Tửu Nương Xinh Đẹp Bán Chữ

Chương 6



Giang Hạ Ly rất ít khi tự mình ra mặt để bán văn, cũng không phải là nàng cho rằng chuyện này hèn hạ, mà là không muốn thân cận quá mức với người đọc, để tránh chi phối ý văn của mình, dù sao nàng bán văn cũng có giá tiền và thời gian cố định, khách nhân cũ đều đã quen rồi, cũng sẽ không quá phàn nàn với nàng điều gì.

Ngày thường khách nhân trong tiệm tới uống rượu mua rượu tương đối ít, nhưng bảy ngày vừa đến, trong tiệm sẽ chật ních người, ngay ngày hôm ấy rượu bán đi không dưới bảy tám trăm cân.

Cách lần bán văn sau còn có mấy ngày, chuyện xưa của nàng đã sớm viết xong trước thời hạn, liền muốn dành thời gian đi ra ngoài một chuyến, coi như là xua đi vận đen của mình mấy ngày nay.

Chính là người vừa mới đi đến đầu cửa, liền thấy một bé gái chừng mười tuổi quỳ trên mặt đất, một thân trắng thuần, trên đầu còn cắm cọng rơm, trước người có đeo vải trắng, viết bốn chữ to rõ ràng dọa người: Bán mình chôn cha.

Giang Hạ Ly không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng bé gái này quả thật đáng thương, nghĩ đến nếu không phải nó đã đi đến đường cùng, sẽ không có khả năng còn nhỏ tuổi như vậy đã phải bán mình.

Chung quanh đã có mấy người láng giềng chỉ chỉ trỏ trỏ tiểu cô nương kia, không biết đang nói thầm cái gì, nhưng không có người nào tiến lên hỏi han.

Vì thế nàng chủ động đi lên trước hỏi: “Tiểu muội muội, cha muội mất rồi?”

Bé gái nghe tiếng ngửa mặt lên, một đôi mắt to ngập nước trên khuôn mặt nhỏ trắng trong thuần khiết, mí mắt đều đã sưng thũng vì khóc, trên hai má còn có hai khối ban đỏ.

“Ngài là… gia chủ của tửu phường kia ư?”

Bé gái vừa mở miệng đã khiến cho Giang Hạ Ly lắp bắp kinh hãi, làm sao nó lại nhận ra được mình?

“Đúng vậy, muội nhận ra được ta?” Nàng tới nơi này hai năm rồi, chưa từng thấy qua bé gái này, có lẽ nó không phải là láng giềng gần đây?

Bé gái kia lập tức nằm rạp xuống ngã nhào đến trước chân của nàng, ôm lấy chân nàng khóc ròng nói: “Gia chủ, ngài hãy thu nhận ta đi, dù sao cha ta cũng chết ở trước cửa tiệm của ngài, cho dù là thương xót ta…”

Giang Hạ Ly nghe thấy mà da đầu tê dại, lại không dám rút chân về, cũng không biết có nên nâng nó dậy hay không, có chút luống cuống: “Muội, muội đứng lên đi, muội nói cha muội là cái người chết ở trước cửa tiệm của ta kia à?”

“Phải.” Bé gái chùi nước mắt gật đầu.

Hàng xóm bên cạnh nhịn không được nói chen vào: “Nha đầu, chuyện cha ngươi chết ở cửa tiệm của người ta, ngươi có biết đã khiến người ta thêm bao nhiêu xui xẻo không, ngươi còn tới cửa làm phiền? Nhà ngươi không còn người lớn nào có thể làm chủ à?”

Bé gái khóc nói: “Nương ta mất sớm, trong nhà chỉ còn có ta và cha ta, ngày đó cha nói muốn đi ra ngoài kiếm một số tiền lớn, không ngờ được đã…” Nó ngửa đầu cầu xin Giang Hạ Ly, “Tỷ tỷ, ta sẽ rửa chén, giặt quần áo, sẽ không tạo nhiều phiền toái cho ngài đâu, ta ăn cơm còn ít hơn con mèo nhỏ, ngài chỉ cần cho ta một chút cơm thừa để ăn là được rồi.”

“Giang lão bản, chuyện này vẫn là giao cho quan phủ xử lý thì tốt hơn, dù sao thi thể cha nó còn đang ở trong phủ nha mà, vốn nên là quan phủ giải quyết tốt hậu quả.” Có người nghĩ kế cho nàng.

Giang Hạ Ly nhìn thấy nước mắt bé gái kia không ngừng chảy xuống, im lặng vươn tay ra, nâng nó dậy, “Muội tên là gì?”

“Hạnh Nhi.”

