Sau khi Thanh Thanh chạy nhanh ra ngoài, vẻ mặt khoái hoạt liền trở nên ảm đạm. Gió thổi mang theo hơi lạnh, lướt qua hai má hiện giờ vẫn còn chút bỏng rát, thân thể vốn đang ấm áp mà giờ ở trong đêm xuân lạnh lẽo liền co rúm lại rồi rùng mình một cái.
Thanh Thanh trong lòng có tâm sự, bước đi vô định, bất giác lại đi đến tiểu viện quen thuộc kia. Nàng phi thân nhảy lên nóc nhà, ngồi trên mái ngói màu xanh, đưa mắt nhìn vầng trăng sáng ở phía xa xa cùng với bầu trời đêm vô tận. Bàn tay của nàng run run vuốt lên mái nhà quen thuộc, tự nhiên muốn thổi một khúc nhạc, nhưng lại phát hiện bên người mình không có tiêu, đành nuối tiếc dùng hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn về vầng trăng sáng ở đằng xa, trong đôi mắt tràn ngập vẻ thê lương.
Đoạn Tiêu không biết mình vì cái gì lại đột nhiên lao tới đây, chẳng lẽ vì mình đột nhiên cảm thấy tức giận? Hắn không biết bản thân muốn đi đến nơi nào, cũng không biết muốn đi tìm ai? Thân thể cứ thế chuyển động, không hề có mục đích mà đi đến tiểu viện quen thuộc kia.
Thân ảnh kia…… Sẽ là Thanh Thanh sao?
Khi Đoạn Tiêu nhìn thấy bóng hình hiện lên trên nóc nhà, trong lòng cứ thế nổi lên vài phần lo lắng. Nhưng cảm giác đó lại bị hắn cường ngạnh áp chế. Không có khả năng sẽ là nàng, nàng không có khả năng sẽ xuất hiện ở nơi này. Đoạn Tiêu khinh thân nhảy lên nóc nhà, nhờ ánh trăng mà thấy rõ gương mặt của người nọ.
Là nàng! Là nữ nhân giống như Vân Thanh Thanh trong trí tưởng tượng của hắn. Kỳ quái? Tại sao nàng lại biết chỗ này? Lại muốn đi tới nơi này? Hình bóng kia hắn đã từng nhận biết, nó mang theo một sự cô đơn quen thuộc, trong sự cô tịch lại có vài phần yếu đuối, giống như một đoá hoa đang đung đưa theo gió, tuỳ lúc có thể bị gió cuốn đi. Nhìn hình bóng đó, Đoạn Tiêu thật sự rất muốn xông lên ôm lấy nàng, hung hăng đem nàng nhốt vào trong lồng ngực, không bao giờ để cho nàng chạy trốn thêm lần nữa.
Nhưng, người kia chính là nàng hay sao? Cho dù đúng là như vậy thì sẽ thế nào? Nàng không thương hắn, nàng tiếp cận hắn chỉ vì muốn tìm cơ hội giết hắn. Thử nghĩ mà xem, một nữ nhân thường ngày cùng ngươi kề vai tựa má, tình ý triền miên, ở lại bên cạnh ngươi với mục đích duy nhất chính là vì muốn giết chết ngươi. Chẳng nhẽ người lại cam tâm, không hề có chút hận ý nào sao?
“Ngươi có tâm sự?” Đoạn Tiêu đột nhiên thốt ra một câu.
Thanh Thanh bị thanh âm của Như Lai vang lên đột ngột làm cho hoảng sợ, lập tức quay đầu lại.
Là hắn!
Đoạn Tiêu mặc trường bào màu bạc, đứng ở dưới ánh trăng tựa như thiên thần, hắn vẫn giống như trong tưởng tượng của nàng, chỉ có điều đôi mắt hắn nhìn nàng giờ đã trơ nên lạnh như băng mà thôi.
Lần đó, nàng tới tham gia tuyển phi yến, hắn đã quên nàng, không có nguyên do mà quên mất nàng. Một lần đó, khiến cho nàng nản lòng thoái chí, đau thấu tâm can. Nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn cách tha thứ cho hắn.
