Edit: hongheechan
Lúc Lý Dục chạy tới, nhìn thấy trong tửu lâu Như Ý là một mảnh hỗn độn, cả người Trụ Tử là máu, nằm ở trong ngực Tô lão cha.
“Có chuyện gì xảy ra.” Nhìn một vòng, không có thấy Tô Tĩnh Nhã, trong lòng Lý Dục trầm xuống, xem ra mình đã tới chậm.
“Chúng ta nghe thấy động tĩnh, lúc đi ra, Trụ Tử đã như vậy.”Tô lão cha nói.
“Là một nữ nhân. . . . . .” Thấy Lý Dục đến, Trụ Tử chống mạnh một hơi nói: “Nàng bắt cô nương đi. . . . . . Còn để lại lời nhắn. . . . . . Nếu muốn mạng sống của cô nương, bảo Tề vương giao kho báu ra.”
“Có nói khi nào, ở nơi nào hay không?” Lý Dục hỏi.
“Có. . . . . . Nói là phía sau. . . . . . Một canh giờ sau.” Trụ Tử nói xong, liền hôn mê bất tỉnh.
Cũng biết cái lão già Lâm Khải Thái đó không chết tâm, Lý Dục đánh một quyền vào trên khung cửa, kho báu là do mình muốn bọn họ lộ diện nên cố ý làm ra, hiện tại, đi đâu tìm kho báu đổi người đây?
“Ngươi là Tề vương?” Tô lão cha hỏi, hắn có chút không tin tưởng, người làm trong tiệm mình sẽ là Tề vương dưới một người trên vạn người, Tề vương cao cao tại thượng sẽ cứu nữ nhi của mình sao?
“Đúng vậy, ta là Tề vương Lý Dục, phụ thân, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cô nương có chuyện gì.” Lý Dục nói xong, ra cửa, cưỡi lên ngựa đi, thời gian có hạn, hắn phải nghĩ biện pháp thật nhanh.
Đi không bao lâu, gặp được Thanh Sơn và huynh đệ Triệu gia đang tìm mình, vừa nói tình huống xong, ba người cũng nhíu mày.
“Chủ tử, nếu không ta vào trong thành, lấy toàn bộ ngọc bội, đồ trang sức của cửa hàng cầm đồ, cửa hàng đồ trang sức gì đó đi, chất lên chắc cũng được hơn mười cái rương, cầm đi đổi Tô cô nương.” Thanh Sơn nói.
“Không được, dù có tập chung tất cả mọi thứ trong thành vào một chỗ, thì có thể có bao nhiêu? Với lại, Lâm Khải Thái đã trúng kế một lần, lần thứ hai sẽ không dễ dàng tin tưởng chúng ta như vậy.” Lý Dục nói, kho báu được chôn vào mười mấy năm trước, đồ gì đó trong cửa hàng phần lớn đều là mới, làm sao có thể lừa được Lâm Khải Thái nhìn xa trông rộng.
“Vậy chúng ta làm thế nào đây?” Thanh Sơn hỏi.
Thở dài, Lý Dục cũng đang tự hỏi mình: “Ta đi, nói chân tướng sự tình cho bọn họ biết.”
“Không được.” Thanh Sơn ra tiếng phản đối đầu tiên: “Chủ tử là Tề vương, tại sao có thể tự mình đối mặt với nguy hiểm.”
“Đúng vậy, chủ tử, hãy để cho chúng ta đi đi, chúng ta bảo đảm, nhất định sẽ mang Tô cô nương không bị thương chút nào trở về.” Triệu A Đại nói, từ khi biết chủ tử của mình chính là Tề vương đương triều, hắn đã hạ quyết tâm, thề sống chết nguyện trung thành.
“Người bọn họ muốn gặp là ta, các ngươi đi thì có ích lợi gì?” Lý Dục nói.
“Nhưng chúng ta không thể để cho Vương Gia gặp chuyện không may.” Ba người cùng nói.
“Chúng ta cùng đi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.” Lý Dục nói: “Chúng ta đến hợp kế một cái.”
“. . . . . . Được” Không khuyên được cũng chỉ có thể như vậy, đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến, bảo vệ chủ tử không xảy ra chuyện là được.
Phía sau núi bên cạnh vách đá đen, Tô Tĩnh nhã bị trói hai tay, cả người nhếch nhác ngồi trên đất, người ở bên cạnh nàng chính là Lâm Khải Thái và Diệp nương, sắc mặt của hai người cũng không tốt như vậy, đặc biệt là Lâm Khải Thái, đứng ở nơi này đã lâu như vậy, mượn sức nhiều người như vậy, cũng ở tại chỗ này, nhưng không có cái gì cả, trong lòng hắn tràn đầy tức giận, hận không thể cắt Lý Dục thành tám khúc.
Nhìn vách đá sâu không thấy đáy phía sau, Tô Tĩnh Nhã hơi choáng váng: “Ai, có phải các người bắt nhầm người rồi hay không, ta không biết Tề vương, làm sao hắn có thể lấy kho báu gì đó để đổi ta chứ? Các ngươi thả ta có được hay không?” Cái gì vậy chứ, mình ở trong tiệm không trêu ai không chọc ai, tự nhiên bị kéo đến tới nơi đây.
