Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 45: Nhớ em đến phát điên!



Ở chung với mẹ chồng
ba ngày, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống bình thường mộc mạc của một người dân.

Chúng tôi đi xem phim, ăn lẩu, đi hát karaoke…… Hết thảy hết
thảy, mẹ chồng luôn vui vẻ giống như một đứa trẻ, bà nói, kỳ thật bà cũng là
chén lớn uống trà, mồm to ăn cơm , chỉ là vị trí hiện tại, có đôi khi phải ngụy
trang một chút. Bà còn nói, kỳ thật con người hạnh phúc nhất không phải trải
qua cuộc sống bình thản, cũng không phải trải qua cuộc sống phú quý, mà là tùy
tiện nghĩ thế nào có thể tự do lựa chọn thế đó. Có lẽ mẹ chồng tôi nói đúng, rất
nhiều lúc bị vây trong các loại tình huống, mọi người đều là thân bất do kỷ .
So với rất nhiều những người phụ nữ khác, tôi hẳn là rất hạnh phúc, Nghê Lạc Trần
cho tôi cuộc sống đơn giản, lại làm mọi việc khiến mọi người phải hâm mộ tôi.

Chỉ là có chuyện làm tôi hoang mang hồi lâu, thân là phó tổng
tài của Nghê thị, điện thoại của mẹ chồng lại yên ắng dị thường, ngoại trừ mỗi
ngày nói chuyện điện thoại với chồng một lần, thì chỉ gọi cho Nghê Lạc Trần,
cho dù cuộc sống của bà luẩn quẩn rất đơn giản, cũng phải thường xuyên giải quyết
công việc chứ. Sau đó tôi mới biết được, thì ra trước khi mẹ chồng đến đây, vì
làm cho bà an tâm ở chung cùng vợ chồng chúng tôi mấy ngày, thế nên ba chồng
tôi đem toàn bộ công việc chuyển sang cho bản thân mình tự xử lí.

Tôi từng cùng ba chồng gặp mặt chỉ có một lần, trong ấn tượng
ông là người rất ít nói, cực kỳ ổn trọng, nhưng mà nội tâm rốt cuộc có bao
nhiêu rộng lớn đây, tôi không khỏi có chút tò mò .

Sáng sớm cuối mùa xuân đầu hạ, ánh mặt trời ấm áp thản nhiên
đổ xuống, khiến cho người ta không đành lòng lãng phí thời gian tốt đẹp ở trên
giường.

Sau khi tôi rời giường, vừa mới mở cửa phòng ngủ, đã nhìn thấy
mẹ chồng đã chuẩn bị đầy đủ, mặc một chiếc váy áo màu lam thanh nhã đứng ở trước
mặt tôi.

“Tiểu Tuyết, nhanh đi, hôm nay mẹ đưa con đi spa cao cấp làm
đẹp, sau đó chúng ta cùng nhau uống trà chiều, buổi tối ăn món ăn Pháp.”

Tôi sửng sốt một chút, mẹ chồng luôn nghĩ gì làm nấy, hơn nữa
toàn thân luôn tràn hơi thở cùng sức sống của người trẻ tuổi .

“Đừng thất thần, nhanh đi, phụ nữ biết cách tiêu tiềnn mới
làm cho đàn ông kiếm được tiền mới có cảm giác có thành tựu.”

Tôi cười gật đầu, vội vàng đi vào phòng thay quần áo.

Đứng ở tủ quần áo, tôi có chút buồn bực , tuy rằng tôi không
phải đặc biệt thích làm đẹp, nhưng đi cùng mẹ chồng, tôi cuối cùng không thể một
bộ trang phục màu đen ra ngoài. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi tìm một bộ trang phục màu
trắng, giày cao gót, tóc dài buông xõa xuống lưng……

Sau đó, tôi nhìn vào gương, hoàn toàn đã không có dấu vết của
một nữ quân nhân, nhưng thật ra lại thanh lệ hơn rất nhiều. Xem ra, mấy ngày
nay, bị mẹ chồng sửa đổi , rốt cụôc cảm thấy mình có thêm chút ít mùi vị của một
người phụ nữ, khó trách mọi người đều nói người đẹp vì lụa.

Thay xong quần áo, tôi xuống dưới lầu, vừa định cùng mẹ chồng
ra ngoài, lại nhìn thấy vẻ mặt bà vô cùng xanh xao, ánh mắt nhìn chằm chằm màn
hình TV, nửa ngày nói không nên lời.

