Tương Phùng Vĩ Vãn

Chương 2



6.

Vào thời khắc đó, ta bỗng nhiên nhớ đến câu nói kia của Trường Ninh.

“Hồ ly quá yêu mị, cho dù là thần tiên cũng khó kiềm chế, nàng chưa thử qua nên sẽ không hiểu được loại mùi vị này đâu.”

Sao mà không kiềm chế được chứ? Ta không tin.

Vốn định đẩy Giang Ly ra. Không ngờ tấm màn lụa trong điện đột nhiên tung bay. Mí mắt ta giật giật, lập tức nhét Giang Ly vào trong chăn, thuận thế ta cũng nghiêng người nằm vào.

Trường Ninh ôm Hồng Phù ngay lập tức xuất hiện trước mắt, trên mặt không giấu được sự lo lắng, “Mau! Phù Nhi bị thương rồi, mau đưa cho ta hai bình đan dược.”

Lúc đó, ta với Trường Ninh, một người trên giường, một người dưới giường. Hắn ôm một con cáo lông đỏ đang bất tỉnh trong lòng. Còn ta lại giấu một con cáo chín đuôi trong chăn.

Đúng là ngang tài ngang sức.

Ta quay đầu ho một tiếng, bàn tay dưới chăn xòe ra, ý bảo Giang Ly đưa đan dược cho ta. Mấy ngày nay hắn coi đan dược như đồ ăn vặt, bảo bối đi đâu cũng mang theo.

Lòng bàn tay bỗng trầm xuống. Ta hài lòng nhếch môi, rút tay ra, đưa tới trước mặt Trường Ninh.

Giây tiếp theo, hai người bọn ta đều ngây ngẩn cả người. Một viên đan dược đen thui nằm lẻ loi trong lòng bàn tay ta.

“Chỉ một viên thôi? Hay là nàng luyện đan đến vô dụng rồi?” Trường Ninh bất mãn nhíu mày, “Mấy ngày nay không ra ngoài, nàng đang làm gì vậy?”

“Hay là nàng ghen nên không muốn cho?”

“Lòng dạ nàng hẹp hòi quá rồi đấy, cứ nhằm vào một tiểu nha đầu như vậy.”

Hắn tự mình nói, nói mấy câu liền kết tội ta.

Sắc mặt ta trở nên lạnh nhạt, cười nhạo một tiếng: “Nếu chàng đã đã đau lòng như vậy, chi bằng dẫn nàng ta đến hồ cực hàn ngâm một chút đi, chẳng những vết thương có thể lành lại ngay lập tức, mà ngay cả việc tu hành của nàng ta cũng có thể tăng thêm gấp trăm lần.”

Sắc mặt Trường Ninh cứng đờ, cầm viên đan dược kia rời đi. Có lẽ là hắn cảm thấy mất mặt, nên trước khi rời đi, còn không quên quay đầu đ/âm ta một câu.

“Ngưng Sương, nàng đã hóa nhân thân lâu như vậy rồi, mà tim của nàng vẫn lạnh lẽo như cơ thể.”

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta chợt nhớ đến trận đại chiến Tiên Ma ngàn năm trước. Khi đó, Trường Ninh bị ma vật đánh trọng thương, rơi vào bí cảnh. Ta liền hóa thành nguyên hình, bao trùm lấy hắn, còn bản thân ta ngã đến nứt cả xương, cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng của hắn.

Trong bí cảnh tối tăm, cơ thể ta vừa lạnh vừa nóng, ngay cả việc thở cũng cảm thấy đau đớn. Trường Ninh sau khi tỉnh lại luống cuống ôm ta khóc, “Ngưng Sương, người nàng nóng quá, có phải nàng bị bệnh không? Nàng có lạnh không?”

Ta vùi đầu vào lồ ng ngực hắn, thì thầm: “Chàng xuất hiện ảo giác rồi, ta là động vật máu lạnh, sẽ không nóng, cũng sẽ không lạnh.”

Hôm nay hắn đã sớm quên chuyện bọn ta đã từng sống ch/ết có nhau. Nhưng lại nhớ rất rõ ta là động vật máu lạnh.

Căn phòng trở nên yên tĩnh. Giang Ly từ dưới chăn gấm chậm rãi thò đầu ra, quyến luyến dán sát vào người ta, “Người ta nóng quá, ta sưởi ấm cho thượng tiên có được không?”

Tộc Cửu Vĩ Hồ trời sinh vốn tuyệt sắc quyến rũ, thiếu niên trước mắt ta lại càng khuynh quốc khuynh thành.

Ta đưa tay vuốt v e khuôn mặt này, từ trên xuống dưới, từng chút một. Cuối cùng nhếch môi cười. Bóp chặt hàm dưới của hắn, nhét một viên đan dược vào miệng hắn.

