Phải nhớ rằng sinh tồn bản thân nó chính
là một thắng lợi, mình đợi cậu ở đây…
[1]
Mưa rơi xuống đồng bằng, sương sớm còn chưa tan.
Khi Như Phi nhận được thông báo về cái chết của Vị Hi
đã là mùa xuân năm thứ hai. Tháng năm cuối xuân, hoa nở rộ, cô tìm thấy di thư,
xác của cô ấy và đồ cô ấy dùng lúc còn sống ở một thị trấn nỏ hẻo lánh nhưng
phong cảnh khiến người ta vui vẻ.
Hành lí, màu vẽ, giá vẽ và bức tranh sơn dầu tên là
“Triều Ảnh”, dáng vẻ Lăng Lạc Xuyên sinh động như thật trên tranh,
giống như anh hùng bóng tối mang mọi người ra khỏi bi kịch, đây là tác phẩm
cuối cùng của Vị Hi khi còn sống.
Như Phi ngồi trong căn phòng nhỏ ẩm ướt, âm u, lạnh
lẽo mà Vị Hi đã ở, nhìn những đồ cô từng dùng, tất cả mọi thứ sơ sài, trong
thoáng chốc nước mắt như mưa.
Cô vẫn luôn tưởng rằng cô ấy đang sống, nhưng không
biết cô ấy sống ở nơi nào. Lúc này cô biết cô ấy đã chết, nhưng không biết
trước khi chết cô ấy có vui vẻ không.
Lăng Lạc Xuyên mang theo nỗi nuối tiếc khi ra đi, anh
luôn không biết Vị Hi có tha thứ cho anh không, cô có yêu anh không. Lúc này
nhìn bức tranh ấy, Như Phi biết Vị Hi yêu rất sâu đậm.
Đáng tiếc, anh đã vĩnh viễn không thể biết được điều
đó.
Như Phi mang tro cốt của Vị Hi và di vật khi cô còn
sống về thành phố họ từng nỗ lực sống, thành phố tập trung tất cả niềm vui, bi
thương, đau khổ và hồi ức của họ.
Theo di nguyện lúc còn sống của Vị Hi, Như Phi không
chôn sâu cô dưới lòng đất mà vào một buổi sáng sương sớm, ánh nắng mặt trời
tươi đẹp, đứng trên đỉnh núi, cô thả tro cốt của Vị Hi và bức tranh “Triều
Ảnh” theo hướng gió.
Sống không cùng chăn, chết cùng huyệt. Đây là nguyện
vọng cuối cùng của Vị Hi lúc hấp hối, được người thân thiết như chị em ruột
thực hiện giúp cô, để cuộc đời qua bao đau khổ hoạn nạn được an ủi.
Giây phút này, Như Phi vô cùng đau khổ vẫn không hiểu,
đã nói Thượng đế sẽ yêu mến những linh hồn siêng năng, nỗ lực, không ngừng vươn
lên, nhưng vì sao lại bắt người luôn nỗ lực sống như Vị Hi có một kết cục như
vậy?
Nhìn tro cốt màu trắng của Vị Hi dần bay hết, cuối
cùng cô đã hiểu có lẽ kết cục này chính là điều Vị Hi hi vọng, ở bên người mình
yêu, một đời một kiếp, đến chết không thay đổi.
Mười năm sau, Như Phi và Trì Mạch mở
một cửa hàng hoa nho nhỏ, trở thành đôi vợ chồng bình thường nhất trên thế
giới, sống rất đơn giản, nhưng rất yên ổn. Họ giống như tất cả vợ chồng trên
thế giới, cãi vã vì những chuyện nhỏ vặt vãnh, nhưng chưa từng rời xa nhau.
Thanh minh hàng năm, họ đều đến nghĩa trang Nam Sơn
tảo mộ cho một người bạn đã khuất, dù anh ta từng muốn đưa họ vào chỗ chết.
Mười năm sau, họ hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy
ra vào năm đó một lần nữa, phát hiện ra những việc kinh thiên động địa ấy chẳng
qua chỉ còn là một đoạn kí ức đã phai màu.
Loài người là loại động vật bạc tình lại chóng quên
như vậy đó.
Thành phố này đã không còn ai nhớ Nguyễn Thiệu Nam,
Lăng Lạc Xuyên, càng không ai nhớ Lục Vị Hi. Những cái tên từng huy hoàng đã bị
thời gian qua nhanh chôn vùi trong dòng cát chảy của năm tháng, trở thành bí
mật vĩnh hằng, không ai biết, một đoạn truyền kì khiến những người được nghe
không thể không đau lòng.
Nhưng vào tháng năm cuối xuân hàng năm, Như Phi đều
mang bánh ga tô hạt dẻ mà cô và Vị Hi thích nhất, giẫm lên nền cỏ mềm mại, tới
nơi ba người bọn họ từng ở cùng nhau, tưởng nhớ tới linh hồn xinh đẹp mà thê
lương ấy, truy tìm đoạn kí ức đẹp đẽ mà gian khổ đó.
Năm nay cũng như vậy…
Như Phi sau khi kết thúc công việc ở cửa hàng hoa,
mang bánh ga tô hạt dẻ đã mua từ sớm, đến trước tòa nhà giờ đã được xây dựng
thành chung cư thanh niên, định một mình ngồi trong vườn hoa trung tâm đối
diện, nhớ về cố nhân, nhớ lại quá khứ.
Nhưng khi cô xách bánh ga tô chầm chậm tới gần, lại
thấy một bóng dáng cho dù thế nào cũng không nên xuất hiện tại thời điểm này,
địa điểm này.