Tôi quay đầu nhìn phía TV, lòng cũng thấy khẩn trương. Giờ
phút này, TV đang phát tin tức, một chuyên bay từ Paris đi thành phô D, bởi vì
khi cất cánh xuất hiện trục trặc, làm cho thành hành khách cùng đội đội bay đều
thương vong, chỉ là chưa con số thương vong cụ thể, cũng chưa có danh sách cụ
thể.

Nhưng mà, Nghê Lạc Trần…… Tôi có một dự cảm xấu…..

“Mau gọi điện thoại cho Lạc Trần.” Bà run run nói xong, giọng
nói có chút nưc nở.

Tôi vội vàng đáp ứng , gọi điện thoại thông nhưng chỉ
nghe,‘Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.The subscriber you dialed is
power off!’

Ta lại gọi cho Từ Dĩnh, cũng tắt máy, tôi liền ngây ngốc đứng
ở đó, đã không còn biết là phải khóc hay còn phải làm cái gì , giờ phút này mẹ
chồng tôi cũng đã khóc.

“Mẹ, mẹ đừng có gấp, Lạc Trần cũng không nói cho chúng ta biết
anh phải về, chúng ta đừng tự hù dọa mình.” Kỳ thật thanh âm của tôi cùng trong
lòng đều đã muốn phát run , tôi vội vàng lại điện thoại đên công ty thiết kế,
là một nữ thư kí tiếp, cô nói suy tính thời gian Nghê tổng trở về, hẳn là đã
đang ở huyến bay đi thành D rồi, chỉ là vừa mới nghe được tin tức, cũng thực
khiếp sợ, trước mắt vẫn là không thể liên lạc được.

Tôi không dám giấu diếm mẹ chồng, liền một năm một mười nói,
mẹ chồng ôm lấy tôi khóc, khóc một cách tuyệt vọng, ngay cả tôi đều có loại ảo
giác, cho rằng là Nghê Lạc Trần thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên cũng
khóc theo.

Mẹ chồng vừa khóc vừa nói , nói Giáng Trần 7 tuổi thì bị ông
nội đưa đi,17 tuổi tự mình vụng trộm đi Pháp du học, 27 tuổi thì kết hôn, thời
gian chân chính ở bên bà kỳ thật căn bản không có bao nhiêu, bà tổng cảm thấy
tình cảm dành cho con quá ít , nhưng lại không thể nào làm gì hơn, có lẽ đây là
bi ai cùng tiếc nuối lớn nhất của bà kiếp này…..

Mẹ chồng còn nói, nếu Giáng Trần thật sự xảy ra chuyện, bà đời
này cũng sẽ không tha thứ cho ông nội.

Trong lúc nhất thời, trong nhà hai người phụ nữ loạn thành một
đoàn.

Sau đó, tôi trấn tĩnh lại, khuyên giải an ủi mẹ chồng, nói Lạc
Trần có nhiều người yêu thương như vậy, sẽ không có việc gì, nói mẹ chồng gọi
cho chồng mình gọi điện thoại đến công ty hàng không bên Paris hỏi tin tức, tin
tức ở bên kia hẳn là nhanh hơn so với chúng ta bên này. Ba chồng Nghê Thiên Hằng
nghe tin tức như vậy, mặc dù ở điện thoại không ngừng an ủi mẹ chồng tôi, lại
nương điện thoại nói cho tôi biết, không cần lo lắng, ông lập tức phái người đi
thăm dò. Nhưng là ông cơ hồ còn chưa nói xong, liền cắt đứt điện thoại, điều
này làm cho tôi cảm thấy càng thêm bất an hơn, tựa hồ hết thảy đều đã muốn rối
tung lên rồi.

Mẹ chồng tôi cầm điện thoại, sửng sốt một hồi, bất đắc dĩ lại
gọi điện thoại cho ông nội, nhờ ông nội cũng đi tìm người hỏi thăm sự tình ngọn
nguồn, ông nội cái gì cũng chưa nói, liền ngắt điện thoại. Giờ phút này, Nghê
gia tựa hồ đã muốn lâm vào nguy cơ, tôi rất khó tưởng tượng, nếu Nghê Lạc Trần
thật sự xảy ra chuyện, Nghê gia sẽ biến thành bộ dáng gì nữa……

Ngay vào lúc tôi cùng mẹ chồng đang bối rối chờ đợi tin tức,
có tiếng mở cổng vang lên , tôi cùng mẹ chồng đồng thời mở to hai mắt, cùng biểu
tình nhìn cửa phòng khách.

