Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 27: Hiệp ân đồ Báo



Khương Nùng trở lại căn hộ đã lâu mình không ở, cô đặt bó hoa sơn trà đã rụng rơi mấy cánh lên bàn, đi một vòng quanh nhà, rồi mới lấy chăn bông sạch sẽ từ tủ quần áo trong phòng ngủ, sau đó bọc mình lại ngồi lên chiếc ghế sofa nhung tơ.

Quay mặt hướng về cửa kính sát đất.

Từ trong đôi mắt đen láy của cô, có thể nhìn thấy hàng vạn ánh đèn rực rỡ trong thành phố phồn hoa tươi đẹp này đang từ từ vụt tắt, cuối cùng chỉ còn lại vài ánh đèn thưa thớt cũng bị bóng đêm nuốt chửng.

Khiến mỗi ngóc ngách trong phòng đều trở nên mơ hồ, bao gồm cả bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại đang cuộn mình trên ghế sofa.

Một khoảng yên lặng thật dài.

Khương Nùng có vẻ đã ngủ nhưng không phải ngủ, một lúc sau, bàn tay mảnh khảnh từ trong chăn vươn ra chạm vào điện thoại di động lạnh như băng đặt bên cạnh.

Tối nay tiết mục《 Lắng nghe 》phát sóng thuận lợi, có không ít tiền bối trong nghề gửi tin nhắn chúc mừng cô, trong đêm đông giá rét như thế này, cô vẫn kiên nhẫn trả lời từng người một, cho đến khi đầu ngón tay lướt đến tên Phó Thanh Hoài.

Do quá bận rộn nên hai người không thường xuyên liên lạc, cũng không có cái gọi là tình yêu cuồng nhiệt, không giống như những cặp tình nhân khác lúc nào cũng muốn dính lấy nhau.

Đa số thời gian, cô nhớ anh, cô đều sẽ cố gắng kềm chế nỗi nhớ ở trong lòng.

Cảm xúc hoang mang thoáng qua trong đôi mắt Khương Nùng, lần đầu tiên chính thức nhìn thẳng vấn đề, là cô động tâm trước, biết rõ hai người có thân phận địa vị hoàn toàn khác nhau, nhưng vẫn một mực thích anh.

Nhưng nếu bên phía Phó Thanh Hoài đúng như lời đồn đãi trong vòng, coi cô như chim hoàng yến mà bao dưỡng.

Nghĩ tới đây, ngay cả ngón tay tiếp xúc với không khí lạnh của Khương Nùng cũng lạnh cứng, đặt trên màn hình điện thoại cũng chậm chạp không nhấn xuống, cho đến khi một cuộc gọi khác xuất hiện, là Quý Như Trác.

Trái tim cô bỗng đập nhanh mãnh liệt, hít một hơi thật sâu trước khi kết nối.

“Như Trác.”

Quý Như Trác đêm khuya gọi điện tới là muốn chúc mừng cô đạt được ước muốn, nhưng trò chuyện không được dăm ba câu, anh đã nhạy bén nhận ra giọng nói trong trẻo dịu dàng của Khương Nùng có gì đó không đúng, trầm mặc một lúc rồi hỏi:

“Khổ cực lâu như vậy mới làm nên tiết mục, chuyện gì có thể khiến em dằn xuống niềm vui này vậy?”

Khương Nùng co chân lên, ngã người ra ghế sofa, cả người mềm mại như không xương.

Nếu người khác hỏi như vậy, cô sẽ ứng phó một giọt nước cũng không lọt, nhưng đối phương là Quý Như Trác, người luôn có thể khiến cô bỏ xuống phòng bị, đôi môi đỏ khẽ nói:

“Như Trác, em và Phó Thanh Hoài có được coi là đang ở bên nhau không?”

“Nam chưa cưới nữ chưa gả, dĩ nhiên là phải rồi.”

Quý Như Trác tích chữ như vàng, giọng nói ôn hòa lại vô cùng vững vàng.