Bánh ga tô trong tay cô rơi xuống đất, cô dụi mắt phát
đau cũng không thể tin nổi mọi thứ trước mắt.
Cô bước tới, nhìn người đang ngồi trên xe lăn, kích
động nắm tay anh, “Lăng Lạc Xuyên, anh không chết?”.
Nhưng người đàn ông sững sờ nhìn cô, đôi mắt đẹp, hàng
mi dài, lộ rõ vẻ mơ màng như trẻ nhỏ.
Sắc mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nắm chặt tay
anh, kinh ngạc nói: “Anh không nhận ra tôi ư?”.
“Xin lỗi cô, tôi là chị của Lạc Xuyên, xin hỏi cô
là…”.
Như Phi ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn người phụ nữ xinh
đẹp với nụ cười thanh nhã đang bưng cốc cà phê trước mặt, lắp ba lắp bắp nói:
“Tôi… Tôi là một người bạn của anh ấy, chẳng phải anh ấy bị rơi máy bay chết
rồi ư? Sao lại thành ra như vậy?”.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn em trai mình có phần bi
thương, “Tai nạn máy bay năm đó, người nhà chúng tôi đều tưởng nó đã chết.
Không ngờ, lần cuối cùng tìm kiếm cứu nạn đã tìm thấy nó. Nghĩ đến sự an toàn
của nó, chúng tôi không cho giới truyền thông loan ra tin này. Nó là người may
mắn duy nhất trong tai nạn hàng không ấy, đáng tiếc khi rơi máy bay, đại não
của nó bị va đập nghiêm trọng, không thể tỉnh lại. Bác sĩ đều nói không còn hi
vọng, cho tới nửa năm trước, nó tỉnh lại như kì tích. Nhưng sau khi tỉnh lại
thì thay đổi hoàn toàn. Bác sĩ nói do chấn thương tế bào não, bây giờ nó giống
như một đứa trẻ”.
Như Phi tuyệt vọng nhìn người đàn ông trước mặt, trong
lòng dâng lên cảm giác xa lạ, khiến cô không thể khớp anh với Lăng Lạc Xuyên
trong kí ức.
“Anh ấy còn cơ hội phục hồi không?”
Người phụ nữ xinh đẹp lắc đầu, đặt cốc cà phê bên cạnh
tay anh, sửa lại mấy sợi tóc rối trên trán cho anh, “Cả đời không thể khỏi.
Nhưng không biết vì sao từ lúc nó tỉnh thì luôn đòi tới nơi này. Tôi nghĩ có lẽ
nó muốn ở đây đợi một người phụ nữ vô cùng quan trọng, nó đã đợi nửa năm rồi.
Cô à, cô biết người mà em trai tôi đợi là ai không? Nếu cô biết, cô có thể
thông báo với cô ấy một tiếng để cô ấy đến thăm nó không, đừng để đứa em
trai đáng thương của tôi tiếp tục chờ đợi một cách ngốc nghếch nữa”.
Như Phi ngẩng mặt lên, nhìn bầu trời thành phố, giống
như nhìn vực sâu màu trắng, một con chim trắng bay qua, trời trong vạn dặm.
Cô kìm nén những giọt nước mắt, cúi người, nhìn đôi
mắt trong veo như nước của anh, nghẹn ngào nói: “Lạc Xuyên, anh đừng đợi nữa,
cô ấy đã…”.
Lời của cô chưa dứt, môi anh khẽ run, ánh mắt lộ ra sự
sợ hãi sâu sắc, dường như đang cầu xin cô, cầu xin cô đừng nói tiếp, cầu xin cô
đừng dập tắt đi tia hi vọng cuối cùng, ánh sáng cuối cùng trong lòng anh.
Cô nhắm chặt mắt, cuối cùng không nói nữa. Khi mở mắt
lần nữa, mắt cô sũng nước, mỉm cười nhìn anh: “Được rồi, nếu anh muốn đợi, vậy
thì cứ đợi đi…”.
Cô đứng thẳng người, để lại hai chị em, không nói gì
liền rời đi.
Cô băng qua đường, xuyên qua dòng người, nước mắt làm
mờ tầm nhìn, mọi thứ trước mặt như cách một lớp kính mờ, cô không biết mình nên
đi đâu.
Cô không biết người đàn ông đó còn có thể đợi bao lâu,
một năm, mười năm, hai mươi năm, hoặc cả đời… Cô không muốn nghĩ tiếp.
Sự bi thương mãnh liệt như xé nát lồng ngực cô, máu
tươi tràn ra, cô không thể hít thở.
Cô đứng tại ngã tư thành phố, nghe tiếng gió khẽ thổi
qua góc đường, nghe thấy tiếng hoa tươi âm thầm nở, nghe thấy thời gian thay
đổi, cây cỏ tốt tươi, nghe thấy sắc xuân diễm lệ ở khắp nơi.
Mười năm mờ mịt, con người cô từng quý trọng như mạng
sống đơn độc ra đi, để lại họ bắt đầu làm quen cuộc sống một lần nữa như những
đứa trẻ mồ côi.
Cô khẽ nhắm mắt, nghe thấy một giọng nói, tựa như bay
trên trời, nhìn xuống trái đất, giọng nói giống như sự tích thần linh không
ngừng nói: “Vũ Lạc Xuyên Hạ, Bạch Lộ Vị Hi…”.
Vũ Lạc Xuyên Hạ, Bạch Lộ Vị Hi…
Vũ Lạc Lãng Hạ, Bạch Lộ Vị Hi…
Người nghe nước mắt như mưa, thì thầm với bầu trời:
“Phải nhớ rằng sinh tồn bản thân nó chính là một thắng
lợi, mình đợi cậu ở đây…”.