Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 21: Thay đổi đáng mừng



Sau nửa tháng điều dưỡng, nội thương, ngoại thương của Liệt Minh Dã đều đã khỏi. Từ lần trước bị tôi răn dạy, cậu ta không dám càu nhàu chửi rủa việc “Ăn cơm nhão” nữa, mà lo học tập nghiên cứu binh pháp, siêng năng tập võ. Cậu ta thay đổi đột ngột như vậy khiến người ta không thích ứng kịp, nhưng đó chưa hẳn đã là chuyện không tốt. Tính cách dần trở nên thành thục, chỉ có như vậy mới có thể trở thành nhân tài rường cột của quốc gia! Hoàng thượng mới có thể càng đánh giá cao cậu ta hơn!

Tôi và Nhiếp Quang đứng ở một góc ngóng thao trường nhìn cậu ta bắt đầu một mình cầm thương tung hoành. Cậu ta mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, màu đen càng tôn lên thân hình của cậu ta, mỗi một động tác đều tác động đến cơ bắp, đường cong trên thân thể chăm luyện tập cũng gợi cảm một cách mạnh mẽ hoang dã.

Tôi chỉ biết cậu ta tập võ từ nhỏ, nhưng không biết cậu ta lại có thể tinh thông mười tám món binh khí, cấu tạo và công năng của mỗi loại binh khí cậu ta đều nắm rõ như lòng bàn tay! Thấy chùm tua đỏ trên thương tung bay, thấy lưỡi thương cắt qua không khí tạo ra tiếng gió vô cùng mạnh mẽ, nhìn cậu ta ra chiêu nhanh như gió, cậu ta giống như vật động duy nhất trong vạn vật tĩnh lặng vậy. Khí thế mạnh mẽ của cậu ta khiến chim đậu trên cành cũng cất tiếng kêu to náo động! Cảm nhận được sự chân thật không gì sánh kịp này, tôi thấy tim mình đập thật nhanh, theo nhịp thương càng lúc càng đập nhanh!

Nhiếp Quang ở bên cạnh đi tới chỗ để binh khí, quơ lấy một cây thương giống cây thương của Liệt Minh Dã. Mũi thương rung lên, chùm tua đỏ tung bay, chỉ thấy thân hình anh ta loáng qua, lập tức đã bắt đầu đấu cùng Liệt Minh Dã.

Màn trình diễn đấu võ sống động trước mắt phấn khích đã ghiền hơn trên phim nhiều, hại tim tôi cứ hưng phấn đập thình thịch loạn cả lên, nhìn chằm chằm hai người họ không chớp mắt, chỉ sợ bỏ qua màn song hùng quyết đấu khó gặp này!

Nhiếp Quang không hổ là vị võ tướng được Hoàng thượng trọng dụng nhất, võ công của anh ta không chỉ cao siêu, thâm hậu, mà còn biết cách điều chỉnh tuần tự khéo léo! Nhiều lần tôi đều đã cho rằng Liệt Minh Dã sẽ đắc thủ, sau lại bị Nhiếp Quang tài tình hóa giải, còn song song công – thủ đánh trả.

Liệt Minh Dã như nghé con mới sinh không sợ hổ, hai mắt phát ra sự nhiệt tình điên cuồng, không thấy phòng thủ, chỉ thấy tấn công lạnh thấu xương, từng chiêu từng thức nhanh, chuẩn, ngoan độc! Thấy cậu ta như vậy, tôi bỗng nhiên nhớ tới một câu tục ngữ cổ: ‘Tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất!’ Câu này thực có lý, không thể nói phòng thủ không quan trọng, nhưng có những lúc cần dũng cảm tiến lên tranh thủ thêm cơ hội giành chiến thắng cho bản thân! Tôi nghĩ Liệt Minh Dã còn rõ nguyên tắc này hơn tôi nhiều.

Màn đấu võ vô cùng hể hả chấn động lòng người cũng đã hạ màn, Liệt Minh Dã bay ra ngoài, lộn hai vòng trong không trung vội vàng hạ xuống đất. Tư thế nửa quỳ, thân thể theo quán tính lùi về phía sau, tiếng đế giày ma sát với mặt đất vô cùng rõ ràng.

Nhiếp Quang rung thương, thu thế, cầm thương tiêu sái đeo sau lưng. Sau một trận đấu mà mặt anh ta không hề đỏ, cũng không thở gấp.

Trong lòng tôi thầm khâm phục anh ta công lực thâm hậu, quay đầu nhìn về phía Liệt Minh Dã. Trên trán cậu ta rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở có chút bất ổn. Bởi vậy mới nói, gừng càng già càng cay!

