Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 49



Trời chập tối, Việt tựa vào gốc cây gần nhà, điện thoại tắt máy, cậu biết mẹ đang rất lo lắng cho mình nhưng tạm thời cậu chưa tìm được lí do nào thích hợp để giải thích với mẹ. Cậu sờ vào vết bầm tím trên mặt, bộ dạng này mà trở về nhất định sẽ dọa mẹ một phen. Không phải là người yêu lí tưởng, cậu vẫn không phải là một người con hiếu thảo, rốt cuộc cậu còn được tính là một người tốt không?

Bíp!

Tiếng còi xe kèm theo đèn chiếu vào người khiến Việt lóa mặt. Cậu nheo mắt lại người người đàn ông bước ra từ trong ô tô.

– Cháu đứng đây làm gì? Còn không mau vào nhà đi! Mẹ cháu lo lắng từ cháu từ chiều đến giờ đấy!

– Cháu…

Bác Quân nhìn cậu một lượt, ông lắc đầu hỏi:

– Cháu vừa đi đánh nhau về?

– Không phải… cháu bị ngã xe.

Ông nhíu mày, rõ ràng cái vết bầm tím kia là bị đánh, ông không phải là trẻ con mà dễ dàng bị lừa như vậy. Ông mở cửa xe, ý muốn đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra. Việt cúi đầu, vò tóc rồi ngồi vào bên trong. Bác Quân không hỏi gì thêm, chốc chốc lại nhìn qua gương chiếu hậu quan sát cậu. Cậu tựa đầu vào thành ô tô, đôi mắt vô hồn nhìn đường phố tấp nập. Đột nhiên, cậu nhỏ giọng nói:

– Chú nói xem, tình yêu là gì vậy?

– Yêu một người là mong muốn người ta được sống hạnh phúc. – Ông tự nhiên cảm thán. – Nghe có vẻ sách vở đúng không? Để làm được như vậy khó lắm! Bản chất con người vốn ích kỉ mà, khi yêu một người thì luôn mong muốn mình là người đem lại hạnh phúc cho người khác. Sự ích kỉ này đôi khi cũng gây tổn thương cho người mình yêu nữa. Thế mới nói tình yêu đến thật không dễ dàng!

Vì tình yêu không đến dễ dàng nên phải biết trân trọng. Nhưng ngược lại, tình yêu cũng giống như ăn một món ăn chỉ ngon khoảnh khắc, khoảnh khắc của hôm nay không thể giống như khoảnh khắc của hôm qua. Hai người ở bên cạnh nhau, nếu đối phương tìm được cảm giác rung động ở người khác thì không thể nào trách được họ. Giai đoạn yêu đương không giống như hôn nhân, không có trách nhiệm, không có nghĩa vụ, nói lời yêu không phải là một lời cam kết tự ràng buộc bản thân, chỉ có yêu thương mà một mối dây duy nhất, nếu đến cả mối dây này cũng không còn thì cam kết cái gì nữa?

– Nếu không yêu được thì phải làm thế nào? – Cậu thì thầm.

– Vậy thì đi thôi.

Nhận được câu trả lời, Việt im lặng hồi lâu. Một lúc sau, cậu đột ngột hỏi bác Quân:

– Bác sẽ chăm sóc mẹ cháu tốt chứ?

– Ừ… – Dường như ông vẫn còn đang bất ngờ, thi thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu, âm thầm suy đoán ý của cậu là gì.

– Chuyện cháu bị thế này, bác đừng nói cho mẹ cháu biết được không?

– Được. Vậy lát nữa bác gọi điện cho mẹ bảo cháu sẽ ở nhà bác tối nay.

– Cảm ơn bác!

.

.

.

Trong một mối quan hệ, có những thời điểm không nhắn tin, không gọi điện, đến một câu hỏi han cũng không có. Tự trong lòng đều hiểu hai người đã đi đến điểm cuối cùng. Không tiếng động mà nhẫn nại chịu đựng như là muốn chờ đối phương mở lời trước. Nhưng mà ai nói ra trước đều đã không quan trọng nữa rồi, vậy thì còn chờ đợi cái gì?

