Cái gì gọi là “Thần long kiến thủ bất kiến vĩ”? Nhìn gia gia
ta thì biết, sau khi ông bất ngờ trở về, ông lại bất ngờ đi rồi… Không khỏi
hoài nghi, sứ mệnh của ông có phải là đuổi tất cả những người bên cạnh ta đi,
sau đó để lại ta một mình cô đơn? A, đây có phải là bởi vì, ông không thích cha
cùng nương ta? Có tính là một loại trừng phạt đối với ta hay không?… Sắp đến
tết, cứ như vậy, một người thân cũng không ở bên người sao? Có điều, đây cũng
không phải là lần đầu tiên…
Hô, chợ cũng thật náo nhiệt. Tuy rằng mở cửa tiệm rất trọng
yếu, nhưng mà sắp đến tết, mua đồ tết quan trọng hơn, cho dù chỉ có một mình,
cũng không thể quá vắng lạnh. Ta nhìn nhìn người ta tấp nập trước mặt. Ừm, trấn
kế bên mỗi năm họp chợ một lần, thật đúng là không giống ngày thường, nhìn như
vậy, có thể còn náo nhiệt hơn so với năm trước.
“Đinh tỷ tỷ, ta muốn mua pháo bông!” Khách Ức vui vẻ nói.
“Không được, lãng phí.” Pháo bông, đó không phải là giống như
đốt tiền sao?
“Đừng mà… mua cho ta a…”
Biểu tình gì vậy? Ngươi là một nam tử mười sáu tuổi lớn
tướng, gần đây còn cao hơn ta, không cần dùng biện pháp liều chết quấn quýt
được không?
“Được rồi được rồi, mua xong những thứ này rồi nói sau.” Cản
không được.
“Tỷ tỷ tốt nhất!” Khách Ức ngay cả trong mắt cũng lấp lánh
sáng.
Ta thở dài, nhìn đống người trước mặt, hít sâu một hơi. Họp
chợ cuối năm, ta đến đây!
…
Ta đã biết, năm nay thật sự phải chen lấn rồi! Ta nhìn dòng
người che trước mặt. Như vậy liền bị tách ra? Bọn họ hẳn là sẽ tìm thấy đường
về nhà, chỉ là, còn phải mua rất nhiều thứ, một mình ta làm sao mà cầm? Sớm
biết vậy, tiện thể kéo tay đi là được… Hay là ta nhân tiện mua con ngựa, hoặc
là con la cũng tốt a?
Ta đang miên man suy nghĩ, thình lình có người đẩy xe qua
đây.
“Người phía trước mau tránh ra, ta dừng không được…”
Hả?
Ta sửng sốt, chuyện như vậy cũng có, chẳng lẽ là gần đây ta
đặc biệt xui xẻo? Ta lập tức vọt đến ven đường. Chờ chút, người phía trước kia
là…
“Khách Lộ, cẩn thận!” Ta lớn tiếng nhắc nhở.
Khách Lộ quay đầu, lập tức nhấc chân, cái xe kia lúc này vững
vàng ngừng lại.
Tiếng gọi của ta có phải có chút dư thừa hay không? Cho dù ta
cái gì cũng không làm, với thân thủ của Khách Lộ, một chiếc xe đẩy có thể làm
hắn bị thương bao nhiêu? Nói không chừng, hắn còn có thể tiêu sái lộn nhào một
cái tránh đi… Nghĩ như thế, ta xác thực có chút ngốc…
Trong đám người vây xem có tiếng vỗ tay, Khách Lộ đi qua, “Cô
ở đây.”
Rõ ràng là vậy.
“Ách… Khách Ức đâu?”
Khách Lộ lắc đầu.
“Quên đi, người đông quá. Chúng ta đi thôi, còn có rất nhiều
thứ muốn mua…” Đột nhiên cảm thấy ánh mắt mọi người chung quanh đều tập trung
trên người ta. Làm gì vậy? Ta cũng không phải hàng tết…
“Vừa rồi, cám ơn.” Khách Lộ mở miệng.
