Vân Đóa kinh ngạc, buông Đường Nhất Bạch ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử đang đứng ở cửa. Anh ta khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn họ, sắc mặt anh ta tái nhợt giống như ma cà rồng.
Lúc này, nhìn thấy anh ta, Vân Đóa vẫn cảm thấy đau lòng. Cô tin tưởng anh ta, coi anh ta là bạn tốt vậy mà thứ cô nhận được chỉ là sự lợi dụng. Quan trọng là lúc trước anh ta thực sự đã đối xử tốt với cô, còn giúp cô hóa nguy thành an, khiến cho cô vô cùng cảm động, kết quả, những hành động kia đều chỉ là lớp vỏ để che giấu sự xấu xa bên trong.
Đường Nhất Bạch nhíu mày nhìn Lâm Tử: “Sao anh lại được thả ra nhanh như vậy?”
Lâm Tử đi tới: “Cảnh sát không có bất kì chứng cứ gì, cũng chỉ có thể tạm giam tôi tối đa 24 giờ.” Anh ta trả lời như vậy nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Đóa.
Vân Đóa ngẩng đầu đối mặt với anh ta, cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt quạnh quẽ, không gợn sóng của anh ta, trông như một cái giếng khô. Nhìn anh ta đi đến trước mặt, đôi mắt Vân Đóa đỏ ửng, mở miệng hỏi: “Lâm Tử, có phải anh vẫn luôn lừa gạt tôi đúng không? Mục đích anh tiếp cận tôi chỉ là vì muốn trả thù Đường Nhất Bạch, có phải không?”
Lâm Tử nhìn cô, từ mũi bỗng nhiên phát ra tiếng cười khẽ, anh ta nói: “Cô tưởng rằng còn gì khác à?”
Vân Đóa cực kì khó chịu, giống như lần đầu tiên biết Lâm Tử, cô nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Lâm Tử dời tầm mắt, không đối mặt với cô nữa, anh ta đi vòng qua hai người, đến bên giường Lâm Tang, cúi đầu nhìn cô ta, vẻ mặt trở nên dịu dàng: “Tiểu Tang không muốn nhìn thấy các người, mời các người ra khỏi đây.”
Vân Đóa cười lạnh: “Là vì không còn mặt mũi nào gặp chúng tôi sao? Bởi vì chị ta có một người anh độc ác như rắn rết!”
Sắc mặt Lâm Tử đột nhiên trở nên u ám.
Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng ôm đôi vai Vân Đóa, anh nói: “Lâm Tử, anh đừng tưởng rằng mình có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Lâm Tử hơi nhướng mày: “Nếu các người muốn trách mắng tôi, trước tiên lấy chứng cứ ra đã. Ngoài ra, Vân Đóa, cô cảm thấy tôi độc ác? Em gái của tôi vì anh ta mà trở thành người thực vật, còn anh ta chỉ gãy tay, rốt cuộc là ai độc ác đây?”
Vân Đóa giận dữ vùng ra khỏi vòng tay của Đường Nhất Bạch, tiến lên hai bước, vung tay tát “bốp!” một cái lên mặt của Lâm Tử.
Lâm Tử bị tát mạnh đến mức đầu lệch sang một bên, trên mặt lập tức hiện ra dấu bàn tay đỏ ửng.
Đường Nhất Bạch sợ anh ta sẽ làm hại Vân Đóa liền tiến lên phía trước, kéo Vân Đóa ra sau lưng mình. Vân Đóa không quan tâm, lại bước lên phía trước, nhìn chằm chằm Lâm Tử nói: “Tôi không ngờ anh lại có thể đổi trắng thay đen như thế. Đường Nhất Bạch là ân nhân cứu mạng của Lâm Tang, anh đối xử với ân nhân cứu mạng em gái mình như vậy sao? Nếu Lâm Tang biết anh làm như vậy thì có chết cũng không nhắm mắt!”
Lâm Tử nhìn sang cô, giống như nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười: “Anh ta cứu Tiểu Tang lúc nào? Tôi biết cô nóng lòng muốn người yêu thoát tội nhưng cũng không đến nỗi bịa đặt ra lời nói dối vụng về thế chứ?”
Vân Đóa hơi bất ngờ: “Anh không biết? Anh không biết lý do chân của Đường Nhất Bạch bị gãy ư?”
“Anh ta gãy chân là vì tai nạn xe cộ rồi Tiểu Tang đưa anh ta tới bệnh viện. Sau đó Tiểu Tang tỏ tình với anh ta trong tình huống cấp bách ấy, kết quả…” Anh ta nói đến đây thì hơi ngừng lại, lạnh lùng nhìn Đường Nhất Bạch: “Anh ta lại bảo Tiểu Tang đi tìm cái chết.”