“Ha ha, có thể đánh với ta được một nén hương, cho thấy công phu của đệ tiến bộ không ít!” Nhiếp Quang cười liếc mắt, xuyên thương vào lại kệ binh khí.

Liệt Minh Dã hừ một tiếng, không nói nhiều, đề khí ném thương chuẩn xác về chỗ cũ.

Hai người họ cùng đi về phía tôi, khi còn mấy bước nữa tới nơi thì họ bỗng dừng chân, nhìn về phía sau tôi.

Thấy thế, tôi quay đầu nhìn. . . . Chỉ thấy một nha đầu dẫn một vị thái giám trẻ tuổi đi tới.

Nha đầu hành lễ với Liệt Minh Dã, Nhiếp Quang rồi lui về phía sau.

Tiểu thái giám hai tay bưng một hộp gỗ tử đàn, cúi đầu nói với Liệt Minh Dã, Nhiếp Quang, “Nô tài Lai Hỉ bái kiến Nhiếp tướng quân, Liệt thiếu gia.”

Hai người họ gật đầu, thay cho lời miễn lễ.

Tiểu thái giám vui cười tít mắt nhìn sang tôi, bưng hộp gỗ tiến lên một bước đến trước mặt tôi, nói: “Năm ngày sau là sinh nhật của Trang phi nương nương, chủ tử sai nô tài tặng lễ cho cô nương.” Nói xong, một tay nâng hộp gỗ, tay kia mở nắp hộp ra.

Khi tôi thấy vật trong hộp liền bụm miệng lại, hô lên một tiếng. Trong hộp chia làm hai ngăn, ngăn trái đặt một vòng đeo tay, một đôi bông tai, một sợi dây chuyền, ba vật này đều được làm từ ngọc. Ngăn phải chứa hai hộp son bột nước, tản ra mùi thơm tươi mát say người.

Tôi nhìn bốn loại lễ vật một lượt rồi chuyển ánh mắt sang chỗ đồ trang sức, cẩn thận quan sát sau đó kinh ngạc thốt ra, “Cùng điền bạch ngọc? !” Trời ạ, loại ngọc nổi tiếng quý giá như vậy mà lại đem cho tôi?!

“Cô nương đúng là tinh mắt! Nương nương nói màu ngọc trắng rất thích hợp với cô nương, nương nương hi vọng cô nương và Liệt thiếu gia năm ngày sau vào cung cùng dự sinh nhật của nương nương”. Miệng nở nụ cười tươi rộng tới tận mang tai, vừa nói vừa đóng nắp hộp lại, chuyển hộp gỗ đến bên tay tôi.

Thấy thế, tôi vội vàng cúi người hành lễ nhận hộp gỗ, “Dân nữ tạ ơn ân thưởng của nương nương!” Hai tay tiếp nhận. Việc này không phải ý tôi, tiểu thái giám truyền lời mặc dù mỉm cười ôn hòa, nhưng ý của Trang phi cũng không thể cãi. Tôi không hề ghét Trang phi, nhưng tôn ti của người cổ đại khiến tôi không thích, người có thân phận thấp kém vĩnh viễn không có quyền cự tuyệt thân phận cao quý !

“Nhiếp tướng quân, Liệt thiếu gia, nô tài xin cáo lui.” Anh ta cười khom mình hành lễ, xoay người rời đi.

Anh ta đi rồi, tôi lại nhìn hộp gỗ trong lòng thở dài một tiếng: “Ài. . . .” Xem ra vào cung là việc không tránh khỏi!

Giờ tôi chỉ đơn giản là không muốn vào cung, chứ không biết vào kim cung sẽ mang lại xui xẻo đến mức nào cho mình!

Tôi nhìn mình trong gương một lúc lâu sau mà vẫn thất thần. Vốn là một cô gái dễ nhìn, ăn diện vào cũng thật xinh đẹp!

Nhìn gương tôi thoa thêm chút son, búi kiểu tóc khá đơn giản, cài nghiêng cây trâm bạch ngọc lên; Đeo khuyên tai bạch ngọc, khuyên tai là hai viên châu nhỏ tinh xảo; Cổ đeo sợi dây chuyền bạch ngọc, mặt dây chuyền là một đóa hoa sen trắng nở rộ; Hai tay trái phải mỗi tay mang một vòng bạch ngọc.

Tất cả trang sức đều do Trang phi ban tặng! Cô ấy nói không sai, màu bạch ngọc rất hợp với tôi! Óng ánh trơn bóng không chỉ giúp tôi lộ ra màu da hồng hào, càng làm tôi có vẻ đoan trang, chẳng khác gì mấy tiểu thư khuê các! Tôi theo bản năng chỉnh vạt áo, đây là bộ đồ Liệt Minh Dã đưa tới trong ngày đầy tháng của Thương Sí, cũng là bộ đồ ra dáng nhất mà tôi có thể mặc lúc này.