Khương Nùng bỗng chốc có hơi hoảng hốt, không biết nên nói như thế nào.

Quý Như Trác cũng không ép buộc cô, vì anh tin đầu óc của Khương Nùng thông suốt, cho cô chút thời gian cô sẽ tự có phán đoán của riêng mình.

Cho nên trong điện thoại, anh không hỏi gì thêm, chỉ lên tiếng dặn dò sắp đến cuối năm rồi, chú ý phòng lạnh giữ ấm.

Khương Nùng khẽ vâng một tiếng, cũng không quên dặn dò anh:

“Nhớ phải tiếp tục cai thuốc đấy.”

– —

Điếu thuốc cháy hết, đốm lửa đỏ tươi suýt chút nữa làm bỏng tay người đàn ông.

Quý Như Trác mặt không đổi sắc bỏ vào trong gạt tàn thuốc, ngay sau đó truyền đến giọng nói của Tô Hà đang đứng đưa lưng về phía cửa:

“Anh lừa gạt Khương Nùng như vậy, không sợ cô ấy hận chết anh sao?”

Câu này không hề khơi dậy chút cảm xúc nào từ Quý Như Trác, anh chậm rãi đi tới bên cạnh lư hương, đốt lên rồi mới nhìn về phía cô:

“Tô tiểu thư nói gì?”

Tô Hà bị ba chữ Tô tiểu thư vừa lễ phép vừa xa lạ làm cho nghẹn họng.

Lần nào cũng thế, nói đến mấy chuyện anh không thích nghe, liền bị từ chối ngoài ngàn dặm.

Ngược lại, Quý Như Trác không quan tâm đến sự tức giận trên mặt cô, tùy ý cầm một quyển sách lên, nghiêng người dựa vào ghế hoa lê, đèn bên cạnh phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, phác họa dáng người gầy gò thẳng tắp của anh, tạo cho người ta một loại cảm giác tịch liêu cô độc như tùng như trúc.

Đáy lòng Tô Hà cũng trống trải theo, đạp lên giày cao gót từ từ đi tới.

Hôm nay cô hiển nhiên là ăn mặc lộng lẫy tới đây, bất kể là trang điểm làm tóc hay quần áo tơ lụa cao cấp, cũng đều rất xinh đẹp.

Quý Như Trác vẫn ngồi đó lật sách, không ngước mắt lên.

Tô Hà biết người đàn ông này nhìn nho nhã như vậy nhưng lại bạc tình từ trong xương, anh chỉ đối xử tốt với Khương Nùng, với phụ nữ trên thế gian này đều dùng cùng một thái độ.

Mà cô sở dĩ có chút đặc biệt cũng chỉ vì chiếm được tiện nghi “hiệp ân đồ báo” mà thôi.

(Hiệp ân đồ báo: cho rằng mình có ơn giúp đỡ nên ép buộc người ta trả ơn mình.)

Một hồi lâu thấy anh vẫn không để ý mình, Tô Hà cũng không rời đi, càng muốn nhét mình vào trong ngực anh:

“Em không cho anh hút thuốc, anh không nghe… Khương Nùng không cho anh hút thuốc, anh liền lừa gạt cô ấy là đã cai rồi. Quý Như Trác, ngay cả bọn em mà anh cũng gạt, em sắp không hiểu nổi anh rồi.”

Phòng ngừa cô ngã xuống, Quý Như Trác nâng một cánh tay lên nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô, cảnh cáo vỗ vỗ mấy cái:

“Đừng lộn xộn, té là không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Tô Hà từ khi sinh ra đã được muông chiều, chưa nếm trải đau đớn được mấy lần.

Nếu phải kể thì lần đau đớn bi thảm nhất trong trí nhớ chính là lần đó, là lần phát sinh quan hệ da thịt với anh ba năm trước, lúc đó cả hai đều không hề có kinh nghiệm, cuối cùng khóc đến sắp tắt thở.

