Tướng Công Hảo Ngoan Ah

Chương 7



Sáng tinh mơ, Lí gia huynh đệ cáo biệt Ngô đại phu, cùng thương đội lên đường.

Quan Ngọc Nhi ngồi bên trong mã xa, Độc Cô Thanh Ưng cưỡi tuấn mã màu nâu nhạt, đi một bên.

Thương đội thẳng tiến về hướng nam, ban ngày thì đi, tối thì hạ trại
nghỉ ngơi, trên đường không gặp gió không gặp mưa., cũng coi như là
thông thuận.

Một ngày nọ, vừa quá ngọ, Hướng Tịnh Tuyết, vốn ngồi chung mã xa với mẫu thân, đột nhiên tìm đến nàng.

“Ta ngồi chung xe với ngươi được không?”

Quan Ngọc Nhi mặc dù có đôi chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu mỉm cười.

“Hướng cô nương, nếu không chê, thỉnh nàng ngồi với ta.”

Hướng Tịnh Tuyết gật rồi khinh thân nhảy lên xe. Nàng cùng các cô nương bình thường khác vẫn là bất đồng, ngoài ra vì còn có chút võ nghệ nên
cử chỉ cũng có vẻ không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa tính cách nàng hào
sảng, không giống Lâm gia tỷ muội, tuy rằng khách khí, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy họ rất cao ngạo vô cảm.

Hơi đứng lên, Quan cô nương thực thưởng thức vẻ hoạt bát thẳng thắn của Hướng cô nương.

Hai người ngồi ở mã xa, không nói gì, bầu không khí vô cùng bối rối,
nàng liếc mắt nhìn thần sắc đối phương, cảm giác được Hướng cô nương tựa hồ không vui vẻ, nhẹ giọng hỏi.

“Hình như Hướng cô nương có chút tâm sự?”

Hướng Tịnh Tuyết nhìn nàng, trầm mặc một lát, liền gật đầu.

“Nếu không ngại, Hướng cô nương có thể hay không chia sẻ với ta để ta cùng cô nương phân ưu?”

Quan Ngọc Nhi vẻ mặt dịu dàng, ngữ khí ôn nhu, đôi mắt xinh đẹp mở to
đầy thành thật và cảm thông. Làm cho Hướng Tịnh Tuyết, nguyên bản có
chút do dự, liền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.

Nàng xác thực đang cần một người lắng nghe tâm sự, lại không thể tùy
tiện tìm đại một người, giờ phút này chỉ còn Quan Ngọc Nhi là người duy
nhất mà nàng có thể nói hết.

“Thực ra, chuyến đi tới Giang Nam này là chủ ý của nương ta, mục đích
muốn ta cùng hai vị biểu ca có cơ hội tiếp cận nhau, bởi nương hi vọng
có thể gả ta vào Lí gia.”

Quan Ngọc Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.

“Như vậy lí do Hướng cô nương không vui là có liên quan đến hai vị Lí công tử?”

Hướng Tịnh Tuyết trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp, “Vốn là cũng không có gì không vui, nhiều người muốn được gả vào Lí gia lắm, Lâm gia tỷ muội
kia cũng có chủ ý này, mọi người hiểu rõ lòng nhau hết, chỉ có điều là
không nói ra mà thôi.”

“Hai vị Lí công tử là nhân tài võ học, gia thế lại tốt, khó trách được
nhiều cô nương yêu thích, những cô nương chưa thành gia lập thất, ai
cũng đều hy vọng tìm được lang quân giống như họ.”

“Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng trên đường đi, trải qua nhiều sự việc, ta phát hiện, ta cũng không thực sự muốn như thế”

“Nha? Sao nói vậy?”

Hướng Tịnh Tuyết đột nhiên thần bí kéo màn cửa lên một chút, sau khi
xác định không có ai nghe lén, vẻ mặt nghiêm trọng quay đầu lại, thận
trọng nói, “Nói thực ra, hiện tại ta một chút cũng không muốn gả cho bọn hắn.”

Quan Ngọc Nhi vì có chút bất ngờ, đồng thời bị thái độ thần bí của
Hướng Tịnh Tuyết ảnh hưởng, cũng nhỏ giọng thì thầm hỏi “Vì cái gì?”

