dọa mạng sống của em mỗi khi chúng mình bên nhau. Vậy nên anh đã muốn thử. Anh phải làm một điều gì đó và có vẻ như anh ra đi là cách duy nhất. Nếu như anh không tin rằng em sẽ sống tốt hơn, thì Bella, không bao giờ anh có thể rời xa em. Anh vốn là một kẻ ích kỷ cô cùng kia mà. EM là tất cả những gì quan trọng nhất mà anh cần… mà anh muốn trong cuộc đời này, Điều anh cần và muốn chỉ là được ở bên em mà thôi, bây giờ và mãi mãi, anh không đủ nghị lực để rời xa em nữa. Anh có rất nhiwuf lý do để ở lại đây, ôi, xin cảm ơn trời vì điều đó! Có lẽ em sẽ không được an toàn, dù cho chúng mình có ở xa nhau bao nhiêu dặm đi chăng nữa.
– Xin anh đừng hứa gì với em cả – Tôi thì thào. Nếu tôi để mình hy vọng, và khi tất cả chỉ như những quả bong bong xà phòng vỡ tan… tôi sẽ chết mất. Khi mà những tên ma cà rồng nhẫn tâm kia không thể kết liễu được cuộc đời tôi, thì chính niềm hy vọng trong tôi sẽ làm thay họ được điều đó.
Và đôi mắt đen kia chợt ánh lên những tia nhìn giận dữ.
– Em nghĩ anh đang nói dối em ư?
– Không… không phải là nói dối – Tôi lắc đầu, cố gắng tìm từ ngữ để cỏ thể diễn tả mạch mạc hơn. Để chắc chắn giả thuyết rắng anh vẫn còn yêu tôi, trong lúc tôi vẫn còn bướng bỉnh, lạnh lung như thế này đây, tôi sẽ không ngã vào cái bẫy hy vọng đó – Bây giờ, có lẽ… cảm xúc của anh là thật đấy. Nhưng rồi ngày mai, có thể anh lại nghĩ ra những lý do khác để rồi lại bỏ rơi em thì sao? Hay tháng sau, khi Jasper lại mất hết tự chủ trước em?
Anh trở nên nao núng.
Bất giác tôi nghĩ đến những ngày cuối cùng của một cuộc sống thật sự, trước khi anh rời xa tôi, cố gắng tái hiện lại chúng qua đầu đọc là những gi anh đang kể với tôi. Rồi từ quá khứ xa xăm ấy, tôi mường tượng đến tâm trạng của anh trong lúc vẫn yêu tôi, mà lại quyết định rời xa tooi hoàn toàn vì sự an nguy của tôi, rồi vẻ nghiềm ngẫm, thái độ im lặng đến lạnh lung của anh hẳn là có nỗi niềm riêng.
– Dường như anh không chỉ nghĩ đến một quyết định duy nhất, có phái như vậy không anh? – Tôi đoán chừng – Anh sẽ kiên trì làm đến cùng điều anh cho là đúng.
– Anh không mạnh mẽ như em nghĩ đâu, Bella – Edward trả lời – Đúng và sai đã không còn là vấn đề tối quan trọng đối với anh nữa, và sự thật thì anh đã muốn quay về. TRước khi Rosalie cho anh biết tin về em, anh đã định sống cù bất cù bơ trong khoảng một tuần nữa, thậm chí là chỉ một ngày nữa thôi. Lúc ấy, anh đang phân vân giữa hai lựa chọn đó. Nhưng đấy chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, không có ý nghĩa gì lắm, trước khi anh lại ló mặt lên cửa sổ phòng em và xin em chấp nhận cho anh quay trở lại. Bây giờ thì anh đang rất sẵn long làm điều đó đây, nếu như em cho phép.
Ngay lập tức, tôi nhăn mặt lại:
– Em xin anh đấy, anh hãy nghiêm túc với em đi.
– Ôi, anh rất nghiêm túc mà – Anh khăng khăng và tỏ ra hậm hực – Em có thể lắng nghe những gì anh đã định là sẽ nói với em không, Bella? Hãy cho anh cơ hội nói hết với em rằng em có ý nghĩa như thế nào đối với anh nhé?
Anh chờ đợi, dò xét kỹ lưỡng gương mặt của tôi rồi nói tiếp, sau khi đã chắc chắn rằng tôi đang lắng nghe.