Thật sự là người tốt, đó rõ ràng không thể gọi là hỗ trợ.
“Ách, không khách khí.” Tìm bậc thang xuống thôi.
“Oa… nhanh đi xem a, luận võ chọn rể a…”
Ô? Họp chợ cuối năm lại có luận võ chọn rể, thật rảnh nha!
Bất quá, phần đông mọi người đều đến đây, nghĩ như vậy cũng rất có đạo lý.
“Đi xem đi.” Ta cười. Gần đây không khí rất buồn bã nha, nên
tìm chút việc vui để xem.
Khách Lộ gật gật đầu. Kỳ thật ta ngay từ đầu đã biết, hắn sẽ
không cự tuyệt.
Ta hối hận… Người nhiều như vậy, ta không muốn chen vào,
nhưng mà, ta lại không thể thoát ra…
Trên lôi đài đánh nhau náo nhiệt, ta ngay cả khuôn mặt cô
nương luận võ chọn rể cũng không thấy rõ, có cái gì mà thú vị chứ!
“Ô, đây không phải Đinh cô nương sao?” Bên cạnh có người vẫy
chào.
Hình như có chút quen quen… Ai nhỉ?
“Đinh cô nương không nhận ra ta? Ta là huynh đệ của Tề đại ca
a…”
Trách không được ta nhận không ra, huynh đệ của Tiểu Tề nhiều
như vậy…
“Đến, Đinh cô nương đến nơi này đi, thấy rõ hơn a…” Hắn ân
cần kêu huynh đệ hắn tránh ra tạo thành con đường nhỏ.
Ta đây sẽ không khách khí. Ta lôi kéo Khách Lộ, một bên trưng
ra khuôn mặt tươi cười, một bên đi về phía trước.
Woa, ở trong này quả nhiên tầm nhìn thoáng đãng. Ừm, cô nương
này rất xinh đẹp nha! Không biết có phải nhìn Tần Tố cùng Quân Lâm nhiều quá
hay không, ta phát hiện, ta nhìn những cô nương khác, cũng không thường dùng
chữ “mĩ” nữa.
“Woa, thật là lợi hại!” Ta vừa định vỗ tay, lại phát hiện,
tay phải của mình còn kéo tay Khách Lộ. “Ách…” Trấn định trấn định.
Hắn nhìn tỷ thí trên đài, tựa hồ không chú ý tới cái gì. Vào
lúc này, nhanh giả vờ như chuyện gì cũng không có, ta lập tức rút tay về.
“Cô nương kia thật là lợi hại.” Huynh đệ Tiểu Tề mở miệng,
“Không biết có người có thể đả bại nàng không a.”
“Sao ngươi không đi thử?” Ta cười nhìn hắn.
“Ai u, Đinh cô nương nói cái gì thế? Ta làm sao có bản lãnh
này?” Hắn cười theo.
Cũng đúng, huynh đệ Tiểu Tề phần lớn đều là công phu mèo
quào, đừng lên dọa người là tốt nhất.
“Đúng rồi, Đinh cô nương, ta vẫn muốn hỏi. Người rốt cuộc có
bản lãnh gì, tại sao đại ca chúng ta phải giữ thể diện cho cô vậy?” Hắn cẩn
thận hỏi.
Trùng hợp, đám người tuôn ra một trận hoan hô. Ta lập tức giả
ngu, “Ngươi nói cái gì?”
Hắn thở dài, “Không, không có gì.”
“Người nơi đó mau tránh ra!”
Lại tránh ra? Lần này lại là chuyện gì?
Ta vừa mới quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng, tay Khách Lộ
đã duỗi ra ngay. Hắn tiếp được thanh đao gần ngay trước mắt, cách mi tâm của
ta, chỉ một tấc.
Ta không khỏi hút một ngụm khí lạnh, không tự giác lui vài
bước.
“Cô nương, không làm bị thương cô chứ?” Cô nương luận võ chọn
rể kia chạy tới, ngồi trên lôi đài nhìn xuống nói.
“Không…” Bị hù thôi…
“Vị công tử này, ngươi không sao chứ…” Cô nương lại nhìn
Khách Lộ.
