Văn Tử Lăng bất giác mừng rỡ vô cùng, thì ra người gọi chàng chính là Thần mật Khách Đặng Công Huyền.
Chàng định phi thân nhảy vọt về phía cụ già, nào ngờ bốn phương tám hướng đao kiếm như rừng…
U minh trận đã phát động… hàng ngũ trận thế rất chặt chẻ, muốn thoát thân không phphải là chuyện dễ. Văn Tử Lăng cả kinh vừa nổi giận, chàng vận dụng toàn lực ra nhắm bốn hướng phóng ra bốn chưởng.
Tiếng kêu la nổi lên vang dậy… thì ra toán người bị kình lực của chàng quật ngã bốn tên, vòng vây nới rộng ra đôi chút.
Lão Đặng Công Huyền đột nhiên hét to rồi phi thân nhảy vút vào vòng chiến đứng sát dựa lưng Văn Tử Lăng cười lên ha hả:
– Văn lão đệ, hơn một tháng trời cách biệt nào ngờ công lực của cậu tăng tiến mười phần, đêm nay chúng mình hợp lực đánh cho chúng một trận tơi bời mới được…
Văn Tử Lăng vô cùng hăng hái:
– Lão tiền bối vội khen quá lời, tại hạ xin cảm tạ Ơn cứu tử !
Toán người lại bức bách xông vào, chàng dốc toàn lực liên tiếp phóng ra bốn chưởng. Đặng Công Huyền củng lập tức tung ra mấy chưởng trợ lực.
Tiếng kêu la thảm thiết lại vang lên, số người tử thương rất đông, mặc dù trận thế luôn luôn xiết chặt, toán người cuồng tín vẫn ráo riết xông vào.
Thình lình tiếng tù và rút lên từng hồi, toán người nghe hiệu l^.nh vội vả rút lui, phút chốc tòa đại sảnh chỉ còn lại hai người và đám tử thương nằm la liệt.
Thần Mật Khách vội vàng thốt:
– Chúng mình mau rút khỏi chổ này.
Tử Lăng chưa hiểu ý của lão già, chỉ gật đầu vâng dạ, lúc nảy chính lão định tấn công, sao bây giờ vụt đổi ý.
Lão lại nói tiếp:
– Chúng mình nên theo ngã sanh lộ mà ra.
Nói xong lão lắc đôi vai phóng mình đi trước. Tử Lăng lập tức nhanh nhẹn theo sau.
Chàng hết sức ngạc nhiên, Thần Mật Khách lại chọn ngỏ này lúc nảy bọn chúng rút về hướng ấy rất đông kia mà ?
Chuyện rất lạ kỳ, hai người đi đến đâu chúng tự động nhường lộ đến đấy , trong giây phút hai người tiến sát tới bờ tường rào, họ phi thân vượt qua bờ tường rào, rồi không chậm trể một phút, cả hai dùng thuật phi hành, nhắm hướng trước mặt bay biến.
Trong phút chốc hai người đã vượt qua năm dặm đường, mới dừng chân đứng nghĩ.
Tử Lăng thở phào một tiếng:
– Lão tiền bối may mắn đến kịp, bằng không tại hạ đã bỏ mạng dưới tay bọn chúng rồi.
Thần Mật Khách mỉm cười:
– Lão đệ tuổi hãy còn trẻ, máu còn nóng, kinh nghiệm chưa dày nên để mắc mưu bọn chúng.
Tử Lăng hổ thẹn đỏ ửng mặt:
– Lúc nảy vừa gặp mặt lão đàn chủ Đan Vũ Văn, bỗng nhiên có một cảm giác khiếp sợ xâm chiếm tâm hồn tại hạ, đã từng xông pha nhiều trận chiến, nhưng cảm giác hèn nhát ấy, đây mới chỉ có lần đầu!
Thần Mật Khách gật gù:
– Trong chốn giang hồ việc ấy xảy ra rất thường, nếu lão đệ sơ ý là bị mắc mưu bọn chúng ngay, lúc nảy chắc có lẻ chúng đã dùng mê thần dược ! Nếu thiên bẩm của cậu không đầy đủ, nội lực không cứng rắn, dù rằng lão phu có đến kịp cũng bằng vô ích.
Tử Lăng thắc mắc h:
– Nguyên do nào tiền bối lại đến vừa đúng lúc ?
Không giấu gì cậu, lúc cậu vừa ra khỏi lữ quán, lão phu đã lập tức theo liền.
– À ! Tại sao lão tiền bối lúc ấy lại không ngăn cản ?
– Thật ra lão phu định mượn cơ hội ấy để dọ thám U Minh Giáo phái luôn thể.
Thế ra lão tiền bối đã sớm biết qua U Minh Giáo?
Thần Mật Khách gật đầu:
– Mấy năm qua có một giáo phái xuất hiện trong giới giang hồ, không thiếu gì nhân vật lừng danh đã theo bọn chúng, hành vi của chúng đại đa số đều tàn khốc bất lương.
Môn phái bí mật ấy chính là U Minh Giáo phái.
– Việc ấy chưa co bằng chứng cụ thể lão phu chưa dám quả quyết được.
Tử Lăng suy nghĩ giây lâu đoạn nói:
– Chuyện ấy cũng không khó, nếu mình nắm được một đức trong bọn, dọ hỏi căn nguyên tự nhiên sẽ rõ chân tướng.