– Trước khi anh gặp em, Bella, cuộc đời anh tựa như một bầu trời không trăng. Nó tối đen, nhưng vẫn còn có những vì sao lấp lánh, cùng lẽ sống của đời anh… Thế rồi em như một vì sao băng lướt vào bầu trời anh. Mội thứ đột nhiên bừng sang, rực rỡ và đẹp đẽ quá đỗi. Khi em xa rồi, khi ánh sao băng đã trôi về phía cuối trời xa thẳm, mọi thứ lại chìm vào tối tăm. Không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt của anh đã bị lòa vì ánh sang của em mất rồi. Anh không còn có thể nhìn thấy các vì sao được nữa. Và lẽ sống của đời anh cũng chẳng còn ở trong anh.
Tôi muốn tin anh, nhưng những điều anh vừa mô tả thực chất lại chính là cuộc đời của tôi khi không có anh – một cuộc đời tối tăm, ảm đạm, không có lối thoát.
– Đôi mắt của anh rồi sẽ tự khắc điều chỉnh lại được mà – Tôi lầm bầm.
– Nhưng vấn đề là không được.
– Thế còn những niềm vui khác của anh?
Edward bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy không hề có dấu vết nào của sự thích thú.
– Đố chỉ là một phần của sự dối trá mà thôi, ái tình của anh. Không có niềm vui nào ngoại trừ… những đau khổ cả. Trái tim anh gần chín mươi năm qua đã không còn đập nữa, nhưng rồi tất cả như đổi khác. Anh có cảm giác như tim mình đã biến mất… giống như trong người anh hoàn toàn trống rỗng hết vậy. Cơ hồ như anh đã để lại mọi thứ trong người mình ở đây, bên em…
– Hay quá nhỉ – Tôi tiếp tục lầm bầm.
Một bên mày của anh chợt nhướng lên:
– Hay ư?
– Em muốn nói rằng kỳ lạ thật… Vì em cũng giống y như vậy. Hầu như toàn bộ nội tạng trong người em cũng biến mất. Suốt một thời gian dài, em thật sự không thể thở nổi – Tôi hít vào một hơi thật đầy, cảm thấy dễ chịu – Và cả trái time em cũng thế. Nó không còn hiện hữu nữa.
Edward nhăm mắt lại, tiếp tục nằm áp tai lên tim tôi. Tôi cứ giữ nguyên tư thế như vậy, nằm yên mà cảm nhận độ mềm mịn của mái tóc anh chạm vào má mình, để thưởng thức hương thơm tỏa ra từ người anh. – Vậy, đi săn không phải là niềm vui của anh sao? – Cuối cùng, tôi lên tiếng, vì ngạc nhiên, và cũng vì cần tự làm cho mình lãng đi. Tôi đang ở trong nguy cơ hy vọng. Và tôi sắp không thể được mình được nữa. Trái tim của tôi đập mạnh, dường như nó đang hò hét trong lồng ngực của tôi.
– Không- Anh thở dài – Đó không bao giờ là niềm vui cả, mà là một điều cần phải làm.
– Anh nói vậy là sao?
– Nghĩa là, cho dù anh không hề nghĩ rằng Victoria sẹ gây ra nguy hiểm, nhưng anh vẫn lo, anh không thể để cô ta cao chạy xa bay cùng với… Ừm, như anh đã nói, anh rất sợ điều đó. Anh đã lần theo cô ta tới Tẽas, và rồi anh đi sai xuống tới Brazil… trong khi thực tế là cô ta ở đây – Anh rên rỉ- anh thậm chí đã chẳng ở đúng đại lục nữa! Và rồi quãng thời gian đó đói với anh, thật lòng mà nói, còn tệ hại hơn cả những gì được coi là đàng sợ nhất…
– Anh săn lùng Victoria ư? – Không kìm được lòng, tôi hét toáng lên, âm lượng cao độ khoảng hai quãng tám.
Trong không gian, tiếng nặng nề của bố tôi bỗng trở nên lựng khựng tôi muốn rụng rời cả tim, nhưng rồi sau đó, tiếng thở ấy đã tự trở lại được với âm thanh đều đều…
– Phải! Nhưng không được tốt – Edward trả lời, ngắm nghía vẻ mặt giận dữ của tôi với thái độ bối rồi – Nhưng lần này, anh sẹ làm tốt hơn. Hơi thở của kẻ kia sẽ không còn làm vẩn đục bầu không khí trong lành này nữa.