Đan dược liền tan ngay trong miệng, không lưu lại chút dấu vết. Lông mi Giang Ly khẽ run, “Đây là cái gì? Trước đây chưa từng ăn qua.”

Ta cúi đầu hôn lên môi hắn, thì thầm nói: “Tăng khoái lạc mà thôi.”

7.

Ta lừa hắn đó. Làm gì có đan dược tăng khoái lạc gì. Đó là độc dược.

Tất nhiên là không chỉ mỗi viên kia, mà tất cả đan dược mấy ngày nay hắn ăn đều có độc.

Tam giới đều biết, tiên đan do Ngưng Sương thượng tiên luyện ra vô cùng quý hiếm, cho dù là Thái Hậu muốn còn phải khách khí nhượng bộ vài phần.

Sao dễ dàng làm kẹo cho hắn ăn được chứ. Trên đời này làm gì có tình ái không có lý do chứ. Chẳng qua là có mưu đồ khác mà thôi.

Ta rũ mắt nhìn cổ tay trắng nõn của mình, mơ hồ có thể nhìn thấy một sợi dây tơ hồng quấn quanh nó. Đây là dây tơ hồng của Nguyệt Lão, có thể buộc chặt thần hồn của những đôi tình nhân, có thể làm hai người tâm ý tương thông, cùng buồn cùng vui, ta đã vô số lần cứu Trường Ninh thoát khỏi nguy nan dựa vào dây tơ hồng này.

Dây tơ hồng tan trong tiên cốt, chỉ có thể dùng máu đầu tim của tộc Cửu Vĩ Hồ mới có thể triệt để phá bỏ. Mà lấy được máu đầu tim thì phải tổn thất hơn ngàn năm đạo hạnh.

Ta nhìn về người đang ngồi thiền trong hồ cực hàn. Vừa mới hấp thụ linh khí mấy ngàn năm trong hồ, công lực của Giang Ly tăng nhanh, trên mặt hắn đã mất đi sự ngây ngô khi vừa mới hóa hình của hôm qua, giờ đây càng tăng thêm sự mị hoặc lòng người.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn mở mắt nhìn ta mỉm cười. Mấy cái đuôi trắng như tuyết vươn ra từ phía sau, quấn quanh thắt lưng ta, giữ chặt nâng ta xuống nước, dán sát bên tai ta lẩm bẩm: “Thắt lưng của thượng tiên còn đau không?”

Ta không đáp mà hỏi ngược lại, “Ngươi nói xem?”

Hôm qua hắn quấn quít lấy ta cả nửa đêm, cho đến khi tinh khí tiêu hao hết hóa thành nguyên hình, hắn vẫn còn bám lấy ta không buông.

Giang Ly cười nhẹ, bàn tay phủ lên thắt lưng ta. Linh khí thấm vào làm dịu đi cơn đau nhức.

“Thượng tiên dẫn ta tới đây, lỡ như Trường Ninh thượng tiên tức giận thì phải làm sao?”

Ta giương mắt nhìn tầng mây đen kịt nơi chân trời, mỉm cười nhéo mặt hắn, “Còn có thể làm sao nữa? Đánh một trận là xong rồi.”

Lệnh cấm bỗng nhiên bị một nhát kiếm mở ra. Trong nháy mắt trời đất rung chuyển. Ta bay lên, mũi chân giẫm lên đ ỉnh đầu Giang Ly, nhấn mạnh xuống.

“Ngoan, trẻ con không nên nhìn phu thê người ta đánh nhau.”

8.

Trường Ninh cưỡi gió đến, mang theo lửa giận ngập trời. Khi nhìn thấy ta, hắn ngạc nhiên.

“Sao lại là nàng?”

Nhìn y phục lộn xộn, có vẻ hai người họ vừa mới bò dậy từ trên giường, ta mỉm cười đầy ẩn ý, “Thật ngại quá, có phải ta lại quấy rầy chuyện tốt của hai người không?”

Sắc mặt Trường Ninh có hơi mất tự nhiên. Hắn thu hồi trường kiếm, ôm lấy Hồng Phù y phục nhếch nhác vào ngực, lướt nhìn ta từ trên xuống dưới, “Nàng bị thương?”

Sau đó lập tức nhíu mày. “Nàng da thô thịt dày, năm đó rơi xuống bí cảnh của Ma tộc cũng không sao, cho dù bị thương cũng không cần tới nơi này chữa thương chứ.”

“A Ninh, chàng đổ oan cho Ngưng Sương thượng tiên rồi.”

Hồng Phù từ trong lòng hắn thò đầu ra, cúi đầu xuống mặt nước ngửi một cái, hai mắt lập tức sáng lên.

