Em sống là người của anh, chết cũng là
ma của anh. Sống không chung chăn, chết chung huyệt, em muốn vậy à? Anh lại
muốn các người chết cũng không thể ở bên nhau!
Sau khi ăn cơm tối, như thường ngày Nguyễn Thiệu Nam
lại ôm Vị Hi, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi. Vị Hi một tay bê
bánh ga tô hạt dẻ, một tay cầm chiếc nĩa nhỏ, thích thú vừa ăn vừa xem.
Vị Hi đang ăn một cách vui vẻ, ngẩng đầu thấy bộ dạng
lông mày nhíu chặt của Nguyễn Thiệu Nam liền giơ ngón tay nhỏ vuốt vuốt, xiên
một miếng bánh ga tô nhỏ đút vào miệng anh.
Nguyễn Thiệu Nam nuốt miếng bánh, cúi đầu hôn cô, thấy
gương mặt nhỏ nhắn dính bánh, không nhịn được bật cười. Anh cầm bánh trong tay
cô đặt sang một bên, rồi bế cô lên.
Vi Hi giơ một cánh tay ra chỉ chiếc bánh ga tô bị lạnh
nhạt vứt một bên, bất mãn kêu lên, “Bánh ga tô của em, em còn chưa ăn xong
mà?”.
Đôi môi nóng rực của người đàn ông hôn lên xương quai
xanh lộ ra bên ngoài áo ngủ của cô, giọng nói khàn khàn, “Lát nữa ăn
tiếp…”.
Ánh sao đêm nay đẹp quá, tựa như cái đêm lá cây phong
đỏ như lửa, gió thu hiu hiu bao năm trước, anh và Vị Hi cùng ngồi trên xích đu
trong căn nhà cũ của nhà họ Lục, lá lác đác rơi, hờ hững nhìn bầu trời đầy sao.
Đêm rất yên tĩnh, xung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng tim anh đập thình thịch.
Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, nhắm mắt, khóe miệng khẽ nở nụ cười làm rung động
lòng người.
Anh cười hỏi cô nghe thấy gì, cô nói cô nghe thấy một
thế giới.
Anh ngây ngốc hôn cô, vừa hỏi bản thân mình, có phải
anh thực sự đã già rồi? Gần đây trở nên càng lúc càng đa cảm, càng lúc càng
thích nhớ về quá khứ. Không, không chỉ là hồi ức. Anh hi vọng thời gian quay
ngược lại, hi vọng năm tháng đảo ngược.
Nếu Thượng đế cho phép, nếu chư thần đồng ý, anh
nguyện mang toàn bộ tất cả mọi thứ của bản thân đánh đổi, đổi lại một Nguyễn
Thiệu Nam thuần khiết, trong trắng, đổi lại một Lục Vị Hi đơn giản, vui vẻ.
Anh nâng mặt cô lên, si mê nhìn gương mặt xinh đẹp như
hoa trong bóng tối, ánh lệ nơi khóe mắt tản ra trong màn đêm vô tận, còn lóng
lánh hơn ánh sao trên trời.
Anh kiệt sức ngã trên người cô, hít sâu, toàn thân đầy
mồ hôi. Anh xê dịch cơ thể ướt đẫm của mình, dường như sợ làm bẩn cô, trong
bóng tối, cẩn thận e dè vuốt ve mặt cô, lạnh ngắt…
Quả nhiên lại như vậy, vẫn như vậy…
Vừa nãy cơ thể còn nóng bừng đột nhiên trở nên lạnh
toát. Giống như lễ Noel giá lạnh rơi xuống giữa mùa hè ngây ngất, như tuyết
tháng mười hai bay vào ngày tháng sáu.
Anh bật đèn bàn, ánh đèn dịu dàng xua đuổi bóng tối
tĩnh mịch. Vị Hi cắn góc chăn, mặt đầy mồ hôi lạnh, khóc đến mức lông mi dính
vào nhau.
Nguyễn Thiệu Nam thở dài, đau lòng ôm lấy cô, “Đừng
khóc nữa, lần sau nếu em không thích thì cứ nói ra, chúng ta không làm nữa”.