“Bởi vì ngươi”

“Ta?” Quan Ngọc Nhi chỉ chính mình, kinh ngạc sửng sốt.

“Ở Ngô đại phủ, mấy ngày ngươi bị nhiễm phong hàn, Ưng gia thức trắng
đêm chăm sóc ngươi, tự mình bồi ngươi uống thuốc, nấu cháo, chăm sóc tận tình. Giờ trên suốt hành trình vẫn đi bên cạnh ngươi. Hắn thật rất
chiếu cố cho ngươi nha, tự mình đưa nước đưa đồ ăn, trời lạnh sợ ngươi
cảm, trời bức sợ ngươi nóng, luôn ân cần thăm hỏi, nhìn thấy như vậy, ta thật hâm mộ.”

Quan Ngọc Nhi nghe xong mặt đỏ bừng, thập phần ngượng ngùng. “Phu thê chúng ta làm cho Hướng cô nương chê cười rồi.”

Hướng Tịnh Tuyết lắc nhẹ. “Không cười, không cười, là cảm động a, ta
lần đầu tiên thấy một thiết hán tử nhưng lại có thể có vẻ mặt ôn nhu như vậy. Ngươi có biết, trước mặt người khác, Ưng gia thật uy vũ dọa người, giáo nhân kính sợ, nhưng ở trước mặt ngươi, liền cười hì hì giống như
con mèo nhỏ, cái này giống câu người ta thường hay nói, đó là con người
sắt đá nhu tình.”

Quan Ngọc Nhi vô cùng sửng sốt, nguyên lai tướng công ở trước mặt người khác lại nghiêm túc như vậy a? Ở trước mặt mình lại không hề thấy thế,
nghe vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác lo lắng.

Hướng Tịnh Tuyết thở dài thườn thượt, “Nhìn qua đại biểu ca và nhị biểu ca có vẻ đúng là nhân tài võ học nhưng bọn họ vẫn là tâm cao khí ngạo,
đi đâu cũng có người xu kẻ nịnh, cơm bưng nước rót, muốn bọn họ hầu hạ
người khác? Có mà nằm mơ!”

Nàng thật thà nhìn Quan Ngọc Nhi, nói nhỏ, “Ta cảm thấy, muốn tìm
trượng phu, sẽ tìm người chí tình chí nghĩa giống Ưng gia. Từ khi sinh
ra đến giờ, ta chỉ nghe nói thê tử hầu hạ trượng phu, chứ chưa từng gặp
trượng phu nào lại tự tay làm hài cho thê tử, hơn nữa lại là một đại
trượng phu đỉnh thiên lập địa giống Ưng gia, rõ ràng là một cao thủ võ
công cái thế, lại ẩn tàng thần bí, nếu không phải từng thấy qua thân thủ của hắn, chỉ sợ đến giờ, chúng ta còn tưởng hắn chỉ là một thôn phu.” (BS: giống như thôn cô vậy, ý là người quê mùa)

Nghe Hướng Tịnh Tuyết nói liền một mạch, làm Quan Ngọc Nhi trong lòng
dâng lên một cảm giác lạ lùng, tướng công đối với nàng thật tốt, nàng
đều cảm nhận được, chỉ là nghe điều này từ miệng người khác nói ra, cảm
thấy dễ chịu không ít a.

Trong lòng cảm khái, bàn tay thon thả nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ qua một bên nhìn ra ngoài.

Nguyên bản nàng chỉ muốn nhìn xem tư thế oai hùng trên lưng tuấn mã của tướng công, không ngờ hắn vừa liếc mắt thấy nàng có động tĩnh, liền lập tức thúc ngựa đến gần, cười tươi hớn hở hỏi “Nương tử, nàng cần gì?
Khát nước? Hay là đã đói bụng?”

Quan Ngọc Nhi nhất thời không biết trả lời thế nào, nàng không hề khát lẫn đói bụng, chỉ là muốn nhìn hắn thôi.

Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, đúng như lời Hướng cô nương nói, hắn đúng là một nam tử sắt đá nhu tình, đối với nàng chỉ biết thủy chung che chở bảo bọc, bất giác nàng thấy lòng mình càng ngày càng xao động trước
hắn.

Càng suy nghĩ, hai má càng nóng bừng.