Sợ đau.

Nó có thể khiến cho Tô Hà lập tức tỉnh táo, không dám tiếp tục ầm ĩ, cánh tay trắng như tuyết ôm anh thật chặt, giọng điệu oán trách pha lẫn chút nũng nịu:

“Tối nay em tới tìm anh, không phải bởi vì nghe được chút tiếng gió trong giới Bắc Kinh sao, Phó Thanh Hoài muốn tuân theo di huấn chọn vợ —— người như anh ta, người được chọn làm vợ nhất định là phải được cưới hỏi đàng hoàng, Khương Nùng nên làm gì bây giờ?”

Nói thật.

Tô Hà si mê Quý Như Trác, nhưng lại không ghét Khương Nùng.

Cho dù những năm qua không tiếp xúc với Khương Nùng được mấy lần, là kiểu quan hệ nước sông không phạm nước giếng, nhưng tính tình cô từ trước đến nay ân oán rõ ràng, cũng nhìn ra giữa hai người chưa bao giờ có sự mập mờ.

Mà Quý Như Trác cũng đã nói với cô, trong lòng Khương Nùng vẫn luôn có một người.

Nếu đã không phải là tình địch. Dĩ nhiên Tô Hà sẽ không đối chọi gay gắt,.

Thấy Quý Như Trác không trả lời, liền ghé mặt lại, thân mật dán vào dưới cằm anh:

“Nhìn đi, hỏi anh chính sự cũng không nói, anh thật đáng ghét, tốt nhất đừng để em tra được….”

Cô kéo dài âm cuối, đồng thời cũng cắn lên cổ anh:

“Nếu không em sẽ liên hiệp với Khương Nùng, mười ngày, không, ba ngày không để ý đến anh.”

Nếu là trước đây, khi không khí xung quanh tràn ngập bong bóng màu hồng. Mặc dù Quý Như Trác trời sinh đối với tình yêu vô cùng lạnh nhạt, cũng sẽ thuận thế triền miên với cô một phen.

Nhưng bắt đầu từ nửa năm nay, anh không thích đυ.ng vào chuyện này nữa, hai ngón tay yếu ớt đỡ bả vai cô đẩy ra, ố vàng bên dưới ánh sáng, bên ngoài cổ áo xuất hiện một vết cắn, làn da mỏng đến mức trắng bệch.

Tô Hà hoảng hốt mấy giây, Quý Như Trác cũng cố ý dời đi sự chú ý của cô, đưa quyển sách qua:

“Trong này có niềm vui bất ngờ.”

“Không phải chỉ là một quyển sách rách thôi sao.”

Tô Hà tiện tay nhận lấy, muốn nhanh chóng lật qua loa một cái cho xong.

Ai ngờ chưa lật được hai cái, bên trong quyển sách trống rỗng, có một chiếc vòng ngọc lưu ly tinh xảo rớt ra, rơi lên váy cô, tỏa ra ánh sáng dịu dàng mê hoặc lòng người.

“Vòng chân?” Tô Hà chớp mắt mấy cái, nhìn ra được nó rất đáng giá.

Khóe môi thật mỏng của Quý Như Trác cong lên, cầm lấy từ trong tay cô, sau đó vén từng lớp váy đang rũ xuống của cô lên, bên trong phòng có hệ thống sưởi, cho nên bắp chân thanh tú của Tô Hà có lộ ra cũng sẽ không thấy lạnh.

Cô cứ như vậy ngồi bất động nhìn Quý Như Trác tự tay đeo vòng chân vào cổ chân mảnh khảnh mịn màng cho mình.

Vừa khít, phù hợp một cách hoàn mỹ.

Chân hơi lắc một cái, những hạt ngọc lưu ly chạm vào nhau tạo nên những âm thanh vui tai.

Thưởng thức hồi lâu, mặt mày Tô Hà sáng rỡ không giấu được vui vẻ, thật sự quá dễ dụ:

“Đây là phần độc nhất chỉ mình em có?”