Đường Nhất Bạch nhíu mày: “Tôi tuyệt đối không bảo Lâm Tang đi tìm cái chết. Tôi chỉ nói không muốn gặp lại chị ấy nữa thôi.”
Vân Đóa bỗng cười ha ha, sau khi cười xong, cô lắc đầu nói: “Tôi hiểu rồi, tôi cứ tưởng em gái anh chỉ có tính cách không tốt, mắc bệnh công chúa mà thôi, kết quả chứng minh, không chỉ tính cách chị ta có vấn đề mà ngay cả nhân phẩm cũng có vấn đề!”
Lâm Tử sa sầm mặt nói: “Im miệng, không được nói Tiểu Tang như vậy.”
“Được, tôi hỏi anh, có phải Lâm Tang đã từng nói với anh lần Đường Nhất Bạch uống thuốc cấm đó là do Đường Nhất Bạch chủ động muốn uống chứ không phải chị ta cho Đường Nhất Bạch uống?”
“Cô đã biết, cần gì phải hỏi tôi.”
Đường Nhất Bạch nghe xong, liên tục lắc đầu. Anh không biết nên nói gì cho phải.
Vân Đóa nói: “Anh bị Lâm Tang lừa rồi. Chị ta nói dối anh là vì muốn trốn tránh trách nhiệm. Anh ở nước ngoài, không thể nào biết được chân tướng sự việc, lại còn yêu quý em gái như thế, đương nhiên Lâm Tang nói gì anh cũng tin. Có phải anh chưa từng nghĩ đến chân tướng mọi chuyện là như thế nào, đúng không?”
“Cô nói tôi không biết chân tướng mọi chuyện, chẳng lẽ cô biết?” Lâm Tử nói xong, chỉ vào Đường Nhất Bạch: “Cô khẳng định không phải vì cô thích anh ta cho nên tin tưởng mọi điều anh ta nói chứ?”
“Vậy tôi hỏi anh, ngày Đường Nhất Bạch bị gãy chân, vì sao Lâm Tang lại đột nhiên tỏ tình với anh ấy? Người bình thường không phải sẽ lo lắng chạy trước chạy sau, quan tâm xem Đường Nhất Bạch có thể tiếp tục bơi lội nữa hay không sao? Vào thời điểm đó, tại sao chị ta lại có tâm trạng tỏ tình chứ?”
Lâm Tử không trả lời.
Vân Đóa nói: “Bởi vì Đường Nhất Bạch xả thân cứu chị ta, chính vì vậy chị ta mới nghĩ có lẽ anh ấy cũng có tình cảm với chị ta, cho nên chị ta mới tỏ tình. Đương nhiên, một nguyên nhân khác là…, tuy tôi rất tiếc vì chị ta trở thành người thực vật nhưng mà tôi vẫn phải nói, em gái anh mắc bệnh công chúa. Chị ta quá yêu bản thân, chỉ biết có bản thân chị ta, vào thời điểm đó, chị ta không quan tâm đến tình trạng của Đường Nhất Bạch, chỉ nghĩ rằng có phải anh ấy cũng thích chị ta hay không, cho nên chị ta mới tỏ tình. Chị ta vô cùng tin tưởng rằng Đường Nhất Bạch yêu chị ta, chị ta nghĩ rằng tình yêu của họ có thể hóa giải đau đớn của Đường Nhất Bạch.”
Vẻ mặt Lâm Tử không chút thay đổi nhìn cô: “Vậy thì sao chứ? Mặc kệ như thế nào thì kết quả cũng là em gái tôi trở thành người thực vật.”
“Anh…!” Vân Đóa tức giận đến mức muốn lập tức đi lên đánh anh ta, cô cười lạnh nói: “Anh nghĩ vì sao Lâm Tang lại tự sát? Không phải bởi vì không chịu nổi mà là vì hổ thẹn! Nếu Đường Nhất Bạch thực sự thích chị ta, có lẽ chị ta còn có thể mặt dày mày dạn thừa nhận hậu quả mà mình đã gây ra. Nhưng Đường Nhất Bạch lại không thích chị ta, thậm chí còn vô cùng chán ghét chị ta! Cho nên chị ta hổ thẹn, chị ta cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ. Nếu chỉ đơn giản là bị cự tuyệt, bị người đàn ông chị ta thích nói một câu “Đi chết đi”, chị ta liền tự sát, vậy chị ta tuyệt đối là một kẻ đần độn, ngu ngốc! Em gái anh sẽ không phải một người ngu ngốc thế chứ?
Anh cho rằng vì sao chị ta phải nói dối anh là Đường Nhất Bạch bảo chị ta đi chết đi? Rõ ràng Đường Nhất Bạch chỉ nói là không muốn nhìn thấy chị ta nữa thôi mà. Bởi vì chính chị ta muốn chết, ngay cả dũng khí thừa nhận mình muốn chết chị ta cũng không có, cho nên mới đẩy trách nhiệm này lên đầu Đường Nhất Bạch. Lâm Tử, em gái anh quá yếu đuối, tâm lý chị ta có vấn đề.”
