Bây giờ anh có thể giết em, thần không
biết quỷ không hay, em tin không?
Hôm sau là ngày nghỉ, Như Phi và Vị Hi đem theo hành
lí đơn giản chuyển tới căn nhà mái bằng cũ nát vùng ngoại ô sát chân núi. Căn
nhà này do Trì Mạch mượn của một người
bạn, do bà anh ta để lại, cũng coi như sản nghiệp tổ tiên. Dân cư xung quanh
khá ít, một nấm mộ gồ lên trên núi, ẩn trong bụi cây, chỉ có thể nhìn thấy lờ
mờ.
“Trì Mạch có nói vì sao chúng
ta phải chuyển nhà không?”. Vị Hi đặt đồ xuống dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi Như
Phi.
Như Phi vừa phủi giường vừa nói: “Phụ nữ khu đèn đỏ
nên biết khi nào hỏi, khi nào im miệng. Mình nghĩ, bây giờ nên là lúc chúng ta
ngậm miệng, lặng lẽ ủng hộ anh ấy. Cậu nói đúng không?”
Vị Hi cười cười, không hỏi thêm nữa. Hai người thu dọn
đồ đạc xong cũng mệt vã mồ hôi.
Như Phi nói: “Cậu đói không? Mình đi mua chút đồ ăn,
chắc phải một lát nữa anh ấy mới về”.
“Anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ?”.
“Chỉ tìm bạn mượn chút tiền, sẽ không có chuyện đâu,
cậu yên tâm đi ’.
Khi Như Phi sắp đi, lại kiểm tra khóa cửa một lần nữa
mới rời khỏi đó. Cô đi rất nhanh, luôn cảm thấy có người theo sau. Dừng lại
quay đầu nhìn, không thấy một người nào khả nghi.
Đúng là thần hồn nát thần tính.
Nơi này hoang liêu bí mật như vậy, Nguyễn Thiệu Nam
không thể tìm thấy nhanh chóng thế. Nhưng Như Phi không thề không nghi ngờ, nếu
Nguyễn Thiệu Nam thực sự thần thông quảng đại vậy, họ giấu Vị Hi như thế có thể
giấu được bao lâu?
Bây giờ Vị Hi còn chưa biết gì, nhưng sau khi kì nghỉ
kết thúc, cô ấy phải đi học, tới lúc đó, họ nên bảo vệ cô ấy thế nào đây?
Như Phi dường như muốn ngửa mặt lên trời thở dài, một
lễ Trung thu tốt đẹp đã lãng phí trong việc chuyển nhà như chạy thoát thân. Đây
là cuộc đọ sức với thực lực kém xa nhau, còn chưa chính thức bắt đầu, họ đã
kiệt sức rã rời rồi.
Như Phi mua nước khoáng, mì ăn liền jambon ở cửa hàng
bán lẻ trong thôn, xách túi trở về. Một chiếc xe hai màu đen đi tới, bụi đất
cuốn lên mù mịt trên con đường đất.
Như Phi nhường sang một bên, chiếc xe lướt qua.
Không biết vì sao đột nhiên cô cảm thấy sợ hãi. Vô
thức quay đầu nhìn, ngoài bụi đất cuộn tung và gưong chiếu hậu đen, cô không nhìn
thấy gì khác.
Nguyễn Thiệu Nam ngồi trong biệt thự của mình, tự rót
rượu uống một mình trước một bàn đầy cao lương mĩ vị. Mấy món ăn Dương Châu
tinh tế trên bàn đều là món Vị Hi thích. Còn có rượu Nữ Nhi Hồng lâu năm, anh
vẫn nhớ, Vị Hi rất thích rượu Thiệu Hưng. Lần trước uống một cốc nhỏ, mặt liền
đỏ ửng như trẻ con, nhưng ánh mắt sáng long lanh, càng tôn thêm gương mặt trắng
hồng và đôi môi đỏ mọng, càng thêm tội nghiệp, đáng yêu hơn bình thường.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, tựa như voan mỏng mềm mại,
lại tựa như rượu mạnh trong cốc, cảm giác chếnh choáng khiến người ta thấy thỏa
mãn, mê muội như say.
Người đàn ông nâng chén rượu, nhìn người ngủ say như
con mèo con trên ghế sofa, cười vui vẻ. Anh đứng lên, bước tới, bế người trên
ghế lên ôm vào lòng, kề gương mặt trắng nõn của cô sát vào ngực mình, khẽ giọng
nói: “Vị Hi bé nhỏ của anh, cuối cùng em cũng trở về rồi”.