Thấy nàng không trả lời, mặt lại hồng lên như vậy, Độc Cô Thanh Ưng lập tức tỉnh ngộ.

“Nha, ta hiểu rồi, nương tử muốn đi ngoài đúng không? Ta lập tức gọi bọn hắn ngừng…”

“Không có!” Nàng nhanh miệng ngăn cản, chỉ sợ hắn nội lực thâm hậu, lại đan điền hữu lực, tiếng nói sang sảng, mọi người đều nghe, không có
chuyện gì mà bị hắn làm náo động, “Thiếp…thiếp chỉ là muốn nhìn phong
cảnh thôi, không có việc gì.”

Vội buông màn, không dám liếc hắn một cái, quay đầu lại, thấy Hướng cô nương đang ngồi trên ghế, mặt rõ là có ý cười.

Kể từ lúc đó, Hướng Tịnh Tuyết đều ngồi cùng một xe với nàng, đỡ phải
nghe mẫu thân càu nhàu không ngừng, cả ngày lúc nào cũng nhắc nhở, muốn
nàng phải thân cận hai vị biểu ca, nghe riết làm lỗ tai nàng muốn ù đặc.

Có Hướng Tịnh Tuyết bầu bạn, hành trình không còn cô đơn, Quan Ngọc Nhi – phong thái tinh tế dịu dàng, Hướng Tịnh Tuyết – hoạt bát hào sảng, cả hai chẳng mấy chốc mà đã trở thành đôi bạn tâm giao.

Đến ngày thứ năm, thương đội đã vào thành, đêm không cần ngủ trên mã xa, mọi người đều tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.

Đêm nay nghỉ ở khách điếm nên cũng thập phần thoải mái hơn, trừ bỏ lưu
lại vài người trông coi hàng hóa ở bên ngoài, những người khác đều trở
về phòng.

Nàng cùng Độc Cô Thanh Ưng là phu thê, đương nhiên nghỉ cùng một phòng.

Sau bữa tối, sau khi tẩy tịnh, thay y phục, Quan Ngọc Nhi ngồi ở trước gương đồng, nhẹ nhàng cầm lược gỗ, chải mái tóc đen dài.

Cửa hé ra, một thân ảnh rất cường tráng tiêu sái bước vào.

Nhìn qua gương đồng thoáng thấy bóng dáng đã biết là tướng công, nhưng nàng không xoay người, vẫn ngồi chải tóc.

Độc Cô Thanh Ưng vừa vào cửa, ánh mắt liền bị hút chặt vào nàng, ngẩn
người si ngốc, tầm mắt nóng rực nhìn nàng từ đầu đến chân.

Cứ như thế hắn ngắm nàng, tuy rằng không có hành vi lỗ mãng, nhưng nàng có thể cảm nhận được sức nóng từ ánh mắt của hắn, ngập tràn dục vọng
như muốn lột trần nàng.

Đôi tay nhỏ bé đột nhiên bị nắm chặt, tim đập dồn dập, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn dò hỏi.

“Để ta.” Thanh âm ôn nhu, ánh mắt thâm thúy.

Nàng đỏ mặt, không chút cự tuyệt, lược gỗ trên tay nàng giờ đang nằm bàn tay thô kệch của hắn.

Đại chưởng ôn nhu, động tác hết sức nhẹ nhàng một tay vuốt tóc, một tay cầm lược chải, cẩn thận chải nhẹ mái tóc suôn dài óng ả, mỗi một động
tác đều tràn ngập nhu tình.

Hơi thở phả vào tai, làm nàng không khỏi hít một hơi thật sâu, chỉ sợ
chính mình không cẩn thận phát ra thanh âm không nên thì thật là mắc cỡ
nha.

Nên làm thế nào cho phải, chính mình đối với hắn ngày càng có cảm giác, cũng là trở nên kìm lòng không đặng.

Nếu hắn muốn nàng đêm nay, nàng nên làm sao?

Cắn nhẹ môi hồng, giờ nàng không còn chắc chắn như trước nữa.

Hiện tại trong tâm nàng bất tri vị trí của hắn bất giác đã chiếm một
chỗ khá lớn, lớn đến nỗi nàng không có biện pháp nào đè nén tình cảm, mà đêm nay lại chung giường, càng làm cho nàng không thể không khẩn
trương, thậm chí có đôi phần chờ mong.

