Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 78: Vốn dĩ là một ván cờ​​​​​



– Cứu mạng a! Ông xã cứu em!

Bà cô già kêu la thảm thiết ở trong hồ.

– Câm miệng cho tôi, bà còn sợ chưa đủ mất mặt phải không!

Người đàn ông một bên trèo lên thuyền một bên thì hét lên với vợ, quay đầu liếc mắt nhìn Trương Đại Thiểu một cái, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Trương Đại Thiểu không để ý tới ánh mắt của người đàn ông, từng bước đi đến thuyền của Liễu Thanh Thanh, lên thuyền rời đi.

Xảy ra chuyện này mọi người cũng không còn tâm tư để đùa giỡn, trực tiếp đi khỏi khu vui chơi, chuẩn bị về nhà.

Nhưng ở trên đường, một chiếc xe ô tô đuổi theo chặn mấy người lại.

– Két!

Cửa xe mở ra, từ trên xe đi xuống bảy tám người trung niên, trong tay thậm chí còn cầm bình rượu, gậy gộc, đi đầu chính là người đàn ông nhà giàu lúc nãy.

Người đàn ông đã cởi quần áo ướt sũng ban nãy ra, để lộ cánh tay, một hình xăm lớn trải rộng từ ngực đến cánh tay, mới nhìn thấy thật dọa người.

Trên tay hắn cũng cầm một cây côn thép, chỉa côn thép vào Trương Đại Thiểu, vẻ mặt dữ tợn:

– Thằng nhãi con kia, ngay cả tao mà cũng dám đánh! Hôm nay nếu không đánh cho mày tàn phế, tao sẽ lấy tên mày làm họ!

Bà vợ già ở một bên hung tợn nói:

– Đúng vậy ông xã, đánh cho nó tàn phế, tốt nhất đánh gãy cả tay cả chân cho nó cả đời đều nằm trên giường. Để coi sau này nó còn dám đến gây sự với chúng ta không.

– Bà xã, em cũng thật hiểu anh.

Người đàn ông vỗ một cái trên mông vợ, cười dâm đãng.

Đang cười, người đàn ông cảm thấy có chút bất thường, hắn tỉ mỉ nhìn một hồi mới phản ứng lại: người bị mình dẫn nhiều người vây quanh như vậy mà không có chút sợ hãi, trên mặt bọn họ đều biểu hiện sự khiêu khích và khinh thường.

Không riêng gì thằng nhóc kiêu ngạo kia mà cả hai mỹ nữ bên người hắn cũng vậy, trong ánh mắt thậm chí còn có vẻ thương hại.

– Thằng nhóc này tại sao lại có thể bình tĩnh như vậy?

Người đàn ông trong lòng bỗng có một dự cảm không tốt.

– Này, lão già, ông có phải là đến đánh người không vậy, nhanh động thủ đi, tôi không có thời gian ở đây đùa với ông đâu.

Trương Đại Thiểu có chút không kiên nhẫn, cau mày nói.

Tô Tâm Lam ở bên cạnh còn sợ thiên hạ không loạn nói:

– Đúng vậy, nhanh hành động đi, chúng tôi còn chờ xem kịch vui nữa.

Buồn cười, thật sự là rất khinh thường người khác! Bị mấy người Trương Đại Thiểu khinh bỉ, người đàn ông giận tím mặt, cái dự cảm gì đó đều không để vào đầu nữa, vung tay lên, quát:

– Đánh cho tao!

Người xung quanh đều hò hét xông lên.

– Bốp!

Người đàn ông vừa nói xong câu kia thì trước mắt hắn mơ hồ hiện lên hình bóng một người, trên mặt đã trúng một cái tát thật mạnh.

Một cái tát kia thực sự quá mạnh, người đàn ông béo như thế nhưng cũng bị đánh bay đi, răng cửa đều bị rụng hết, lập tức va chạm với đám người phía sau.

Hiện trường nhất thời im ắng, mọi người ngẩn ra, thật không ngờ Trương Đại Thiểu lại mạnh mẽ như vậy.

Chính là sửng sốt, Trương Đại Thiểu giống như hổ lạc vào đàn sơn dương, vài giây đánh đấm mọi người ở đó đều gào khóc thảm thiết, vũ khí trong tay rơi xuống.

– Này, ông già.

Trương Đại Thiểu đi đến trước mặt người đàn ông nhà giàu, tay vỗ trên khuôn mặt béo mập già nua của lão:

– Ông còn muốn đánh tôi không?

Người đàn ông giật mình, lắc đầu như trống bỏi:

– Hiểu lầm thôi, chú em, đây đều là hiểu lầm, tôi là người hay nói giỡn, cậu vạn lần đừng có tưởng thật.

Trương Đại Thiểu ngẩng mặt lên, thấp giọng nói:

– Vậy sao còn chưa cút đi?

– Vâng vâng!