Lúc này đây, hắn không có quên nàng, chính là cố ý bỏ qua nàng, lãnh đạm với nàng. Hắn không cần hỏi rõ nguyên do, không thèm điều tra chân tướng của sự việc đã đem nàng phán tội tử hình. Nàng không nghĩ sẽ biện giải, thật sự không nghĩ. Hắn ngay cả một chút tín nhiệm căn bản cũng không cấp cho nàng, vậy tại sao nàng phải phí lời mà giải thích với hắn, để cuối cùng đổi lấy kết quả là sự không tín nhiệm của hắn, còn khiến cho nàng mất đi sự tự tôn.
Có lẽ, có người sẽ cho rằng nàng rất cao ngạo. Nhưng là, nếu nam nhân kia ngay cả một chút tín nhiệm cũng không thể cho ngươi, ngươi đi giải thích với hắn liệu có tác dụng gì? Nếu đổi lại chính là sự tôn nghiêm của bản thân bị chà đạp thì không bằng ngạo nghễ xoay người rời đi.
Thanh Thanh đem tầm mắt dừng ở trên người hắn thu hồi, nhìn về phía xa xăm, lạnh nhạt mở miệng:
“Đã là người thì đều có tâm sự.” Trừ phi không phải là người.
Đôi mắt Đoạn Tiêu khép hờ, ánh mắt sắc bén mang theo một tia hoài nghi nhìn về phía nàng.
Vẻ lạnh lùng quen thuộc, còn có sự cô tịch, biểu tình, ngay đến cả lời nói cũng giống nhau như đúc. Điều đó không có khả năng! Không có người nào có thể bắt chước giống hệt như nàng, tuyệt đối không có khả năng!
Chẳng lẽ…… Nàng ấy chính là nàng?!
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đoạn Tiêu nắm lấy cổ tay Thanh Thanh, gương mặt tuấn tú lạnh lùng có thể đóng băng cả một hồ nước lớn.
“Ngươi!” Thanh Thanh tức giận trừng mắt với hắn, lông mi xinh đẹp tuyệt trần gắt gao nhíu lại:
“Ngươi làm đau ta, mau buông tay……”
Đoạn Tiêu chẳng những không nới lỏng tay, thậm chí càng nắm càng chặt:
“Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai?” Sẽ là Thanh Thanh sao?
Quá giống. Không sai, Hương Ngưng nói rất đúng, nàng thật sự quá giống Vân Thanh Thanh. Nếu chỉ có dung mạo giống nhau cũng không có cái gì đặc biệt, nhưng vẻ mặt của nàng, ngôn ngữ của nàng, thậm chí ngay cả hình dáng, cái nhíu mày, trừng mắt, cơ hồ đều là giống nhau như đúc.
Đặc biệt, cảm giác quen thuộc khi nàng hầu hạ hắn đêm qua, thân thể trong lúc đó giống nhau đến kỳ dị, còn có…… Nàng cũng không phải xử nữ……
Còn nữa, điều quan trọng nhất chính là nàng do Bạch Mạn Điệp đưa tới! Với tính tình của tiểu Điệp, có khả năng đưa mỹ nữ đến cho hắn sao? Trừ phi….
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì!” Thanh Thanh dùng sức rút tay ra, muốn tránh khỏi gông cùm của hắn.
“Không nói có phải hay không?” Đoạn Tiêu lộ ra tia cười lạnh:
“ Được, ta muốn xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào.” Nói xong ôm lấy thân thể đang vùng vẫy của Thanh Thanh, chạy như bay mà đi.
Vẫn là gian phòng quen thuộc kia, vẫn là chiếc giường đêm qua. Tiết mục quen thuộc lại bắt đầu trình diễn, Thanh Thanh lại bị Đoạn Tiêu đẩy ngã ở trên giường.
