“Nhị Khờ, ngươi qua đây” Tô Tĩnh Nhã gọi.
Lý Dục vừa nghe thấy, lập tức chạy tới.
“Ngươi nói qua một chút, làm sao ngươi biết biết ta muốn dọn dẹp tên họ Lâm này?”
Gãi gãi đầu, Lý Dục cười khúc khích nói: “Cô nương nếu thật sự muốn lấy lòng người nào đó thì đã làm từ lâu rồi, làm sao còn chờ tới bây giờ, nếu cô nương buông lỏng động tác thì nhất định là có ý đồ khác, nên Nhị Khờ cả gan tự mình làm chủ một lần.” Phải nói đến lúc cô nương làm chuyện xấu thì con ngươi tròn trịa kia sẽ xoay chuyển đặc biệt đáng yêu.
Hoá ra là như vậy, nhất thời trong lòng tràn đầy hảo cảm với Lý Dục: “Có ngươi hiểu ta.” Giống như khích lệ vỗ vỗ vai Lý Dục, chọn khối nhỏ nhất trong chỗ bạc: “Cái này coi như là phần thưởng cho ngươi.”
Sau khi cho thì tâm lại đâu lên, một lượng bạc đó, nó chính là một tháng tiền công của bọn Đại Đầu và Trụ Tử.
Lý Dục hiểu chuyện đặt lại bạc ở trên quầy: “Cô nương, không cần đâu, Nhị Khờ cũng không làm cái gì, không đáng giá được khen thưởng nhiều như vậy.” Lúc cho bạc, trong mắt của nàng mang theo một chút đau lòng, ngẫm lại cũng đúng, nàng là một cô nương, trông coi cái tửu lâu cũng không buôn bán được cái gì mà trôi qua cuộc sống, chắc chắn rất cực khổ, một lượng bạc đối với một gia đình bình thường cũng không ít, cứ để lại cho nàng làm việc khác đi.
“Ngươi cầm đi, giữ bạc này lại làm lộ phí sau khi hồi kinh.” Tô Tĩnh Nhã lại đẩy bạc tới trước, nàng thật lòng muốn cám ơn Lý Dục .
Lý Dục cười cười, dù đau lòng vẫn kiên trì cho mình bạc, có phải là trong lòng nàng có hắn, quan tâm đến hắn hay không? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn vui vẻ, vừa định đưa tay đẩy bạc trở về, thì bạc lại bị một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện cầm đi mất.
“Này, công lao cũng có một phần của ta mà, tại sao không có ai cho ta bạc chứ?” Là người trẻ tuổi đã giúp một tay vào lúc cuối cùng.
Đúng nha, sao lại quên mất người này đây? Lúc này Tô Tĩnh Nhã mới phản ứng lại: “Ngươi là ai, tại sao phải giúp ta?”
Lý Dục cũng ôm cánh tay, chờ xem kịch vui, tiểu tử này, buổi tối chịu thiệt thì đổi thành đến vào buổi sáng.
“Hắc hắc.” Cười hai tiếng, Thanh Phong giải thích: “Ta chỉ một người qua đường thôi”.
“Người qua đường? Không có đơn giản như vậy đâu chứ.” Đánh chết nàng cũng không tin, một người qua đường vốn không quen biết sẽ giúp nàng sao, không phải người qua đường đều vội vã đi, sợ liên quan đến mình sao?
“Cái đó” Thanh Phong nuốt nước bọt, có thể đừng khôn khéo như vậy hay không, cúi người sâu một cái: “Thật ra, tiểu sinh cũng là có sự tình khác. ” Lúc nâng người lên, đã nghĩ xong lời phải nói rồi.
“Nói đi, ngươi muốn cái gì.” Đã sớm biết mà, trên thế giới này không có chuyện tốt như vậy.
“Tiểu sinh là Thanh Phong, thời gian trước, trong nhà gặp khó khăn, lúc phụ thân qua đời, đã để tiểu sinh tới Thương Châu tìm một người cô cô nương, đến Thương Châu mới phát hiện ra cô cô đã dọn nhà, đến nơi nào cũng không biết, muốn tìm tìm cô cô cũng không phải chuyện một sớm một chiều, cho nên tiểu sinh muốn tìm một gian khách sạn làm chỗ cư trú tạm thời, vì trên người không còn nhiều bạc lắm, nên muốn chọn một gian chỗ ở tiện nghi để bàn bạc”.
Lý Dục ở một bên lặng lẽ che miệng: tiểu tử ngươi thật sự có thể bao biện, lúc nào thấy ngươi thiếu tiền hả.
“Cái này với việc ngươi giúp ta có liên quan sao?” Tô Tĩnh Nhã hỏi, nàng cũng không phải là muốn tra thân thế của hắn.
“Đương nhiên có liên quan” Thanh Phong nói: “Tửu lâu Phú Hào đối diện vừa nhìn vẻ phô chương cũng biết là tiêu phí, tiểu sinh không vào nổi đấy, nên quyết định đến nơi này nhìn qua. . . . . .” Suy nghĩ một chút, Thanh Phong mới nói: “. . . . . . lúc tới tửu lâu Như Ý, khi thấy cô nương và vị công tử kia bắt đầu tranh chấp, tiểu sinh ở ngoài cửa nghe nội dung một chút, cho nên can đảm vì cô nương làm bằng chứng giả lần đầu tiên, chỉ hy vọng cô ngương có thể nể tình tiểu sinh giúp đỡ, để tiền mướn phòng nhẹ nhàng chút thôi.”
