Còn nhớ, đó là ngày năm tháng
giêng, thời tiết tốt lắm. Ánh nắng ấm áp tràn khắp sân, mùi hoa thủy tiên, làm
cho người ta cảm thấy rất an nhàn. Buổi sáng, con mèo nhà hàng xóm hạ mình chạy
tới nơi này ngủ, nhưng lại gặp Tiểu Bạch (hình như tiểu Bạch trong mấy chương
trước là con chó) tính tình không tốt. Chúng nó hai con ở trong viện giằng co
hồi lâu, cho đến khi thấy được ăn, mới dừng tay giảng hòa. Trong tiệm không có
khách, bà mai cũng không có dành thời gian tới lần nữa, nói một số chuyện mà bà
ấy đã nói qua vài lần. Vào buổi trưa, Trương Liêm mang theo bọn bộ khoái, đến
trong tiệm ăn một chút cơm, vẫn như trước không có trả tiền. Buổi chiều, Lưu
đại tẩu hỏi chuyện vị thiếu chủ Nam Cung thế gia kia, nghe xong ta bịa chuyện,
đồng tình nói với ta “trời đất nơi nào…”. Buổi tối, ta đóng cửa tiệm sớm,
dưới ánh nến ấm áp ăn cơm. Mọi việc đều rất bình thường. Giống như là, vô số
ngày ngày đêm đêm ta từng trải qua…
Đó là ngày bình thường đến không
thể bình thường hơn. Điểm khác biệt duy nhất, là sáng sớm, Khách Ức nói với ta:
Khách Lộ đi.
Đi rồi?
Thẳng đến ta đẩy cửa phòng hắn
ra, phát hiện bội kiếm của hắn cũng đã biến mất, ta mới chính thức tin tưởng:
hắn đi rồi.
Đi không hề báo trước, im hơi
lặng tiếng. Cực kỳ giống hắn vô cùng trầm mặc.
Nhưng mà, ta không hiểu là: Vì
sao?
Khi ta đang suy nghĩ, đột nhiên
phát giác trong đầu mình trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ.
Khi cha đi, cảm thấy không đành;
khi Khách Hành đi, có một chút thương cảm; lúc Thạch Chước đi, trong lòng là
bất đắc dĩ; Khách Tùy đi, chỉ là thương tâm; lúc gia gia đi, buồn vui lẫn lộn…
Khách Lộ đi, ta lại đột nhiên cảm giác gì cũng không có. Không phải thương tâm,
cũng không cảm thấy cô đơn, thậm chí cũng không tức giận vì hắn đi mà không từ
giã…
Chính là như vậy, cái gì cũng không
cảm giác được…
Nhưng mà, trong đầu rõ ràng là
trống trơn, lại giống như bị chất đầy bởi thứ gì vậy.
Khi đứng trong viện, lại nhớ tới,
hắn từng nói qua, hắn không có nơi để đi… Đưa hắn bùa hộ mệnh không đáng giá,
hắn sẽ mang theo bên người, hắn nói với người khác, đó là lần đầu tiên có người
cho hắn thứ gì đó… Có người nói võ công của hắn nằm trong ba trăm hạng đầu
của giang hồ, hắn nói, ở lại Túy khách cư là vì, đã không còn khí lực để đi…
Không biết đánh mã điếu, thường xuyên quên sờ bài, nhưng mà, vào những lúc đó,
hắn cười nhìn đẹp lắm… Còn nhớ hắn mỗi ngày sẽ nấu sữa đậu nành, sau đó nói,
thuận tiện giúp ta sắc thuốc… Khi ta muốn giữ lại người nào, hắn ra tay, giữ
chặt người đó, nói: Nàng muốn ngươi ở lại… Khi người khác hỏi tên hắn, hắn sẽ
thật thành kính trả lời: Khách Lộ…
Khách Lộ…
Rõ ràng người đi rồi, vì sao lại
giống như ở đâu cũng có? Vì sao, mỗi một nơi ở Túy khách cư, đều lưu lại ấn ký
sâu như vậy. Nhắc nhở ta, ta từng gặp gỡ qua một người thoạt nhìn rất lạnh
nhạt, nhưng nội tâm lại đơn thuần thiện lương. Hắn ở trong này làm lao công
miễn phí thật lâu, mà ta cho hắn, chỉ là một cái tên. Cái tên kia biểu thị, hắn
một ngày nào đó sẽ rời đi…
Khách Lộ.