Nhanh chóng xé bỏ quần áo trên người Thanh Thanh, Đoạn Tiêu chồm lên giống như lang đói. Không để ý Thanh Thanh kêu đến khàn cả giọng, một lần lại một lần mạnh mẽ rong ruổi trên người nàng, thần trí Thanh Thanh hoàn toàn bị bao phủ, nàng lại một lần nữa rơi vào cạm bẫy tình dục mà Đoạn Tiêu đã sắp sẵn……
Ở trong lòng hắn, nàng cam nguyện trầm luân.
Ở phía chân trời tối đen từ từ hiện lên một vầng sáng màu đỏ, sắc trời dần dần sáng tỏ, Đoạn Tiêu đứng dậy xuống giường mặc quần áo.
Vuốt ve hai má gầy yếu tái nhợt nhưng mềm mại như tơ, trong lòng Đoạn Tiêu phút chốc cũng trở nên mê man. Trong con người màu đen không nhìn thấy một tia tình cảm, tĩnh lặng y hệt như nước.
Cuối cùng, như đã hạ một quyết định nào đó, Đoạn Tiêu dứt khoát đem ngón tay thon dài rút về, lại quay đầu liếc nhìn dung nhan đang ngủ say trên giường, sau đó quay người rời đi.
***
Lúc Hoa Đào đánh thức Thanh Thanh, sắc mặt giống như màu nước trong bảng pha màu. Nếu thân mình không cảm thấy khó chịu, Thanh Thanh nhất định sẽ cười to ba tiếng, sau đó tặng cho nàng vài câu ‘Ca ngợi’ nữa…
Thanh Thanh có chút cau mày, sắc mặt tái nhợt lộ ra một tia đỏ ửng không bình thường, thân mình mỏi mệt đau đớn mà chết lặng, tập tễnh bước về phía sau hậu viện. Tuy rằng ngoài miệng không có bao nhiêu sức lực, nhưng trong lòng của Thanh Thanh vẫn đem tổ tông mười tám đời của Hoa Đào chiếu cố một cách triệt để.
Ảnh Tử đứng ngồi không yên suốt một đêm, đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm Thanh Thanh thì đã bị Ám Dạ vừa vặn ngăn đón.
“Làm sao vậy?” Ảnh Tử nghi hoặc vội vàng hỏi Ám Dạ, nàng chưa từng thấy qua Ám Dạ có biểu tình như thế.
Ám Dạ ngăn lại nàng, vẻ mặt lo lắng mà bất đắc dĩ:
“Làm sao bây giờ? Vương muốn phá bỏ đưa nhỏ trong bụng Hương Ngưng.”
“Phá bỏ?”
“Đúng vậy.” Ám Dạ đi tới đi lui, lộ ra vẻ nóng lòng, thao thao bất tuyệt hướng nàng miêu tả tình hình nghiêm trọng trong buổi sáng vừa rồi:
“Sáng sớm hôm nay ta đi đến tẩm cung của Vương nhưng không có nhìn thấy ngài, sau đó ta nghe đám nha hoàn ở đó nói Vương đi đến chỗ của Hương Ngưng, còn mang theo vài người. Ta vừa nghe xong đã cảm thấy có chỗ không ổn, liền lập tức chạy qua đó, vừa mới đến nơi đã nghe được Vương ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị thuốc phá thai, muốn phá bỏ đứa nhỏ trong bụng Hương Ngưng.”
“A.” Ảnh Tử dường như không có cảm giác đáp nhẹ một tiếng. Vốn dĩ nàng đã dự đoán được Vương sẽ không có khả năng để cho Hương Ngưng giữ lại đứa nhỏ, không nghĩ tới thật sự là như vậy, hiện tại không phải tốt lắm sao, xoá sạch để đỡ rắc rối về sau.
Ám Dạ chính là không quen bộ dạng này của nàng, giống như mọi người trong thiên hạ này đều thiếu nàng không bằng!
“Ngươi như thế nào vẫn bày ra cái bộ dạng này?”
Ảnh Tử lườm hắn một cái:
“Ngươi muốn ta thế nào?”
“Ta làm sao mà biết!” Ám Dạ cũng thực buồn bực:
“Đây chính là đứa con đầu lòng của Vương, ngài vì sao có thể làm như vậy?”
