“Vương Thánh Thủ, mượn kim châm cứu của ông một lát” Triệu Lâm nói.
“Cho cậu.” Vương Thánh Thủ lấy một gói nhỏ từ trong ngực ra, tùy tiện đưa cho Triệu Lâm.
“Được, vậy tôi cũng không khách sáo.” Triệu Lâm cười, mở túi kim châm cứu ra, bên trong là kim châm cứu ánh vàng
rực rỡ có đủ lớn nhỏ.
“Tôi chỉ sợ cậu khách sáo với tôi” Vương Thánh Thủ cười †ủm tỉm nói.
Lần này Triệu Lâm không tiếp lời. Anh bắt đầu nhẹ nhàng c ởi quần áo của ông cụ Trần ra.
Sau đó… Xoetl Từng tia ánh vàng lướt qua.
Triệu Lâm dựa theo ký ức trong truyền thừa, đâm kim châm cứu vào đúng vị trí huyệt vị.
Làn da ông cụ Trần lập tức hiện lên sợi đỏ thảm, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Triệu Lâm coi như không thấy, tiếp tục đâm một kim xuống cổ họng đối phương, rồi mới thu công lại.
Lúc này, Triệu Lâm sắc mặt tái nhợt, mặt đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập. Anh vừa mới thi triển bộ châm pháp tên “Thiên huyền tỏa long trận”.
Nói đơn giản là Triệu Lâm kết hợp chân khí và kim châm cứu, tạm thời nhốt cổ trùng trong cơ thể ông cụ Trần lại.
“Gọi… gọi ông ấy dậy đi. Tôi cần hỏi rõ ràng vài chuyện mới có thể tiến hành bước điều trị tiếp theo.” Triệu Lâm thở hổn hển.
“Gọi thế nào?” Trần Long Tượng không hiểu.
Ông cụ hôn mê, chứ không phải ngủ.
Triệu Lâm nhếch môi, đang định đẩy đẩy ông cụ Trần, thì thấy đối phương đang cố sức mở mắt ra.
“Tỉnh! Ông cụ tỉnh rồi!” Trần Long Tượng cực kì vui mừng.
Cùng lúc đó, trong phòng khách, Trần Cửu Kỳ ngồi im một chõ.
Trần Thi Mạn, Lý Sơ Ảnh và Gia Cát Bắc Thần cũng vậy.
Toàn bộ phòng khách yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở của từng người.
Lý Sơ Ảnh vốn định trò chuyện với Trần Thi Mạn, nhưng mà cô lại phát hiện Trần Thi Mạn có chút không thích hợp.
Đối phương dường như đang cực kì sợ hãi, thường thường nhìn về phía Trần Cửu Kỳ cách đó không xa với ánh mắt sợ hãi.
Trần Cửu Kỳ ngồi thẳng người, ngón tay gõ lên ghế mình đang ngồi.
Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ba người còn lại trong phòng khách đều hoảng sợ.
Trần Cửu Kỳ nhìn thấy người gọi là ai thì ấn nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại, Hứa Cựu nói thẳng: “Sư phụ, chú Hồng và tôi nói chuyện xong rồi, ông ấy không hề giấu gì cả, giống như lời ngài nói.”
Trần Cửu Kỳ ngồi trên ghế, một tay cầm điện thoại, giống như một pho tượng, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe.
“Là ông ấy đốt lửa, người ra lệnh cho ông ấy là cô Thi Mạn” Hứa Cựu nói.
Dứt lời, Hứa Cựu không nói thêm gì nữa.
Con ngươi Trần Cửu Kỳ run lên, chỉ là mặt mày vẫn không chút cảm xúc như cũ.
Ông không hề ngẩng đầu lên nhìn Trần Thi Mạn.
Nhưng mà Trần Thi Mạn, Lý Sơ Ảnh và Gia Cát Bắc Thần ở cách đó không xa đều cảm nhận rõ ràng một luồng khí lạnh đang lan tràn trong phòng.
“Lý do?” Trần Cửu Kỳ hỏi.
“Cô Thi Mạn không thích kiểu đính hôn từ trong bụng mẹ phong kiến lạc hậu, cho nên ra lệnh cho chú Hồng đốt hết chứng cứ. Hơn nữa… hơn nữa…” Nói đến đây, giọng điệu của
Hứa Cựu mang theo vài phần bất đắc dĩ.
“Tiếp tục.” Giọng điệu của Trần Cửu Kỳ vẫn cứ trầm ổn bình tĩnh.
Có điều hai chữ tiếp tục lại mang theo một loại áp lực khó tả thành lời.
“Cô Thi Mạn đi tìm Triệu Lâm lâu lắm rồi, lại còn ngầm từ hôn với Triệu Lâm”
“Triệu Lâm… đồng ý.”
Hứa Cựu cảm thấy mỗi một câu chữ trong lời mình vừa nói đều như nặng nghìn cân.