– Đó không phải là chuyện… cần bàn đến nữa – Xoay sở lắm, cuối cùng tôi cũng thốt ra được. Tôi gần như đã mất trí hẳn. Ngay cả khi anh có đồng minh là Emmett hay Jasper giúp sức đi chăng nữa – Không, ngay cho dù là anh có đồng minh là Emmett và jasper giúp sức đi chăng nữa; điều đó còn tệ hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng ra được Jacob Black đang đứng chắn trước mặt một Victoria hoang dại và có dáng điệu của loài mèo. Tôi không thể chịu đựng nổi khi hình dung ra cảnh Edward cũng có mặt ở đó, cho dẫu là anh dày dạn kinh nghiệm hơn người bạn thân mang một nửa dòng máu con người của tôi.
– Diều đó với cô ta là đã quá muộn rồi. Nhưng anh có thể chờ vào một dịp khác, chứ không phải là bây giờ, không phải là sau khi… tôi lại cắt ngang lời anh, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình mềm mại hơn:
– Chằng phải anh đã hứa với em là anh sẽ không rời xa em nữa đấy ư? – Vừa hỏi, tôi vừa cố gắng không bận tâm đến những lời lẽ đó, không để chúng cắm rễ vào tim mình – Nó không phù hợp với chuyện săn đuổi hết ngày này đến ngày khác, hết nơi này đến nơi khác, có phải như vậy không anh?
Edward cau mày, từ trong lồng ngực của anh đã bắt đầu thoát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ.
– Anh sẽ giữ lời hứa của anh, Bella. Nhưng Victoria kia – Những tiếng gầm gừ trở đã nên tròn vành, rõ tiếng hơn – … sẽ phải chết. Sớm thôi.
– Anh đừng nóng nảy như vậy – Tôi cố nói lời ngăn cản anh, đồng thời che đậy sự hoảng loạn – Có lẽ cô ta sẽ không quay lại nữa đâu. Đội của jake đã làm cho cô ta sợ rồi. Thật sự mình chẳng có lý do gì để đi tìm Victoria đâu anh. Vả lại, em còn có có những vấn đề lớn hơn chuyện Victoria mà.
Đôi mắt của anh chợt sa sầm xuống, nhưng anh vẫn gật đầu:
– Ừ, đúng rồi. Người sói cũng là cả một vần đề đấy.
Tôi khụt khịt mũi:
– Em không có ý nói tới Jacob. Những gì em đang gặp phải đang tệ hại hơn rất nhiều tất cả những gì mà năm người sói trẻ kia gộp lại có thể gây nên.
Có vẻ nhữ Adward còn muốn nói điều gì đó, những rồi lại lắng vào suy rư rất lung. Hai hàm răng của anh nghiến chặt vào nhau. Và cuối cùng, anh cũng đã chịu lên tiếng:
– Thật chứ, em? – anh hỏi – Vậy thì vấn đề lớn nhất mà em đang phải đối mắt là gì? Nó thật sự đã khiến cho cái việc Victoria quay trở lại tìm em trở thành chuyện tầm thường, vặt vãnh ư?
– Thế còn chuyện lớn thứ hai của em? – Tôi tìm cách thoái thác.
– Được rồi, anh nghe em nói đây – Anh đồng ý, nhưng tỏ ra ngờ vực.
Tôi im lặng, vì đang phân vân không biết là mình có thể nói đến cái tên ấy hay không.
– Còn có những ngưới khác nữa sẽ đến tìm em – Tôi thì thào, cố gợi cho anh nhớ lại.
Anh thở dài, nhưng phản ứng không mạnh mẽ như tôi đã hình dung sau thái độ của anh khi nhắc đến tên Victoria.
– Nhà Volturi chỉ là chuyện lớn thứ hai sao?
– Có vẻ như anh không lo lắng về chuyện đó? – Tôi chợt nhận ra.
– Ừm, họ có nhiều thời gian để suy đi, tính lại một vấn đề. Thời gian, theo quan niệm của họ, rất khác với thời gian trong suy nghĩ của em, thậm chí khác cả với suy nghĩ của anh nữa. Họ tính năm theo cách em tính ngày. Bởi vậy, anh sẽ không lấy làm ngạc nhiên khi đến năm em ba mươi tuồi, em mới bất chợt hiện ra trong tâm trí của họ – Anh nhẹ nhàng giải thích thêm.
Và tôi rùng mình.
Ba mươi tuổi.
Vậy là lời hứa của anh, cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Một ngày nào đó, khi tôi bước sang tuổi ba mươi, anh sẹ không thể nào còn ở bên tôi được nữa. Nỗi đau nầy khiến tôi chợt nhận ra rằng tôi lại vừa bắt đầu hy vọng, trong khi tôi đã khôn ghề cho phép mình làm điều đó.
