Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Quyển 1 - Chương 11



Sâm Minh Mỹ mặt đầy nước mắt quay đầu
lại, nhìn thấy người đẩy cửa đi vào là Việt Xán, nỗi tủi hờn trào lên
khiến cô rã rời, người run run, loạng choạng lao về phía anh…

“Xán…!”

Trong tay Việt Xán, Sâm Minh Mỹ tấm tức khóc, run bần bật như con chim nhỏ
kinh động, ngửa khuôn mặt có dấu năm ngón tay lồ lộ, nức nở:

“Đuổi cô ta đi, đuổi con đàn bà đó đi! Nó là tội phạm vừa ra khỏi nhà tù! Vừa rồi nó suýt nữa… suýt nữa…”

Việt Xán ôm lấy Sâm Minh Mỹ, tay nhè nhẹ vỗ vào lưng, an ủi. Từ bờ vai rung
rung của Sâm Minh Mỹ, anh ngước mắt tối sầm dữ dằn nhìn Diệp Anh!

Sau lưng là bức tường có rất nhiều hoa văn dày, mắt Diệp Anh đen thẫm, sắc
môi như máu, cô nhe răng, nhoẻn miệng cười vói anh như vừa làm một việc
cực kì đắc ý, vẻ khoe khoang cố ý đến chướng mắt. Bên ngoài trời vẫn mưa to, tường vi chỉ còn lại cành và lá bị nước mưa xối, cánh hoa vàng lả
tả rơi trên nền đất nhão trong vườn.

“Ngoan nào, em ra trước đi, anh có chuyện muốn nói với cô ta.”

An ủi Sâm Minh Mỹ ngồi trong lòng, hai mắt Việt Xán u ám, không rời Diệp Anh.

“Xán…”

Do dự quan sát một chút biểu hiện của Việt Xán, Sâm Minh Mỹ gật đầu, lại
hướng cái nhìn lạnh như chích thẳng vào xương, liếc Diệp Anh một cái rồi đi ra.

Mưa vẫn từng trận nối nhau!

Ầm ầm quất lên những tấm kính cửa sổ rộng đến sát đất.

Bước từng bước, nét mặt Việt Xán dửng dưng đi đến gần Diệp Anh, cô chăm chú
nhìn anh, đôi mắt cơ hồ tràn trề hi vọng, không chút sợ hãi giống như đã có một chỗ dựa vững chắc. Anh thong thả đi đến trước cô, cúi đầu, cách
mặt cô chỉ năm centimet, nhìn ép cô, giọng hờ hững không chút dao động:

“Em đánh cô ấy.”

“Vâng”, Diệp Anh cười, “Thế nào, anh định thay cô ấy đánh lại em sao?”.

“Chọc tức cô ấy, đối với em rốt cuộc có lợi gì?”

“Nhìn thấy anh lo lắng cho cô ấy, chính là mục đích của em”, cô cười rạng rỡ
như hoa, “Lẽ nào anh không hiểu? Em chưa quê ntình cũ với anh, nên mói
cố tình chọc tức cô ta, bắt nạt cô ta”.

Việt Xán nhắm mắt, cố kìm nộ khí.

“Anh muốn biết nguyên nhân thật sự!”

“Ồ?”, Diệp Anh lại cười cười, “Bởi vì, vị hôn thê của anh thực ra là một nhà
thiết kế rất tài năng, nếu cô ta bình tĩnh cạnh tranh với em, sẽ mất rất nhiều thời gian. Còn chọc tức cô ta, cô ta sẽ làm những việc ngu xuẩn”.

“Em đã nói, cô ấy không phải là kẻ thù của em.”

“Anh có tin không?”, Diệp Anh cười khanh khách, “Vậy thì, em nói em chưa
quên tình cũ với anh, tại sao anh không tin? Ha ha, em bắt nạt cô ấy,
anh đau lòng, phải không?”.

Việt Xán cau mày, nói:

“Năm xưa cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, không liên quan tới chuyện gì.”

“Thật không?”, cô vẫn cười, nhưng ánh mắt Việt Xán mỗi lúc càng lạnh, “Có lẽ
thế. Nhưng em ghét cô ta, không muốn cô ta vui! Muốn cướp những gì cô ta có! Thế nào?”.

“Bác Mạc, cháu xin bác”, cô bé mặc váy hoa nhỏ, chải tóc như búp bê Baby cố
kìm nước mắt, dáng vẻ tội nghiệp, mắt đỏ hoe nhìn cha cô, “Bác đừng để
cho cô đến tìm cha cháu! Chiều hôm qua, cô đã cởi sạch quần áo, người
trần trụi ôm lấy cha cháu, không cho cha cháu đi, mẹ cháu đã nhìn thấy
hết! Mẹ cháu khóc mãi, khóc mãi! Cha cháu nói, cha cháu không hề thích
cô, tại cô cứ bám lấy cha, cầu xin cha…”.

Mặt cha trắng nhợt.

Cha nắm cánh tay lạnh ngắt của cô, lúc đó cô mới tám tuổi, cô đau khổ, hét
lên với cô bé trông như búp bê Baby: “Cô nói dối! Mẹ tôi sao có thể
thích cha cô được!”.

“Thật mà!”,
khuôn mặt cô bé búp bê Baby đẫm nước mắt, “Tôi nghe thấy mẹ cô nói, bà
ấy không thích cha cô, nói là cha cô rất thô lỗ, lại thường xuyên không
về nhà. Bà ấy nói, bà ấy thích cha tôi, muốn kết hôn với cha tôi. Mẹ cô
còn nói với tôi… nói với tôi… khi nào bà ấy lấy cha tôi, tôi sẽ là chị
của cô, chúng ta sẽ thương yêu nhau…”.