Thần Mật Khách thở dài:
– Hiện tại các đại môn phái, họ đều lo cũng cố thực lực, cho nên không ai đứng ra lo việc ấy !
– Thưa tiền bối, bọn chúng hình như thắt dây lưng tím làm ký hiệu?
– Không lấy gì làm chắc , chúng có thể thay đổi tùy thời !
– Hình như chúng khởi sự phát động một trận quyết đấu để tranh bá võ lâm.
– Lão phu cũng có nghe đến việc ấy, hiện tại bát đại môn phái hợp toàn lực còn không đối địch lại bọn người trong mộ Túy tâm tiên tử, nếu bọn chúng nổi lên, sự nguy hại trong giới võ lâm không thể lường được.
Tử Lăng ra chiều suy nghĩ:
– Theo sự việc trùng hợp xảy ra, tại hạ nghì bọn chúng chắc có liên quan gì với nhau.
Thần Mật Khách lắc đầu:
– Hiện giờ chúng ta chưa có thể phán đoán được việc ấy. À này ! Tháng trước, khi từ giã, tôi nghe cậu có ý định đến viếng Hải Tâm sơn, chẳng hay sự việc thế nào?
Tử Lăng chẳng chút giấu diếm, đem tất cả sự việc thuật lại !
Thần Mật Khách nghe xong gật đầu thốt:
– Hiện tại năm người trong bái đại môn phái bị giam giữ trong mộ huyệt của Túy Tâm tiên tử, giới võ lâm đang sôi động bất an, bây gờ trước tiên lão phu phải cùng các đại môn phái hổ trợ liên lạc và tiếp tục dọ thám bọn U Minh Giáo, và toán người ẩn núp ở Túy Tâm tiên tử !
Lão đệ may mắn được hấp thụ thêm nhiều ph^`n tuyệt kỹ, đường tiến thủ còn dài, dòng đời còn nhiều nổi chong gai, mong cậu hãy thận trọng, lão phu từ biệt nhé.
Tử Lăng cảm động ấp úng:
– Mong lão tiền bối thận trọng !
– Nói xong Thần Mật Khách rúng mình bay vụt lên không phút chốc đã mất dạng!
Tử Lăng dùng thuật khinh công lặng lẽ trở về lữ quán…
Lúc bấy giờ gần hết canh năm , phương đông mây trắng ngang, lữ quán thưa thớt ít người…
Chàng nhẹ nhàng theo ngỏ cửa sổ leo vào, thấy đồ vật không có chi thay đổi , chàng an tâm để nguyên đồ dạ hành, nhảy phóc lên giường đánh một giấc ngon lành.
Chàng ngủ mê man suốt ngày, lúc tỉnh dậy thì trời đã hoàng hôn. Nhớ sực lại GTK , chàng vội chạy qua phòng nàng gõ cửa.
Cửa vẫn đóng kín, chàng gõ nhiều lần vẫn không nghe động tĩnh, không nhần nại nữa chàng vội dùng chỉ phong cắt đứt then cài, đoạn tông cửa bước vào.
Trong phòng đồ đạt vần y nguyên, nhưng không thấy bóng GTử Lăng !
Tâm dạ đang nóng nảy, bỗng nhiên chàng phát giác ra trên vách gần giường ngủ, một tấm thiếp được đóng đinh bằng một mũi ám khí hình thoi , trên đề mấy chử:
– “Nếu dám y lời ước hẹn tử vong, hãy đến Tử vong động gặp gỡ” dưới đề tên Ngủ Độc Thần Quân.
Không giờ hẹn củng không đề tên tuổi, tấm thiếp để lại đóng trên tường phòng của nàng, chẳng lẽ nàng âm thầm đi dự cuộc ước hẹn này ư ?
Ngủ Độc Thần Quân là ai?
Tử vong động ở đâu?
Chàng phải dò xét cho ra mới được.
Có một việc chàng đoán ra được, là GTử Lăng đã rời khỏi lữ quán trước khi chàng về đến nơi, bằng không nàng chắc sẽ chạy qua gõ cửa, trong khi chàng say sưa ngủ suốt ngày.
Phân vân bối rối, rốt cuộc chàng quyết định, phải tìn đến Tử vong động để tìm gặp lão Ngủ Độc Thần Quân.
Chàng gọi tiểu nhị đến tính xong tiền phòng, đoạn hỏi thăm anh ta có biết địa điểm của Tử vong động hay không ?
Tiểu nhị ngạc trả lời :
– Tử vong động ! Tôi ở đây đã lâu, nhưng chưa từng nghe đến tên ấy bao giờ !
Tử Lăng băng từ giã tiểu nhị , rồi bước đi khỏi lữ quán.
Thị trấn tương đối nhỏ hẹp, người đi lại thưa thớt, chàng không ngại khó nhọc, gặp đâu hỏi đấy, nhưng từ ân bản xứ, cho tới khách qua đường, ai cũng lắc đầu không biết, và nhìn chàng bằng đôi mắt kỳ dị.
Chàng thơ thẩn đi đến đầu phố… bỗng nhiên nơi đầu đường, ánh đèn rực rỡ của một tửu lầu trần thiết đại qui mô, khách ra vào tấp nập làm chàng chú ý !