Người đàn ông liên tục gật đầu, như là đứa cháu ngoan, không còn kiêu ngạo như lúc trước nữa.

Nhưng vào lúc này, hàn quang chợt lóe, người đàn ông còn chưa kịp xoay người, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu rên, bùm một tiếng té ngã trên mặt đất, bất tỉnh.

– Ông xã, anh làm sao vậy?

Người phụ nữ vốn bị Trương Đại Thiểu làm cho hoảng sợ, run run đứng ở một bên. Lúc người đàn ông ngã xuống đất, bà ta càng thêm sợ hãi, bối rối ôm lấy người đàn ông.

Mọi người ở đây cũng ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng bồn chồn, không biết đã xảy ra chuyện gì.

– Trương Thiên đẹp trai, ông ta bị sao vậy? Không phải là bị sợ mà ngất chứ?

Tô Tâm Lam ở một bên nhỏ giọng hỏi, thấy sắc mặt Trương Đại Thiểu có chút âm trầm, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Ngoại trừ Trương Đại Thiểu thì không ai thấy được, người đàn ông bị một hòn đá nhỏ đánh trúng gáy mà chết. Cũng không có ai biết, ở cách đó không xa có một cao thủ.

Trương Đại Thiểu liếc nhìn người đàn ông đã chết, sau đó nói với Tô Tâm Lam và Liễu Thanh Thanh:

– Các cô đi về trước đi, tôi có việc cần giải quyết.

Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của Trương Đại Thiểu, Liễu Thanh Thanh cùng Tô Tâm Lam nhìn nhau, không nói gì nhiều liền xoay người rời đi.

Sau một lúc, Trương Đại Thiểu nhìn về một nơi, trầm giọng nói:

– Xuất hiện đi.

– Thật không tưởng tượng được người thủ đoạn độc ác như mày cũng có chút tình cảm.

Một thanh âm sâu xa truyền đến, một người xuất hiện ở lối rẽ cách Trương Đại Thiểu năm sáu mét.

Người này vừa đi ra, ngoại trừ Trương Đại Thiểu, tất cả mọi người ở đây sắc mặt tái nhợt, giống như là nhìn thấy ma quỷ, sợ hãi rụt rè kêu lên:

– Bàng, Bàng Giải ca!

Bàng Giải cũng không liếc mắt nhìn mấy người một cái, ra tay như điện, đánh mọi người bất tỉnh trong giây lát.

Lúc này mới ung dung vỗ vỗ tay, nói:

– Giết người là một loại nghệ thuật tuyệt vời, không thể không tôn trọng, tao đã xử lý hết bọn ruồi bọ, mày đã sẵn sàng để nhận cái chết chưa?

Khi Bàng Giải nói chuyện còn liếm liếm môi, trên mặt của hắn biểu thị sự khát máu biến thái và sát khí.

Ở trong mắt của Bàng Giải, Trương Đại Thiểu cảm nhận được một loại sát khí nồng đậm, chỉ có giết người vô số mới có thể tích lũy được một lượng sát khí lớn như vậy.

Đây là một sát thủ rất mạnh. Nhưng chỉ đối với người bình thường, ở trước mặt Trương Đại Thiểu sát thủ mạnh tới đâu cũng như con hổ giấy. Trừ phi đụng phải cao thủ giống như người bắt cóc Hàn Mộng Di, nhưng Trương Đại Thiểu tin rằng loại cao thủ như vậy không nhiều.

– Mày tin rằng sẽ giết được tao sao?

Trương Đại Thiểu không chút hoang mang, thích thú mở miệng, giống như bạn bè đang nói chuyện. Sát thủ cấp bậc như Bàng Giải, nói chung rất ít lên mặt tự phụ.

Bàng Giải lắc đầu, nói:

– Sai, không phải tao giết mày mà là những người này giết mày, mày có xung đột với bọn họ rất nhiều người đều thấy.

Trương Đại Thiểu lúc này mới hiểu được, vốn dĩ đây hết thảy là một ván cờ, người đàn ông kia chẳng qua chỉ là một quân cờ dùng để ngăn cản mình, cũng là người chết thay cho Bàng Giải.

– Có thể bắt đầu chưa, tao hơi mất kiên nhẫn rồi.

Tuy biết đó là một ván cờ nhưng Trương Đại Thiểu cũng không để ý, nhẹ nhàng lạnh nhạt nhìn Bàng Giải.

Bàng Giải vẻ mặt khát máu, chân đạp một cái hóa thành một bóng dáng mơ hồ vọt tới, đánh một quyền vào trên ngực Trương Đại Thiểu.

– Bịch!

Một thanh âm nặng nề vang lên như hai khối sắt rỉ va chạm với nhau.

Trương Đại Thiểu cúi đầu nhìn nắm đấm trên ngực mình, gật đầu khen ngợi:

– Sức lực không tệ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.