Ánh mắt của Lâm Khải Thái đảo qua, dọa Tô Tĩnh Nhã rụt cổ một cái: “Ngươi không biết? Ha ha, ngày ngày ở cùng ngươi cùng vào cùng ra, nói không biết, ngươi lừa gạt người nào.”
“Cùng vào cùng ra?” Có sao? Trụ Tử và Đại Đầu là người địa phương sinh sống ở đây lâu rồi, không thể nào là bọn họ, chẳng lẽ người ông ta nói là hắn?
“Thế nào, nghĩ ra rồi sao? Chính là ngươi trong lòng người đó, phá hủy tất cả của ta, khiến hiện tại ta giống như chó nhà có tang (*) đông trốn tây nấp.” Lâm Khải Thái kéo Tô Tĩnh Nhã một cái: “Ngươi nói một chút, món nợ này tính như thế nào đây?”
(*)chó nhà có tang: nhà nào làm đám ma thì kiêng chó vì chó mang lại xui xẻo. Vì thế nhà nào nuôi chó mà có tang thường đuổi chó đi, không cho vào nhà.
Là hắn, thật sự là hắn, hắn là Tề vương, là Vương Gia. . . . . . bên trong lòng của Tô Tĩnh Nhã ngũ vị tạp trần, có kinh ngạc có vui mừng, nhiều hơn là lo lắng: hắn là Vương Gia, là Vương Gia dưới một người trên vạn người, thân phận tôn quý cỡ nào chứ, nữ nhân nghèo hèn như mình có thể trèo lên sao? Hắn thật tâm với mình sao? Hay là lời nói kia chỉ để dụ dỗ mình ra bên ngoài?
“Hắn là Vương Gia, thân phận cực kì tôn quý, ngươi cảm thấy hắn sẽ vì ta một dân nữ nho nhỏ, để đổi lấy kho báu sao? Đừng si tâm vọng tưởng.” Tô Tĩnh Nhã nói, thân phận của mình trong mắt bọn họ, chỉ sợ không bằng cả một con chó, đầu những người này hư rồi sao? Lấy chính mình đến uy hiếp hắn.
“Ha ha, cái này thì ngươi sai rồi, này Tề vương là người quân tử giữ mình trong sạch, chưa bao giờ quá động lòng với nữ nhân, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi Tô Tĩnh Nhã, làm cho hắn che chở trăm bề, ngươi nên vinh hạnh, có thể động tới lòng của một Vương Gia, đây là chuyện tình tự hào cỡ nào chứ.” Lâm Khải Thái nói.
Cái gì? Hắn thật sự quan tâm mình sao? Một tia ngọt ngào lặng lẽ xuất hiện trong lòng, khiến cho nàng hoàn toàn quên mình đang ở trong nguy hiểm.
“Cao hứng sao? Yên tâm đi, ta bảo đảm sẽ để cho các ngươi làm một đôi quỷ phu thê vui vẻ.” Lâm Khải Thái cười ha ha.
Nhìn lên con đường duy nhất trước mặt, Tô Tĩnh Nhã hô hào ở trong lòng: không nên tới, thật sự không nên tới, mặc kệ ngươi có thật lòng với ta hay không, ta cũng không muốn . . . . . .
“Tiền trạm sử, đã đến lúc.” Diệp nương nói
“Sao hắn còn chưa tới?” die ndan leq uydon Lâm Khải Thái hỏi.
“Có phải thời gian chúng ta cho không đủ hay không, hắn không kịp sao?” Diệp nương nói.
Lâm Khải Thái suy nghĩ một chút nói: “Chờ một chút, qua nửa canh giờ nữa nếu hắn chưa tới, thì ném nữ nhân này xuống, chúng ta lại nghĩ biện pháp trở về Đại Kim.”
“Nhưng, không có kho báu, người Đại Kim còn có thể tiếp nhận chúng ta sao?” Diệp nương hơi bận tâm.
“Đi rồi hãy nói.” Lâm Khải Thái cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Mệnh mình thực sự chỉ còn dư lại nửa canh giờ sao? Trong tâm Tô Tĩnh Nhã chát chát, chưa tận hiếu với phụ thân, không thành thân cũng chưa làm mẫu thân, thật sự sẽ đi như vậy?
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, trên đường vẫn không có nửa bóng người, Diệp nương nhìn Lâm Khải Thái một chút, lòng Lâm Khải Thái hung ác: “Đẩy nàng ta xuống, chúng ta đi.”
Diệp nương nghe lệnh, từ từ đi tới Tô Tĩnh Nhã, Tô Tĩnh Nhã cố sức xê dịch về sau: “Không được, ngươi không được đi qua.”
“Đừng có trách ta, muốn trách thì trách ngươi không có bản lãnh, không thể mê hoặc được Tề vương đến thần hồn điên đảo, cam tâm cầm kho báu để đổi ngươi.” Diệp nương cười lạnh nói xong, bắt Tô Tĩnh Nhã lại, kéo nàng đi đến bên vách núi.
Mười bước, chín bước. . . . . . Tô Tĩnh Nhã giùng giằng, lại vô lực thay đổi số mạng càng ngày càng đến gần vách đá của mình.
Ba bước, hai bước. . . . . .
Tuyệt vọng, Tô Tĩnh Nhã nhắm hai mắt lại.
“Dừng lại.” Lâm Khải Thái kêu lên: “Người đến rồi.”