Vị Hi ngước đôi mắt mông lung, khổ sở nhìn anh, “Nhưng
em là vợ anh, không phải ư? Chẳng phải em rất yêu, rất yêu anh nên em mới lấy
anh ư? Nhưng vì sao mỗi lần anh ôm em, chúng ta gắn liền với nhau, ở nơi này
lại đau như vậy, tựa như bị người ta khoét đục?”.
Vị Hi chỉ vào tim mình, nức nở nói: “Chẳng phải nó nên
cảm thấy rất hạnh phúc ư? Vì sao lại đau đến thế? Đau
đến thế… Thiệu Nam, em nên làm thế nào? Rốt cuộc em nên làm thế nào? Em đau
lắm, thực sự đau lắm, em đau đến mức không thở nổi…”.
Nguyễn Thiệu Nam ôm chặt cô, ngước nhìn trần nhà trên
cao. Anh không dám cúi đầu, vì anh biết chỉ cần anh cúi xuống, nước mắt liền
tràn ra.
Rất lâu sau, anh mới kiềm chế bản thân, dịu dàng nói:
“Không sao, sau này sẽ ổn, nhất định sẽ ổn. Cho dù không ổn cũng không sao, anh
sẽ luôn chờ đợi em”.
Vị Hi vùi mặt mình vào trong vòng tay người đàn ông,
nước mắt rơi trên lồng ngực vững chãi của anh, “Xin lỗi, em luôn mang lại phiền
phức cho anh, em không phải là người vợ tốt, anh nhất định đã ghét em rồi, có
phải không?”
“Không hề, không hề…”.
Cuối cùng nước mắt anh vẫn rơi, Vị Hi từng nói, anh nợ
cô một câu “Xin lỗi”. Nhưng bây giờ cho dù anh nói một vạn câu “Xin lỗi”
cũng chẳng ích gì.
Vị Hi khóc rồi ngủ thiếp đi mất, Nguyễn Thiệu Nam dỗ
cô rất lâu, cô mới nhắm mắt. Nguyễn Thiệu Nam nhìn cô ngủ say, đắp chăn cho cô,
dựa lên ghế, nhìn bóng đêm bao phủ cả căn phòng.
Vì sao cô lại như vậy? Anh đương nhiên biết, chỉ có
anh biết. Bởi tất cả mọi thứ căn bản chính là do một tay anh tạo nên. Cho dù kí
ức mất đi, cảm giác vẫn còn, nỗi đau khổ ấy vẫn còn, tuyệt vọng vẫn còn, vĩnh
viễn không thể thay đổi được.
Chuyện xảy ra ba năm trước, những cảnh vô cùng thê
thảm ấy, những đoạn quá khứ đẫm máu ấy… anh cảm thấy cổ họng mình khô rát,
giống như có thứ gì muốn trào ra từ trong đó. Anh như kẻ bị đầy bụng, dường như
muốn trút hết tất cả nỗi sợ hãi và bi thương ra khỏi dạ dày.
Ba năm trước…
Khi đó anh điên rồi, nhất định đã phát điên, bị sự
tuyệt vọng và thù hận của cô ép cho phát điên. Cô không nhìn thấy, cũng không
nói được nhưng trong đôi mắt không hề có điểm dừng của cô đầy sự thù hận lạnh
giá, anh nhìn thấy một cách rõ ràng.
Anh không dám để cô chạm vào bất cứ vật kim loại nào,
một cây kim, một chiếc đinh ốc cũng không được. Anh phái người trông coi cô liên
tục suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ. Cho dù như vậy cô vẫn có thể nghĩ đến vô số
cách thức rời xa anh, dùng cách thê thảm nhất không thể cứu vãn đề rời xa anh.
Chỉ bởi anh nói cho cô biết, Lăng Lạc Xuyên đã chết
rồi, anh ta không bao giờ có thể trở lại nữa.
Người phụ nữ anh dùng tất cả mọi thủ đoạn để giành lấy
lại một lòng muốn chết vì một người đàn ông khác.
