Lãnh Thiên Chiến vô tội nhìn Nhị ca ngồi trên ghế, sau đó nhìn lướt qua Nhị tẩu hung dữ, nhất thời khóc không ra nước mắt. Nhìn lại bản thân ướt chèm nhẹp, bản thân ở trong nước ra sức lặn lên lặn xuống đuổi theo Nhị tẩu, vậy mà nàng còn nói lời như thế làm cho hắn cả người vô lực. Tiếng kêu kia lúc lớn lúc nhỏ, cái gì mà sâu một chút, chậm một chút? Còn mang theo âm thanh thoải mái, thế mà nàng lại có thể ngồi xem đến thoải mái?
Yến hội trong lúc Phong Vân Ngạo la lối bậy bạ, Lãnh Thiên Chiến ủy khuất khó nói nên lời, và Ngốc Vương gia cao hứng đến gần kết thúc.
“Ai gia thế nhưng không biết Vân Ngạo không chỉ biết y thuật còn có thể biết võ công nữa?” Ánh mắt Hoàng thái hậu Tư Đồ Ninh thoáng qua ánh sáng lạnh, khuôn mặt gợi lên mỉm cười nhìn Phong Vân Ngạo như người không xương cốt ngồi bên dưới.
“Hả? Ta à!” Phong Vân Ngạo rúc vào trên người Lãnh Tứ Hàn, mở to cặp mắt to tròn nháy nháy, ngón tay nhỏ xinh chỉ bản thân, nói: “Người nhà tướng quân làm sao có thể không biết võ công chứ?” Khóe miệng nhếch lên, ngước mắt lười nhác nghiêng đầu nhìn Lãnh Tứ Hàn.
“Hoàng ngạch nương, hôm nay là vì ăn mừng tân hôn của Vân Ngạo cùng Tứ Hàn, người xem hiện tại lại là…..” Thanh phi nhìn Phong Vân Ngạo, trên mặt mang theo khó xử, lại quay đầu nhìn Hoàng thái hậu Tư Đồ Ninh mang theo ý cười, nói.
“Khụ khụ. . . . . . Là ai gia không phải, ai, đến, tối nay là vì ăn mừng tân hôn của Tứ Hàn cùng Vân Ngạo, những chuyện khác không cần nói, đến, đến!” Trong mắt Tư Đồ Ninh chợt lóe, nhìn về phía Thanh phi, khóe miệng bà nhếch lên, vừa vặn vừa mới không có cách nào xuống đài, nhìn các vị hoàng tử hoàng nữ, đại thần trong triều, cười nói.
“Hoàng nãi nãi nói rất đúng, Nhị Hoàng tẩu, Tử Kỳ xin hiến một đoạn kiếm vũ, chúc hoàng huynh cùng hoàng tẩu thiên trường địa cửu, nắm tay nhau đến bạc đầu!” Trong mắt Lãnh Tử Kỳ chợt lóe, trên mặt mang theo một phần cao ngạo, chậm rãi đi đến chính giữa “Mượn một chút!” Thân thể linh hoạt xoay người lại, kiếm bên hông thị vệ bay về phía Lãnh Tử Kỳ, nháy mắt bay lượn trong không trung, y phục tung bay, kiếm phong sắc bén, khí thế vô cùng.
Gió gào thét mà qua, tư thái nháy mắt triển lộ, dung nhan mềm mỏng ở một khắc này hoàn toàn thay đổi, không phải là công chúa nhu nhược mà là kiếm khách phong lưu bay lượn nhân gian, giống như tiên nữ thanh lãnh thoát tục lạc xuống trần thế. Mọi người bình tĩnh xem một màn này, không thể không nói, giờ khắc này, Lãnh Tử Kỳ rất đẹp!