Khách Lộ buông lưỡi dao bị đứt xuống, vẩy máu trên tay, bình
tĩnh lắc lắc đầu.
Sẽ có người dùng thân thể huyết nhục để tiếp dao sao?
“Khách Lộ, huynh không sao chứ?” Ta lập tức kéo tay hắn, thật
là, nếu vừa rồi giả ngu vẫn nắm tay hắn, hắn sẽ không sẽ đi tiếp dao a? Thật
nhiều máu…
“Không có gì đáng ngại. Nhưng còn cô, không có việc gì chứ?”
Hắn nhìn ta, nói.
Ta sao có chuyện gì hả? Bị thương là ngươi nha! Ta lập tức
lấy khăn mặt, thay hắn bịt vết thương lại. “Chúng ta trở về đi.” Trở về khám
đại phu có vẻ chắc ăn hơn.
Hắn nở nụ cười, “Không sao. Không phải còn có rất nhiều thứ
muốn mua sao?”
“Việc này…” Ta vừa định phát biểu sức khỏe của con người so
với đồ đạc trọng yếu hơn, thình lình cô nương kia té xuống, vừa vặn đè ta xuống
đất.
“Ha ha… Ta đã đánh ngươi hạ lôi đài, ngươi liền ngoan ngoãn
gả cho bổn đại gia đi!” Nam nhân bị gãy đao trên đài vẻ mặt âm hiểm cười.
Cái gì? Chuyện ti bỉ như vậy cũng có?
Cô nương kia đứng lên, hung hăng trừng, “Ngươi đã thua!”
“Cái gì hả? Ta không phải đem ngươi đánh rơi xuống à, sao
nào, muốn trở mặt không nhận sao?”
Bỉ ổi a, muốn bao nhiêu bỉ ổi có bấy nhiêu bỉ ổi!
Người bên cạnh bắt đầu ồn ào theo.
Ta lập tức đứng dậy, “Này, ngươi có xấu hổ hay không a?” Ép
ta đau quá, “Ti bỉ vô sỉ, còn muốn người ta gả cho ngươi, nằm mơ!”
“Uh? Cô nương, ta khuyên ngươi không cần xen vào việc của
người khác!”
Hừ, hôm nay tâm tình tốt, “Ta không quản tới, thế nào?”
“Hừ, ngươi tự tìm!”
Ta lúc này liền phát hiện, một đám người đang vây quanh chúng
ta.
Nhiều người khi dễ ít người, thật sự là rất không biết xấu
hổ!… Hiện tại hối hận còn kịp sao?
“Đinh cô nương, xuất ra bản lãnh thật sự của người đi!” Huynh
đệ Tiểu Tề mở miệng, bộ dáng chờ xem kịch vui.
Ta? Các ngươi có lầm hay không hả?
“Tránh ra.” Giọng nói của Khách Lộ, mang theo vẻ hờ hững.
“Ha ha ha… Tiểu tử, ngươi không phải bị dọa đến choáng váng
chứ?”
Lại nói tiếp, ta còn chưa thấy qua Khách Lộ dùng võ công thật
nha… Tình hình như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?
Trong nháy mắt ta còn suy nghĩ kia, vài người đã gục.
Khách Lộ cầm thanh đao vừa rồi bị gãy trong tay, trên đao đã
có vết máu.
Thật… Thật là lợi hại…
Nam tử đáng khinh kia sắc mặt lúc này thay đổi… “Ngươi,
ngươi là ai?”
Khách Lộ vẫn như cũ chỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc cùng hờ hững,
chậm rãi nói, “Tiểu nhị.”
Tất cả mọi người sửng sốt, ta cũng sửng sốt, không biết tại
sao, thấy thật muốn cười.
Chỉ trong chốc lát, liền thấy đám người kia nghiêng ngả lảo
đảo đào tẩu, lưu lại một câu, “Ngươi nhớ kỹ cho ta…”
Đám người vây xem lập tức lại bộc phát vỗ tay.