Nghe thấy thế, Tô Tĩnh Nhã coi như đã hiểu, hóa ra là người muốn tiết kiệm.
Lý Dục nhún vai một cái: biết rõ tửu lâu Như Ý thiếu tiền, ngươi còn đến giả trang làm thư sinh nghèo, giả dạng làm một đại phú hào, còn có thể không cho ngươi vào cửa sao? Sau đó nghĩ lại, không đúng nha, nếu giả dạng làm đại phú hào, cả người tơ lụa đến tửu lâu Như Ý mộc mạc này mới gọi là khiến người ta chú ý!
Có buôn bán thì không thể đẩy ra ngoài, dù tiền phòng rẻ nhưng vẫn coi là có thu vào, tốt hơn là để nó trống không, cho nên, phòng khách tửu lâu Như Ý nghênh đón khách nhân đầu tiên trong nửa năm qua.
Thanh Phong cứ vào ở trong tửu lâu Như Ý như vậy, lấy thân phận của một tiểu sinh tìm người, dĩ nhiên, tại sao phải ở tửu lâu Như Ý, hắn chẳng những có lí do chính đáng với Tô Tĩnh Nhã mà với chủ tử của mình cũng có giải thích hợp lý: “Lén lén lút lút cũng không là biện pháp, còn không bằng rõ ràng ra, dù sao ở nơi này, không có ai nhận ra hắn”.
Buổi tối hôm đó, trong phòng của Lý Dục nhiều hơn một người, Thanh Phong quan sát gian phòng thấp bé, hỏi Lý Dục: “Gia này, căn phòng này cũng quá nhỏ rồi?” Từ nhỏ đến lớn, lúc nào thì gia phải ở trong căn phòng như vậy, ươn ướt, âm u, còn nhỏ thấp, đây là nơi ở của người có thân phận như gia sao sao?
“Nhỏ thấp? Ta không thấy thế mà.” Chỉ cần có giường, có cảm giác nằm được là được rồi không phải sao?
“Gia, trên người thuộc hạ có đủ bạc cho người đặt mua một tòa nhà tinh xảo ở trong thành này mà, tại sao người nhất định phải ở chỗ này chứ?” Thanh Phong không hiểu hỏi.
“Không phải ở nơi này quan sát thì khá dễ dàng sao?” Lý Dục nói.
“Gia, về chuyện giám sát, Thanh Phong có mang tới những người có thể hoàn thành việc này rất tốt, tại sao người muốn tự mình làm chứ?”
“Ta. . . . . .” Đúng nha, trước kia hắn chỉ cần kết quả, tại sao lần này lại tự thân động thủ chứ?
“Gia, có phải trong tửu lâu Như Ý này có thứ người không bỏ được sao?” Thanh Phong hỏi.
“Thứ không bỏ được?” Thật sự có sao? Lầm bầm lặp lại lời nói của Thanh Phong, trong đầu chợt lóe lên một gương mặt khéo léo, nén giận tranh chấp với người ta, ánh mắt lo lắng, bộ dáng điềm tĩnh dưới ánh trăng, tư thái nghiêm túc lúc hái thuốc, khuôn mặt nhăn nhó và giọng nói làm nũng khi đối phó với công tử họ Lâm kia. . . . . . Chẳng lẽ cái mình không bỏ được là nàng sao?
“Gia. . . . . .” Đang suy nghĩ gì đấy?
“Cái đó. . . . . . Bảo ngươi tra chuyện, có đầu mối rồi sao?”
“Đã đã điều tra xong, Lâm Khải Thái đúng là một thương nhân, nhưng hắn còn có một thân phận khác, là kim trinh sát.” Thanh Phong nói.
Gật đầu một cái: “Cũng khó trách, nếu không, một thương nhân như hắn, sao dám dòm ngó đồ của triều đình chứ.”
“Hai ngày nay, bọn họ đã đi ra phía sau núi không dưới ba lượt rồi, đoán chừng là vội vã muốn tìm được bảo tàng kia, chắc muốn nhanh lấy đi.” Thanh Phong nói: “Có phải bắt được bọn họ nhanh chóng không ạ?”.
“Bắt người thì dễ dàng, nhưng lúc bắt người có thể bảo đảm tấm bản đồ có thể hoàn hảo không tổn hao gì hay không?” Lý Dục hỏi, đồ của triều đình, nếu có hư hại thì cũng không có biện pháp thực hiện giao phó của cái vị trong kinh thành kia.
“Không thể!” Nghĩ một lát, Thanh Phong trả lời: “Lúc tối tấm bản đồ được đặt trong một cái hộp, thuộc hạ từng phái người đi trộm, nhưng chưa đến gần thì bất ngờ bị trúng độc, còn ban ngày, bên cạnh Lâm Khải Thái có một cao thủ cao gầy, công phu thâm sâu khó lường, Thanh Phong không nắm chắc có thể một kích trúng đính, không cho hắn có thời gian hủy đồ.”
“Vậy trước tiên cứ theo dõi đã, chờ bọn họ tìm được bảo tàng, sẽ giết toàn bộ bọn họ.” Lý Dục ra lệnh.
“Vâng.”