“Hạnh Nhi, về sau gọi ta là gia chủ, bàn trong tiệm đều để muội lau, phòng của ta cũng để muội quét tước, nếu dọn không sạch sẽ, ta sẽ không cho muội cơm ăn.”

Nàng cố ý nghiêm mặt nói lời này, tiểu cô nương vừa nghe, hoan hô một tiếng, vội vàng quỳ xuống, lại dập đầu mấy cái với nàng.

Lúc này trước mặt có một tên quan sai đi đến, nhìn thấy bé gái kia, không khỏi nhăn mày: “Nha đầu này đến làm phiền ngài? Tiểu cô nương, không phải Tri phủ đại nhân đã nói rồi sao? Nha môn sẽ xuất bạc xử lý hậu sự của cha ngươi giúp ngươi.”

Hạnh Nhi ngửa cổ ra nói: “Làm con cái của người, nếu không thể tự mình chôn cha, thì nói gì đến hiếu thuận?”

Nó đột nhiên nói ra mấy lời trưởng giả của bề trên này, làm cho Giang Hạ Ly nở nụ cười: “Là ai dạy muội nói lời này?”

Hạnh Nhi nháy mắt mấy cái: “Trước kia đi xem kịch nghe được, ta nói không đúng sao?”

“Nói đúng lắm, rất đúng.”

Giang Hạ Ly dắt nó trở về tửu phường, Tiểu Tứ nhìn gia chủ mang về một nữ hài tử mặc tang phục, vẻ mặt nghi hoặc: “Gia chủ, đây là…”

“Nó tên là Hạnh Nhi, ngươi đi mua chút quần áo cho nó, không cần quá đẹp, hiện giờ nó đang chịu tang.” Nàng cúi đầu nhìn Hạnh Nhi, “Cũng không phải là ta không cho muội mặc đồ tang, mà là nếu muội đã muốn làm việc ở tửu phường của ta, thì không thể suốt ngày mặc một thân màu trắng được, sẽ dọa khách nhân chạy mất, hiểu không?”

“Hạnh Nhi hiểu được.” Hạnh Nhi liều mình gật đầu, kéo tay nàng, đem một thứ nhét vào trong lòng bàn tay nàng, “Đây là cha để lại cho ta, nói có thể bán được rất nhiều tiền, gia chủ, vật này ngài nhận lấy đi.”

Nàng mở bàn tay ra vừa nhìn, lại là đồng tiền cổ lúc trước đại hán cho nàng xem qua kia, nàng vội vàng đem thứ này nhét vào trong tay Hạnh Nhi, “Hạnh Nhi, đây là di vật cha muội để lại cho muội, muội vẫn là tự mình cất cho thật kỹ đi.”

Hạnh Nhi nhìn bộ dáng khẩn trương như lâm đại địch của nàng, đành phải lại đem đồng tiền cất đi.

Giang Hạ Ly thở phào một hơi, trầm giọng nói: “Hạnh Nhi, ta thu lưu muội, là bởi vì không muốn muội lưu lạc ở bên ngoài, bị kẻ xấu ức hiếp, không có một chút liên quan đến cái chết của cha muội, điểm này ta nhất định phải nói rõ trước.”

Hạnh Nhi giương đôi mắt to thuần khiết vô tội lên nhìn nàng, cũng không dám đặt câu hỏi.

“Cha muội chỉ là trùng hợp chết ở trước cửa tiệm của ta, ta và hắn không quen biết, cho nên phải nhớ rõ, ta không phải cừu nhân của muội, mà ta giữ muội lại, cũng không phải vì làm ân nhân của muội.”

Nàng nghiêm trang giải thích mối liên hệ của hai người với Hạnh Nhi, cũng không quản nó còn nhỏ tuổi có thể hiểu được quan hệ nhân tình nhìn như đơn giản mà lại rất phức tạp này hay không, “Hạnh Nhi, làm việc ở trong tiệm ta, một phải chịu khó, hai phải tay chân sạch sẽ, nếu không ta không dùng muội được mấy ngày, cũng mặc kệ muội có chỗ khác để đi hay không, vẫn sẽ đuổi muội đi.”

Nghe hiểu uy hiếp của nàng, Hạnh Nhi nhanh chóng lại liều mình gật đầu, “Ta hiểu, gia chủ là thương xót ta mới thu lưu ta, ta nhất định sẽ ngoan ngoan hết sức làm việc, tuyệt không gây ra phiền toái cho ngài.”

“Vậy thì tốt.” Tiếp theo nàng ngầng đầu nhìn về phía tên quan sai cùng đi theo mình vào tửu phường kia, “Chẳng lẽ Tri phủ đại nhân có chuyện tìm ta?”