Khách Lộ buông đoạn đao trong tay, đột nhiên quay đầu nhìn
ta.
“Làm sao vậy?” Ta không khỏi hỏi.
“Ách…” Hắn có chút bất an mở miệng, “Ta xuống tay quá nặng
à?”
Không phải đâu… Ta không khỏi nở nụ cười, “Không có, không
nặng, tuyệt không nặng.” Không biết ta này có tính là an ủi không.
Khách Lộ gật gật đầu, hình như đã tiếp nhận câu trả lời của
ta. Hắn đi tới, đứng ở bên người ta.
“Đinh cô nương…” Đột nhiên, đám huynh đệ Tiểu Tề kia lệ
nóng doanh tròng nhìn ta, “Chúng ta lần trước không phải cố ý mạo phạm ngài,
ngài đại nhân đại lượng, đừng ghi tạc trong lòng a…”
Cái gì? À, chuyện lần trước đùa giỡn ta hả? Thái độ không cần
tương phản lớn như vậy chứ?
“Vị đại ca này, chúng ta không phải cố ý, ngài cũng đừng ghi
tạc trong lòng…”
Khách Lộ có chút khó hiểu, “Cái gì?”
“A, không có gì. Không nhớ cũng không sao…”
Ta không khỏi nở nụ cười, thật là, gió chiều nào che chiều ấy
thật đúng là mau. Thật sự là làm cho người ta bội phục.
“Công tử…”
Ta quay đầu nhìn cô nương kia, trời, ánh mắt của nàng có phải
gọi là ngưỡng mộ không?
“Đa tạ công tử xuất thủ tương trợ.” Nàng nhìn Khách Lộ, hai
má hồng hồng.
Này có tính anh hùng cứu mỹ nhân không? Tiếp đó có phải hay
không muốn lấy thân tương hứa?
“Ừ.” Khách Lộ không có chút tình cảm trả lời. Nhưng mà, hắn
luôn luôn là như vậy.
“…” Cô nương kia lúc này không còn gì để nói.
“Ách. Cô nương không cần khách khí, hẳn là…” Ta lập tức
giảng hòa. Hình như, là ta mở miệng giúp nàng mà, vì sao nàng không nói lời cảm
tạ với ta?
Cô nương kia gật gật đầu. “Không biết, có thể thỉnh giáo đại
danh công tử?”
“Khách Lộ.”
Này, không phải là tên thật của hắn mà, nói cho người khác
như vậy được không?
“Không biết…”
Ta là không biết cô nương này còn có bao nhiêu điều muốn
thỉnh giáo, nhưng mà, kẻ tay Khách Lộ đang chảy máu, ta đã thấy rõ.
“Thực xin lỗi, cô nương, chúng ta còn có việc phải làm. Hay
là, cô tiếp tục luận võ chọn rể đi.” Ta mở miệng, cười nói.
Cô nương kia sửng sốt một chút, nhìn nhìn ta, lập tức gật
đầu, “Sau này gặp lại.”
“Ách… Sau này gặp lại.” Ta cũng tùy tiện chắp tay hành lễ,
lập tức kéo Khách Lộ rời đi.
Lúc này, một bóng đen bay lại đây, ta lập tức lui lại mấy
bước, bóng đen kia nặng nề mà rơi xuống, đúng là nam nhân đáng khinh vừa rồi.
Hắn đã ngất đi, thương thế tuyệt đối không nhẹ.
Có người chậm rãi đi tới, ước chừng hai mươi lăm hai mươi
sáu, tuấn tú nho nhã, không có chút lệ khí, nhưng ai cũng đều đoán được, cái
loại thảm trọng thương thế này tuyệt đối là từ tay hắn mà ra.
“Đã lâu không gặp, Tiểu Thất.” Hắn cười mở miệng, ánh mắt
lướt qua ta, dừng ở trên người Khách Lộ.
Khách Lộ nhìn hắn, lại nhìn nhìn người bị thương. “…”
Người nọ cười, “Đệ là đệ đệ ta thương yêu nhất, ta không chấp
nhận được có người đả thương đệ. Tên gia hỏa này trừng phạt như vậy là đúng
tội, không đáng cho đệ đồng tình.” Hắn thản nhiên giải thích như vậy.