“Cô nói láo! Mẹ tôi thích cha tôi!”, cô phẫn nộ hét lên, cô biết cô bé búp
bê Baby này nói dối, “Mẹ tôi không thèm thích ba cô…!”.

“Bác Mạc…”, cô bé búp bê Baby khóc thảm thiết, “Cầu xin bác, đừng để cho cô
đến tìm ba cháu, ba cháu không thích cô, ba cháu thích mẹ cháu…”.

Từ hôm đó, thế giới của cô hoàn toàn thay đổi.

Thông qua một đứa trẻ khác cô được biết, cô bé búp be Baby cả tuần ở nội trú
và tập múa ba lê trong trường, hầu như không về nhà, những lời nói với
cha cô là hoàn toàn bịa đặt. Khi cô tan học về nhà, chưa kịp cởi cặp
sách, chạy thẳng vào phòng sách muốn nói với cha…

“Đoàng!”

Một tiếng nổ trầm trầm từ phía sau cánh cửa phòng sách vọng ra…

“CHẳng phải cô muốn chơi với tôi sao?”, đứng trong ngôi nhà đã không còn thuộc về mẹ con cô nữa, cô bé búp bê Baby khinh khỉnh nhìn phòng múa ngày
trước còn lộng lẫy, giờ bừa bãi ngổn ngang, “Bây giờ, cho dù cô quỳ
xuống liếm giày của tôi, tôi cũng không chơi với cô!”.

“Rốt cuộc hận thù đã làm em méo mó, hay là con người em trong ý nghĩ ban đầu của anh, chỉ là cảm giác sai lầm”, đăm đăm nhìn cô, Việt Xán trầm giọng nói, “Em đã thay đổi trở nên méo mó, kích động và không từ thủ đoạn như thế, không còn biết đến gì hết”.

“Không còn biết đến gì hết…”

Diệp Anh chầm chậm nhắc lại, hàng mi rung rung, cười nhạt nói: “Cho dù em đã trở nên méo mó, hay là em vốn là người dễ kích động không từ thủ đoạn,
có gì khác đâu? Đều chẳng liên quan đến anh, không phải sao?”.

“Hãy từ bỏ hận thù!”, ánh mắt Việt Xán âm u như giông bão, “Anh đã nói, anh
sẽ làm thay em! Tất cả, hết thảy, anh đều làm thay em!”.

“Không.”

“Em suýt chết!”

Việt Xán tức giận khẽ rít lên.

“Tóm lại là vẫn chưa chết”, nhìn anh, cô cười khinh khỉnh, “Thôi đi, thậm
chí anh còn không đến bệnh viện nhìn em một lần, đừng giả bộ quan tâm
đến chuyện sống chết của em”.

Việt Xán cứng họng.

Anh trợn mắt nhìn cô, nghiến răng nói: “Đúng…! Anh không quan tâm đến
chuyện sống chết của em, em đến đây, khuấy đảo khiến nơi này không được
yên! Anh vẫn nói câu đó, bất luận em có thù hận tày trời thế nào cũng
không nên dùng Tạ gia làm bàn đạp! Việt Tuyên không nợ em! Minh Mỹ không nợ em! Tạ gia không nợ em!”.

Nhìn cô dần dần yên lặng, Việt Xán nghiến răng, nói tiếp:

“Em muốn báo thù, có thể! Nhưng hãy dùng bản lĩnh của chính mình để báo
thù! Tạ gia không đáng bị hi sinh vì em! Phải, tôi đã từng có lỗi với
em, nhưng Việt Tuyên có chỗ nào có lỗi với em? Em đã nghĩ chưa, nếu
Tuyên yêu em thật, nhưng lại phát hiện em đang lợi dụng cậu ấy, cậu ấy
sẽ cảm thấy thế nào?!”

“Em không bận
tâm, đúng không?”, Việt Xán cười nhạt, “Cậu ấy có bị tổn thương, có đau
khổ hay không, em không hề bận tâm, đúng không?”.

Môi Diệp Anh trắng nhợt.

Mím chặt môi, cô bướng bỉnh nhìn trả.

“Nếu anh ấy giúp tôi, lại thích tôi thật, tôi có thể… lấy tình cảm của mình để báo đáp anh ấy.”

“Vậy tình cảm của em là gì? Là một món đồ? Chỉ cần có người trả đủ tiền, là
có thể mua được? Dùng một thứ rẻ tiền như vậy để báo đáp, em cảm thấy
người được báo đáp có nên cảm kích?”, Việt Xán lạnh lùng nói, “Hơn nữa,
hình như em luôn rất tự tin, em cảm thấy mình đã nắm được Việt Tuyên,
đúng không?”.

Ngoài cửa sổ một tia sét xé trời!

Sấm rền vang!

Nước mưa dồn dập tuôn như xối trên kính cửa sổ!

“Việt Tuyên biết em là ai!”

Việt Xán cười khẩy một tiếng, mắt đen như đêm giông.

“Năm xưa, anh đã từng chỉ em cho cậu ấy, cho nên ngay từ đầu, cậu ấy đã biết em là ai! Việt Tuyên là người sạch sẽ, lạnh lùng, ít ham muốn như núi
băng, em tưởng dựa vào mấy trò cố tình tiếp cận của em, là có thể quyến
rũ được cậu ấy? Chính vì Việt tuyên đã sớm biết quan hệ giữa tôi và em,
nên mới tương kế tựu kế, đưa em vào nhà họ Tạ. Hôm em xảy ra tai nạn,
trong bệnh viện, chính miệng Việt tuyên thừa nhận, cậu ấy biết em là
ai!”