Phong Vân Ngạo nhếch miệng, ánh mắt lóe sáng, trường kiếm sắc biến, như gió xẹt qua trước mặt, đây là đang khiêu khích nàng! Nàng là tiểu thư phủ tướng quân, vừa mới xác nhận Lãnh Tử Kỳ đã hiến vũ, theo như hiện tại mà nói, biểu hiện vừa rồi của nàng cùng với hành động bây giờ của Lãnh Tử Kỳ liền hình thành đối lập. Tâm cơ thật sâu!
“Bang bang…. ….” Kiếm vũ xong, Lãnh Tử Kỳ khiêu khích liếc mắt nhìn Phong Vân Ngạo, thời điểm quay đầu nhìn về phía những người khác lại tràn đầy ý cười, “Bêu xấu rồi, trước mặt Nhị Hoàng tẩu Vân Ngạo lại múa rìu qua mắt thợ.” Hơi hơi hạ thấp người.
“Nào có, kiếm vũ của công chúa thật xinh đẹp, công chúa không cần khiêm tốn!”
Lãnh Tử Kỳ không nói gì nữa, chậm rãi mang theo ý cười đi trở về chỗ ngồi.
Phong Vân Ngạo rúc vào ngực Lãnh Tứ Hàn, không có chút hứng thú, ghé vào lỗ tai hắn, nói: “Trong hoàng cung các ngươi thật nhàm chán, hiện tại ta mới biết được vì sao ngươi lại ngốc, truyền nhiễm nha!” Nói xong trong mắt tràn đầy khinh bỉ nhắm mắt lại.
Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút, có thể đừng nói bên lỗ tai hắn hay không?! Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn thay đổi, nháy mắt lại khôi phục lại nguyên dạng, bĩu môi nói: “Thật ngứa!” Thân thể không dấu vết nhích ra, đáng tiếc, Phong Vân Ngạo đã sớm phát hiện, vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo lóe sáng, thân là độc y, nếu nàng không biết chỗ nào là mẫn cảm nhất thì coi là độc y gì chứ! Không cần nói xấu đạo đức nghề nghiệp của nàng như vậy.
Trên yến tiệc, đầu hai nhân vật chính gật gù, mở ra ánh mắt mông lung, nhìn trước mắt lại là cầm. Phong Vân Ngạo quay đầu nhìn Lãnh Dịch, đôi mắt nheo lại, có thể rời khỏi hay không đây?!
Lãnh Dịch cúi đầu coi như không phát hiện. Đầu hắn đầy hắc tuyến, bởi vì chủ tử của hắn đã ngáy ò ò….. hoàn toàn là bộ dạng ngủ say, còn ngáy. Mà vị này vừa rồi còn nói một câu: “A, không biết quấy rầy người khác ngủ rất không lịch sự hay sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Linh rốt cuộc chịu không nổi. Nàng quên, chủ tử nhà mình chán ghét nhất chính là cầm kỳ thư họa. Nhìn người đang ngủ thế này, nhưng là nộ khí lúc rời giường thật sự là quá lợi hại!
Tất cả mọi người đều nhìn hai nhân vật chính này, mà sắc mặt người đánh đàn ở giữa đã sớm tối đen, hai tay nắm chặt dây đàn, trong mắt tràn đầy hận ý nhìn Phong Vân Ngạo, phảng phất liền muốn giết chết nàng.
Phong Vân Ngạo cảm nhận được sát ý, không kiên nhẫn mở mắt ra nhìn, nhìn nữ tử ở giữa “Hự hự” hai tiếng, đẩy đầu Lãnh Tứ Hàn, dựa vào phía trên, hoàn toàn bỏ qua nữ tử kia.
“Phong Vân Ngạo! Ngươi!” Lúc này trên mặt Phong Vân Nhã mang theo ngượng ngùng ủy khuất, càng nhiều hơn là phẫn nộ cùng hận ý, một cơ hội tốt như vậy liền bị phá hủy.