Đệ đệ? Nhưng mà, bọn họ bộ dạng tuyệt không giống. Ý kiến cá
nhân: Khách Lộ có vẻ soái…
“Như thế nào? Nhìn thấy ta không vui?” Người nọ đi tới, tay
phải nhẹ nhàng ấn vai Khách Lộ.
Khách Lộ lắc lắc đầu, “Không có, nhị… ca.” Lời nói của hắn
rõ ràng có chút ngắt quãng.
“Vị cô nương này là?” Người nọ lại hưng trí nhìn ta.
“Ta là Giang Đinh.” Khách Lộ bộ dáng không quá đúng nha, có
phải do bị thương hay không?
“Giang cô nương…”
Hắn tuy rằng muốn tự giới thiệu, nhưng nơi này thật sự người
nhiều lắm, hơn nữa lại đưa ra dáng vẻ nhìn trò hay. Có phải nên đi trà lâu gần
đây, sẽ có vẻ tốt hơn?
…
“Tại hạ họ Nhâm, trong nhà đứng hàng thứ hai. Gọi ta
Nhâm Nhị là được.” Người nọ cười, hữu lễ nói.
Nhâm Nhị? Vậy nếu Khách Lộ là đệ
đệ hắn, hắn lại gọi Khách Lộ là Tiểu Thất, tên thật của Khách Lộ chẳng phải là
“Nhâm Thất”… Đừng nha, thật kì quái… Đợi chút, nương bọn họ sinh bảy người
con? Thật là lợi hại…
“Trùng hợp gặp gỡ ở nơi này, cũng
là duyên phận.” Nhâm Nhị cười, “Lại nói tiếp, Tiểu Thất đệ rời nhà cũng có nửa
năm rồi…”
Nhà? Hắn có nhà. Vậy vì sao lại
nói với ta chỉ cầu một nơi dung thân? Vì sao không trở về nhà?
“Dạ. Khiến nhị ca bận tâm.” Khách
Lộ trả lời cung kính, không có vẻ huynh đệ thân thiết.
“Nói cái gì thế. Ca ca lo lắng đệ
đệ không phải là bình thường sao? Nhìn đệ cũng không tệ, người làm ca ca như ta
cũng an tâm.” Nhâm Nhị cười vô cùng hiền lành.
Quá tốt a? Không phải rất kỳ quái
sao? Tuy là thay Khách Lộ giáo huấn nam nhân bỉ ổi vừa rồi, nhưng Khách Lộ trên
tay bị thương, hắn không nhắc tới một chữ không phải sao? Nếu thật sự quan tâm,
sao lại không chú ý tới?
“Nhâm công tử sao lại tới nơi này
vậy?” Có điều kì quái! Hỏi một chút.
“À, giúp bằng hữu chút việc, trên
đường đi qua nơi đây.” Tuy rằng có chút qua loa lấy lệ, nhưng Nhâm Nhị lại đáp
thản nhiên.
Ta không phải quá nhạy cảm chứ?
Chuyện giữa huynh đệ bọn họ, ta không xen vào a. Hơn nữa, Khách Lộ cũng chưa
nói gì, không phải sao?
“Huynh đệ hai người gặp lại, nhất
định có rất nhiều việc để nói. Ta đi trước, hai người từ từ tán gẫu.” Ta cười
đứng dậy.
“Giang cô nương đi thong thả.” Nhâm Nhị vẫn như cũ có lễ đáp.
Ta theo bản năng nhìn thoáng qua Khách Lộ, hắn nhìn trà trong
tay, dùng ánh mắt thâm thúy như vậy…
Làm sao vậy? Ta cất bước đi xuống trà lâu, nhưng không tự
giác liên tiếp quay đầu. Hành động như vậy làm cho ta thiếu chút nữa đụng nhầm
người ta.
“A, Đinh tỷ tỷ!” Người bị ta đụng vào ai oán nói.