Nhất tưởng đến cảnh đồng sàng cộng chẩm, vừa nghĩ đến đó bất giác hai tai nàng đều đỏ ửng. (BS: chung chăn gối, để làm gì thì ai cũng hiểu,…khửa…khửa….)

Ôi, nàng tưởng cái gì. Lại không nhất định sẽ phát sinh a.

Nàng hiểu được, nam nhân này rất sợ nàng, chỉ cần nàng chau mày, hắn liền ngoan ngoãn quỳ rạp trên đất, không dám vọng động.

Nhưng ngẫm lại, vẫn có chút cảm giác không ổn, hắn mặc dù sợ nàng, giờ
đôi mắt sáng quắc của hắn lại đang hướng thẳng vào nàng, dục hỏa dâng
trào như muốn trắng trợn nói ra rằng muốn ăn nàng, hại nàng tâm cuồng
trí loạn a.

Chỉ cần có cơ hội, hắn chắc chắn không bỏ qua, cho nên không có lý do gì tối nay hắn sẽ không thừa cơ ăn nàng.

Bởi vì trầm tư quá mức, khi nàng hoàn hồn lại, rõ ràng phát hiện gương
mặt Độc Cô Thanh Ưng, không biết tự khi nào, đang ở rất gần nàng, ý đồ
thực rõ ràng.

Theo bản năng, nàng định lùi lại, nhưng vừa nhỏm người, phát hiện ra
tay hắn đã sớm đặt lên eo nhỏ của nàng tự lúc nào, vừa nhỏm dậy chính là lại rơi vào trong vòng tay ôm chặt của hắn.

“Ôi, chàng muốn làm gì?” Cất giọng chất vấn, một chút khí thế cũng
không có, mà trái lại nhẹ nhàng êm dịu, vô cùng thẹn thùng, khiến hắn
càng tâm hỏa sôi trào.

Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt huyền mê ly sớm đã bán đứng nàng.

Trong phút chốc Độc Cô Thanh Ưng dùng những nụ hôn nóng bỏng để trả lời cho câu hỏi của nàng, hơi thở giao hòa, dây dưa.

Ngay từ đầu, hắn còn không dám làm càn, bởi vì mỗi khi xung động muốn
phát tiết, nhưng đối mặt với sự kháng cự mãnh liệt của nàng, hắn lại cố
gắng kềm nén vì không muốn làm cho nương tử chán ghét hắn.

Đối mặt với một nương tử mảnh mai nhưng quyết liệt như vậy, hạng võ phu thô thiển cũng nhất nhất phải cẩn thận tôn trọng nàng a.

Tuy hôn nàng, hắn vẫn là cố gắng tỉnh táo kềm chế bản thân để không mạo phạm đến nàng. Nhưng hôn một hồi, hắn kinh ngạc phát hiện, nương tử
hoàn toàn không có ý giãy dụa mà là mềm mại tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Động thái này có nghĩa là nàng nguyện ý?

Độc Cô Thanh Ưng có chút nghi ngờ, sợ mình lầm, có lẽ nàng không ngại
hắn hôn, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể tiến thêm một bước.

Vì thận trọng, đại chưởng đặt tay lên người nàng có chút sờ soạng, vẫn
như cũ không thấy nàng có chút kháng cứ. Lòng của nàng cũng là đang nóng a.

Nàng nguyện ý tối nay thật sự trở thành nữ nhân của hắn!

Hắn vừa mừng vừa lo, lập tức chờ không kịp ôm lấy nàng hướng đến phía giường.

Vì thời khắc này, hắn chờ đợi thật là khổ sở nha! Có bao nhiêu đêm, hắn mong mỏi được cùng nàng ân ái mặn nồng, được hôn lên cánh môi mềm, nghe được tiếng thở của nàng, cảm thụ được nàng cùng mình hòa tan làm một,
nghe nàng nũng nịu rên nhẹ trong vòng tay.

Tối nay, hắn muốn nàng trở thành thê tử thật sự của mình.

Đặt nàng nhẹ nhàng lên giường, hắn đứng bên cạnh, hướng đôi mắt đầy dục hỏa nhìn nàng.