“Đúng vậy, Tri phủ đại nhân nói có một ít việc muốn hỏi cô nương một chút, muốn mời cô nương đến phủ một chuyến.”

“Ta cũng biết chuyện này chưa xong.” Giang Hạ Ly nói thầm, chỉ có thể dặn dò Tiểu Tứ cùng lão Vương, “Trông tiệm thật tốt, ta lại đi phủ nha một chuyến.”

Tiểu Tứ thuận miệng nói câu: “Gia chủ, có phải Tri phủ đại nhân trúng ý ngài rồi không? Nghe nói tuổi Tri phủ đại nhân cũng không lớn.”

“Vả miệng!” Nàng trầm mặt xuống, “Nói hươu nói vượn cái gì!”

Quan sai cười nói: “Tiểu ca thật biết nói đùa, đại nhân chúng ta đã có một thê một thiếp rồi, rất ân ái, nếu gia chủ các người cũng gả qua đó, chỉ có thể làm lão tam thôi.”

Sắc mặt Giang Hạ Ly càng thêm khó coi, lạnh lùng dặn dò với Hạnh Nhi, “Làm việc lanh lợi chút, xem chỗ nào bẩn thì lập tức đi thu dọn!”

Lần thứ hai đi vào phủ nha, tâm tình Giang Hạ Ly so với lần trước có chút thoải mái hơn, nhưng nghi hoặc cũng nhiều hơn.

Có thể nói với Lưu Thanh Thụ, nàng đều đã nói hết rồi, nhưng hôm nay hắn lại tìm nàng tới, lại là vì chuyện gì đây?

Vẫn là hậu đường của phủ nha, hắn vẫn một thân thường phục gặp nàng, cũng vẫn tươi cười tao nhã hữu lễ như vậy, giống như áy náy quấy rầy đến nàng.

“Giang cô nương, thật ngại, lại mời cô nương đến.”

“Giúp đại nhân mau chóng phá án là nghĩa vụ của ta, đại nhân có gì muốn hỏi, không cần khách khí với ta.”

“Hôm qua ta đã gọi khám nghiệm tử thi nghiệm thi thể người nọ, có thể kết luận, người nọ là trúng độc bỏ mình.”

“Trúng độc?” Nàng có chút kinh ngạc. “Thoạt nhìn hắn là một người không xu dính túi, có người nào lại muốn gia hại hắn chứ?”

“Đây chính là điều mà bản quan muốn tra.” Lưu Thanh Thụ nghiêm túc nhìn nàng, “Cũng là bản quan muốn thỉnh giáo cô nương, ngày ấy hắn ở trong tiệm của cô nương, có dùng qua rượu và đồ ăn hay không?”

Giang Hạ Ly đột nhiên cảnh giác, ý thức được hôm nay hắn có chủ ý tìm nàng tới, nhưng nàng không tiện phản bác cái gì ở trước mặt hắn, đành phải giả bộ bình tĩnh mà trả lời: “Chỗ ta không bán đồ ăn, chỉ có rượu, hắn uống ít nhất hai ba cân, lại mang theo một ít về, những rượu kia đều là tửu phường ủ bán, vò rượu cũng đặt ở bên cạnh quầy hàng trước tiệm, hiện giờ đại nhân có thể phái người đi mang về kiểm tra thực hư.”

Ngược lại Lưu Thanh Thụ gặp phải nàng thẳng thắn biến thành bộ dáng thật xin lỗi, “Cô nương không nên hiểu lầm, đây cũng là giải quyết việc công, cũng không phải hoài nghi ý tứ của cô nương, sau khi hắn rời khỏi tửu phường ăn trúng bất luận đồ gì, có thể tra, ta đều sẽ nhất nhất tra qua.”

“Dân nữ đương nhiên tin đại nhân, Bành Thành trước nay luôn an bình, đều là công lao của đại nhân.” Giang Hạ Ly cười nhẹ nhàng ca tụng mấy câu.

Cho dù Lưu Thanh Thụ tự xưng là thanh cao, không nghe a dua nịnh hót, nhưng lời của nàng cũng không tính là khoa trương, nghe thấy rất là hưởng thụ.

“Nào có, điều này cũng là công lao của dân chúng Bành Thành, sở dĩ Giang cô nương chọn định cư ở Bành Thành, chắc hẳn cũng là bởi vì nơi này dân phong chất phác, điềm đạm tĩnh mịch đi?”

“Phải.”

“Không biết nguyên quán của Giang cô nương ở đâu?”

Nàng do dự một chút: “Chuyện này cùng cái án tử kia có quan hệ không?”

