Để tất cả truyền thông gỡ tin tức về hai người xuống? Đừng nói người khác, Tô Mộng Dao cũng không tin.
Cô ấy oán giận trừng mắt nhìn Dương Phàm đang làm loạn mọi chuyện, lên phía trước muốn đổi chủ đề.
Mọi người sao có thể để cô ấy toại nguyện, đều tỏ vẻ mong chờ trò cười năm phút sau.
“Thật biết ra vẻ, cậu gọi 10086 à?”
“Thằng nhóc này thật biết đùa, tôi sắp cười ra cơ bụng luôn rồi.”
“Nếu cậu ta có năng lực đó thật, tôi sẽ cạp tường ngay tại đây.”
Tập đoàn Tô Thị vô cùng náo nhiệt, phía Quảng Điện lại bận rộn thành một đoàn.
Người được Dương Phàm gọi là Tiểu Từ, trán lấm tấm mồ hôi, không ngừng chỉ đạo.
Gọi từng cuộc điện thoại, ra từng mệnh lệnh.
Ba phút sau, truyền đi tất cả thông báo, Tiểu Từ mới thở phào một hơi, mệt mỏi ngồi xuống bàn làm việc.
Tô Phỉ đang lướt xem tin tức, khu bình luận vô cùng náo nhiệt.
Một nhắc nhở hiện lên khiến cô ta sửng sốt: “Tin tức đã bị gỡ vì vi phạm quy tắc cộng đồng.”
Sau vài giây khiếp sợ ngắn ngủi, cô ta vội tìm, sao có thể không còn một tin tức nào về Tô Mộng Dao.
Cô ta vẫn không từ bỏ ý định, đổi app khác tiếp tục tìm, nhưng tìm liên tục mấy trang web cũng không tìm được tin tức về Tô Mộng Dao.
Như thể chưa từng xuất hiện.
Cô ta ngẩng đầu ngơ ngác nói: “Tin tức biến mất rồi, biến mất hết rồi.”
Tô Quốc Đống bên cạnh trêu chọc nói: “Em gái, đừng trêu người ta nữa.”
Tô Phỉ nghiêm túc nói: “Thật đó, đều mất hết rồi.”
Trong nháy mắt, ngoại trừ Dương Phàm, tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra xem thử.
Sau khi yên tĩnh trong phút chốc, cả phòng họp đều ồ lên. “Mẹ nó, thật sự mất hết rồi.” “Không phải đang nằm mơ đó chứ?”
“Thật sự không nhìn ra cậu ta lại có năng lực lớn như vậy, cậu ta là ai vậy?”
Mọi người đều không dám tin nhìn Dương Phàm, ánh mắt hiện lên một câu: “Xin nhận lấy một lạy của tôi.”
Cũng có người trực tiếp véo mình một cái, xác nhận không phải nằm mơ.
Tô Mộng Dao lướt điện thoại vài lần, cũng nhìn sang Diệp Phàm băng vẻ mặt khiếp sợ.
“Đây… Thật… Thật sự là do anh làm sao?” Cô ấy nói chuyện đã có chút lộn xôn. Dương Phàm mỉm cười: “Việc nhỏ, không đáng nhắc tới.”
Tô Mộng Dao liếc mắt xem thường, mới khen một câu mà đã ra vẻ rồi.
Nhưng cô ấy không biết, chuyện này đối với Dương Phàm mà nói, quả thật là chuyện nhỏ.
Giải quyết xong chuyện tin tức, phòng họp cũng giải tán.
Tô Mộng Dao kéo Dương Phàm chạy ra khỏi phòng họp, dù sao cô ấy cũng chưa giải thích với cha mẹ, tránh hiểu lầm không cần thiết.
Rời khỏi tập đoàn Tô Thị, Tô Mộng Dao dẫn Dương Phàm đến nhà hàng Da Vinci ăn cơm.
Thấy nhà hàng kiểu Tây, Dương Phàm trực tiếp gọi một phần thịt bò tảng, trước kia hắn ở trên núi, bây giờ món nào cũng muốn nếm thử.