Mặt Diệp Anh biến sắc, đờ ra như khhucs gỗ.

Cô ngây ngây nhìn anh, đôi mắt như hang động trống rỗng.

“Em thật ngốc!”, Việt Xán nói như rên, “Em thử nghĩ xem, thời gian lâu như
vậy đã bao giờ Tuyên chính thức giúp em một lần chưa! Chưa, chưa một lần nào hết! em chỉ là công cụ cậu ta dùng để uy hiếp tôi thôi! Lúc nào
Tuyên cũng có thể vạch trần quan hệ trước đây của tôi và em, để buộc tôi từ bỏ Sâm Minh Mỹ!”.

“Em đi đi.”

Ánh mắt sầu thảm, Việt Xán giọng khàn khàn:

“Coi như tôi cầu xin em, hãy rời khỏi đây. Nếu bản thân em có sức mạnh, hãy
dùng sức mạnh của mình để báo thù, neus bản thân em không có sức mạnh,
thì hãy từ bỏ! Nhưng, đừng làm tổn thương những người không liên quan.”

Tiếng sấm dồn dập.

Tường vi bên ngoài oằn mình trong mưa gió.

Diệp Anh ngây như khúc gỗ nhìn Việt Xán, môi mấp máy, nhưng không nói được
gì. Bỗng dưng cô không thể suy nghĩ được gì hết, dường như trong đầu đầy ắp, tắc nghẽn, lại cơ hồ như đột nhiên bị rút rỗng.

“Lão thái gia, Tạ phu nhân.”

Ngoài cửa vọng đến tiếng của Tạ Phong, mấy giây sau, cửa phòng mở ra, Tạ Hạc
Phố, Tạ Hoa Lăng, Sâm Minh Mỹ cùng đi vào, quản gia đi sau, cuối cùng là một người đàn ông giúp việc, tay kéo chiếc va li to.

“A Anh, cô đã ngồi tù thật sao?!”

Tạ Hoa Lăng mặt cau cau, đi vào nghiêm giọng hỏi.

“…”

Diệp Anh cau mày, nhìn thấy Sâm Minh Mỹ đang bám vào cánh tay Tạ Hạc Phố, mắt lạnh lùng, vết dấu tay vẫn hằn rõ trên mặt.

“Nói…!”, Tạ Hoa Lăng không kìm được nộ khí, bước về phía cô, “Rốt cuộc cô là ai! Tại sao cô mò vào Tạ gia! Tóm lại cô có mục đích gì! Minh Mỹ đã nhiều
lần nói với tôi, cô không đáng tin, không thể tin, cô có dã tâm, tôi lại không tin! Không thể ngờ cô lại… cô lại là một tội phạm! Học vấn của
cô, nhân thân của cô, tất cả đều là dối trá, đùng không!”.

Sâm Minh Mỹ lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Trên chiếc đi văng đỏ, Việt Xán mặt lạnh tanh nhìn ra ngoài trời mưa.

“… Trước đây tôi…”, cúi mi, Diệp Anh dừng lại, “… đã từng vào trại quàn giáo thiếu niên…”.

“Bốp…!”

Lời chưa hết, Tạ Hoa Lăng trợn tròn mắt, vung một cái tát!

Cái tát còn vang hơn sấm, chấn động, văng vẳng trong phòng, bất chợt sống lưng Việt Xán cũng cứng đờ.

Một sợi máu rỉ ra từ mép Diệp Anh.

“Cô…”, Tạ Hoa Lăng túm lấy cô, giận dữ hét lên, “Đồ kẻ cắp! Đồ lừa đảo! Đồ rác rưởi! Trời ơi! Vậy mà tôi để cho nó ở trong Tạ gia lâu như vậy! Trời
ơi…! Quản gia! Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát! Thời gian vừa rồi còn dám đánh Minh Mỹ! Sao còn đứng ngây ra đấy, quản gia, tôi bảo mau đi báo
cảnh sát, ông có nghe thấy không!”.

Một Diệp Anh trắng bệch.

Lấy tay lau vết mấu, cô nhếch mép, lòng lạnh ngắt, tê liệt, ngẩng đầu, dôi mắt đen thẳm nhìn Tạ Hoa Lăng.

“Cô, cô nhìn xem”, Sâm Minh Mỹ đột nhiên xen vào, “Vừa rồi cô ta đánh con
cũng với ánh mắt như vậy, thật đáng sợ, giống như sắp giết người vậy”.

Tạ Hoa Lăng kinh ngạc, “Giết người?”.

“Bị giam sấu năm trong trại cải tạo, không thể là tội ăn cắp vặt”, Sâm Minh Mỹ ngừng lại, “Có lẽ là tội nặng, rất có thể là… tội giết người”.

Tạ Hoa Lăng bất ngờ lùi lại hai bước.

“Tôi nói đúng không?”, Sâm Minh Mỹ nhìn chòng chọc Diệp Anh, “Rốt cuộc cô
phạm tội gì? Có phải tội giết người không?”. Lần trước Thái Na đã nói
với cô, chỉ biết Diệp Anh phạm trọng tội, nhưng là trẻ vị thành niên,
cho nên toàn bộ hồ sơ đã bị niêm phong lưu trữ.