“Hả? Tiểu Ức?” Ta phục hồi tinh thần lại. “Sao ngươi đến nơi
này?”
“Ta tìm các người, tìm đã lâu mà không thấy. Cho nên, đến xem
luận võ chọn rể thôi!” Hắn cười, xoa đầu, “Vừa lúc khát nước, cho nên…”
Đôi khi, trên thế giới có nhiều chuyện trùng hợp. Nghĩ đến
đây, ta đã nghĩ đến chậu Phi Hiệp Chích Tâm thảo kia.
“Tỷ tỷ, cười cái gì?” Khách Ức thở dài, “Khách Lộ ca ca đâu?
Chưa gặp à?”
“Không có, huynh ấy ở trên kia, với ca ca huynh ấy.”
Khách Ức trong mắt xẹt qua một tia kỳ quái, “Huynh ấy có ca
ca?”
“Ừ.” Có gì kỳ quái sao? Không thể có ca ca sao?
Hắn khẽ cười, đi lên lầu. “Phải đi xem
xem.”
Thật là. Nhưng mà cũng tốt, dù
sao ta cũng không yên tâm.
Tổng cảm thấy không khí là lạ,
nhìn đến Khách Lộ cùng Nhâm Nhị ngồi ở bàn kia cảm giác này liền tăng thêm. Sao
âm trầm như vậy?
“Khách Lộ ca ca!” Khách Ức đi
qua, “Ăn uống cũng không gọi ta!”
Khách Lộ ngước mắt, vẫn như cũ là
ánh mắt thâm thúy như vậy.
“A, ngươi chính là ca ca của
Khách Lộ à! Ta là Khách Ức, là tiểu nhị của Đinh tỷ tỷ.” Khách Ức cười nói,
hoàn toàn không chừa khe hở cho Nhâm Nhị nói chuyện.
“A, hay là không ăn! Ông chủ, gói
lại!” Khách Ức lớn tiếng nói, “Nếu không đi mua mọi thứ, họp chợ cuối năm sẽ
dọn đó, đi thôi, Khách Lộ ca ca!” Nói xong, hắn liền kéo tay Khách Lộ, cất bước
đi.
Cái gì a…
Khách Lộ có chút kinh ngạc, nhất
thời không phản ứng kịp, cứ như vậy bị hắn lôi đi.
“Chờ chút.” Nhâm Nhị lên tiếng,
khiêm tốn có lễ.
Khách Ức cùng Khách Lộ dừng bước,
quay đầu.
Nhâm Nhị không nhanh không chậm
đi tới. Vì sao lại đi về phía ta? Hắn cười nói, “Nửa năm qua cô nương vẫn chiếu
cố Tiểu Thất, người ca ca như ta, trước thay hắn cảm tạ.” Hắn vươn tay, vỗ vỗ
vai ta, “Sau này, cũng thỉnh cô nương hảo hảo chăm sóc.”
Ta sao có thể chăm sóc hắn? Hắn
giúp ta mới đúng.
“Nhâm công tử khách khí.” Trả lời
như vậy gọi là khách sáo.
Nhâm Nhị cười cười, quay đầu nhìn
Khách Lộ một cái.
Trong nháy mắt đó, biểu tình của
Khách Lộ không phải cảm động, mà là sợ hãi. Thẳng đến khi Nhâm Nhị đi rồi,
trong ánh mắt Khách Lộ vẻ sợ hãi vẫn không mất, hắn đến tột cùng là sợ hãi cái
gì? Ánh mắt ca ca hắn có cái gì đáng sợ sao? Hơn nữa, hắn thân thủ tốt như vậy,
còn có cái gì phải sợ? Hôm nay khi tay không tiếp được lưỡi dao, hắn ngay cả
mày cũng không nhăn một chút. Chảy nhiều máu như vậy, không có chút vẻ thống
khổ nào. Nhưng mà, vì sao bây giờ, hắn lại sợ hãi chứ? Vẻ mặt như vậy, làm cho
ta tự dưng cũng sợ hãi theo? Rốt cuộc là vì cái gì a?