“Cạnh” một tiếng, cửa phòng được mở ra. Phi Yên đã ngồi ngay ngắn trên bàn lười biếng rót trà uống. Khanh Tước ghé qua phòng nàng, xem xét an toàn của chủ tử, hỏi han một số việc liền lui ra. Trước khi đi ra ngoài, Phi Yên lười biếng nói với nàng ta :
“Ta ra ngoài có chút việc, không cần đi theo.”
“Nhưng mà…” Phi Yên cắt ngang “Ta có thể tự lo liệu. Nên nhớ, bây giờ ngươi là người của ta. Nhiệm vụ của ngươi chính là phải trung thành, bao gồm cả việc tin tưởng tuyệt đối vào ta. Rõ chưa ?”
“Vâng, thưa chủ tử.”
“Gọi ta tiểu thư. Nhớ nhắc nhở Mộc Linh chú ý an toàn một chút” Nói rồi, liền lợi dụng ma pháp hệ phong, phi thân như một cơn gió ra ngoài.
Khanh Tước có chút ngạc nhiên. Không phải tam tiểu thư Lãnh gia là một phế vật sao ? Vậy mà lại dưới mí mắt một chiến sĩ lục cấp như nàng rời đi vô ảnh. Nàng chợt mỉm cười. Lựa chọn theo chủ tử..vẫn không sai đi ?
Sau khi rời khỏi quán trọ, Phi Yên liền đi tới Hắc Sơn – một ngọn núi giáp ranh ngoại thành Mộc Lãng – một trong những nơi nguy hiểm nhất ở Huyền Vũ đại lục. Tiểu Hắc Sơn này chỉ là một mảnh vô cùng nhỏ trong ngọn núi Hắc Sơn vô vàn ma thú cùng linh dược.
Tuy chỉ là phần nhỏ nhưng thực lực ma thú cũng vô cùng cường hãn. Mà thú tứ cấp như cỏ rác, thất, bát cấp không thiếu. Vào sâu một chút bên trong thậm chí còn có ma thú cấp bậc thống lĩnh, quân chủ. Vào sâu thêm nữa ? Vẫn chưa có kẻ nào gan lớn như vậy đâu.
Phi Yên tìm một khu đất trống trải bên bên ngoài Hắc Sơn. Nơi đây chỉ ma thú nhất cùng nhị cấp còn vắng, căn bản không có ai xung quanh.Phi Yên an tâm mở quyển sách phong ấn linh hồn Tử Huyền ra, vẻ mặt đáng yêu nói, “Đến rồi a sư phụ”
Mảnh tàn hồn tự do phiêu lãng, dọa sợ vài tiểu ma thú. Mặc dù đã bị uy áp nhưng cái khí thế cường giả này vẫn khiến cho Phi Yên khó thở. Nàng, ghét cái cảm giác này ! Cảm giác mơ hồ, không rõ thực hư, cảm giác chỉ một cái nhấc tay, sinh mạng nàng cũng có thể mất đi.
“Bây giờ ta sẽ tiến hành truyền thừa, cho ngươi. Đừng chống cự, ta sẽ không làm tổn thương đến ngươi. Hãy nhớ, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng phải giữ cho tâm thần tỉnh táo, nếu không sẽ nhập ma, cho dù là ta lúc còn sống cũng không thể cứu ngươi”
“Hiểu.” Phi Yên nhàn nhạt đáp. Tử Huyên thấy nàng như vậy có chút lo lắng, nhưng rồi nhanh chóng bị vẻ tự tin của nàng xóa bỏ nghi ngờ, cẩn trọng đáp, “Được, ta bắt đầu đây.”
Luồng thần thức lạ lẫm chui vào trong cơ thể nàng. Cố gắng khống chế tinh thần lực, ma lực, suy nghĩ không được phép chống cự. Thần thức tiến vào càng sâu, thân thể cùng tinh thần bắt đầu bài xích, công kích. Ma lực đang chảy xuôi trong đan điền, ma lực như muốn nhào tới phá hủy “kẻ bất ngờ xâm phạm kia”. Cảm giác như kinh mạch rối ren vào nhau. Áp lực dồn nén, đau đớn khiến cho khuôn mặt trẻ con trở nên trắng bệch.
Cắn môi dưới đến chảy cả máu. Nhưng tâm trí vẫn luôn kiên định. Nếu là kẻ khác, nhất định sẽ vì ma lực hỗn loạn, dẫn đến nhập ma, hoặc là trực tiếp nổ tung. Nhưng nàng thì khác. Cố gắng dẫn từng loại ma lực, thủy tiến tới dập tắt lửa,..khắc lệ một chỗ, tương sinh tách rời. Dần dần, trong cở thể hình thành một lối nhỏ. Thần thức của Tử Huyền cũng rất hiểu chuyện đi theo lối nhỏ đó, tuyệt không xích mích với ma lực trong cơ thể Phi Yên.