“Muội muội hẳn là mệt mỏi, nhị tỷ không có gì chúc phúc liền lấy một khúc tỳ bà hiến tặng tam muội, nghìn ngôn vạn ngữ đều ở bên trong.” Phong Vân Ngưng đứng lên, đối diện với đôi mắt buồn ngủ mông lung của Phong Vân Ngạo mà nói “Đại tỷ, có thể là do tam muội mệt mỏi, nhường muội muội tặng tam muội một khúc đi!”
Đánh vỡ xấu hổ trong nháy mắt, sắc mặt không có ý cười, cũng không có hận ý, chỉ có nhàn nhạt thanh lãnh, Phong Vân Ngạo mở ra hai mắt nào có nửa phần buồn ngủ, khóe miệng nhếch lên, ý bảo nàng ta tiếp tục.
Phong Vân Nhã không cam lòng lui xuống dưới, nhìn Phong Vân Ngạo, ánh mắt phảng phất sẽ ăn nàng. Hai tay nắm lại “Phong Vân Ngạo, người chờ đó cho ta, bản tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Tang…….” Một tiếng, trong mắt Phong Vân Ngạo xẹt qua một tia khinh ngạc nhưng nháy mắt biến mất, nghe khúc đàn tỳ bà.
Yêu nhau gần nhau
Chinh chiến sa trường
Ngờ đâu
Tiện nhân hãm hại
Nơi trận tiền, tướng quân tử trận
Trước mặt bao người, phu nhân tự vẫn…….
Tiếng đàn véo von thanh u, mang theo một cuộc tình bi thương kết thúc.
“Bốp bốp!” Phong Vân Ngạo đứng lên, nhìn Phong Vân Ngưng “Đây là khúc đàn ta vừa lòng nhất, ngươi!” Nàng chỉ vào Phong Vân Ngưng “Rất tuyệt!” Trong mắt mang theo ý cười, càng mang theo một phần lạnh nhạt.
Phong Vân Ngưng nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt hiện lên một giọt lệ, thoáng qua một tia thoải mái, hơi hơi cúi thấp người, tính quay về chỗ ngồi.
“Chờ một chút, ngươi là tiểu thư Phong gia?” Ánh mắt Tư Đồ Ninh lóe lên, không biết suy nghĩ cái gì.
“Phong Vân Ngưng, nhị tiểu thư Phong gia xin thỉnh an Hoàng thái hậu!” Phong Vân Ngưng nghe Tư Đồ Ninh gọi mình, thân thể hơi cứng lại, tiến lên nửa bước, hữu lễ trả lời.
“Ừ, không tệ! Hổ phụ vô khuyển nữ!” Trong mắt lóe lên vẻ hài lòng, lại như không nói cái gì.
Buổi yến tiệc theo tiếng ngáy ò ò của Lãnh Tứ Hàn, vẻ liều lĩnh tùy ý của Phong Vân Ngạo qua đi, trước đó còn làm cho công chúa Lãnh Tử Yên tức giận, yên lặng rời đi, chỉ để lại Lãnh Tử Yên đùng đùng tức giận dậm chân.
Trên đường hồi phủ, Phong Vân Ngạo không nói gì, ngồi đối diện Lãnh Tứ Hàn, hai người nhìn nhau, im lặng không nói.
“Vương gia, vương phi, đến!” Ngoài xe ngựa vang lên tiếng của Lãnh Dịch, màn che bị nhấc lên, Lãnh Dịch vươn tay lạnh như băng ra.
Phong Vân Ngạo nhìn lướt qua, trực tiếp đứng dậy phi thân xuống, không để ý đến Lãnh Tứ Hàn, xoay người đi vào trong phủ.
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, không nói gì.
“Chủ tử, xem ra…..” Lãnh Dịch nhìn bóng lưng Phong Vân Ngạo, trong mắt lóe lên lãnh ý không hiểu.
“Không cần, bổn vương tự mình đến!” Lãnh Tứ Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng Phong Vân Ngạo, nói. Sau đó, chậm rãi đi vào vương phủ, đi theo phía sau Phong Vân Ngạo.