“Cô đoán xem!”, môi vều lên một cục nhỏ, Diệp Anh cười nhạt, “Sâm tiểu thư
thần thông quảng đại, chút việc đó đâu cần tôi phải nói ra”.

“Cút…!”

Nhìn thái độ thách thức bất cần như vậy, cơn giận của Tạ Hoa Lăng lại bùng lên, chỉ tay ra cửa thết lớn:

“Cô lập tức cút khỏi Tạ gia! Không bao giờ được bén mảng đến đây nữa…!”

Tim Diệp Anh chìm xuống.

“Vậy còn dự án thời trang cao cấp?”, như đột nhiên nhớ ra, Sâm Minh Mỹ do dự hỏi, “Có để cô ta tiếp tục phụ trách một bộ phận?”.

“Đương nhiên không!”, Tạ Hoa Lăng giận dữ, “Bắt đầu từ bây giờ, bất luận là Tạ gia, hay tập đoàn Tạ thị đều không cho phép người đàn bà này ló mặt
đến!”.

“Ông…”

Sâm Minh Mỹ nhìn Tạ Hạc Phố như muốn tìm kiếm sự xác nhận.

“Cứ làm theo lời Hoa Lăng đi”, Tạ Hạc Phố thở dài, “Phạm quản gia, đồ đạc của cô Diệp đã thu xếp xong chưa?”.

“Thưa, đã xong!”, lấy chiếc va li từ tay người giúp việc, quản gia đưa đến trước mặt Diệp Anh.

“Xin kiểm tra, xem có còn sót gì không.”

Một cái va li đen to đùng.

Trông như một con quái thú có thể nuốt chửng tất cả.

Ngoài cửa sổ một tiếng sấm đinh tai, mưa mênh mang một màu trắng xoá, như là
thế giới của nước. Diệp Anh chầm chậm nhìn tất cả mọi người, sau đó đón
lấy hành lí, cầm lên chiếc ô đen để cạnh đi văng. Nền thảm mềm dày, bánh xe va li lăn trên đó êm ru không một tiếng động.

“Tôi đi đây.”

Diệp Anh thản nhiên nói, ánh mắt lướt qua Sâm Minh Mỹ đang nhếch mép cười,
bàn tay nắm chặt kéo va li, Diệp Anh cũng mỉm cười với Sâm Minh Mỹ, lại
gật đầu chào những người khác, cô kéo va li đi khỏi cửa phòng, dáng tự
nhiên, như một người khách cáo từ.

Trên hành lang vắng lặng.

Trải thảm mềm mại.

Những người giúp việc đang đi tới vẫn lễ phép cúi chào cô, tiếng sấm đùng
đùng, từngt ia chớp rạch bầu trời mưa, Diệp Anh lặng lẽ nhìn về phía
gian phòng ở cuối hành lang. Ngoài cửa căn phòng đó, mấy y tá và người
giúp việc mặt căng thẳng lắng nghe động tĩnh từ bên trong, ai cũng sẵn
sàng đợi lệnh.

Nhấc chân.

Cô đi về phía cổng lớn.

Một người đàn ông giúp việc mở cánh cửa sắt nặng nề cho cô, một cơn gió
lạnh mang theo nước mưa đột nhiên ào tới, chiếc áo sơ mi trên người vẫn
chưa khô hẳn, giờ lại ướt thêm, cô nghiến răng, rùng mình.

“Ào…!”

Cơn gió mạnh thốc vào thổi lật rèm cửa, nước mưa hắt vào người Tạ Phố đứng
cạnh cửa sổ, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài. Ánh chớp loang loáng chiếu sáng
bầu trời, trong màn mưa mênh mông, bóng trắng đó cố gắng giữ chặt chiếc
ô, một tay kéo chiếc va li to đùng giẫm trên vũng lầy từng bước xa dần.

Trong màn mưa đen kịt.

Bóng áo trắng bị mưa hắt, bị gió đánh loạng choạng, càng đi càng xa, dần dần mất hút.

Tạ Phố thoạt đầu không nhận ra cô.

Bởi vì anh không nhìn thấy mặt cô.

Anh chỉ nhận ra bóng lưng cô.

Mấy năm nay, mỗi lần anh theo lệnh Nhị thiếu gia mang đồ đến trại quản giáo thiếu niên, đều đưa cho người quản giáo chuyển vào. Chỉ có một lần anh
nhìn thấy bóng lưng cô từ xa, hình như đang ôm chồng tạp chí hoặc dụng
cụ cẽ, bóng lưng quả rất đẹp, nhưng là vẻ đẹp cô đơn, lạnh lùng.

Một tội phạm thiếu niên, lại có dáng vẻ như vậy, một dáng vẻ gần như cao ngạo.

Mỗi lần như vậy, cũng như tối nay anh đều nhìn theo bóng lưng cô gái, nhìn
bóng cô đi xa dần, thậm chí đến khi không nhìn thấy nữa.

“…”

Trong giấc ngủ mê man bởi tác dụng của thuốc, hơi thở Việt Tuyên mỗi lúc càng dồn dập, ngực phập phồng càng dữ, môi cũng tím dần, trán toát ra những
giọt mồ hôi lớn. Tạ Phố vội rời cửa sổ đến bên giường, dùng khăn bông ấm lau mồ hôi cho anh. Mười lăm phút trước, bác sĩ đã dùng thuốc giảm đau
mới nhất, loại thuốc này có thể gây mê ý thức của bệnh nhân, từ đó giảm
nhẹ đau đớn khi tỉnh.

Mồ hôi thấm ướt gối trăng.