Tiến tới đan điền. Thần thức như biến thành một luồng năng lực cực đại, hỗn độn, hòa tan vào đan điền, cùng với các nguyên tố khác trong cơ thể Phi Yên hòa làm một. Không khí dao động kịch liệt. Nguyên tố mãnh liệt lao vào trong cơ thể nàng. Nháy mắt, từ tứ cấp trung kỳ, không ngừng nhảy vọt.
Ngũ cấp sơ kỳ. Chưa có dấu hiệu dừng lại.
Lục cấp trung kỳ. Vẫn tiếp tục hòa tan.
Thất cấp…sơ kỳ.
…
Bát cấp…
…
Cửu cấp hậu kỳ đỉnh.
Đột phá, thống lĩnh sơ kỳ.
Dừng lại !
Không khí cạn sạch nguyên tố, loãng lỏng, cực kỳ khó chịu. Nhưng cơ thể Phi Yên lại vô cùng khoan khoái. Cảm giác lan tràn toàn thân – cảm giác như trở thành một cường giả.
“Sư phụ. Thực cám ơn người nha. Liên tiếp nhảy mấy cấp liền.”
“Không..thân thể của ngươi..thực lạ..”
Phi Yên ngạc nhiên. “Có chuyện gì không ổn sao ?”
Tử Huyên thở dài, lại kích động nói, “Với một xíu năng lực của ta như hồi này, miễn cường cũng chỉ khiến ngươi tiến tới lục cấp mà thôi. Nhưng trong đan điền của ngươi lại có một luồng năng lượng kỳ dị, gặp được sức mạnh của ta thì liền hòa tan, khiến cho ngươi nhảy cấp vượt bậc như vậy”
Năng lượng kỳ dị ? Có phải là thứ giúp nàng trị thương lúc mới xuyên qua ? Nàng quả thực cũng không thấy lạ lẫm gì. Mà dường như còn rất…quen thuộc ! ?
Tử Huyên liền nhanh chóng bỏ qua vấn đề đau đầu này, vui vẻ hỏi Phi Yên, “Đồ nhi, con là triệu hồi sư sao ?”
Phi Yên ngạc nhiên. Triệu hồi sư nào ? Triệu hồi sư gì ? Nàng sao ?
Tử Huyên thấy vẻ mặt mờ mịt của Phi Yên thì chỉ biết bó tay. Hồi lâu mới trả lời thắc mắc của nàng.
“Ngươi thử, nhắm mắt vào xem”. Phi Yên làm theo, “Đã nhắm”.
“Bây giờ thì..ừm…sao nhỉ ?” Phi Yên sốt ruột, “Làm sao nữa a ? Nói nhanh lên một chút, sư phụ !”
“Ngươi bình tĩnh. Cũng đã mấy ngàn năm ta không động não a ~” Vậy thì mau động nhanh một chút. Thực là mất thời gian !”
“Nhớ rồi…ngươi đưa tinh thần lực ra phía xung quanh. Ngươi có thấy gì không ?”
“Có a ! Thật nhiều nguyên tố !” Tử Huyền nghe vậy liêng hét lên, “Đồ ngu, ma pháp sư nào mà chẳng nhìn thấy nguyên tố ! Ý ta là có nguyên tố nào đặc biệt không”
“Màu đỏ, màu lam, màu lục”
“Ừ, không tệ, tam hệ. Còn cái gì đặc biệt nữa không ? Phi Yên tiếp tục, “màu vàng, màu nâu, màu trắng. Ồ, còn màu đen nữa này. Sặc sỡ như là..”
“Cái gì ? Ngươi thấy những bảy màu ? Vậy có thấy cái gì đặc biệt ở chỗ con ma thú kia không ?” Tùy ý chỉ tay vào một con ma thú nhị cấp bị dọa chết ngất, Tử Huyên lắp bắp hỏi.
“Ừ, màu đỏ lục trong người con ma thú đang nhảy nhót.” – Hồn nhiên đáp.
Vẻ mặt Tử Huyền ngày càng khó chịu. Tại sao trên đời này lại có thể biến thái hơn nàng ? Nàng là một ma pháp sư ngũ hệ, thiên tài luyện đan sư, đi đến một bước cuối của ranh giới đã là một kẻ yêu nghiệt. Vậy mà con nhóc này…
“Ngươi là một triệu hồi sư, toàn hệ.”