Vì sao phải đi? Nếu hỏi hắn, hắn
chắc cũng chỉ trầm mặc…
Vì thế trong lúc nghĩ tới nghĩ
lui không nghĩ ra cái gì hết, đã qua một năm rồi.
Túy khách cư không còn có nhiều
khách như trước, mà ta cũng cảm thấy mệt mỏi. Kỳ thật miệng ăn núi lở cũng tốt
thôi, làm tán bại gia sản, để xem gia gia có biểu tình gì. Cứ như vậy, Túy
khách cư lại bắt đầu chỉ bán bữa sáng bữa khuya trà lạnh điểm tâm, trong cuộc
sống bình thường không có gì lạ, tâm lại càng thêm trống rỗng…
Lúc hoa cải dầu hoa nở rực rỡ
nhất, bản thân ta cũng hoài nghi mình có phải có bệnh gì hay không. Tại sao
ngẫu nhiên Ôn Văn đến tiệm, lại nhìn ta cười thâm thúy, sau đó hỏi ta: Sợ đắng
(thật ra thì anh này hỏi sợ khổ sao, nhưng mà khổ và đắng là một chữ nên chị
này mới trả lời như thế) sao? Ta trả lời: Đừng bỏ thêm quế chi, cám ơn. Nghe
xong, hắn liền cười lắc đầu.
Cười cái gì? Bỏ quế chi thật sự
rất khó uống mà!
Nhìn hải đường nở rộ, ta quyết
định xốc lại tinh thần, cùng Nguyệt di đi Tây hồ ngắm hoa. Nhưng mà, bên Tây
hồ, văn nhân nhã sĩ tập hợp, Quân Lâm vừa đàn xong một khúc, không còn lại mấy
người. Tiếp đó, ngắm hoa liền biến thành Khách Ức cùng Quân Lâm châm biếm nhau.
Giá mát như vậy, hoa đẹp như vậy, còn có, nhiều tạp âm như vậy… Chỉ cảm thấy
càng thêm tịch mịch. Trống trải như thế, giống như bầu trời trong vắt không mây
này vậy…
Rốt cuộc, ta suy nghĩ cái gì?
Đến mùa ăn bánh ú*, ta mới ý thức
được, năm nay không giống năm ngoái, không ai giúp ta gói bánh ú, nhưng lại có
Khách Ức này càng giúp càng hỏng. Làm hại lá gói bánh của ta tổn thương thảm
trọng, ngay cả gạo nếp cũng chỉ còn lại có một nửa! Thật sự là chu môn tửu nhục
xú, lộ hữu đống tử cốt (cửa son rượu thịt để ôi, ngoài đường đầy xác chết – thơ
Đỗ Phủ)! Nhưng mà, Khách Ức lại nói ta tùy tiện trích dẫn, nói ngoa!
Aiz… Khuất Nguyên đại bá, ta
thật có lỗi với người…
…
Tất cả mọi chuyện, đều giống như
là mười tám năm ta đã từng vượt qua, yên ổn bình thường không có gì lạ. Có rất
ít sung sướng, đau khổ không đáng nhắc đến, tích lũy một chút, biến thành hồi
ức. Sau đó, chờ một thời gian khác trong cuộc sống, bị không cẩn thận mà quên
mất…
Trong những lúc bình thản, ta
thậm chí cũng không suy nghĩ, ở ta bên người đã phát sinh chuyện gì, đến tột
cùng có ý nghĩa như thế nào? Sau đủ các việc tình cờ, trùng hợp, thình lình xảy
ra, đến tột cùng có cất giấu cái gì?
Thật lâu về sau, ta mới hiểu
được, tất cả tất cả đều là tất yếu. Vận mệnh con người, ngay từ đầu đã nằm
trong một cái lưới được đan chặt chẽ, không ai có thể quyết định mình ở trong
hay ngoài. Yêu hoặc hận, đều sớm gắn kết, không cách nào cởi bỏ…
Những điều tất yếu này, biến
thành mạch nước ngầm mãnh liệt, như là lốc xoáy thật lớn. Ta chưa bao giờ ý
thức được, cuộc sống của bao nhiêu người bởi vì bị quấn vào cơn lốc xoáy này mà
vỡ tan… Bên cạnh ta gió êm sóng lặng, hoàn toàn là vì, ta, ở ngay tại trung
tâm lốc xoáy…