Cuộc sống của anh mệt mỏi, hi vọng mịt mù, tình yêu
hoang vắng, tín ngưỡng bị hủy diệt. Vị Hi giống như tử thi lạnh giá, bị người
ta lôi ra dưới ánh nắng mãnh liệt, tỏa ra mùi tanh thối tha. Anh vĩnh viễn
không thể chịu đựng nổi, tất cả mọi thứ xung quanh như một vòng xoáy đen ngòm,
tiêu hao gần hết lí trí của anh.
Anh trở thành một bạo quân bất chấp lí lẽ, tàn ác vô
nhân đạo, không chút lí trí. Cô là vợ anh, trái tim cô đã chết nhưng cơ thể vẫn
là của anh.
Cô không nhìn thấy, không nói được, ngôn ngữ kí hiệu
của cô ít người hiểu được, cho dù trong vạn người, cũng không ai biết cô trải
qua những chuyện gì, không ai hiểu nỗi đau khổ của cô, không ai biết người
chồng áo gấm chỉnh tề, dịu dàng chăm sóc bên cạnh cô đã làm những gì với cô.
Cơ thể cô không một vết sẹo, chỉ có anh biết, linh hồn
ẩn giấu trong những bộ trang phục xinh đẹp đã bị thủ đoạn gần như cường bạo của
anh lăng nhục tới mức có hàng nghìn lỗ thủng, hàng trăm chỗ nứt.
Sau đó, cô đã bị khuất phục, anh thực sự cho rằng cô
đã khuất phục. Cô không còn nhìn anh thù hận, chỉ nằm trên giường lặng lẽ rơi
nước mắt. Nhưng cho dù như vậy thì có thể thế nào? Cô không thể từ chối anh cả
đời, anh an ủi mình như thế.
Sẽ có một ngày cô hiểu anh, tha thứ cho anh, giống như
anh hiểu cô vậy.
Tiếp đó, vào một đêm mưa. Cả đời anh đều không quên
nổi cái đêm đó.
Anh rất lạnh, chỉ có cô mới có thể làm ấm
cơ thể trống rỗng của anh. Cho dù cô không nhìn thấy anh, hoặc nhìn thấy cũng
như nhìn không khí trong phòng, anh vẫn cần thấy cô. Căn biệt thự này, phòng
ngủ này, vì có sự tồn tại của cô mới có cảm giác gia đình, mới không phải là
đống hoang tàn lạnh lẽo.
Anh si mê quấn lấy cơ thể ấm áp của cô, cảm nhận được
sự dịu hiền và yên tĩnh không giống mọi khi, trong lòng anh tràn ngập niềm hân
hoan, anh ôm cô rồi nói rất nhiều, đều là những
tưởng tượng tương lai đẹp đẽ của họ, sau đó vùi mặt vào cổ cô, ôm
cô ngủ một cách thỏa mãn.
Không biết sao lại nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ có
một người con gái đưa cánh tay giơ xương trắng về phía anh. Anh sợ hãi tỉnh
dậy, người bên cạnh vẫn ngủ say, gương mặt hướng về phía khác, khóe miệng vẫn
mỉm cười.
Lần đầu anh nhìn thấy cô ngủ bình thản đến vậy, ngủ
ngon đến vậy. Anh hôn lên đôi môi khô của cô mới phát hiện môi cô lạnh như
băng.
Đột nhiên anh nhớ đến điều gì đó, tung chăn…
Máu! Khắp giường đều là máu tươi!
Anh hoảng hốt, cả người cứng đờ tại chỗ, giống như đứa
trẻ không hiểu chuyện, không biết làm thế nào. Anh không biết sao cô làm được,
cô không thể cầm được lưỡi dao, đến mảnh gỗ cũng không được sờ vào, nhưng cổ tay cô
ngâm trong chất lỏng đỏ tươi, máu thịt lẫn lộn.
Anh ôm lấy cơ thể nhuốm đầy máu tươi của cô, cơ thể
trần trụi không chút sinh lực ấy, gào thét như con dã
thú kinh hãi phẫn nộ.
Cô đã thành công! Cuối cùng cô có thể vĩnh viễn rời xa
anh, anh vĩnh viễn không có cách nào, không có cách nào hết!