“Không có thì thôi, vốn dĩ không nên có.” Hương Ngưng là loại nữ nhân gì? Chính là kỹ nữ a. Chỉ là kỹ nữ hạ lưu, nhân phẩm thấp kém.
“Nếu là đứa nhỏ của Vân Thanh Thanh thì tốt rồi.” Đối với nữ nhân ngang ngược kia, Ám Dạ đồng dạng không có hảo cảm.
Ảnh Tử trừng mắt nhìn hắn:
“Ngươi trước tiên nên giải quyết cho xong sự tình trước mắt đi, Thanh Thanh còn không biết đang ở đâu.”
“A, đúng rồi!” Ám Dạ vỗ đầu:
“Ta đi tìm Công Tôn tiên sinh, ông ấy nhất định sẽ ngăn cản Vương.”
Ảnh Tử cản hắn lại:
“Không cho đi.”
Tìm Công Tôn tiên sinh, không phải ông ấy sẽ nhất quyết bảo vệ đứa nhỏ trong bụng Hương Ngưng hay sao? Hương Ngưng chẳng phải sẽ thành nữ chủ nhân của bọn họ? Trời ạ, nếu nữ nhân kia mà làm Vương phi, nàng thật sự không muốn sống nữa!
“Vì sao?” Ám Dạ kỳ quái nhìn nàng. Nàng có ý tứ gì? Vương muốn phá bỏ đứa nhỏ trong bụng Hương Ngưng, nàng một chút biểu cảm cũng không có, hiện tại còn sống chết ngăn cản không cho hắn đi. Đây chính là cốt nhục của Vương, nếu để cho Công Tôn tiên sinh biết, ông ấy nhất định không tha cho bọn họ, không được, Ám Dạ lướt qua Ảnh Tử.
“Ta phải đi tìm Công Tôn tiên sinh.”
“Ai……” Công phu của Ảnh Tử không giỏi bằng Ám Dạ, hiện tại có muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa.
Xong rồi xong rồi, lúc này nàng thật sự muốn tự sát!
***
Ám Dạ thi triển khinh công chỉ trong nháy mắt đã đến nơi ở của Công Tôn tiên sinh. Ám Dạ tìm được Công Tôn tiên sinh hiện tại đang rèn luyện thân thể.
“Tiên sinh.” Ám Dạ từ rất xa đã kêu tên của lão “Tiên sinh, đã xảy ra chuyện.”
Công Tôn tiên sinh không có ngừng động tác, chậm rãi nói:
“Làm sao vậy a? Ngươi tự nhìn bộ dạng của ngươi xem có chỗ nào giống Minh Vương hữu hộ pháp hay không?”
“Ai, Công Tôn tiên sinh, hiện tại đã là lúc nào rồi , ngài còn nhàn nhã như vậy.” Ám Dạ là sốt ruột nhịn không được, giờ dã qua một lúc lâu rồi, thuốc cũng đã sắc xong, bảo hắn không vội sao được.
Công Tôn tiên sinh thấy hắn gấp gáp như vậy cũng ngừng lại động tác, kinh ngạc nhìn hắn:
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?”
Ám Dạ mang đem sự tình vừa xảy ra nói cho lão:
“…… Sự tình chính là như vậy. Hiện tại Vương còn đang ở chỗ của Hương Ngưng, ta phỏng chừng lúc này thuốc phá thai cũng đã sắc xong rồi.”
Công Tôn tiên sinh nghe thế lập tức sốt ruột lên:
“Ngươi tại sao không nói sớm a, mau, nhanh đến đó xem a.”
Đoạn Tiêu vất vả lắm mới có được một đứa nhỏ, làm sao có thể tuỳ tiện phá bỏ như thế, không được, nhất định phải bảo toàn đứa nhỏ này.
Công Tôn tiên sinh chịu ra tay cũng chỉ vì muốn bảo toàn đứa nhỏ, nhưng lão không hề biết, quyết định này của lão lại mang đến cho Vân Thanh Thanh đau khổ ngoài ý muốn.