Đã ba ngày trôi qua, cậu bỏ đi, không hỏi, không nói gì như thể một lời giải thích cũng không muốn nghe. Vy biết lần này không giống lần trước, có quá nhiều thứ chắn ngang bọn họ và tình yêu của họ không đủ mạnh mẽ để vượt qua. Mấy ngày này, cô dần chấp nhận sự thật, Linh nói không sai, cô không nên ngăn cản tương lai của cậu. Như vậy cũng tốt mà, chia tay trước khi đi du học, chẳng phải mọi người đều như vậy sao?

Khóc một trận đã đời, cô dần trở lại trạng thái bình thường, có đôi khi lại mơ hồ không biết mình đang làm gì. Thất tình có lẽ cũng chỉ như vậy thôi!

Nói đến thất tình không chỉ có một mình Vy, còn có một người khác cuối cùng cũng “khỏe lại” để đến lớp học. Trang cúi mặt vào lớp, tiếng cười cợt của mấy tên con trai lập tức im bặt. Chuyện tỏ tình khôi hài mấy hôm trước đã trở thành chuyện tiếu lâm cho cả đại đội. Dù bàn tán xôn xao như thế nào, họ cũng không có gan đứng trước mặt bí thư lớp để nhắc lại chuyện đó. Trang ngồi xuống bàn, một lúc sau Hà và Khánh cũng vào lớp. Phải nói rõ là Hà đi trước, Khánh đi sau rồi nhân tiện chiếm ngay vị trí ngồi cạnh cô. Dường như sau khi dũng cảm tỏ tình, Khánh cũng luyện được công phu “mặt dày” đeo bám cô mọi lúc mọi nơi, dù cô có mắng có chửi thế nào. Nhưng có lẽ mắng chửi gì đó không còn gay gắt như xưa nữa, hình như… ai mà biết được chứ!

Rắc!

Cây bút chì trong tay Trang bị bẻ gãy làm đôi. Cô giận dữ, mắt cũng đỏ lên rồi. Hai người bọn họ thật không coi ai ra gì, nhất là con Hà, nó có phải đang giễu võ giương oai trước mặt cô không? Có phải là nó đang cố tình muốn làm xấu mặt cô không? Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô phải chịu nhục nhã đến vậy! Nếu lần này cô cứ như vậy mà bỏ qua, cô sẽ đổi luôn sang họ của nó!

– Cả lớp hôm nay giải tán tại đây. Ngày mai trung đội trưởng cử hai người đi lấy súng sớm nhé!

Hà ngồi nán lại lớp thêm một chút, chờ lớp trưởng viết hai cái tên lên bảng, loáng thoáng thấy không phải tên mình, cô lẻn ra khỏi lớp, đến trước cửa lớp Vy chờ cô tan học. Mấy ngày này Hà và Ngọc thường kè kè bên cạnh Vy, không phải là sợ cô thất tình mà nghĩ bậy bạ gì, chỉ là muốn cho yên tâm hơn mà thôi.

Sáng hôm sau, cả lớp nhốn nháo tập trung ở sân. Đã quá giờ học rồi nhưng súng vẫn chưa thấy đâu, sắc mặt thầy giáo bắt đầu xấu dần. Các thầy vốn ở trong quân đội, rất nghiêm khắc về chuyện giờ giấc, muộn một vài phút có thể cho qua nhưng muộn gần mười lăm phút, thầy không nổi giận thì đã quá hiền lành rồi. Lớp trưởng vội vội vàng vàng vào đi vào phòng dụng cụ, mãi một lúc sau mới cùng bạn phụ trách hôm đó ôm súng ra sân.

– Tại sao lại lấy súng muộn như thế này? Không phải hôm qua tôi đã nhắc là phải đến sớm lấy thì mới kịp giờ học sao?

– …

– Trung đội trưởng đâu? Đã phân công người chưa?

– Báo cáo, hôm qua em đã phân công hai bạn rồi ạ.

– Vậy thì tại sao vẫn chậm trễ như vậy?