“Trong hồ nước này còn có một người, hình như còn là đồng loại với ta.”

Sắc mặt Trường Ninh lập tức tối sầm. Hồng Phù hiểu ý liền vỗ ngực hắn, quay đầu lại thở dài, “Thượng tiên, người có tức giận thế nào cũng không thể dẫn người khác đến phá hoại hồ linh khí của A Ninh chứ!”

Tiểu nha đầu này đạo hạnh tuy không sâu, nhưng tâm nhãn cũng không đến nỗi nông cạn. Ta cúi người nhìn nàng, ngữ khí bình thản.

“Sao lại không thể? Toàn bộ tiên đan mà ta luyện mấy ngàn năm đều vào bụng của ngươi hết rồi, hiện giờ thân thể sủng vật của ta suy yếu, đương nhiên chỉ có thể đến nơi này mà thôi.”

Lúc trước nàng ta bị thương cũng không hẳn là nặng, là Trường Ninh muốn nàng ta tăng tu vi, nên mới lấy cớ cứu người vơ vét hết số đan dược của ta.

Nếu là người khác, ít nhất cũng có thể tăng lên mấy ngàn năm tu vi. Nhưng tâm tư nàng ta không thuần khiết, không hấp thu được linh khí bên trong, nên số đan dược đó chỉ có tác dụng chữa thương.

Chuyện này lan truyền khắp tứ hải bát hoang, mọi người ai ai cũng biết. Đến độ làm cho Trường Ninh không thể ngẩng đầu lên được.

Hồng Phù cứng họng, hai mắt ướt lệ quay đầu nhìn Trường Ninh.

“Đều tại thân thể thấp kém của ta, nếu ta không ăn đan dược của Ngưng Sương thượng tiên, thì hồ cực hàn cũng sẽ không bị phá hủy…”

Trường Ninh như không nghe thấy lời của nàng ta, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm ta.

“Vật sủng? Hay là một con hồ ly?”

Giống như nhận được tín hiệu gì đó. Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một tia sáng lóe lên từ hồ, tiếp đó Giang Ly vui vẻ nhảy lên mặt nước, chín cái đuôi trắng như tuyết phía sau hắn đắc ý khẽ lung lay.

Hai chân Hồng Phù mềm nhũn, hóa thành nguyên hình, nằm trên mặt đất run lẩy bẩy. Cuối cùng nàng ta dứt khoát nhắm hai mắt hôn mê bất tỉnh.

“Cửu vĩ hồ!”

Trường Ninh nhíu mày, ánh mắt mỉa mai liếc ta một cái, “Vị vua tương lai của Hồ tộc, nàng nói hắn là sủng vật của nàng?”

Ta mỉm cười, nhìn về tiểu hồ ly trên mặt nước. “Là ngươi sao?”

Màn sương trắng chợt lấp lánh, Giang Ly khôi phục lại nhân thân, mái tóc đen cùng bộ y phục trắng, lướt trên làn nước. Hắn đi tới trước mặt ta, quỳ một gối xuống đất, đặt cằm lên đầu gối ta. Khi ngước mắt lên, ánh mắt lưu luyến.

“Bẩm thượng tiên, là ta.”

9.

Trường Ninh không đồng ý để ta giữ Giang Ly ở lại bên cạnh.

“Nàng giữ vua tương lai của Hồ tộc làm sủng vật, còn ra thể thống gì nữa, nàng mau để hắn đi đi.”

Ta tựa vào ghế, ngón tay chỉ vào quả nho trên bàn. Giang Ly lập tức ngắt một quả đút vào miệng ta, sau đó ngoan ngoãn bám lấy ta, chờ mệnh lệnh tiếp theo.

Hương vị thanh ngọt tràn ngập trong miệng, ta giương tay về phía Trường Ninh.

“Nàng thấy đó, rõ ràng là không có khả năng.” Trường Ninh hừ lạnh một tiếng.

“Hoặc là hắn tự rời đi, hoặc là ta ném hắn ra ngoài, nàng chọn một cái đi.”

Ta mất kiên nhẫn rồi. “Chàng là thượng tiên đã hơn năm ngàn tuổi, cứ nhất định phải gây khó dễ với một tiểu tử mới ba trăm tuổi sao?”

Trường Ninh sửng sốt. Lúc trước hắn nói lời này với ta, có lẽ sẽ không ngờ rằng một ngày nào đó ta sẽ trả lại lời này cho hắn.

Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn ta hồi lâu, cuối cùng bỗng bật cười. “Thì ra là nàng ghen rồi.”

“Nếu nàng tức giận chuyện ta giữ Phù Nhi ở lại nội điện, ta lập tức sẽ bảo nàng ấy dọn ra ngoài, đảm bảo sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.”

