“Được rồi, Vân nhi. Nói cho ta biết tại sao muội lại ở nơi hoang vu hẻo lánh này” Lạc Tử Băng nở nụ cười, giọng nói có phần dịu
“Mẫu thân đại nhân nói rằng muội phải ở đây để chờ mỹ nhân tỷ tỷ, mẫu thân
đại nhân còn dặn nếu muội bỏ đi mẫu thân sẽ không cho muội gặp mỹ nhân
tỷ tỷ, rồi mẫu thân cùng phụ thân bỏ đi mất tiêu” Hàn Nguyệt Vân nghiêng đầu, chớp mắt vài cái rồi tươi cười khả ái
Lạc Tử Băng đầu đầy hắc tuyến, cái thể loại phụ thân mẫu thân gì đây? Mộc
Vô Ngân thì ôm đầu, trong lòng thầm chửi suy nghĩ của mình quá mức nông
cạn. Còn La Dực thì trong lòng không ngừng bật ngón cái, đối với hai vị
cao siêu trong lời của Hàn Nguyệt Vân vô cùng ngưỡng mộ, hai vị ấy cũng
thật quá mức vô tư rồi!
“Muội ở đây một mình sao?” La Dực hứng thú hỏi, đôi hàn mâu màu vàng kim lóe lên một chút ý cười
“Đúng vậy, mẫu thân đại nhân nói rằng cả tộc của muội đều đã bị diệt” Hàn
Nguyệt Vân nhìn Lạc Tử Băng mà đôi mắt ngập nước, làm cho một người vốn
lạnh nhạt như Lạc Tử Băng cũng trở nên vô cùng phẫn nộ. Dám đụng vào
người của nàng? Muốn chết?
“Ai diệt tộc
của muội?” La Dực gật đầu như muốn nói đã biết, rồi xoa cằm nhìn Hàn
Nguyệt Vân, thanh âm có chút cao nhưng lại dễ nghe thoáng một chút rét
lạnh không dễ phát hiện
“Mẫu thân đại
nhân nói đó là người của Cửu Trọng cung” Hàn Nguyệt Vân gãi đầu, như
đang cố nhớ ra điều gì đó rồi nhìn về phía La Dực trả lời, khuôn mặt
ngây thơ nhưng lại phảng phất một tia nguy hiểm cùng sát khí, khiến La
Dực cùng Lạc Tử Băng và Mộc Vô Ngân nhìn nhau trầm mặc
Lạc Tử Băng thì càng thêm thâm trầm, tại sao nàng không nghĩ tới Cửu Trọng
cung cơ chứ? Lạc gia và Mặc gia đều là hai gia tộc ẩn cư, đã tồn tại
trên lục địa này rất lâu rồi. Một trong những gia tộc có thể sánh ngang
với Mặc gia và Lạc gia cũng chỉ có Cửu Trọng cung, nhưng theo nàng biết
thì họ cũng đã sớm ẩn cư, vì vậy nên số người biết đến gia tộc của nàng
cùng Cửu Trọng cung rất ít
Nhưng vì hai
gia tộc của nàng đều có thiên phú dị bẩm, sớm là trở ngại với Cửu Trọng
cung từ lâu, chỉ sợ họ đã chướng mắt Lạc gia và Mặc gia lâu rồi. Chết
tiệt! Nàng cũng quá mức bất cẩn rồi. Nhưng giờ nàng đến một chút tin tức nhỏ nào về Cửu Trọng cung cũng không biết, thế lực này coi bộ sâu hơn
nàng tưởng nhiều…
“Tỷ hiểu rồi” Lạc Tử
Băng liếc mắt ra hiệu với Mộc Vô Ngân cùng La Dực rồi xoay người cầm lấy bàn tay của Hàn Nguyệt Vân, kéo đi.
Mộc Vô Ngân thần người một lát rồi cảm thán với La Dực “Nguyệt Vân thật
giống với một người mà chúng ta rất quen đấy” La Dực cũng khẽ cười rồi
trả lại một câu nói “Chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn”
Còn người nào đó ở nơi không xa đang ngồi hưởng trà thì bỗng hắt xì một
cái. Tần Thiên Minh nhíu mày không vui hỏi “Chuyện gì vậy?”
“À! Chắc có người nào nói xấu đệ” Tư Mạnh Quân xua tay vài cái, rồi vội
nhìn sang Tôn Hàn Phong đang im lặng đọc bí tịch kia, tươi cười đến rạng rỡ trong sáng “Phong ca đừng trách đệ a!”
Tôn Hàn Phong không trả lời chỉ gật đầu, đôi huyết mâu có chút lóe sáng rồi một con hắc ưng bỗng bay vào, đậu trên vai hắn. Tôn Hàn Phong hơi ngẩng đầu, nhìn sang tờ giấy mà con hắc ưng đang ngậm trong mỏ, khóe môi cong thành nụ cười lạnh nhạt
“Có lẽ suy đoán của đệ đã đúng đấy Minh” giọng nói lạnh nhạt, nghe không ra một chút cảm xúc gì
Tần Thiên Minh cười không đáp, nhưng nụ cười phảng phất một chút tà khí
-Thông báo-
Tác giả hiện giờ đang trong giai đoạn lười không điểm dừng, lại công việc
bề bộn, không có nhiều thời gian rảnh nên chỉ viết được nhiêu đây thôi.
Tác giả thành thật xin lỗi a~