Sửa soạn mọi thứ xong xuôi, đang định xoay người, cửa phòng lại “Ầm” một tiếng đột nhiên mở ra.”Lăng Tiêu Lạc, cô chuẩn bị xong . . . . . . chưa. . . . . .” Liệt Minh Dã đá cửa mà vào, vẻ không kiên nhẫn trên mặt lúc nhìn thấy tôi liền nghẹn lại, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, câu nói kế tiếp cũng có vẻ không còn chút uy lực nào.

Thấy cậu ta ngạc nhiên, tôi vốn sửng sốt, sau đó hiểu rõ nên phì cười, vừa đi lên phía trước vừa giả vờ hỏi: “Thiếu gia, tôi ăn mặc như vậy có đẹp không?”

Tôi vừa hỏi xong, cậu ta nhanh chóng thu hồi vẻ kinh ngạc thay vào đó là vẻ mặt chán ghét, trào phúng châm chọc: “Tiện nhân vẫn cứ là tiện nhân, cứ tưởng rằng mình trang điểm xinh đẹp nhưng thực ra vẫn là kẻ quái dị!” Nói xong, giận dữ phất tay áo, xoay người liền đi.

“Cậu…” Tôi trợn trừng mắt, quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy! Run rẩy chỉ tay vào bóng lưng cao lớn của cậu ta, rõ ràng tôi ăn mặc như vậy rất được, rất đẹp, cậu ta lại dùng những từ ngữ khó nghe như vậy để châm chọc tôi! Kinh ngạc là cậu ta, xem thường cũng là cậu ta, có ai lại có thể khiến người ta tức điên như cậu ta không cơ chứ?? !

Tim đập đã có chút mất tiết tấu, nhưng nghĩ lại tôi lại kìm chế lửa giận. Cậu ta giận dữ rời đi chẳng lẽ đang giận dữ vì sự kinh ngạc của chính mình đối với tôi? Chẳng lẽ cậu ta đang lấy căm tức che dấu thất thố? Có khả năng! Rất có khả năng!

Nghĩ đến đây, khóe môi tôi cong lên, lửa giận bị tâm trạng tốt thổi bay đi. Cười ra tiếng, vừa cười vừa bước ra khỏi phòng, theo sau lưng Liệt Minh Dã. Ha ha, cậu ta thật sự là tên tiểu tử thối thích làm ra vẻ. Cậu ta dường như. . . . . . Có chút thay đổi!

Đi xe ngựa đến hoàng cung, kiến trúc này hùng vĩ không khác mấy trong tưởng tượng. Điểm khác với Tử Cấm Thành của hai nhà Thanh, Minh đó là bức tường hoàng cung thời đại này là vàng son huy hoàng thật sự.

Xuống khỏi xe ngựa, đã có người chờ ở cửa cung từ sớm, đó là tiểu thái giám mấy ngày trước thay Trang phi tặng lễ cho tôi. Anh ta thấy tôi và Liệt Minh Dã xuống xe, vội cười mỉm chào đón, phất nhẹ cây phất trần, dẫn đường cho hai chúng tôi.

Đi vào Hoàng Thành tôi suýt chút nữa cười ra thành tiếng, hóa ra bố cục bên trong thành này giống y chang cố cung ở Bắc Kinh! Ngẫm lại cũng đúng, Hoàng Thành là Hoàng Thành, cho dù có khác nhau nhưng về cơ bản cũng vẫn giống, không cần quá kinh ngạc.

Liệt Minh Dã đi bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Tôi liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy cậu ta nhíu mày, mím môi, hiển nhiên không hiểu vì sao tôi vào Hoàng Thành lại không lo lắng thán phục, ngược lại còn vô cùng tự nhiên thoải mái.

Ha ha, cậu ta nào biết được tôi là người đến từ thế giới tương lai, đã từng nhiều lần tham quan cố cung Bắc Kinh! Không để ý tới vẻ nghi hoặc của cậu ta, tôi cúi đầu cười nhẹ, theo Lai Hỉ tới cung Minh Hỉ của Trang phi.

Bước vào chính cung cung Minh Hỉ, chỉ thấy thái giám đứng xếp hàng hai bên trái phải, bên trong là cung nữ. Sập chính nằm ở giữa, Lai Hỉ đưa hai chúng tôi đến phía bên trái. Bức rèm che được vén lên, đi vào, chỉ thấy Trang phi nghiêng mình dựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần, hai cung nữ đang đấm lưng, đấm chân cho cô ấy.