Không ngờ phục vụ trực tiếp nói: “Không có.”
Dương Phàm tò mò hỏi: “Nhà hàng kiểu Tây không có thịt bò tảng?”
Phục vụ giải thích: “Tên tiếng anh của ông chủ chúng tôi là Da Vinci, chúng tôi là nhà hàng đồ Trung.”
Dương Phàm: “…”
Tùy tiện gọi mấy món ăn, còn thêm hai ly nước.
Tô Mộng Dao lên tiếng trước: Chuyện hôm nay, cảm ơn anh”
Dương Phàm không để tâm lắm: “Chuyện nhỏ, xem như thù lao hôm qua đã thấy cái không nên thấy đi.”. Ngôn Tình Sắc
Tô Mộng Dao hít sâu một hơi.
Không biết phải nói sao về người này mới đúng, một tên không đứng đắn.
“Tôi rất tò mò thân phận của anh, năng lực lớn như vậy.” Tô Mộng Dao khống chế cảm xúc, hỏi tiếp.
Dương Phàm mỉm cười nói: “Không phải đã nói rồi sao, là người giữ cửa của núi Nhị Long, đúng lúc quen biết bộ trưởng Từ mà thôi.”
Tô Mộng Dao đương nhiên không tin, chỉ quen biết bộ trưởng Từ mà lại gọi người ta là Tiểu Từ?
Nhưng Dương Phàm không chịu nói, cô ấy đương nhiên cũng không thể nhiều lời.
Tô Mộng Dao uống một ngụm nước: “Lúc nhỏ tôi có một người bạn, tên là Dương Thanh Hải, là con trai của một nhà giàu ở Kinh Thành gửi nuôi ở nhà tôi, lên sáu tuổi thì rời đi, nghe cha tôi nói là được Huyền Cơ đạo trưởng mang về núi Nhị Long, anh có quen không?”
Dương Phàm sửng sốt, không trùng hợp vậy chứ, chẳng trách hắn lại thấy Tô Mộng Dao quen mặt.
Hắn chỉ nhớ lúc còn rất nhỏ đã bị sư phụ dẫn lên núi, không ngờ cô gái trước mặt lại là bạn thuở nhỏ của hắn.
Khi đó gia cảnh nhà họ Tô bình thường, khi Huyền Cơ đạo trưởng mang Dương Phàm đi, còn để lại cho Tô Trường Lâm một chút tiền, mới có tập đoàn Tô Thị của sau này.
Cũng chính vì vậy, trước khi ông cụ Tô qua đời mới để lại tập đoàn Tô Thị cho Tô Mộng Dao.
Thấy Dương Phàm ngây người, Tô Mộng Dao nói: “Anh không sao chứ?”
Dương Phàm cười như không cười nhìn Tô Mộng Dao: “Sao lại trùng hợp vậy chứ? Tôi chính là Dương Thanh Hải, sư phụ đã sửa lại tên cho tên, bây giờ mới tên là Dương Phàm.”
Tô Mộng Dao hết sức kinh ngạc, sau đó giơ ly nước trái cây lên: “Nào, cụng ly một cái, chuyện này phải chúc mừng.”
Dương Phàm trừng mắt nói: “Cô tin sao?”
Tô Mộng Dao cười nói: “Sáng nay tôi đã nhìn ra rồi, chỉ là qua hơn hai mươi năm, tôi không dám chắc mà thôi.”
Dương Phàm cười ha ha, “Lời bài hát có người hỏi em rốt cuộc sao lại trùng hợp như vậy, nhiều năm như vậy em vẫn
không thể quên là cô viết à?”
Tô Mộng Dao liếc mắt xem thường: “Bớt ra vẻ đi, đâu phải ai cũng giống anh, không để ai trong lòng.
Dương Phàm: “…”
Tôi đương nhiên không muốn để cô trong lòng rồi, tôi chỉ muốn đưa cô lên giường mà thôi.