Lưu Thanh Thụ cười xua tay, “Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nếu như cô nương không muốn nói, cũng không miễn cưỡng.”

Giang Hạ Ly cắn môi: “Kinh thành.”

“Ồ? Kinh thành chính là nơi tốt a, nơi phồn hoa cực thịnh, tại sao cô nương lại rời khỏi nơi đó, một mình khổ cực đến sinh sống ở Bành Thành này?”

Thấy hắn càng hỏi càng nhiều, nàng âm thầm suy đoán mục đích lần này hắn tìm nàng đến là cái gì. Chỉ là vì tra án mà theo lệ hỏi thăm, hay là đối với nàng có điều nghi ngờ mà bí mật tìm hiểu ngọn nguồn?

Hắn mỉm cười chờ đợi câu trả lời của nàng, giống như là không định chấm dứt cái đề tài này.

Nàng không thể làm gì khác hơn là ném ra một đáp án, “Ta ở kinh thành không có người thân nhất, những bạn bè thân thích khác cũng không dung ta, ta đành phải rời đi, mà Bành Thành dựa vào núi đối diện biển, lại đúng như lời đại nhân nói, dân phong chất phác, ta liền ở lại đây.”

Lưu Thanh Thụ có vẻ cảm khái thở dài, “Nếu thân nhân ở đó không thể thân cận, còn thật sự không bằng tìm mấy láng giềng hòa hợp mà ở chung. Người kinh thành, nhiều ít cũng có chút thịnh khí khinh người, lúc trước ta khổ học khổ đọc mười năm mới thi đậu công danh, có điều thật sự không sống chung được với những quan viên kinh thành, cho nên vừa có cơ hội ra ngoài liền lập tức lĩnh mệnh đi nhậm chức. Xem ra ta và cô nương đều là người thẳng thắn, chưa từng hao tâm tổn trí mưu cầu việc quá khả năng, nếu không… hà cớ gì lại có ngày hôm nay?”

“Đại nhân ngày hôm nay có làm sao? Mặc dù triều đình ở nơi xa, nhưng cũng vẫn là mưu sự vì triều đình, không phải sao?”

Lời của Giang Hạ Ly làm cho hắn cười gật đầu: “Cô nương nói rất đúng.”

Kế tiếp Lưu Thanh Thụ lại nói mấy câu nhàn thoại không quan trọng với nàng, liền đưa nàng rời khỏi phủ nha.

Hai lần Lưu Thanh Thụ gọi đến, giống như công lại giống như tư, làm cho trái tim Giang Hạ Ly thấp thỏm không yên. Rốt cuộc là hắn nhìn nàng thế nào? Chỉ coi nàng như nhân chứng bình thường có liên quan đến sự kiện kia? Hay là kẻ xấu có hiềm nghi giết người?

Trên đường từ phủ nha quay về tửu phường, nàng vừa đi vừa nghĩ, án tử này đến bây giờ có rất nhiều chỗ khiến nàng cảm thấy không thích hợp—

Trước một đêm đại hán nọ chết, có người mưu đồ vào phòng nàng, rốt cuộc sự kiện đó có quan hệ gì với chuyện này không?

Nàng lên thuyền Ôn gia làm khách, rõ ràng bị người cố ý nhốt vào khoang thuyền, người đó là ai? Nhốt nàng lại có mục đích gì? Kẻ chủ mưu phía sau màn đến cùng có phải là Ôn Đình Dận hay không?

Nàng nghĩ đến xuất thần, hoàn toàn không chú ý tới cảnh vật chung quanh, chợt nghe có người ở phía sau kinh hô một tiếng—“Cẩn thận!”

Nàng không phản ứng kịp ngay tức khắc, đã bị người ở bên cạnh mạnh mẽ đẩy một cái, thiếu chút nữa đẩy ngã nàng xuống đất, nhưng cùng lúc đó, có một cây gậy gỗ vừa to vừa dài rơi xuống trước mắt nàng, nếu không phải nàng được người đẩy ra, khẳng định gậy gỗ sẽ trực tiếp nện trúng đầu nàng.

“Trời ạ, thật sự là quá nguy hiểm rồi! Gậy gỗ này thiếu chút nữa thì nện trúng tỷ. Người nào ở trên lầu a, sao lại không cẩn thận như vậy?”

Ân nhân cứu mạng còn muốn tức giận hơn so với nàng, hơn nữa giọng nói này nghe thật là quen tai, nàng lập tức giương mắt nhìn lên—

“Ôn tiểu thư?”