Lòng bàn tay Quý Như Trác chậm rãi lướt qua mắt cá chân cô, rồi gảy nhẹ mấy viên ngọc lưu ly, cùng với giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh là những âm thanh không thể nào mô phỏng:

“Phần độc nhất, bây giờ nhấc váy lên rồi về nhà ngủ, tối nay Tàng Nguyệt có một món đồ cổ phải giám đinh, không tiện ở cùng em.”

Tô Hà hoàn toàn quên mất mục đích tới Tàng Nguyệt tìm anh là để hỏi chuyện của Khương Nùng.

Hai tay ôm váy, ngoan ngoãn tuột xuống khỏi đùi người đàn ông, đi được hai bước lại nhìn xuống vòng chân tinh xảo, sau đó quay đầu nói với Quý Như Trác vẫn ngồi trên ghế:

“Em sẽ xem nó như bảo vật gia truyền mà đeo.”

– —-

Ngày hôm sau, bên trong căn hộ vắng lạnh.

Khương Nùng bị đồng hồ báo thức đánh thức, mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ ra, tuyết rơi bao trùm vạn vật, chiếu ánh sáng trắng khắp nơi.

Cô trượt ra khỏi chăn, đi chân trần vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, sau đó đi lấy điện thoại di động đã được sạc đầy, nhìn thấy trên màn hình hiển thị một tin nhắn đến lúc nửa đêm, là của Tô Hà:

“Tìm thời gian ăn một bữa cơm.”

Khương Nùng cảm thấy kỳ quái.

Tô Hà rất ít khi chủ động liên lạc với mình, cho dù những lúc vô tình chạm mặt, cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi.

Cô cúi đầu suy nghĩ một hồi, rồi trả lời một chữ “Được”. Sau đó cũng không để chuyện này trong lòng, hay có lẽ do cuối năm tất bật, công việc của mọi người đều vô cùng bận rộn, dần dà rất nhiều chuyện cũng bị ném ra sau đầu.

Khương Nùng vừa làm chủ trì tiết mục kiêm luôn tổng sản xuất, khối lượng công việc đè lên người lại càng không cần phải nói.

Cô bắt đầu sự nghiệp của mình, ngay cả mỗi ngày về chỗ nào ngủ cũng đều là một câu đố không lời giải.

Đối với chuyện này, Yến Hàng còn đánh cuộc với chim hoàng yến của mình, đáng tiếc mỗi lần đều thua tiền, Trầm Già Hòa là một tay đoán chính xác, hôm nay đoán Khương Nùng ngủ lại phòng làm việc đài Tân Văn, ngày mai đoán cô trở về căn hộ chung cư.

Nhiều lần như vậy, khiến Yến Hàng sinh ra một loại ảo giác mình xem tiền như rác, thậm chí còn hoài nghi mình bị lợi dụng.

“Có phải Khương Nùng đã bí mật tiết lộ với cô trước rồi phải không?”

Đêm nay, canh giữ bên dưới tòa nhà Trung Tâm Tân Văn, hai người lại đánh cuộc một lần.

Chẳng có gì ngạc nhiên, Thẩm Già Hòa lại thắng.

Cô đang đếm tiền, thì nghe Yến Hàng chất vấn nhân phẩm của mình và tiểu tiên tử, lập tức liếc mắt một cái:

“Làm ơn đi tiểu thiếu gia, cậu có thể động cái não tôn quý của mình mà suy nghĩ một chút được không, tối nay Khương Nùng có tiệc mừng công, nhà hàng cách chung cư cô ấy đang ở có mười phút lái xe, cô ấy không về đấy ngủ, chẳng lẽ phải mất công đi một quãng xa về biệt thự trên núi không một bóng người?”

Yến Hàng vuốt vuốt xương ngón tay, ngữ điệu trầm thấp bất ngờ nói:

“Quả nhiên rẻ tiền không phải là chim tốt mà, tôi mà cô cũng dám oán giận?”