Quan Ngọc Nhi, một tay đặt lên ngực nhìn Độc Cô Thanh Ưng thoát áo, lộ
ra khuôn ngực màu đồng rắn chắc, tráng kiện, có một vài vết sẹo nho nhỏ, thân hình tràn ngập dã tính, thật hấp dẫn.

Nàng thẹn thùng, nhưng không có cách nào dời mắt, bởi vì nàng cũng bị thân hình hắn hấp dẫn mãnh liệt.

Nam nhân này đã thật sự chiếm được một vị trí đáng kể trong tim nàng.

Nhất tưởng đến chính mình sắp cùng chàng động phòng, nàng cảm thấy khẩn trương nhưng lại không biết nên làm gì cho phải.

Trong mắt chàng trắng trợn biểu lộ khát vọng muốn nàng, nàng cảm nhận
được, cũng vì thế tâm động thẹn thùng, cuối cùng vẫn là bị đôi mắt nồng
cháy thiêu đốt làm nàng phải quay đầu đi.

Đại chưởng kéo nhẹ cằm nàng, không muốn buông tha bất kỳ một biểu lộ
thẹn thùng xấu hổ trên mặt nàng. Là vì hắn một lòng muốn khắc thật sâu
hình ảnh này trong tâm.

“Tướng công – ngô – ” thanh âm mỏng manh bị hắn nuốt hết.

Tham lam hôn nghiến lấy môi nàng, giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ khô, hừng hực nóng rẫy, dây dưa không dứt.

Đôi môi nóng bỏng bá đạo chiếm lấy môi nàng, một tay nhẹ nhàng lần tìm
đến khuôn ngực căng mẩy làm nàng không kìm được rên nhẹ một tiếng.

Xiêm y mỏng manh không cách gì ngăn được sự thiêu đốt của lòng bàn tay ấm áp, làn da mẫn cảm của nàng phút chốc run nhè nhẹ.

“Thật đẹp” Thanh âm khàn khàn thoát ra.

Tiểu thê tử của hắn thật xinh đẹp động lòng người, nhẹ nâng đôi tay ngà ngọc, đôi môi vẫn khóa trụ đôi môi nàng, không thể không cẩn thận một
chút, quá mạnh tay sẽ làm nàng đau a.

Trong giây phút nghe được tiếng rên rỉ của nàng, hắn như được khuyến khích, liên tục sờ soạng, hôn không dứt

Đại chưởng rốt cuộc chịu không được, thoát vội y phục trên người nàng,
tham lam luồn tay vào trong yếm nhỏ, cảm nhận đôi nhũ hoa trắng hồng nõn mịn, so với sự tưởng tượng của hắn vẫn thập phần mê hoặc hơn nhiều.

Hắn muốn nàng!

Hơi thở hổn hển, áp chặt thân hình ấm nóng lên trên người ngọc, chuẩn bị nhấm nháp.

“Cộc…cộc…” Có tiếng đập cửa, hoàn toàn không đúng lúc vang lên.

Quan Ngọc Nhi nguyên bản bị những nụ hôn cuốn lấy đến mơ mơ màng màng, nhất thời tiếng đập cửa làm nàng định thần lại đôi chút.

“Tướng công”

Cộc…cộc…cộc….

“Tướng công, có người gõ cửa”

“Mặc kệ.” Hàm hồ nói, tham luyến hôn lên bờ vai trần trắng nõn, này môi hồng, này làn da mịn, này eo nhỏ, tất cả đều là của hắn.

“Nhưng mà…” Chưa kịp nói xong đã bị nụ hôn nóng bỏng phủ lên nàng,
người nam nhân này, không hề có ý định ngừng lại, chỉ một lòng tiếp tục
hướng vào đôi tai nhỏ của nàng mà cắn nhẹ.

“Ưng gia, Ưng gia, ngài có trong đó không?” Tiếng đập cửa nóng vội, giọng nói đầy khẩn cấp.

Quan Ngọc Nhi vội đẩy hắn ra, ngượng ngập nói, “Có người tìm chàng kìa, hình như là có việc gấp, mau đi xem xem là ai!”

Độc Cô Thanh Ưng toàn thân cứng ngắc, bởi vì nửa chừng bị quấy rầy việc tốt, nên sắc mặt khó coi vô cùng, rất giống như ai quịt của hắn mấy
trăm vạn lượng bạc.