– Em không cần phải sợ đau, Bella – Anh ra sức trần an tôi, lo lắng khi nhận ra nhhu74ng giọt nước mắt lại bắt đầu dâng tràn nơi khóe mắt của tôi – Anh sẹ không để cho họ làm hại em đâu.
– Đó là trong lúc anh còn ở đây – Nếu anh ra đi, tôi thật sự không còn muốn quan tâm đến những gì xảy ra với mình nữa.
Đôi tay cứng như đá của anh bắt đầu lại ghì chặt lấy gương mặt của tôi, đôi mắt của bóng đêm ngùn ngụt lực hút của lỗ đen nhìn thật sâu vào mắt tôi.
– Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
– Nhưng anh nói rằng ba mươi – Tôi thì thào. Nước mắt bắt đầu tuôn chảy – Vậy là sao? nghĩa là anh sẹ ở lại, nhưng cứ để mặc cho em già đi hay sao? Đúng như thế rồi.
Đôi mắt của anh dịu lại, nhưng hai quai hàm của anh đã đang cứng.
– Ừ, anh sẽ làm như vậy. Anh còn có lựa chọn nào khác sao, Bella? Anh không thể sống thiếu em được, nhưng anh cũng sẽ không đời nào hủy hoại linh hồn của em.
– Có thật là… – Tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình sao cho thật tự nhiên, nhưng câu hỏi này quả thật khó cất thành lới quá. Tôi bộng nhớ lại gương mặt của anh khi ông Ảo gần như xuồng nườc nài xin anh biến tôi thành bất tử. Vẻ mặt của anh khi ấy như muốn đổ bệnh đến nơi. Vậy thì cuối cùng, sự biểu hiện đó, có hoàn toàn đúng là vì vấn đề linh hồn của tôi không, hay bởi chính anh cũng không biết anh có thật sự muốn tôi quanh quẩnn bên anh lâu đến thế?
– Ừ, em nói đi? – Anh tỏ ra quan tâm, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Và tôi thay đổi câu hỏi. Câu hỏi này rất khó để thốt thành lời nhưng cũng không có nghĩa là khó đến độ không thể nói được:
– Nhưng rồi khi em già đi và người ta sẹ nghĩ em là mẹ của anh thì sao? Rồi có thể còn là bà của anh nữa? – Giọng nói của tôi nghẹn lại vì sợ hãi, trong tôi chợt hiện lên gương mặt của bà ngoại trong giấc mơ đêm nào.
Toàn bộ gương mặt của anh bậy giờ đã dịu lại. Anh nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt tôi bằng chính đôi môi của anh.
– Chuyện đó không có ý nghĩa gì đối với anh hết- Hơi thở của anh phả nhẹ vào mặt tôi- với anh, em mãi mãi là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này. Dĩ nhiên là… – Anh chợt ngập ngừng, một thoáng do dự xuất hiện trên gương mặt của anh – Một ngày nào đó, nếu như em đã lớn tuổi hơn anh rất nhiều… nếu như em cần một điều nào đó hơn anh… anh sẽ hiểu, Bella ạ. Anh xin hứa sẹ không cản trở em nếu như em muốn rời xa anh.
Đôi mắt anh long lanh và thành thật đến nao lòng. Anh nói cơ hồ như đã đặt hết tất cả những suy nghĩ, những trăn trở bao lâu nay vào trong cái quyết định “xử ép” tôi này.
– Anh cũng biết là cuối cùng rồi em sẽ phải chết mà, đúng không? – Tôi hỏi gặng.
Tất nhiên là anh đã suy nghĩ trước về điều đó rồi.
– Anh cũng sẽ đi theo em, anh sẽ làm hết sức để đạt được điều đó.
– Điều này thật là… – Tôi cố gắng tìm đúng từ để diễn đạt-… đáng sợ.
– Bella, đó là con đường đúng đắn duy nhất cơ mà…
– Chúng ta hãy quay trở lại điều vừa đề cập cách đây một phút đi… – Tôi ngắt ngang lời anh; giận dữ càng dễ khiến cho tôi thêm kiên quyết và suy nghĩ thông thoáng hơn – Anh vẫn nhớ đến nhà Volturi, phải không? Em không thể cứ sống mãi kiếp người được. Họ sẽ giết em. Cho dù là họ chẳng nghĩ đến em cho đến em cho đến lúc em ba mươi tuổi – Tôi rít lên khi nói ra cái từ đó- anh thực sự cho rằng họ sẽ quên sao?