Bỗng rên lên một tiếng trong vô thức, hai mắt nhắm nghiền, đầu xoay qua xoay lại trên gối, cơn run của cơ thể mỗi lúc càng đến nhanh, cơ hồ như anh
gặp ác mộng, đang cố gắng giãy dụa tỉnh dậy.

“Ừ, biết rồi.”

Nhận xong điện thoại, Việt Xán nhìn cơn mưa bên ngoài, đứng dậy nói:

“Ông nội, Minh Mỹ, tôi cần đi ra ngoài.”

Tạ Hạc Phố gật đầu, Sâm Minh Mỹ lại lo lắng hỏi: “Bên ngoài mưa to như vậy, có chuyện gì không thể để đến lai hay sao?”.

“Xem ra không được.”

Cầm lên chiếc áo gió, Việt Xán sải bước dài đi ra, bỗng phía cuối hành lang vẳng lại những tiếng ồn ào…

“Nhị thiếu gia, thiếu gia không thể đi!”

“Nhị thiếu gia!”

“Mau đi mời Lão thái gia và Tạ phu nhân…!”

Việt Xán ngẩn người, đi vội đến đó, nhìn thấy trên hành lang cảnh tượng hỗn
loạn, hai y tá đặc biệt và mấy người giúp việc mặt hoảng hốt cố ngăn
chiếc xe lăn của Việt Tuyên. Còn Việt Tuyên mặt trắng như tờ giấy, môi
không sắc máu, người đã suy yếu đến độ cơ hồ chỉ có thể gắng gượng ngồi
dậy, hai bàn tay lại đang khó nhọc điều khiển xe lăn, đi về phía cổng
lớn của toà biệt thự.

“Sao thế?”, Việt Xán vội hỏi.

Nhìn thấy anh, đốm lửa trong mắt Việt Tuyên cháy lên, giọng khàn đặc hỏi:

“Cô ấy đâu?”

“Ai?”, Việt Xán cau mày.

Lúc này Tạ Hoa Lăng đã vội vàng bỏ điện thoại xông ra, Sâm Minh Mỹ dìu Tạ
Hạc Phố cũng từ trong phòng đi đến. Tạ Hoa Lăng kinh hãi kêu lên:

“Tuyên, con tỉnh rồi sao? Bác sĩ đã nói sẽ ngủ ít nhất hơn một tiếng cơ mà? Bây giờ con thấy thế nào, còn đau không? Bên ngoài lạnh lắm, sao con lại ra đây? Mau, đẩy thiếu gia vào phòng!”

“A Anh đâu?”, Việt Tuyên thở một hơi, nhìn mọi người, hỏi lại, “Cô ấy ở đâu?”.

Mọi người sửng sốt.

Ánh mắt Tạ Hoa Lăng và Sâm Minh Mỹ gặp nhau, Sâm Minh Mỹ mím môi, nói:

“Cô ấy không có ở đây.”

“…Cô ấy đi rồi sao?”

Bật ra một cơn ho, sắc mặt Việt Tuyên càng trắng như tuyết, anh vừa ổn định hơi thở vừa lăn xe ra phía cổng.

“Cô ta không đến nữa đâu!”

Sâm Minh Mỹ cao giọng nói.

Xe lăn từ từ dừng lại, Việt Tuyên xoay lưng về phía cô, cúi người ho, khi
cơn họ dịu xuống, giọng anh đã khàn: “…Tôi biết cô ấy đã đến, tôi nghe
thấy mọi người nói chuyện… thuốc giảm đau chỉ khống chế được một bộ phận chức năng của cơ thể nhưng trí óc tôi vẫn tỉnh táo…”.

Sâm Minh Mỹ bỗng bối rối, mặt đỏ bừng.

“Tuyên, Minh Mỹ không nói dối, nó sợ làm cháu đau lòng”, vỗ nhẹ cánh tay Sâm
Minh Mỹ, Tạ Hạc Phố thở dài, “Cô Diệp đúng là vừa rồi có đến đây”.

“Anh đã tỉnh”, mắt ngấn lệ, Sâm Minh Mỹ hít sâu một hơi, nói, “Vậy thì có lẽ anh đã nghe thấy, cô ta đánh em, còn dùng những lời lẽ hạ lưu đáng sợ
uy hiếp em! Hơn nữa… hơn nữa cô ta là tù nhân trọng tội! Chính miệng
cô ta đã thừa nhận!”.

Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên nhắm mắt.

“… Đó là trại quản giáo thiếu niên, không phải nhà tù…”, bên ngoài trời
vẫn đổ mưa, Việt Tuyên sắc mặt càng nhợt nhạt, “…Cho dù cô ấy… đã từng
làm sai chuyện gì… hồi đó cô ấy mới chỉ là một đứa trẻ…”.

“Nhưng cô ta giấu diếm chuyện đó!”, Sâm Minh Mỹ giọng đau khổ, “Dùng lý lịch
giả, cô ta chui vào Tạ gia, không có dã tâm thì là gì? Tuyên, anh đừng
bị cô ta đánh lừa! Cô ta chỉ là kẻ khốn nạn, là loại đàn bà đê tiện chỉ
biết quyến rũ đàn ông, cô ta không chỉ quyến rũ anh mà còn đang định
quyến rũ Xán! Tuyên, anh tỉnh lại đi được không?”.

Ho từng cơn, Việt Tuyên liếc nhanh cô một cái.