Chỉ chốc lát, cửa mở, Nghê Lạc Trần mặc quần đen, áo sơmi
màu đen, áo vest màu trắng đứng ở cửa, khuôn mặt tuấn dật lộ vẻ tươi cười, nhìn
chúng tôi, tựa hồ muốn nói chính mình rất mỏi mệt, muốn chúng tôi một già một
trẻ, hai người phụ nữ này phải xót xa cho anh…..

Giờ phút này, tôi cùng mẹ chồng đồng thời đứng lên, ai đều
không có quản anh, liền xông đến.

Mẹ chồng biên khóc, biên hung hăng chụp anh “Đứa con hư hỏng,
con không tiêp tục hù dọa mẹ nữa đi, mẹ già rồi chịu sao được nữa ……” Hoàn toàn
đã không còn một phu nhân tao nhã cao quý nữa .

Tôi cũng gắt gao ôm lấy Nghê Lạc Trần, một khe hở cũng không
có, tay không quan tâm, cách lớp quần áo loạn sờ thân thể anh, lại một câu cũng
nói không nên lời. Tôi nghĩ tôi nhất định là bị dọa choáng váng……

“Hai người là rất nhớ con sao, rất mong muốn gặp con sao?
Đây là nghi thức hoan nghênh gì vậy? Hai
người mặc kệ là ai, có thể hay không trước tiên nói vài câu, nói cho con biết rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nghê Lạc Trần hơi hơi né tránh một chút, nhưng có thế
nào cũng tranh thoát không thoát vòng ôm của hai người phụ nữ, liền bất đắc dĩ
nói: “Không nói lời nào cũng được, nhưng trước để con bỏ hành lý xuống đã……”

Anh thấy không có ai để ý tới anh, vừa cười vừa nói: “Không
để hành lý cũng được, vậy để con vào nhà ăn chút cơm đã.”

Dù anh có nói như thế nào, có trêu đùa hai người phụ nữ
chúng tôi thế nào, hai chúng tôi cũng không chịu buông tay, tựa hồ là sợ buông
lỏng, hết thảy những kinh hỉ này lại thành hư ảo.

“Đừng nhúc nhích, để cho mẹ nhìn xem, cái ôm này có phải thật
không.” Mẹ chồng vuốt ve mặt anh, giống vuốt ve một kỳ trân dị bảo, vui mừng,
sau đó nhịn không được tình cảm nhung nhớ, lại ôm lấy anh khóc.

Nghê Lạc Trần bị chúng tôi làm cho dở khóc dở cười, sau đó,
anh rõ ràng không động đậy nữa , để hai chúng ta ôm anh ngây ngốc khóc, thẳng đến
khi mẹ chồng tôi khóc đủ, chậm rãi buông ra, tôi mới buông ra, vươn tay cầm lấy
hành lý. Anh vội vàng tránh đi tay của tôi, đem hành lý đặt ở một bên,“Quá nặng
, em không đỡ được đâu.” Giọng nói anh tràn đầy nhung nhớ, sau đó nhân cơ hội nắm
lấy ngón tay của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, lại dùng một ít độ mạnh yếu, rất
nhanh……

Một loại tình cảm tương tư không nói nên lời, độ ấm thản
nhiên tản ra từ đầu ngón tay, dần dần lan tràn ra, càng giống như là dành cho
tôi một lời hứa hẹn, anh vĩnh viễn cũng không làm tôi cô đơn để tại này trên đời.

Một lát sau, anh mới chậm rãi buông tay, lui ra phía sau từng
bước, nheo mắt lại mị hoặc nhìn tôi và mẹ chồng: “Hai người hôm nay thế nào mà
sáng sớm đều xinh đẹp như vậy, rồi vừa lại khóc cho con xem, ai có thể cho con
một lời giải thích không?”