– Báo cáo, hôm nay chỉ có em đến lấy, một mình em không thể bê hết được tất cả cùng một lúc được ạ.

– Vậy người còn lại đâu?

Đến lúc này, cô bạn đứng cạnh Hà mới chợt nhớ ra, kéo áo Hà thì thầm:

– Hôm qua không phải là phân công cậu đi lấy súng à?

– Không phải! Tớ nhìn thấy viết trên bảng là Hạnh và Sơn mà.

– Hạnh tối qua phải gác nên xin đổi người khác rồi, cậu không biết à? Cuối cùng lớp trưởng cử cậu đấy!

– Mình… không biết thật mà!

Mãi không thấy ai đứng ra, đôi mắt thầy như rada ra soát cả lớp một lượt. Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía Hà khiến cô bắt đầu hoảng sợ. Hình như cả lớp đều biết, có mỗi mình cô không biết!

– Trung đội trưởng, người còn lại là ai?

– Báo cáo, là…

– Là em ạ!

Phút cuối cùng, Khánh là người đứng ra nhận trách nhiệm. Mấy đứa trong lớp nhấn nhá nhau đầy hàm ý. Cũng phải thôi, người ta là nhận trách nhiệm thay cho bạn gái, có gì mà dị nghị cơ chứ! Hạnh quay sang nhìn Trang, phát hiện cô bạn đang chửi thề mấy câu, bộ dạng bất mãn nhưng không làm gì được. Đã có người tình nguyện nhận trách nhiệm, cả lớp không ai vạch trần xem như đã thừa nhận.

– Tại sao cậu lại không hoàn thành nhiệm vụ được giao?

– Báo cáo đại đội trưởng, sáng nay em bị đau bụng cho nên… bây giờ mới có mặt ở sân ạ.

– Lí do! Lại là lí do. Thế sau này cậu ra chiến trường đánh nhau với kẻ địch cũng nói là đợi cậu hết đau bụng rồi mới chiến đấu à?

– …

– Phạt cậu tối nay gác cổng không được thay ca! Rõ chưa?

– Rõ!

Sau giờ học, Hà đi hỏi rõ bạn bè về chuyện phân công ngày hôm qua. Cuối cùng cái tên Trang là ngọn nguồn của sự việc. Có lẽ hôm qua lúc cô ra khỏi lớp, Trang đã thấy được nên mới cố tình như thế. Cô nhớ là không chọc gì đến cô ta cơ mà? Hay là ghi hận cô vì chuyện tỏ tình kia? Thực ra cô cũng là vô tội, là tự Trang hiểu nhầm đấy chứ! Nhưng dù biết nguyên nhân thì cũng không thay đổi được hình phạt, tối hôm đó Khánh phải đứng gác cổng suốt đêm. Hà áy náy, vụng trộm đứng ở gần đó với Khánh. Buổi tối, trời bắt đầu có mưa bay. Khánh quay lại nói vu vơ:

– Cậu về đi không ướt hết đấy!

Bị phát hiện, Hà cũng ngại giả vờ, cô bước ra, đứng cùng với cậu.

– Một mình mình đứng đây là được rồi, mưa rồi, ướt đấy!

– Mai đằng nào mình cũng gội đầu, chút mưa thế này, không sao mà.

– Cậu không về ngủ à? Thầy mà phát hiện ra sẽ bị phạt.

– Dù sao hôm nay mình đáng lẽ là người bị phạt rồi.

Dù Khánh nói thế nào, Hà vẫn cố chấp đứng cạnh cậu. Cậu bất đắc dĩ lấy tay che mưa cho cô. Không biết bàn tay kia che được bao nhiêu hạt mưa nhưng dường như nó che được cả trái tim cô. Rụng động… có lẽ là thế này phải không?

– Mình nghe nói là do Trang muốn mình nhận thay?

– Ừ, mình biết. Là do mình sơ suất nên mới khiến mọi người trở nên thế này. Mình nhận hình phạt này cũng đáng mà.