Vị này bao nuôi chim hoàng yến, không phải để tiết dục giống như những người khác, mà chỉ đơn thuần muốn phô bày thân phận cậu ấm mà thôi.

Thời gian lâu dài, Thẩm Già Hòa đối với anh ta dần dần không biết lớn nhỏ, bị nhắc nhở như vậy, liền lập tức ưu nhã ngồi đàng hoàng:

“Đừng tức giận, hay là tôi trả một nửa tiền đặt cược lại cho anh?”

Vẻ mặt Yến Hàng lười nhác lãnh đạm liếc về phía đôi chân lộ ra bên dưới cái váy ngắn cũn cỡn của cô nàng, thật là tiết kiệm vải vóc, môi mỏng phát ra một tiếng “xì” giễu cợt:

“Miễn đi, cô vẫn nên cầm số tiền đó mua thêm nhiều quần để mặc đi.”

Thẩm Già Hòa giữ vững nụ cười, nhưng rất muốn chửi một câu rất tục.

Cùng lúc đó, bên trong đài Tân Văn.

Khương Nùng ngồi trước bàn làm việc, xem đi xem lại video ghi hình phỏng vấn, ngón tay thon dài nhỏ nhắn cầm bút, cân nhắc từng câu từng chữ viết bản thảo.

Không ai dám tới quấy rầy, cho đến khi điện thoại di động bên cạnh đổ chuông.

Tiếng chuông đầu tiên vang lên cô vẫn không động đậy, ngón tay cầm chặt cây bút.

Lúc tiếng chuông thứ hai vang lên cô mới nhìn vào màn hình đang sáng lên, nhưng cô vẫn không nhận.

Tình huống như thế này gần đây không chỉ diễn ra một hai lần, Khương Nùng vẫn chưa nghĩ thông, cho nên mấy lần Phó Thanh Hoài gọi điện tới cô đều cố ý không bắt máy, thỉnh thoảng cũng nghe, nhưng đều lấy cớ bận rộn rồi vội vã cúp máy.

Mấy chục giây sau.

Điện thoại di động ngừng rung, từ từ khôi phục lại bình thường, không đổ chuông nữa.

Khương Nùng làm việc liên tục không nghỉ, bên ngoài cửa kính vang lên tiếng gõ, Đông Chí đi vào nói:

“Chủ bá Khương, đừng quên tiệc mừng công tối nay nha.”

– —-

Tiệc mừng công đãi ở nhà hàng mà trong đài thường đến, còn cố ý đặt sẵn phòng bao cho mười mấy người trong đoàn đội.

Nửa tiếng sau Khương Nùng mới tới, cô đặt áo khoác len lên trên ghế, bên trong là một cái áo len màu xanh nhạt rộng thùng thình cùng với một chiếc váy dài qua gối, làm nổi bật sườn mặt đẹp đẽ mang theo nụ cười của cô, dáng vẻ không giống một người lãnh đạo, cô còn quá trẻ.

Nhưng tất cả thành viên chủ chốt trong đội đều rất tin phục cô.

Bởi vì cô không chỉ có bản lĩnh chủ trì tốt, mà khả năng quan sát còn vô cùng độc đáo, vả lại bản thảo phỏng vấn tin tức mỗi kỳ đều do cô viết, vừa tài hoa vừa có tầm nhìn.

Rượu qua ba tuần, một người tính tình luôn lãnh đạm trước mặt mọi người như Khương Nùng cũng từ từ cởi mở hơn, bị mọi người lần lượt tới mời rượu.

Mặc dù cô uống không nhiều lắm, nhưng trong bữa tiệc mừng công hiếm có này, cô cũng không dùng nước thay rượu.

Đến phiên La Phong tổ hậu kỳ.

Anh nắm chặt chai rượu, mấy lần muốn nói với Khương Nùng đang ngồi ghế chủ vị mấy câu, nhưng cứ nghèn nghẹn đến hai mắt đỏ hoe.