– Không- Anh trả lời một cách chậm rãi, đồng thời lắc đầu – Họ sẽ không quên đâu. Nhưng mà…
– Nhưng mà sao cơ?
Tôi nhìn anh một cách thận trọng, nhẫn ra điều đó, anh cười, khóe miệng xếch lên tới tận mang tai. Hình như tôi không phải là người duy nhất đang nổi đóa.
– Anh có một vài kế hoạng.
– Và những kế hoạch này – Tôi tiếp lời anh, mỗi từ nói ra đều ngoa ngắt – Tất cả những kế hoạch đó đều xoay chung quanh việc bảo vệ “bản sắc” con người của em.
Thái độ của tôi khiến vẻ mặt của anh đang lại.
– Đương nhiên rồi – Giọng nói của anh trở nên cộc cằn và gương mặt thần thánh chợt trở nên ngạo mạn.
Cả anh và tôi đều hậm hực nhìn nhau trong một lúc lâu.
Cuối cùng, tôi cũng thở vào một hơi thật sâu, kênh vai lên, kéo tay anh xuống để ngời dậy.
– Em muốn anh rời khỏi căng phòng này ư, Bella? – Anh đột ngột cất tiếng hỏi. Và câu hỏi ấy đã khiến tim tôi run rẩy vì kích động, tôi chợt hiểu ra rằng anh đang bị tổn thương, cho dù anh cố gắng không để lộ ra điều đó.
– Không – Trả trả lời anh – Em sẽ đi.
Nói là làm, tôi leo xuống khỏi giường, mặc cho anh nhìn theo với vẻ mặt ngờ vực không hề che giấu. Tôi dò dẫm trong bóng tối, tìm kiếm đôi giày.
– Anh có thể hỏi em đi đâu được không? – Anh lại lên tiếng.
– Em đến nhà anh – Tôi trả lời, vẫn tiếp tục mò mẫm tìm giày.
anh đứng dẫy, tiến đến chỗ tôi.
– Giày của em đây. em định đến đó bằng cách nào?
– Xe tải của em.
– Có thể nó sẽ đành thức bố của em dậy đấy – Anh ngăn cản tôi.
Tôi thở dài.
– Em biết. Nhưng cùng lắm thì em cũng sẽ chỉ bị “cấm cung” mấy tuần thôi. Làm gì còn rắc rối nào hơn thế nữa đâu nào anh?
– Không đâu. Bố em sẹ mắng anh đấy, không phải là mắng em đâu.
– Nếu anh có ý nào hay hơn, thì em đang nghe đay.
– Em ở lại đây đi – Anh rụt rè đề nghị. vẻ mặt đang không có lấy một chút hy vọng.
– Không được. Nhưng anh cứ tự nhiên băng rừn tìm về mái nhà xưa đi – Tôi trả lời anh, thầm ngạc nhiên về nỗi mình vẫn còn có thể buông lời chòng ghẹo được, rồi lăm le tiến cửa phòng.
Nhưng nhanh như cắt, anh đã có mặt ở đó trước tôi, chặn tôi lại.
Khẽ cau mày, tôi quay ra cửa sổ. Nó chẳng xa mặt đất được bao nhiêu, vả lại, bên dưới còn có cỏ nữa…
– Thôi nào – anh thở dài – Anh sẹ đưa em đi.
Tôi nhún vai:
– Ừm, đằng nào thi cũng vậy. Vả chăng, có lẽ anh cũng nên có mặt ở đó.
– Tại sao thế?
– Bởi vì anh là ngưới cứng đầu cứng cổ quá mà, em chắc rằng anh cũng muốn thể hiện quan niệm của mình.
– Về cái gì? – anh hỏi qua kẽ răng.
– Đây không còn là chuyện của riêng mình anh nữa. Và anh cũng không phải là cái rốn của vũ trũ mà có thể tự quyết định mọi việc, anh hiểu không – (Vũ trụ của riêng mình em, tất nhiên là đã trở thành chuyện khác rồi) – Nếu như anh tính để nhà Volturi ra tay với chúng ta chỉ vì khăng khăng muốn bảo vệ cái “bàn sắc” con người vớ vẩn nào đó nơi em, thì gia đình anh cũng cần phải có ý kiến.
– Ý kiến về cái gì chứ? – Anh hỏi, phá âm rõ ràng từng tiếng một.
– Về sự bất tử của em. Em sẽ biểu quyết.