Như Phi theo sau Trì Mạch,
lén vào “Tuyệt sắc khuynh thành” từ cửa
sau. Sau khi vào, cô nóng lòng chạy vào phòng VIP.
Trì Mạch kéo cô lại nói: “Em
như vậy không được, bên ngoài phòng đều có người bảo vệ, chỉ sợ em còn chưa đến
gần anh ta đã bị người ta đuổi ra rồi”.
Như Phi lo đến mức sắp rơi nước mắt, kéo tay Trì Mạch
nói: “Vậy làm thế nào? Đều tại em, ra ngoài mua mấy thứ. Nếu cô ấy có mệnh hệ
nào, không bằng để em chết cho xong”.
Tri Mạch hít sâu một hơi, nói với bản thân, không được
nôn nóng, không được nôn nóng, có thể nghĩ ra cách.
“Chi bằng như thế này, rượu trong phòng Lăng Lạc Xuyên
trước nay đều do Du Du phụ trách, hồi trước quan hệ giữa nha đầu đó và chúng ta
khá tốt, chúng ta nhờ cô ấy giúp. Bây giờ anh qua, tìm cách gọi cô ấy ra. Em
đến phòng thay quần áo chờ trước đi, đợi anh đưa cô ấy đến, bọn em đổi y phục,
em vào thay cô ấy. Gặp được anh ta đừng nóng vội, tìm cơ hội nói rõ sự việc.
Cho dù anh ta không giúp, tốt xấu gì cũng nói cho chúng ta biết Nguyễn Thiệu
Nam có thể đưa Vị Hi đến chỗ nào”.
Như Phi vội vàng gật đầu, lại nghĩ ra điều gì đó, vội
kéo tay anh nói: “Anh đừng đi gọi cô ấy, nhờ người khác qua. Nhất định đừng để
anh ta nhìn thấy anh, anh ta nhìn thấy liền nổi giận, tới lúc đó chỉ sợ càng
không thể giúp”.
Trì Mạch hiểu ngay, gật đầu
rồi rời đi.
Như Phi nhân lúc không có người liền mò vào phòng thay
đồ, vừa đi đi lại lại vừa tự nói: “Vị Hi, cậu nhất định phải đợi mình. Mình sẽ
tới cứu cậu, cậu nhất định không thể có chuyện, nhất định không thể!”.
Vị Hi ngồi trên ghế, cách một bàn đầy thức ăn ngon,
tuyệt vọng nhìn người đàn ông đối diện, có cảm giác tai vạ khó tránh.
Cô thực không hiểu, anh đã đảo lộn cuộc sống của cô,
vì sao không chịu buông tha cho cô? Vì sao còn nói những lời như bù đắp, yêu
đương, không có cô không được?
Những đau khổ, cảnh ngộ sống không bằng chết nửa năm
trước cô từng trải qua, có phải anh không biết không?
Cứ cho là anh không biết nhưng anh biết rõ ràng những
đau khổ anh gây ra cho cô. Sao anh còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra
mà ngồi trước mặt cô, hẹn thề son sắt như vậy với cô?
Không thể tưởng tượng nổi…
Nguyễn Thiệu Nam vẫn cười thanh tao mà lịch lãm, anh
chính là người như vậy, cho dù khi cắn xé, nuốt sạch con mồi vào bụng cũng sẽ
không để miệng mình dính máu.
Nghĩ tới đây, Vị Hi cảm thấy lạnh buốt từ trong tim,
cúi đầu viết lên giấy: “Anh Nguyễn, tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ ràng rồi, mong
anh để tôi đi”.
Nguyễn Thiệu Nam dùng khăn ăn lau miệng, nhìn bát đũa
trước mặt Vị Hi, dịu dàng nói: “Em còn chưa ăn gì! Đây đều là mấy món trước kia
em thích ăn nhất, anh đặc biệt mời thím Vương về làm cho em, không thử một chút
à?”.
Người đàn ông trước mặt dịu dàng như nước, dường như
biến thành người khác với cái đêm mưa đáng sợ ấy, nhưng vẫn khiến cô kinh hồn
bạt vía.
Vị Hi trấn tĩnh lại, viết lên giấy: “Những thứ trước
kia thích, bây giờ chưa hẳn đã thích. Anh Nguyễn, sau khi bị thương nửa năm
trước, khẩu vị của tôi đã thay đổi rất nhiều, những món này không còn phù họp
với khẩu vị của tôi nữa. Nếu những điều anh muốn nói đều đã nói xong, vậy mong
anh để tôi đi”.