Ánh mắt nhàn nhạt thoáng qua đó giống như một làn tuyết mỏng mùa đông, hình như không có ẩn ý gì, nhưng lại khiến Sâm Minh Mỹ cứng người, đứng ngây ra, cảm giác cái lạnh buốt như thấm vào xương.

“Đừng nói những điều đó với người khác.”

Trong phòng pha lê trong suốt, vào đêm mừng thọ Tạ Hạc Phố, Việt Tuyên nhìn
cô nói. Khi cô cho anh biết quá khứ tù tội của Diệp Anh, anh không tỏ ra chấn động hay ngạc nhiên, chỉ trầm lặng hồi lâu, rồi yêu cầu cô không
nên nói ra chuyện đó.

“Hãy hứa với anh.”

Ngồi trên xe lăn, chầm chậm ngẩng đầu, Việt Tuyên kéo tay cô, Sâm Minh Mỹ
cắn môi, mắt đang ngấn lệ, không ai tin, dẫu là bạn thanh mai trúc mã,
dẫu cô là vị hôn thê mấy năm của anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh chạm vào tay cô.

Tay anh trắng xanh lành lạnh.

Kéo tay cô, là vì một cô gái khác.

Nỗi chua chát chầm chậm xâm chiếm lòng cô, nhưng hơi ấm từ bàn tay hơi lạnh của anh truyền sang tay cô, máu dồn trong động mạch bỗng trào dâng,
khiến tim cô căng ứ. Cậu bé trai cô gặp lúc bốn tuổi ngồi vẽ trong vườn
hoa, xa vời như ngăn sông cách núi, còn giờ phút này anh nắm tay cô, cô
đã cảm nhận được hơi ấm trên thân thể anh.

“Em hứa.”

Trong phòng pha lê trong suốt tràn ngập mùi hoa, cô nhìn vào mắt anh gật đầu như bị trúng bùa.

“Tuyên!”

Hoảng sợ gọi một tiếng, nhìn sắc mặt Việt Tuyên trắng toát, Sâm Minh Mỹ mím
môi, lại bồn chồn nhìn Việt Xán đứng bên. ViệtXán cơ hồ không để ý đến
biểu hiện của cô, đăm đăm nhìn Việt Tuyên vẻ suy tư, ánh mắt u uẩn.

“… Tôi đi đón cô ấy.”

Cố kìm cơn ho đang cuộn lên trong ngực, Việt Tuyên nghe tiếng mưa ngoài trời, lông mày cau có, khó nhọc điều khiển xe lăn.

“Không được đi!”

Tạ Hoa Lăng xẵng giọng, ra lệnh cho hai y tá:

“Mau đưa Nhị thiếu gia về phòng!”

Y tá vội bước đến, định giữ xe của Việt Tuyên, họ thấy rõ Việt Tuyên vẫn
đang trong tình trạng cơn đau phát tác, ngay việc ngồi xe lăn cũng hết
sức khó nhọc, hoàn toàn không thể ra ngoài trong điều kiện thời tiết thế này.

“… Tạ Phố.”

Miễn cưỡng né tránh hai y tá, Việt Tuyên quay đầu nhìn bóng người đứng cách
đó ba mét, gọi. Tạ Phố tay xoa mũi, đành đi đến, miễn cưỡng, trả lời:

“Vâng, Nhị thiếu gia.”

“… Tôi phải đi.”

Che miệng ho, sắc mặt Việt Tuyên càng lúc càng trở nên nhợt nhạt, mồ hôi
trên trán ngày càng dày, anh lại nhìn màn mưa nhập nhằng sấm chớp bên
ngoài, cau mày ra hiệu cho Tạ Phố giữ hai cô y tá, còn anh điều khiển xe lăn tiếp tục đi.

“Ngăn nó lại! Không được mở cổng!”

Thấy các y tá và người giúp việc bị Tạ Phố ngăn lại, Tạ Hoa Lăng tức giận hét gọi thêm người giúp việc đến ngăn cản Việt Tuyên.

“Rất xin lỗi, phu nhân.”

Tạ Phố nói, đoạn giơ tay, từ hành lang và phí cổng suất hiện bảy, tám
người đàn ông. Họ lịch sự lễ phép nhưng rất mực kiên quyết ngăn những
người giúp việc đang cố cản Nhị thiếu gia, ngay bản thân Tạ Hoa Lăng
định chạy ra, cũng bị họ ôn tồn cản lại.

“Tạ Phố, ngươi làm phản rồi!”

Nhìn thấy cổng lớn đang mở, Tạ Hoa Lăng nổi cơn thịnh nộ.

“Xin lỗi phu nhân, tôi là người của Nhị thiếu gia.”

Tạ Phố mỉm cười lễ độ, lòng cũng hơi áy náy. Những chuyện thế này trước
giờ vẫn do Tạ Bình phụ trách, bây giờ Tạ Bình không có ở đây, đương
nhiên đổ lên vai anh ta.

“Cha!”

Tạ Hoa Lăng luống cuống cầu cứu Tạ Hạc Phố. Tạ Hạc Phố nhìn chiếc xe của
Việt Tuyên đi vào màn mưa, lại nhìn Tạ Phố bối rối gượng cười, ông biết
họ là những người được huấn luyện, cho dù ông mở miệng Tạ Phố cũng chỉ
nghe theo lệnh của Tuyên.

“Haizzz.”

Tạ Hạc Phố lại thở dài, chống ba toong lắc đầu bỏ đi.

Mưa mênh mông trắng xóa.

Trên bầu trời đen sì chớp rạch ngang dọc, một tiếng sấm bùng nổ chát chúa
làm mặt đất rung chuyển, mưa trùm lên Việt Tuyên yếu ớt đơn bạc trên xe
lăn.