Anh tưởng rằng cô đã chết, ôm cô vừa khóc vừa cười,
giống như con sói đực cô đơn mất đi một nửa nương tựa lẫn nhau của mình, liên
tục gào thét ai oán trong bóng đêm tối đen như mực.
Anh điên rồi! Giây phút đó anh mới biết, anh đã thua,
thua hoàn toàn! Anh phụ cả thiên hạ, thắng tất cả nhưng thua mất một thế giới,
một thế giới sinh ra vì cô!
Cuối cùng cô vẫn đi theo cậu ta, cho dù cậu ta đã
chết, cậu ta cũng có được cô. Cậu ta đã thắng! Lăng Lạc Xuyên thắng rồi! Chỉ
trong chốc lát, cậu ta lật đổ mọi thứ của anh dễ như trở bàn tay.
Cũng may người giúp việc phát hiện sớm, kịp thời gọi
xe cứu thương. Cô mất máu quá nhiều, nhưng chưa chết.
Trên ghế hành lang bệnh viện, anh đi chân trần, run
rẩy ngồi đó, toàn thân đầy máu. Anh nhìn đôi tay mình, ánh mắt ngưng đọng, tầm
nhìn không rõ ràng. Giây phút ấy, anh vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì.
Cho tới khi bác sĩ và cảnh sát nói cho anh biết cô đã
liên tục mài cổ tay mình trên thanh sắt ngang của chiếc giường phục cổ, cho tới
khi mài rách thịt mình. Sau đó, cô dùng răng cắn đứt động mạch…
Cả quá trình gần như đau đớn, khó khăn đến mức không
người bình thường nào có thể tưởng tượng ra, nhưng cô đã làm được. Nếu không
phải vì giấc mơ ấy, cô gần như đã
thành công.
Giây phút nghe được tin này, anh như kẻ điên chết lặng
người, anh quả thật không cách nào tin nổi vào tai mình.
Tất cả những người biết chuyện này đều nói đâu có ai
tự sát như vậy? Chỉ có người thần kinh không bình thường mới làm như vậy, cô ấy
nhất định đã điên rồi.
Chỉ có anh biết, cô không điên, không ai bình tĩnh
khách quan, lập kế hoạch chu đáo tỉ mỉ hơn cô. Cô sớm đã nhìn thấu anh là người
như thế nào, dù cho anh nói những lời đường mật bên tai cô nhiều hơn nữa, dù
cho anh dùng mọi thủ đoạn hung ác tàn bạo hơn nữa trên cơ thể mỏng manh, yếu
đuối của cô. Cô cũng muốn rời xa anh, cố gắng bằng mọi cách cũng phải rời xa anh.
Ở bên anh, cô sống không bằng chết.
Anh ngồi trước giường bệnh, nhìn gương mặt trắng bệch
không chút máu của cô, hàng vạn tình cảm dâng trào, cuộn xoáy trong lòng anh,
có bi thương, có chua xót, có yêu thương nồng nàn, còn có…
Anh cầm một quả táo lên, vừa gọt vỏ vừa nói với người
còn chưa tỉnh, “Tất cả mọi người đều nói em điên rồi, chỉ có anh biết em đang
nghĩ gì. Em muốn đi theo cậu ta, có phải không? Nhưng em đã không tìm thấy cậu
ta. Máy bay cậu ta ngồi bị người ta phá nổ thành ba khúc. Đừng nói là xác chết,
đến mảnh vụn cũng không còn, sớm đã thành tro bụi, em đi đâu tìm cậu ta? Cho dù
em tìm thấy cậu ta thì có thể thế nào? Em là vợ anh, em chết rồi, trên bia mộ
cũng phải mang họ anh. Vì thế…”.
Ngón tay lạnh lẽo của anh áp lên cổ cô, cúi xuống ghé
sát tai cô, cười như ma quỷ, “Em sống là người của anh, chết cũng là ma
của anh. Sống không chung chăn, chết chung huyệt, em muốn vậy à? Anh lại muốn
các người chết cũng không thể ở bên nhau!”.