Nguyễn Thiệu Nam cười, trong mắt có một thứ gì đó lóe
lên, tựa như sao băng lướt qua màn đêm tối om, chỉ trong chóp mắt đã biến mất.
Anh không biết cả đời này mình thực sự khóc mấy lần, nhưng lần này anh biết:
Nếu anh khóc, nước mắt này nhất định là thật.
Nhưng cô có tin không?
Cô không tin, nhìn ánh mắt cô là biết.
Hồi nhỏ nghe kể chuyện, trong thần thoại nói vảy băng
của người cá có thể kết thành tơ sống, nước mắt rơi xuống thành ngọc trai. Anh
không phải người cá, không thể biến nước mắt của mình
thành trân châu, khiến cô tin đó là thật.
Anh chỉ là đứa trẻ kêu “Sói đến” trong truyện ngụ
ngôn, đứa trẻ mất đi tính mệnh, người nói dối luôn gặp báo ứng, báo ứng của anh
đã đến rồi.
Anh mất đi thứ còn quan trọng hơn cả tính mệnh, anh đã
làm mất cô, không bao giờ có thể tìm lại được.
Khi đạt được, không biết quý trọng; khi quý trọng, đã
không thể có lại được nữa.
Đây chính là báo ứng của anh.
Hai tay anh đan chéo trên bàn ăn, nhìn cô, thử làm
cuộc đấu tranh cuối cùng, “Vị Hi, có thể cho anh một cơ hội nữa được không, chỉ
một lần”.
Nhìn biểu hiện có vẻ như chân thành của người đàn ông,
Vị Hi lắc đầu, viết lên giấy: “Cho anh một cơ hội nữa? Anh Nguyễn, vậy tôi phải
làm thế nào? Anh đã báo thù xong mối thù anh cần báo, hại chết những người anh
muốn hại, xem đủ vở kịch anh muốn xem, đạt được tất cả những thứ anh muốn, anh
đã hài lòng thỏa ý. Nhưng tôi làm thế nào? Ai trả lại cho tôi công bằng? Ai trả
công bằng cho hai đứa trẻ nhà họ Lục? Anh Nguyễn, anh nợ tôi một cái cổ họng,
hai mạng người. Anh còn chưa trả, anh bảo tôi làm thế nào để cho anh cơ hội?”.
Người đàn ông trầm mặc trong giây lát, nhìn cô chăm
chú, “Anh có thề đền bù, đền bù em bằng cả đời anh. Chỉ cần em tin, Vị Hi,
tin anh một lần nữa, chỉ một lần này, có được không?”
Vị Hi nhìn anh, viết tiếp: “Xin lỗi, tôi thực sự không
làm được. Anh quá thông minh, quá sâu hiểm khó dò, khi nào anh thật, khi nào
anh giả, tôi không phân biệt nổi. Anh Nguyễn, tôi thực sự rất sợ anh. Tôi không
muốn nửa sau cuộc đời mình sống một cách sợ hãi, hàng ngày sống trong những lời
nói dối thật giả khó phân, càng không muốn sống một ngày dài bằng một năm. Nếu
anh thực sự còn nghĩ đến tình cảm trước kia của chúng ta, mong anh tha cho tôi,
để tôi sống cuộc sống của mình.”
Nguyễn Thiệu Nam nhìn xong nhíu máy cười, cúi đầu do
dự hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Vậy còn Lăng Lạc Xuyên, cậu ta có gì khác anh?
Vì sao em có thể chấp nhận cậu ta nhưng không thể chấp nhận anh một lần nữa?”.
Họ có gì khác nhau? Đây là một câu hỏi hay.
“Kì thực các anh rất giống nhau, đều quyền thế bá đạo,
thậm chí coi mạng người như cỏ rác. Khác nhau ở chỗ, anh ấy biết áy náy, biết
không nhẫn tâm, biết nhận sai, biết tự vấn bản thân. Cho dù sau khi đã gây ra
tổn thương, những điều này chẳng qua chỉ là mất bò mới lo làm chuồng. Nếu thực
sự phải nói ra có điều gì khác nhau, có lẽ là anh ấy đã nói câu “xin lỗi” với
tôi”.
Nguyễn Thiệu Nam đặt khăn ăn xuống rồi đứng lên, bước
tới bên cạnh Vị Hi, bằng góc độ bình đẳng, khom người nhìn cô, “Nếu chỉ như
vậy, anh cũng…”.