Lời nói của nương tử tựa như thánh chỉ, hắn không thể không nghe.

Bụng đầy tức giận, hướng về phía cửa phát tiết, tròng mắt hung hăng

“Ai?”

Ngữ khí tức giận chất vấn đầy khí thế uy hiếp, người tới làm phiền tốt
nhất là có một lý do chính đáng, nếu không hắn sẽ lột da róc xương a.

Phảng phất cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói, người ngoài cửa co rúm lại, thanh âm cũng trở nên rụt rè.

“Có chuyện quan trọng cần tìm Ưng gia.”

“Hắn chết rồi! Đi địa phủ mà tìm!” Nói xong quay người lại, cúi xuống muốn tiếp tục nhấm nháp thê tử.

Quan Ngọc Nhi vừa tức giận vừa buồn cười đẩy hắn ra. “Dừng tay nha, mau ra xem có sự tình gì!”

Thật là, có ai lại nguyền rủa mình chết!

Độc Cô Thanh Ưng mặc dù không muốn dừng, nhưng là nương tử không chịu,
hắn cũng không có biện pháp, thật không cam lòng từ bỏ cơ hội, hắn căm
giận mặc vội quần áo, bốc hỏa ra mở cửa, dùng ánh mắt giết người đầy sát khí nhìn người trước mặt.

Ngoài cửa là gia nhân của Lí Mạo Duẫn, nhìn thấy nét mặt đầy thâm trầm
của Độc Cô Thanh Ưng, liền bị dọa đến hoảng sợ, lùi lại hai bước, sau đó ấp úng hụt hơi mở miệng,

“Ưng gia,”

“Có chuyện gì? Nói.”

Tên gia nhân nuốt nuốt nước miếng, rồi khiếp sợ nói, “Là như vầy,
thương đội xảy ra chuyện, Lí công tử sai tiểu nhân đến thỉnh Ưng gia
giúp đỡ…”

“Nói với hắn, ta không rảnh!” Nói xong, liền đóng cửa lại.

Ôiiii…, Ưng gia thật đáng sợ, chỉ cần giương khuôn mặt thiết diện Diêm
La, ánh mắt uy vũ ra nhìn liền có thể làm cho người trước mặt són đái ra quần, nhưng nếu không thỉnh được hắn, Lí công tử sẽ trách tội, nên vội
giơ tay chụp cửa lại

Độc Cô Thanh Ưng khẩu khí không còn kiên nhẫn. “Bỏ ra, bằng không ta sẽ hủy hoại xương cốt nhà ngươi, biến người thành nhân cầu.”

Vừa nghe vậy, mặt hắn liền trắng bệch.

Độc Cô Thanh Ưng võ công cao cường, bọn họ đều đã được nhận thức qua,
cũng biết hắn không hề biết nể nang mặt mũi một ai, lập tức tiến thoái
lưỡng nan, khóc không ra nước mắt.

“Có việc gì?” Phía sau truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng, làm cho Độc
Cô Thanh Ưng nhịn không được thở dài một hơi, quay người lại, quả nhiên
nhìn thấy Ngọc Nhi.

“Không có gì.” Vẻ băng lãnh trên mặt lập tức tan biến, ngay cả ngữ khí cũng trở nên ôn nhu.

Thê tử trên người tuy có khoác áo choàng, nhưng Độc Cô Thanh Ưng không
nghĩ tới việc để thê tử xinh đẹp bị người ở bên ngoài nhìn thấy, lập tức che ở đằng trước nàng.

Tên gia nhân vừa nghe được thanh âm của Độc Cô phu nhân, cảm thấy sự tình có chút hy vọng, thừa cơ cất cao giọng.

“Phu nhân, là thương đội có biến, Lí công tử phái ta đến thỉnh Ưng gia giúp đỡ.”

Ngọc Nhi lập tức nhướng đôi mi thanh tú. “Thương đội có biến gì?”

“Có người đến gây chuyện, đại công tử ứng phó không được, cho nên muốn thỉnh Ưng gia hỗ trợ.”

“Vậy sao?”