“Nếu con dám đi tìm con ấy! Thì đừng bao giờ trở về nữa!”, sau lưng, tiếng hét kiệt sức như xé họng của Tạ Hoa Lăng!

Chiếc Bentley màu đen dài rộng do lái xe cầm ô mở cửa xe, cầu trượt buông
xuống, xe của Việt Tuyên từ từ đi lên, Tạ Phố cũng chui vào.

“Việt Xán! Đó là em trai mày! Mày giương mắt nhìn nó đi như thế hả? Sức
khỏe của nó như vậy! Mưa to như thế! Mày cũng không thèm ngăn nó một
câu! Nếu muốn thì người của mày chắc chắn ngăn được, người của mày đâu
rồi!”, mắt nhìn chiếc Bentley màu đen biến mất trong mưa, Tạ Hoa Lăng
trút cơn giận lên đầu Việt Xán, hét lên the thé, “Mày là đồ con hoang
bất nhân! Mày muốn Tuyên chết, phải không!”.

“Cô!”

Không thể nghe tiếp được, Sâm Minh Mỹ đi đến đứng trước Việt Xán.

Như không nghe thấy lời Tạ Hoa Lăng, Việt Xán lẳng lặng lên chiếc xe đua
màu xám bạc đang dừng bên ngoài, cũng biến mất trong màn mưa sầm sập.

***

Đêm khuya.

Chớp giật sấm rền, mưa ngợp trời không dứt. Mặt đất ngập nước, trên con
đường trống rỗng, không hề có xe, cũng không có người, đèn trên đỉnh
taxi lóe sáng, xe dừng lại bên đường mưa táp xối xả, lái xe nhận xong
tiền, vẻ quan tâm nói vài câu với cô gái áo trắng đang mở cửa xe. Cánh
cửa đóng “Sập” một tiếng, cô gái áo trắng cầm ô đen, quay đi, trong
tiếng mưa sầm sập, cô kéo chiếc va ly to, chầm chậm xa dần.

Gió lớn thổi từng trận.

Nước mưa bủa vây tứ phía.

Nắm chắc cán ô ướt át, chiếc ô trong tay nghiêng ngả lắc dữ dội, mặt đầy
nước mưa, mắt mờ nhìn không rõ đường. Lại một trận gió mạnh mang theo
nước mưa, “phù” một tiếng kéo giật chiếc ô tô về phía sau! Chiếc ô lật
ngửa, biến thành con diều no gió, gió mạnh lồng lộn, trong chớp mắt giật bay chiếc ô khỏi tay cô!

Trong màn mưa.

Cô vội vàng giơ tay chộp lại, nhưng gió quá mạnh, chiếc ô chập choạng bay
là là, lúc đập xuống đường, lúc bay lên, chớp mắt biến mất trong biển
mưa sâu hút. Cô ngây người đứng lặng, mặc mưa như roi quất và người,
quần áo dán chặt vào thân, lạnh như sa xuống hố băng.

Đứng mãi trong mưa.

Nước mưa trắng xóa mênh mang dìm cả thế giới trong một biển trắng hỗn độn,
mi mắt đọng nước mưa, tóc dài bết lại, tay trái vẫn nắm tay kéo va ly,
cô đứng thẫn thờ giữa đường, mặc cho mưa xối, không biết đây là đâu,
không biết mình muốn đi đâu, không biết có còn nơi nào để đi.

Tất cả đều đang tiến triển thuận lợi.

Hầu như mọi việc đều diễn biến theo kế hoạch đã định, thậm chí quá thuận
lợi, vậy là cô tưởng có thể thuận lợi mãi, càng đi càng cao, đến khi lên đến võ đài, mới phát hiện mình chẳng qua là con rối bị người ta để lên
đó, bên dưới chỉ cần rút dây là mình ngã xuống.

Tay trắng.

Không có gì.

Ánh chớp chiếu sáng đôi mắt trống rỗng của cô.

Một tiếng sấm chói tai bùng nổ.

Mưa vẫn không ngớt.

Kéo chiếc va ly to tướng, cô đờ đẫn bước trong mưa, cảnh bên đường chập
chờn, nước vọt lên từ bánh xe, váy ướt đẫm, cổ chân lấm đất.

“Cô nhầm rồi, không phải tôi tuyên chiến với cô”, Sâm Minh Mỹ lạnh lùng,
“Loại rác rưởi nhà tù thải ra như cô hoàn toàn không đáng là đối thủ của tôi, cũng không đáng là đối thủ cạnh tranh của tôi! Tôi chỉ dùng một
ngón tay là có thể nghiến chết cô.”

Việt Xán trợn mắt nhìn cô, nghiến răng nói:

“Đúng…! Anh không quan tâm đến chuyện sống chết của em, anh chỉ quan tâm, em
đến đây, khuấy đảo khiến nơi này không được yên! Anh vẫn câu nói đó,
bất luận em có thù hận tày trời thế nào cũng không nên dùng Tạ gia làm
bàn đạp! Việt Tuyên không nợ em! Minh Mỹ không nợ em! Tạ gia cũng
không nợ em!”.

“Cút…!”

Tạ Hoa Lăng chỉ tay ra cửa thét to:

“Cô lập tức cút khỏi Tạ gia! Đừng bao giờ bén mảng trở lại…!”

Trong mưa, cô đờ đẫn lê từng bước chân vô định trên đường phố vắng ngắt, mái
tóc dài ướt đẫm, vón lại, bết vào hai má đẫm nước, áo sơ mi ướt sũng,
cái lạnh chích vào xương, nhưng lại khiến đầu óc càng tỉnh táo.