“Còn nữa, chính là anh ấy sẽ không mượn dao giết
người, càng sẽ không khiêu khích người đàn ông khác giày vò, làm nhục tôi nhằm
đạt được mục đích”.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh, Vị Hi hít sâu một hơi,
run rẩy viết: “Tôi biết, anh chưa từng cho rằng tôi sẽ báo thù anh, tối hôm đó
anh cố ý sắp đặt khiến anh ấy nghi ngờ tôi. Tôi còn đoán ra anh sớm đã dự liệu
được anh ấy sẽ đối xử với tôi thế nào. Anh muốn tôi hận anh ấy, ghét anh ấy, cả
đời rời xa anh ấy. Có lẽ anh càng hi vọng anh ấy hận tôi, ghét tôi, cả đời đều
không muốn nhìn thấy tôi. Sự thực thì anh đã thành công. Anh ấy nghi ngờ tôi,
nói với tôi rất nhiều lời khó nghe. Anh quá hiểu chúng tôi, mỗi một bước đều bị
anh nắm rõ như đi guốc trong bụng. Đáng tiếc là mưu kế anh tính toán chu đáo
nhưng lại sơ suất ở một điểm. Rốt cuộc anh tính sai một bước, chính là lòng
người”.
Vị Hi lại viết một đoạn, Nguyễn Thiệu Nam sau khi nhìn
xong vò nát nó, hung hăng giẫm dưới chân.
Cô viết: “Tối hôm đó, anh ấy không hề làm gì tôi. Thấy
tôi khóc, anh ấy liền không nhẫn tâm, lại bị anh khiêu khích tới mức vô cùng
giận dữ, tròn một đêm, một mình nổi cáu trong phòng ngủ. Anh ấy đập nát tất cả
những đồ có thể đập trong phòng, trừ tôi. Sau đó, anh ấy đập lọ hoa làm vỡ đèn
treo tường, khi ấy tôi đang ở dưới chiếc đèn, anh ấy đã lấy cơ thể mình che cho
tôi, lưng bị đâm đầy mảnh thủy tinh vỡ. Chúng tôi đã đi bệnh viện, sau khi gắp
mảnh vỡ ra, anh ấy không muốn nằm viện. Chúng tôi lại trở về biệt thự, trở về
anh ấy luôn uống rượu, uống say liền gục đầu lên giường, không tỉnh lại nữa.
Chúng tôi đã qua một đêm chỉ như vậy. Anh ấy thà làm tổn thương chính mình cũng
không muốn làm tổn thương tôi. Vì vậy thực sự đáng tiếc, anh Nguyễn, lần này
anh uổng công làm tiểu nhân rồi. Đối với sự nghi ngờ của anh ấy, tôi quả thật
có chút thất vọng, nhưng đối với anh, tôi chỉ còn lại sự tuyệt vọng”.
Nguyễn Thiệu Nam ngước mắt nhìn cô chăm chú, lạnh lùng
cười: “Sáng sớm hôm đó, em biết anh đi theo em, vì vậy em liền tương kế tựu kế,
cố ý mua thuốc uống cho anh thấy, cố ý bày ra dáng vẻ đáng thương. Vậy là anh
lại bị em xoay vòng vòng, em cừ thật đấy”.
Đột nhiên anh túm tay áo cô, kéo cả người cô lại, “Bây
giờ anh muốn biết, em đã nói cậu ta tốt như vậy, vì sao em phải rời xa cậu ta?
Em thực sự thất vọng với cậu ta rồi hay trong lòng biết cậu ta không đấu lại
nổi anh, em muốn bảo vệ cậu ta ư?”.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô, Nguyễn Thiệu Nam cười
lạnh lẽo, “Em muốn bảo vệ cậu ta?”.
Anh bóp cổ cô, ánh
mắt lạnh buốt không hề có chút tình cảm, “Em không nên cố chấp như vậy, không
nên hiểu anh như vậy. Anh cũng tuyệt vọng với em rồi, giống như em nói, anh rất
thông minh, cho dù giết người phóng hỏa, cũng có thể sạch sẽ, trót lọt. Vì vậy
dù hôm nay em chết ở chỗ anh, cũng không ai có thể cứu nổi em”.
Anh ghé sát tai cô, lạnh lùng cười gằn, “Bây giờ anh
có thể giết em, thần không biết quỷ không hay, em tin không?”
Vị Hi bị anh bóp cổ đến nỗi gần như ngạt thở, nhìn anh
một cách khó khăn, đôi môi hơi hé phát ra những ngôn ngữ không lời, “Tôi tin!
Nhưng cho dù anh có móc trái tim tôi ra… trong đó cũng không có
anh”.