“Nàng cũng mau đưa hắn đi đi, đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Ta nhìn nam nhân đã ngủ chung giường với ta hơn một ngàn năm nay, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường. Đến bây giờ, hắn vậy mà vẫn nghĩ là ta đang ghen tuông giận dữ.

“Trường Ninh.” Ta đứng dậy, ánh mắt thương hại nhìn hắn.

“Ta biết chàng sinh ra là tiên thai, khứu giác không nhạy bén như loài rắn, nhưng cũng không đến mức không ngửi được cái gì chứ.”

“Chi bằng chàng lại ngửi kỹ mùi trên người ta và Giang Ly đi?”

Suốt một ngàn tám trăm năm qua, ta chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt khó coi như vậy của Trường Ninh. Sắc mặt hắn trắng bệch, môi run rẩy, cả người như lung lay sắp ngã.

“Nàng! Nàng với hắn…”

Trong lòng ta cảm thấy vui sướng, nụ cười trên môi ta càng sâu hơn.

“Đúng vậy, không phải chàng nói mùi vị của hồ ly rất tuyệt sao? Sau khi thử qua, ta cảm thấy chàng nói rất đúng nha.”

“Ta hiện tại thật sự không thể rời xa hắn. Chúng ta hòa ly đi.”

10.

Ta đã nghĩ đến chuyện Trường Ninh sẽ không dễ dàng đồng ý. Suy cho cùng một người da thô thịt dày có thể kề vai sát cánh với hắn, còn là người có thể luyện đan bồi bổ linh lực cho hắn, khắp cả tiên giới đảm bảo hắn sẽ không tìm được một người thứ hai.

Nhưng ta lại không nghĩ đến phản ứng của hắn lại lớn như vậy. Hắn giống như một con sư tử đang phát ti3t, đập nát mọi thứ trong nội điện.

“Không được, ta không đồng ý!”

“Chúng ta được dây tơ hồng của Nguyệt Lão trói buộc, chỉ cần ta không gật đầu đồng ý, thì nàng cũng không có cách nào quên được ta.”

“Vậy sao?” Ánh mắt của ta nhìn về phía con hồ ly đang hôn mê bất tỉnh, ánh mắt lạnh lùng, “Cho dù vứt bỏ mạng của cô ta cũng không thấy tiếc sao?”

Trường Ninh nhìn Hồng Phù rồi lại nhìn ta, đột nhiên mở to mắt. “Nàng đoán được?”

Ta mỉm cười kề sát tai hắn, nhỏ giọng nói: “Một con hồ ly như nàng ta cũng xứng để dùng đan được của ta ư?”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, ta cảm thấy rất buồn cười. Bọn họ thật sự cho rằng một thượng tiên sống hơn năm ngàn năm như ta lại bị bọn họ tuỳ ý nắm thóp được sao.

Trường Ninh nhất thời ngơ ngác, ánh mắt khó tin nhìn ta, “Ngưng Sương, nàng đã biến thành như vậy từ khi nào? Là vì hắn sao?”

Hắn tức giận chỉ vào Giang Ly, “Một con hồ ly còn chưa mọc hết lông kia có gì tốt chứ?”

Giang Ly đứng dậy, sắc mặt hắn càng lạnh lùng hơn so với Ngưng Sương.

“Hồ tộc bọn ta cả đời chỉ trung thành với bạn đời của mình, từ đầu đến cuối tuyệt đối không thay lòng đổi dạ.”

“Còn ngươi thì sao? Ngưng Sương thượng tiên vào sinh ra t/ử với ngươi, kết quả ngươi lại tìm một con hồ ly để ghét bỏ người, thê tử của ngươi không cần ngươi nữa, ngươi chỉ có thể nổi điên làm loạn ở đây mà thôi.”

Lời nói này quá khốc liệt rồi. Trường Ninh tức giận suýt chút nữa thì hộc m/áu. Lồ ng ngực hắn phập phồng, sắc mặt điên cuồng, “Ta tuyệt không hoà ly, đừng mong ta sẽ thành toàn cho đôi cẩu nam nữ các ngươi!”

Đôi mắt Giang Ly tối sầm, trên người hắn toát ra uy lực của một vị vua Hồ tộc. Trường Ninh lại là chiến thần của tiên giới. Đương nhiên cũng không sợ hắn.

Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, lập tức trong thế chuẩn bị chiến đấu.

Chỉ thấy con hồ ly đỏ kia thật đáng thương. Nàng ta mới tỉnh dậy từ cơn hôn mê, không thở được, liền nôn ra một ngụm m/áu, sau đó lại ngất đi.

Mà người trong lòng nàng ta còn không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.