Tôi và mẹ chồng cùng nhìn thoáng qua nhau, mẹ chồng mới nói:
“Đứa con không có lương tâm, vừa rồi tin tức về chuyến bay từ Paris xảy ra sự cố,
có thương vong, mẹ cùng tiểu Tuyết sợ hãi, gọi di động cho con lại không gọi được……”

“Thì ra như vậy a……” Nghê Lạc Trần lấy di động ra, ấn nút, một
tiếng chuông thanh thúy khởi động máy thật là dễ nghe vang lên……

“Cũng quá trùng hợp , con vừa xuống máy bay, vội vã trở về,
quên khởi động máy , hai người liền loạn thành như vậy ……” Anh cười khẽ , lại bỏ
vào điện thoại vào túi, sau đó không có ý tốt nhìn tôi một cái, lẩm bẩm: “Hai
người, con trước ôm ai đây?”

Nói xong, anh đi đến trước mặt mẹ chồng tôi, vô cùng thân
thiết nắm tay mẹ chồng, dùng cằm cọ tóc bà: “Không sao, đừng lo lắng, là con
không tốt, đừng khóc, con không có việc gì, không bao giờ như vậy nữa ……”

Tôi đặc biệt chịu không nổi tình cảnh ướt át như vậy, không
tự giác cũng rơi lệ theo, hiện tại tôi cũng đặc biệt mong nhớ vòng ôm của anh,
chẳng sợ làm ngón tay anh bị đau, cảm giác một chút độ ấm của anh…… Kỳ thật, thời
điểm sợ hãi nhất, tôi vẫn hối hận, vì sao khi ở cùng anh lại không thể yêu
thương anh, làm cho trên người anh, trong lòng anh đều là vết sẹo……

Cũng may tôi còn có cơ hội bù lại, không phải sao?

“Nghĩ cái gì vậy?”

Không biết khi nào thì, Nghê Lạc Trần đã đến gần bên người
tôi, anh nhẹ nhàng sờ loạn tóc tôi, cúi đầu phủ ở bên tai, cười nhẹ: “Tới phiên
em…… Nhưng mà em thẹn thùng như vậy, không bằng…… Lát nữa lên lầu hãy ôm vậy……”

Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng tôi nghĩ mẹ chồng cũng nhất định
nghe được rõ ràng. Tôi xấu hổ vô cùng cúi đầu thấp xuống, chỉ nhìn giày của
mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì tốt.

“Tiểu Tuyết, con làm chút điểm tâm cho Lạc Trần, sau đó để
nó tắm chút, ngủ một hồi, nhìn dáng vẻ của nó nhất định là mệt muốn chết rồi. Mẹ
đi mua mấy món ăn, trở về làm cho các con một bữa phong phú ……” Mẹ chồng cười cầm
túi đi tới cửa, lại bổ sung một câu: “Có khả năng mẹ sẽ về muộn chút……”

Nhìn đến vẻ mặt Nghê Lạc Trần cười xấu xa, tôi cúi đầu càng
thấp .

Một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, phòng im lặng , tôi chỉ cảm thấy
hơi hơi áp lực , tiếng thở dốc dồn dập dần dần tiến về phía tôi……

Nghê Lạc Trần vươn tay vội vàng đem tôi kéo vào trong lòng,
động tác có chút thô bạo lại có vẻ cực kì khiêu khích.

“Anh sắp điên rồi……” Giọng anh khàn khàn bồi hồi ở bên tai
tôi, một bàn tay vội vàng từ vạt áo, chuẩn xác tham nhập đến chỗ xấu hổ nhất….

Anh xấu xa nở nụ cười: “Em cũng nhớ anh, có phải không?” Anh
nói nhớ là có hai loại ý tứ, nhưng vô luận thế nào, tôi đều cảm thấy rất xấu hổ.
Tôi không dám nhìn mặt anh, chỉ cúi đầu hung hăng vùi vào ngực anh, mặc kệ bàn
tay anh cách x chiếc quần bồi hồi vuốt ve nơi nào đó…… Khi nhanh khi chậm, khi
nặng khi nhẹ, khiêu khích nỗi nhớ cùng dục vọng đang ẩn ở nơi sâu nhất……

“Đừng……”

Không đợi tôi nói hết, tôi liền bị anh dùng lực ôm lấy, hướng lên phòng.

Anh vừa đi vừa đem đầu của tôi đặt trong ngực, một bàn tay
cách một lớp quần áp, dùng sức ở trên lưng tôi xoa nắn: “Anh nhịn không được ,
ai bảo em làm cho chính mình trở nên đẹp như vậy, gợi cảm như vậy……”

Đó là một loại thanh âm có thể làm người ta mềm yếu, tôi dường
như đã xụi lơ ở trong lòng anh……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.