Hà nhìn cậu mỉm cười. Thế rồi cả hai cùng im lặng, cùng đứng với nhau dưới màn mưa. Cơn mưa của ngày hôm ấy trở thành ông tơ bà nguyệt se duyên cho hai người trẻ tuổi xích lại gần nhau hơn.

.

.

.

Ngày cuối cùng của đợt tập huấn quân sự, mấy đứa hồ hởi nói với nhau, sắp được về nhà rồi! Đến chiều, khi những chiếc xe buýt đưa đón sinh viên thực sự xuất hiện ở cổng ra vào, khi cả đại đội xếp hàng nói lời tạm biệt thầy giáo, bắt đầu có những tiếng khóc thút thít nho nhỏ. Quãng thời gian ở đây, không ngắn cũng chẳng dài nhưng là những hồi ức quý giá nhất, đặc biệt nhất trong thanh xuân của mỗi người. Trong cái thời buổi mà công nghệ thông tin phát triển, con người dần ít giao tiếp với nhau, một tháng này là cơ hội hiếm có để những người trẻ tuổi xích lại gần nhau hơn. Nói văn hoa vậy thôi nhưng ở đây dù bẩn vẫn rất vui ấy!

Từng đoàn người bước lên xe, những chiếc xe chuyển bánh đi xa dần, bọn họ còn kịp ngoái lại nhìn các thầy vẫy tay tạm biệt. Một tháng qua đã thật vui vẻ, một tháng qua đã trải qua thật nhiều chuyện!

– Có mệt lắm không con? Lên xe rồi đi về nào!

Vy nhỏ giọng chào bố mẹ, uể oải lên xe. Bố mẹ cô dễ dàng phát hiện ra tâm trạng cô không vui, thử hỏi dò mấy lần đều chỉ nhận được câu trả lời qua loa. Không biết có phải do sống không quen trong điều kiện thiếu thốn hay không mà cô gầy đi rõ rệt. Cơ thể trong bộ quân trang rộng thùng thình, gương mặt lại ủ rũ khiến cả người đứng trước gió cũng trở nên liêu xiêu. Cô gục đầu, nhắm mắt lại, chẳng muốn ai hỏi thăm, chẳng muốn ai nói gì, chỉ muốn im lặng, tự mình bình ổn cảm xúc. Đã trở lại rồi…

– Con không ăn nữa đâu ạ. Con hơi mệt nên lên phòng nghỉ đây.

– Ừ, đi đi.

Bố mẹ cô lo lắng nhìn theo bóng cô chậm chạp đi lên cầu thang. Vy vào phòng, ngồi trượt xuống tựa vào cánh cửa. Tốt quá, được ở một mình rồi, có thể thoải mái mà phát tiết tâm tình, không cần phải che giấu, không cần phải ngụy trang. Cô ngồi ở đó thật lâu, thật lâu, cho đến khi điện thoại reo lên. Cuộc gọi này cô đang chờ đợi nhưng rồi lại không dám nghe.

– Alo?

Vy hồi hộp chờ đợi đối phương lên tiếng. Cả hai cứ thế im lặng chờ đợi nhau, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của cậu và cô cũng cảm thấy hô hấp vào lúc này trở nên đặc biệt khó khăn. Bọn họ lúc nào cũng chờ người kia mở lời trước, chờ đến khi thất vọng, không một ai nguyện ý nói ra, có lẽ vì vậy mà quan hệ luôn lâm vào bế tắc.

– Cậu đã về nhà chưa? – Cuối cùng Việt lên tiếng trước.

– Mình vừa mới về chiều nay.

– Ừ… chúc mừng sinh nhật cậu.

– Mình… hôm đó nhận được bánh của cậu rồi. Cảm ơn…

Thấy cô chủ động nhắc tới chuyện hôm đó, nhưng rồi lại không nói gì tiếp theo, vị chua xót lại tràn ngập cổ họng cậu.

– Hôm đó… mình đã nghe Tuấn nói hết rồi.

– Ừ…

– Cậu… không có gì để nói sao?

– Nếu cậu đã biết, không giận mình là tốt rồi!

– …

– Nếu không có việc gì nữa, mình cúp máy đây.

– Ừ…

Hết


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.