“Đừng gọi muội Ôn tiểu thư gì, người ngoài gọi như vậy thì thôi, tỷ cứ gọi muội là Thiên Tư đi!” Ôn Thiên Tư nghĩ lại mà rùng mình nhìn cây gậy kia, “Muội đúng lúc muốn đi đến tiệm tạm biệt với tỷ, ngày mai bọn muội phải trở về kinh thành rồi, cảm thấy ngày đó còn có chút hiểu lầm chưa cởi bỏ, sợ tỷ không vui… ai nha, quên đi, trước không nói những việc này nữa, muội đi xem một chút đã, rốt cuộc là người nào không để ý như vậy, thật sự quá nguy hiểm rồi!” Nàng vừa nói vừa vén tay áo lên, giống như là muốn đi lên lầu kiếm người đánh nhau vậy.

Giang Hạ Ly cười kéo nàng lại, “Quên đi, có lẽ là không cẩn thận đụng rơi thôi, không cần tính toán.”

“Vậy… muội lại mời tỷ ăn bữa cơm, thứ nhất xem như là tiệc tỷ tiễn biệt muội, thứ hai coi như là muội an ủi cho tỷ, thế nào?”

Đối mặt với Ôn Thiên Tư hết sức chân thành, hơn nữa mới rồi còn cứu nàng một mạng, Giang Hạ Ly không tiện cự tuyệt, có điều—

“Có thể không đi lên thuyền nhà muội ăn được không?” Nàng cũng không muốn lại phải nhìn thấy mặt thối của Ôn Đình Dận.

“Thật khéo, muội đúng lúc trúng ý một quán cơm trong thành, ngay ở phố đối diện—“ Ôn Thiên Tư dùng một ngón tay chỉ, trước mặt quả nhiên có một tiệm ăn tên là “Xuân sắc vô biên”.

Giang Hạ Ly cùng nàng tiến đến tiệm ăn, mới vừa đẩy cửa nhã gian ra, liền muốn quay đầu rời khỏi— tại sao không muốn gặp người nào nhất thì nhất định sẽ nhìn thấy người đó chứ?

Chỉ thấy Ôn Đình Dận ngồi ở bên cửa sổ của nhã gian, vẫn dùng bộ dạng lười biếng như cũ nhìn vào hai người bọn họ, “Nói muốn đi mời khách quý, chính là mời nàng ta?” Đuôi mày hắn như nhếch lên một chút.

“Nếu biết là phải dùng cơm cùng bàn với Ôn Thuyền Vương, ta đây một tiểu dân không lượng sức mình bất kể thế nào cũng sẽ không dám tới.”

Nàng khom người, liền muốn xoay người rời đi, Ôn Thiên Tư vội vàng cười một phen giữ chặt nàng, “Giang tỷ tỷ đừng đi, cho muội chút mặt mũi, muội biết ca muội ngày đó nói lời sai đắc tội tỷ, muội thay mặt huynh ấy nhận lỗi sai với tỷ, ngày mai bọn muội đi rồi, tốt xấu gì hôm nay hai người cũng giải quyết khúc mắc này đi.”

“Thật sự là không dám, Ôn Thuyền Vương thân đứng đầu thương hành, ta đây một tiểu nữ tử muốn nịnh bợ còn nịnh bợ không nổi, sao dám có khúc mắc gì với ngài ấy chứ!”

Ôn Đình Dận nhìn tươi cười giả mù sa mưa của nàng, không vui nhíu mày, “Nếu nói sợ ta, thì cũng đừng có không âm không dương mà nói chuyện với ta, ta bình sinh không thích nhất người giả nhân giả nghĩa, ngươi không phải là tức giận ta không cho ngươi mang mấy tờ giấy kia đi, hủy đi cái gọi là tâm huyết của ngươi sao? Muốn ta nói, nếu ngươi thông minh, vẫn là viết lại cho tốt đi, tránh để ngày sau làm cho người ta càng thêm chê cười.”

Giang Hạ Ly vốn không muốn lại xung đột với hắn, nhưng hắn xem thường văn chương của nàng như vậy, làm cho nàng không nhịn được nữa rồi, vì thế đặt mông ngồi đối diện với hắn, cười như không cười hỏi: “Ồ? Lúc nào thì Ôn Thuyền Vương đã xem qua thứ ta viết vậy, sao biết thứ ta viết sẽ làm cho người ngoài chê cười?”

Hắn gợi lên khóe môi: “Trăm ngàn chỗ hở, văn tự cẩu thả, cả chuyện đều là độc thoại tự cho là đúng, áp đặt suy nghĩ của ngươi cho nhân vật trong sách, hành văn như vậy còn không đáng bị chê cười?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.