Dọc trên đường đi, Lí công tử ít nhiều cũng hỗ trợ, cấp cho họ một mã
xa tiện nghi, còn cả đồ ăn thức uống, nay có việc nhờ không tiện chối
từ, vì thế Quan Ngọc Nhi nhìn trượng phu, ngữ khí mềm mỏng.

“Tướng công, chàng đi xem thế nào.”

Độc Cô Thanh Ưng sắc mặt tối sầm, phảng phất như chết rồi, thập phần
khó coi, có trời biết, hắn ngàn vạn lần không muốn tại thời điểm này
phải rời nàng mà đi đâu.

Quan Ngọc Nhi hiểu tâm tư của hắn, nhưng lại không thể bỏ mặc thỉnh cầu của người ơn. Cắn nhẹ môi, nhón chân, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói
thầm vài câu, sau đó đỏ mặt cúi đầu.

Độc Cô Thanh Ưng cả người chấn động, trợn to mắt, gắt gao nhìn thẳng khuôn mặt ửng hồng. “Nàng nói thật?”

Nàng gật nhẹ, khóe môi khẽ cười, làm Độc Cô Thanh Ưng tâm thần rung động, vui sướng vô ngần.

Tinh thần hắn thập phần phấn chấn không thôi vì nương tử hắn đã hứa
hẹn, chỉ cần hắn vì nàng đi giúp người, nàng sẽ nguyện ý cho phép hắn
thoải mái đụng chạm nàng.

Nhất tưởng đến động phòng sẽ có hi vọng, cả người hắn thần thái sáng ngời, xoa tay vội cất bước, ước gì đi nhanh về nhanh.

“Hảo, đi thôi.”

Nghe được Ưng gia đồng ý, gia nhân kinh hỉ, nhếch miệng cười ngây ngốc.

Trước khi rời đi, Độc Cô Thanh Ưng nhịn không được hướng về phía thê tử mở miệng nói nhỏ, “Chờ ta một lát, rất nhanh ta sẽ trở lại.”

Quan Ngọc Nhi xấu hổ gật đầu, mặt lại đỏ bừng, cơ hồ muốn làm cho hắn say.

Hít một hơi, hắn bước nhanh qua cửa, vẻ mặt khôi phục vẻ uy vũ băng lãnh, ra lệnh, “Dẫn đường.”

Tên gia nô không dám chậm trễ, vội dẫn đường.

Sau khi tướng công xuất môn, Ngọc Nhi trở lại, ngồi ở mép giường, nhẹ
nhàng vuốt tay lên chăn và gối, cảm nhận được chút hơi ấm ban nãy của
chàng vẫn còn lưu lại, nhịn không nổi nàng nhoẻn miệng mỉm cười.

Hồi tưởng lại từng sự chăm sóc, chiếu cố đầy dịu dàng tận tâm của hắn,
từng việc từng việc một dần tích lũy lại càng làm cho nàng cảm thấy vô
cùng hạnh phúc.

Tuy rằng chàng là một thô hán tử nhưng thật là người chính trực, nương ở suối vàng nếu biết được nữ nhi gả cho một phu quân ôn nhu như vậy, chắc cũng yên lòng.

Nàng đột nhiên nhớ lại, từ đó đến giờ, cũng là chưa từng hỏi qua về gia cảnh của phu quân. Là người ở đâu? Gia cảnh thế nào?

Có lẽ chờ sau khi hồi gia hương nàng, chuộc lại hai đệ muội, nàng sẽ hảo hỏi thăm tướng công.

Tiếng đập cửa lại vang lên làm ngắt dòng suy nghĩ, nàng đứng lên.

Tướng công nhanh như vậy đã xong việc?

Nàng một lòng tưởng tướng công xử lý sự tình tốt, cho nên mới sớm trở
về như thế, vội vàng vui sướng ra nghênh đón, không suy nghĩ gì nhiều.

Mở cửa, nhìn thấy đối phương nàng ngây ngẩn cả người.

Ngoài cửa là một nữ tử xa lạ, chưa từng gặp qua, trong lòng không khỏi
lấy nghi hoặc cất tiếng hỏi, “Xin hỏi, ngươi là…” Chưa dứt lời, đối
phương đột nhiên vung tay lên, chặt lên gáy nàng một cái dứt khoát.

Không kịp la một tiếng, trước mắt chỉ là một màn đen, nàng hôn mê bất tỉnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.