Đông Chí ở bên cạnh ầm ĩ, cứ một câu lại một câu kêu anh Phong.

La Phong cũng không quan tâm mấy người này, cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong cổ họng, nửa ngày mới thốt ra:

“Chủ bá Khương, cảm ơn cô đã đưa hết tiền thưởng của mình cho tôi, cảm ơn.”

Khương Nùng không có tuyên dương ra ngoài, cô là một lãnh đạo tốt, chẳng những quan sát đến từng chi tiết rất nhỏ trong quá trình làm việc, đồng thời cũng quan tâm từng thành viên trong đội.

Vợ La Phong gần đây kiểm tra phát hiện ra bệnh ung thư, cần một số tiền lớn để làm phẫu thuật.

Ở tuổi trung niên còn phải rầu lo vì chuyện tiền bạc, áp lực sắp đè nát hai vai anh.

Cho nên ở tiệc mừng công này, La Phong đã nuốt xuống hết tất cả phiền muộn, lòng cảm kích đối với cô không ngôn ngữ nào có thể diễn tả.

Dần dần, có lẽ do không khí náo nhiệt làm ảnh hưởng.

Lúc Khương Nùng đặt ly rượu xuống thì đôi môi đã đỏ bừng dưới ánh đèn chói lọi.

Cô không thể tiếp tục uống, nên định đứng lên đi ra ngoài cho tỉnh rượu.

Những ngón tay như ngọc đỡ lấy mép bàn, một giây sau, điện thoại di động trong túi đã vang lên trước một bước.

Khương Nùng lại ngồi xuống, lấy ra nhìn, phát hiện lại là Phó Thanh Hoài gọi tới.

Lần này cô bắt máy, áp vào tai: “Vâng?”

Bên kia điện thoại, hình như có âm thanh của hí kịch truyền đến, cùng với một số tạp âm còn ồn ào hơn bên chỗ cô.

Mặc dù như vậy, lúc Phó Thanh Hoài nói chuyện, giọng nói của anh vẫn đặc biệt nhất:

“Nghe nói tối nay em có tiệc mừng công, bị uống rượu rồi à?”

Khương Nùng không khỏi nhớ lại anh đã từng nói qua tửu lượng của mình không tốt.

Muốn cười một cái nhưng cảm thấy khóe môi không còn sức lực. Vì vậy chỉ khẽ dạ một tiếng.

Phó Thanh Hoài không nhanh không chậm tiếp tục nói chuyện với cô:

“Tiệc mừng công, muốn tặng em một món quà.”

“Anh đã tặng rồi.”

Khương Nùng vẫn chưa hoàn toàn say, cảm thấy ánh sáng từ đèn pha lê khiến cô chói mắt, nên cụp mắt xuống:

“Bó hoa sơn trà anh tặng lúc tiết mục phát sóng vẫn chưa tàn.”

Lòng dạ thâm sâu như Phó Thanh Hoài, sao có thể nghe không hiểu cô đang từ chối, sau một lúc yên lặng, anh nói:

“Còn nửa tháng nữa là đến mùa xuân, có nguyện vọng gì trong năm mới không?”

Khăn trải bàn trước mặt giống như được phủ một lớp giấy mỏng, Khương Nùng cong ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy, giống như quan hệ của hai người, kéo một cái, mảnh vải có chất liệu kém mỏng như giấy sẽ bị rách một đoạn.

Hồi lâu cũng không nghe thấy cô lên tiếng, cho đến khi bên kia điện thoại cho rằng cô đã ngủ.

Đôi môi Khương Nùng mới hé mở, nhẹ giọng nói:

“Em muốn anh nói một câu —— không phải câu nói của người nắm quyền Phó gia, không phải Phó tam công tử trong giới Bắc Kinh, cũng không phải anh Ba. Là câu nói của anh, Phó Thanh Hoài.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.