“Không thể nào, Tiểu Tang không phải như vậy…”
“Trong mắt anh, đương nhiên chị ta không phải như vậy, nhưng rất đáng tiếc, đây là sự thực. Lâm Tử, tôi nhớ anh đã từng nói anh và Lâm Tang mất ba mẹ từ khi còn rất nhỏ, chính anh đã nuôi lớn em gái mình. Nói như vậy, tính cách Lâm Tang có quan hệ trực tiếp với anh. Anh cứ nói em gái anh tự sát là vì Đường Nhất Bạch nhưng mà thực tế đó là vì anh! Anh không làm tấm gương tốt cho em gái mình, còn nuông chiều chị ta thành bộ dạng muốn gì được nấy, yếu đuối, nói dối thành tính, đây đều là do anh nuông chiều mà ra! Cho nên bây giờ chị ta nằm ở đây, nguyên nhân chính là vì anh, là anh hại chị ta thành ra như vậy! Nếu anh muốn báo thù thì tại sao không tự đâm mình một dao trước đi?!”
Sắc mặt Lâm Tử xám như tro, chỉ có thể lắc đầu.
Anh ta có thể không thừa nhận sự thực này nhưng tính cách của Lâm Tang quả thực là do sự kiêu căng của anh ta, điều này anh ta không thể phản bác. Trước kia anh ta vẫn né tránh điểm này, chỉ nghĩ rằng phải báo thù cho em gái, như vậy cảm giác tội lỗi sẽ giảm bớt đi một chút. Hôm nay, miệng vết thương bị Vân Đóa đột ngột rạch ra, máu chảy đầm đìa, khiến cho anh ta không kịp trở tay.
“Cho nên…” Vân Đóa nói: “Lâm Tử, anh nhanh chóng đến Cục Cảnh sát tự thú đi, nếu không đi, tôi sẽ ăn miếng trả miếng, đánh gãy xương em gái anh. Mỗi ngày một đoạn, tôi nói được làm được!” Nói xong khoát tay nói với Đường Nhất Bạch: “Chúng ta đi!”
Đường Nhất Bạch giống như người hầu đi theo cô ra ngoài. Lúc đi tới cửa, Lâm Tử đột nhiên gọi cô: “Vân Đóa.”
Vân Đóa dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Lâm Tử hỏi: “Có phải cô… rất hận tôi đúng không?”
“Tôi không hận anh, tôi chỉ khinh thường anh.”
***
Ra khỏi bệnh viện, cơn giận của Vân Đóa còn chưa tan, gương mặt rất nghiêm nghị. Đi ngang qua một đứa bé khoảng ba, bốn tuổi, cô liếc mắt nhìn anh bạn nhỏ này một cái lại dọa cho cậu bé khóc toáng.
Vân Đóa: = =
Cô nhìn sang Đường Nhất Bạch ở bên cạnh, phát hiện anh đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng rực.
Vân Đóa hơi xấu hổ, gãi đầu: “Anh… nhìn cái gì.”
Đường Nhất Bạch đột nhiên kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô. Cái ôm của anh vẫn mộc mạc và ấm áp như vậy. Một bàn tay của anh đặt sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ về, hơi ấm của lòng bàn tay xuyên qua lớp áp mỏng, truyền vào cơ thể cô.
Vân Đóa thả lỏng cơ thể, tựa vào lòng anh, gương mặt của cô cọ cọ vào lồng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Còn đang ở ngoài đường đó.”
Đường Nhất Bạch vẫn ôm cô không buông. Anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà giờ phút này yết hầu của anh thắt lại, trái tim nóng rực, nóng đến nỗi khiến cho anh muốn khóc. Anh chỉ biết cúi đầu, vô cùng thân thiết tựa cằm vào cổ cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên tóc của cô.
Đóa Đoá của anh, bình thường giống như con thỏ yếu đuối, đáng yêu, hôm nay đột nhiên biến thành con thỏ nóng nảy, tất cả đều là vì bảo vệ anh. Anh thực sự muốn cám ơn ông Trời đã để anh may mắn gặp được cô, yêu cô, đồng thời cô cũng yêu anh. Anh thậm chí còn nghĩ rằng cả đời này chỉ cần có cô là đủ, dù không đoạt được huy chương vàng cũng không có gì tiếc nuối.
Đóa Đóa, Đóa Đóa của anh. Cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay, anh muốn dùng cả sinh mệnh còn lại của anh để yêu em, anh muốn dành trọn tình yêu cả đời cho em.
Đường Nhất Bạch vẫn không nói chuyện, Vân Đóa thấy hơi mất tự nhiên, cô hỏi: “Vừa rồi có phải chị đây rất ngầu hay không?”
“Ngầu chết đi được!”