Dương Phàm nhìn Tô Mộng Dao, thầm nghĩ: Mặc dù không biết cô có chỗ nào tốt, nhưng mà tôi muốn nhìn cô tắm.
Tô Mộng Dao rất vui: “Tối nay theo tôi về nhà đi.”
Dương Phàm sửng sốt, mờ ám nói: “Nhanh vậy sao, không cần tìm hiểu thêm sao?”
“Mà cũng được thôi, như vậy thì sẽ càng hiểu nhanh hơn, cô biết tôi dài ngắn, tôi biết cô nông sâu.”
Qua hồi lâu Tô Mộng Dao mới phản ứng lại, đỏ mặt, tức giận sẳng giọng: “Anh nói gì vậy, tôi dẫn anh về nhà gặp cha mẹ tôi… Không phải… Chuyện anh mới nói…”
Cô hung hăng trừng mắt với Dương Phàm, mắng: Đồ lưu manh, nhiều năm không gặp học theo thói xấu rồi.”
Dương Phàm cười ha ha: “Cũng chưa chắc chú muốn gặp tôi.
“Nhân sinh tức đại bi: Cửu hạn phùng cam lộ (mưa đá), tha hương ngộ cố tri (chủ nợ)…”
“Được rồi được rồi, số tiền năm đó anh muốn đòi về e là không thể rồi, cha tôi không làm chủ được, hiện giờ tập đoàn Tô Thị do tôi định đoạt.”
Không đợi Dương Phàm nói xong, Tô Mộng Dao trực tiếp cười khẽ ngắt ngang lời hắn.
Dương Phàm cười gian xảo, ghé sát vào nói: “Ý cô là muốn lấy thân trả nợ sao? Tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận.”
“Mộng Dao, trùng hợp như vậy, cô cũng ăn cơm ở đây sao?” Tô Mộng Dao đang định tức giận, cách đó không xa truyền đến một giọng nói.
Nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một chàng trai ăn mặc chỉnh †ề đang đi về phía này, sau lưng còn có bốn năm đàn em.
Người Tô Mộng Dao gặp là Mã Vận Toàn, căn bản không muốn để ý anh ta, nhưng nghĩ lại, đúng lúc có Dương Phàm ở đây, có thể thoát khỏi dây dưa với Mã Vận Toàn.
Cô ấy mỉm cười nói: “Trùng hợp quá cậu Mã, tôi đang ăn cơm với bạn trai.”
Cô ấy chỉ vào Dương Phàm, giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi, Dương Phàm.”
Sau đó lại giới thiệu với Dương Phàm: “Đây là thiếu gia nhà họ Mã, Mã Vận Toàn.”
Mã Vận Toàn lạnh lùng liếc Dương Phàm một cái, sau đó quay sang cười nói với Tô Mộng Dao: “Mộng Dao, cho dù cô không thích tôi, cũng không cần lấy thứ phế vật này ra làm bình phong chứ?”
“Tin tức tôi đã xem hết rồi, tôi tin cô bị người ta hãm hại.”
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, mẹ nó nằm không cũng trúng đạn à?
“Hãm hại gì chứ, hôm qua hai chúng tôi ngủ trên cùng một giường, anh nhìn đôi mắt thâm này của chúng tôi còn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dương Phàm không chút khách khí nói.
Tô Mộng Dao đỏ bừng mặt, ngại ngùng cúi đầu.
Mã Vận Toàn trút hết cơn giận lên người Dương Phàm: “Mày muốn chết à?”
Dương Phàm cười khin thường, vẻ mặt chẳng để tâm khiến Mã Vận Toàn càng thêm căm tức.
“Mày là cái thá gì chứ, cũng xứng đi bên cạnh người phụ nữ của cậu Mã?”
“Thằng quê mùa này ở đâu ra vậy, dám ăn nói kiểu đó với cậu Mã”
“Hôm nay mày chết chắc rồi, thần tiên hạ phàm cũng không cứu được mày.”
Đám đàn em phía sau Mã Vận Toàn lời qua tiếng lại châm chọc.