Thì ra, cô chỉ dựa vào một mình Việt Tuyên.

Còn người thực sự đùa giỡn cô…

Cũng chính là Việt Tuyên.

“Trong đêm tiệc mừng thọ ông, Việt Tuyên đã nắm tay tôi, anh ấy nói, anh ấy
muốn cưới tôi”, Trong vườn hoa đêm hè, Sâm Minh Mỹ ánh mắt thương hại
nhìn cô, “Cô không ngu ngốc đến mức tưởng là, Việt Tuyên thích cô thật
chứ.”

“Ngay từ đầu Việt Tuyên đã biết em là ai! Cậu ta là người lạnh lùng ít ham
muốn, như núi băng, em tưởng mấy chiêu cố tình tiếp cận của em, là có
thể quyến rũ được cậu ta? Bởi vì Việt Tuyên đã biết quan hệ giữa tôi và em, nên mới tương kế tựu kế, đưa em vào Tạ gia! Hôm em xảy ra tai nạn, trong bệnh viện Tuyên đã thừa nhận, từ lâu cậu ta đã biết em là ai!”

Việt Xán đau khổ rên lên:

“Em nghĩ kỹ xem, thời gian lâu như vậy, đã bao giờ Việt Tuyên thực sự giúp
em chưa! Chưa! Chưa một lần nào hết! Cậu ta chỉ dùng em để uy hiếp tôi! Việt Tuyên lúc nào cũng có thể vạch trần quan hệ của tôi và em trước
đây, để buộc tôi từ bỏ Sâm Minh Mỹ!”

Trong màn mưa lạnh giá, nghĩ lại những cú điện thoại anh không nhận, cô nhắm
mắt, nước mưa từ mí mắt chảy xuống má. Đi trên con đường trống vắng,
bước chân vô định, cô nhếch mép cười nhạt tự giữa mình.

***

Chiếc Bentley màu đen lướt trong mưa.

Mưa quất vào cửa kính, mặc dù trong xe rất ấm nhưng hơi ẩm ướt khó chịu vẫn hiện hữu, Việt Tuyên nhắm mắt, hai tay bám chặt tay vịn xe lăn, hai
chân run run dưới tấm mền, từng cơn đau vẫn không thôi hành hạ anh. Cố
gồng mình, anh ho khẽ, tay vẫn nắm, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay.

Di động đổ chuông…

Việt Tuyên mở mắt!

“Ừ, biết rồi”, trong điện thoại, Tạ Phố nói với Việt Tuyên, “Tạ Bình đã tìm thấy Diệp tiểu thư, có cần đưa cô ấy đến gặp thiếu gia không?”. Sau
khi Diệp Anh bị tai nạn, Nhị thiếu gia đã điều Tạ Bình chuyên bảo vệ an
toàn cho cô. Chỉ do tối nay thấy Diệp Anh đến Tạ gia, Tạ Bình cũng đi
giải quyết nốt một số công việc, mới không kịp thời bám theo Diệp Anh
lúc cô ra khỏi biệt thự họ Tạ.

“Bây giờ cô ấy ở đâu?” Việt Tuyên nín thở hỏi.

Tạ Phố nói ra một địa chỉ.

“…”, Việt Tuyên trầm ngâm một lát, nhìn màn mưa ngoài cửa, “Vòng qua con phố này là đến”.

Tiếng sấm vẫn ầm ầm trong đêm.

Mưa dường như đã ngớt.

Chiếc va ly để trong vũng lầy, sau lưng là bức tường lạnh, lượng mưa tích tụ
như đã trút gần hết, chỉ còn như bức rèm mịn giăng giăng, tãi xuống từ
mái hiên hẹp, Diệp Anh vòng tay ôm hai vai đẫm nước. Lặng lẽ nhìn khóm
tường vi dại hoa đỏ tiêu điều phía trước.

Bao nhiêu năm qua.

Vườn hoa đầu đường đó, hình như vẫn không có gì thay đổi.

Còn cô…

Lại vẫn trở về chỗ đó.

Trong màn mưa miên man, cô ngồi đờ đẫn rất lâu, đầu óc một dải trống rỗng. Cô không nghĩ gì hết, nước mưa rơi trên khóm tường vi, những bông hoa đỏ
đã qua kỳ, rụng hết, chỉ còn lại lá xanh đen se sẽ run trong mưa.

Dưới khóm hoa trống không.

Không có chàng thanh niên mặt đầy thương tích nằm đó, chỉ có đất bị nước mưa xoáy thành vũng.

Hai luồng ánh đèn xe chói mắt quét đến!

Vô thức nhắm mắt, cô ngây người nhìn luồng sáng đó. Trong màn mưa giăng,
cửa chiếc Bentley đen mở ra, cầu trượt từ từ thả xuống, một chiếc xe lăn trượt ra, người đàn ông trẻ rất mực tuấn tú, sắc mặt xanh xao, hai chân khuất dưới tấm mền mỏng kẻ ô, một tay giương chiếc ô lớn, một tay khó
nhọc điều khiển xe lăn, trượt trên nền đất nhão, từ từ tiến về phía cô.

Dừng lại trước mặt cô.

Ho nhẹ, sắc mặt xanh xao, giơ tay giương ô…

Che những sợi mưa nhỏ xuống đầu cô.

Chiếc ô rộng ngăn cách với xung quanh, thế giới chỉ có anh và cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.