Lai Hỉ ra hiệu cho hai chúng tôi dừng chân, anh ta bước nhẹ đến bên cạnh Trang phi khom người khẽ gọi, “Nương nương, Liệt thiếu gia và Lăng cô nương đến rồi.”

Dứt lời, đôi mắt đẹp của Trang phi nhẹ nhàng chậm rãi mở ra, thấy hai chúng tôi liền nở nụ cười dịu dàng, cung nữ đỡ cô ấy ngồi dậy.

Thấy thế, tôi và Liệt Minh Dã đi lên phía trước hành lễ.

Cô ấy khoát tay ý bảo miễn lễ, để cung nữ đỡ đứng lên, vừa đánh giá Liệt Minh Dã, vừa gật đầu cười nói, “Không tệ, hồi phục rất tốt.” Dứt lời ánh mắt chuyển sang tôi, quan sát từ đầu đến chân, nụ cười thêm sâu, miệng nói, “Ừ, thật xinh đẹp, cực kỳ thích hợp với cô!”

“Tạ ơn nương nương ban thưởng, tạ ơn nương nương khích lệ!” Tôi mím cánh môi nở nụ cười, chớ nói là đẹp thật, dù có khó coi cũng phải nói là đẹp, trừ phi tôi không muốn sống nữa.

Ba người chúng tôi phân chủ khách ngồi xuống, tôi và Trang phi một hỏi một đáp cùng trò chuyện, nội dung tán gẫu đơn giản chỉ là thêu thùa, nữ công. Tôi tuy là người từ thế giới tương lai, nhưng lại là dân thiết kế thời trang chuyên nghiệp, vậy nên đối đáp khá trôi chảy.

Chỉ khổ cho Liệt Minh Dã, cậu ta không hiểu những thứ này, chán nản ngồi đó không nói gì, mà Trang phi cũng không hỏi cậu ta. Cậu ta cúi thấp đầu, mấy sợi tóc che mất gương mặt, dù không nhìn thấy vẻ mặt nhưng tôi đoán rằng tâm trạng cậu ta hiện giờ chẳng tốt chút nào.

Trò chuyện một lát lại nghe thấy tiếng “Hoàng thượng giá lâm”. Tôi và Trang phi ngừng nói, Trang phi lộ vẻ vui mừng, Liệt Minh Dã ngẩng đầu lên. Tôi đỡ Trang phi đi ra khỏi phòng, Liệt Minh Dã đi theo sau.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!”

“Dân nữ tham kiến hoàng thượng!”

“Thảo dân tham kiến hoàng thượng!”

Ba người chúng tôi đồng thanh, hành lễ.

“Ha ha, miễn lễ miễn lễ.” Hoàng thượng nâng Trang phi dậy, tôi lui sang một bên.

Hoàng thượng đỡ Trang phi ngồi xuống sập giữa cung một cách nhẹ nhàng, hai người chúng tôi thức thời lui ra.

Không bao lâu, Trang phi tiễn hoàng thượng rời đi, tôi nghe thấy Hoàng thượng thương tiếc nói, “Yến hội cứ tổ chức trước, không cần chờ trẫm, đừng để đói bụng hại thân thể.”

Trang phi nở nụ cười dịu dàng ngọt ngào, nhẹ lắc lắc tay, cầm tay anh ta tình cảm, nói, “Hoàng thượng lúc này lấy quốc gia đại sự làm trọng, thần thiếp sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt”. Nói xong, dừng một lúc, nói tiếp, “Chạng vạng Hoàng thượng nhớ truyền thiện, đừng vì lo quốc sự mà không chú ý đến thân thể, dù trễ thần thiếp cũng sẽ chờ Hoàng thượng trở về.” Nói xong lời cuối cùng, đôi má cô ấy đã đỏ bừng.

Thấy thế, hai mắt tôi trợn lên hết cỡ, dáng bộ thẹn thùng này thật đẹp, khiến người ta như ngừng thở!

Cô ấy nói vậy khiến Hoàng thượng động tình, nắm chặt tay cô ấy, định cúi đầu hôn cô ấy nhưng ngại chúng tôi đang ở đây nên lại thôi.

Nhìn Trang phi ngượng ngùng và Hoàng thượng đang động tình, tôi không nhịn được kinh hãi thầm than: Hay cho một Trang phi! Không chỉ dịu dàng hiểu lòng người, mà mỗi chữ, mỗi câu đều đả động vào tận sâu trong lòng Hoàng thượng, khó trách Hoàng thượng sủng ái cô ấy như vậy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.