Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 49: C49: Thế giới thứ hai 10



NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC

Đầu của quý tộc cao quý là nơi không thể tùy tiện chạm vào, đây là sự giáo dục mà Odrosse đã học được từ khi còn bé.

Nhưng nô lệ nhỏ chẳng biết gì cả, chẳng những nhào vào lòng hắn mà còn to gan véo má hắn, còn nhanh chóng véo nốt má còn lại.

Véo xong còn đánh giá: “Hổng mềm.”

Vẻ mặt như thất vọng lắm.

Odrosse: “…”

Đáy lòng hắn bỗng sinh ra cảm xúc không biết là bất đắc dĩ hay là khó chịu, Odrosse vươn một tay ấn vào eo nô lệ nhỏ để thân thể cậu sát vào mình hơn, sau đó vươn tay còn lại bẹo má nô lệ nhỏ để trả đũa.

Ai ngờ nhéo được một cái thì chẳng muốn dừng tay nữa.

Thịt trên mặt Tô Đoạn không nhiều lắm, chỉ có chút phúng phính trẻ con, nhưng cũng chỉ nhiều hơn một chút so với dáng người gầy yếu của cậu mà thôi.

Nhưng khi đầu ngón tay của hắn bẹo chút thịt vô cùng đáng thương này lại cảm thấy mềm đến nỗi chỉ cần véo nhẹ là có thể véo thành một miếng phúng phính, giống như kẹo mềm tan chảy trong miệng mà Odrosse được cho ăn hồi bé.

Lúc ấy hắn chả thấy kẹo này có gì ngon, nếu hoàng hậu Sophie không cười tủm tỉm đưa cho hắn thì hắn sẽ không bao giờ thích mấy thứ ngọt ngấy đó.

Nhưng giờ phút này, tự dưng hắn muốn nếm lại hương vị của kẹo.

… Hẳn là ngọt lắm.

Tô Đoạn không véo được người ta còn bị người ta véo ngược lại, má phồng lên như hamster đang giấu đồ ăn, đôi mắt cong như vành trăng non bỗng mở to, lên án người đàn ông đang bạo hành má mình.

Cậu chỉ véo Odrosse có hai cái, sao Odrosse chưa chịu buông ra nữa?

Ngay lúc Tô Đoạn đang định cất tiếng phản kháng thì bàn tay đang đặt véo má cậu của Odrosse bỗng buông ra.

Tô Đoạn thở phào nhẹ nhõm, muốn xoa khuôn mặt bị bẹo đến đỏ bừng, nhưng vừa giơ tay lên đã bị người ấy nắm lấy cổ tay cậu.

Ngay sau đó một khuôn mặt ghé sát lại.

Đôi ngươi người đàn ông sâu thẳm, khuôn mặt của cậu phản chiếu trong đôi ngươi nhỏ đậm màu ấy, đôi ngươi vốn dĩ màu xanh băng cũng trở nên tối tăm hơn, giống như độ sâu của nước biển sau khi băng tan chảy, đáy mắt cũng hơi tối đi đôi chút.

Một bên má bị một cái chạm mềm mại bao bọc, thỉnh thoảng lại có cảm giác trơn trượt lướt qua, khiến đầu dây thần kinh nhỏ xíu trên má ngưa ngứa, Tô Đoạn lập tức ngây dại hệt như một bé hamster.

Bị, bị hôn rồi…

Đây là lần đầu tiên Odrosse hôn cậu kể từ khi cậu đến thế giới này.

– Nếu không tính mấy cái tinh thần thể đã làm.

Tuy chỉ bị hôn má nhưng Tô Đoạn vẫn thấy choáng váng.

Odrosse cúi người nghiêng đầu hôn cậu, khi cậu rũ mắt sẽ thấy đường cong cằm thon gầy và gân xanh cổ hơi gồ lên của người đàn ông.

Lông mi Tô Đoạn run lên, ngây người một lúc lâu mới nhẹ nhàng để tay lên vai Odrosse. Cơ bắp trên vai người đàn ông cũng rất căng, Tô Đoạn chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình như đang để trên hòn đá vậy.

Một hành động nhỏ bé như thế như đang ra hiệu cậu đang thuận theo, cái hôn nhẹ nhàng đọng lại trên má cậu một lúc rồi rút về.

– Rồi giây tiếp theo, lại rơi lên mặt cậu.

Nhưng lần này không phải gò má mềm mại mà là nơi còn mềm hơn cả má.

Không biết là vì căng thẳng hay thiếu kinh nghiệm, nhưng sau khi Odrosse hôn cậu, hắn dừng lại nửa phút mới chậm rãi bắt đầu.

Song hắn là là một kẻ săn mồi trời sinh, chỉ mất vài phút đã tiến hóa từ thăm dò và vấp ngã thành thành thạo và lưu loát. Lúc đầu Tô Đoạn thầm nghĩ giờ cậu còn thành thạo hơn cả Odrosse, ai ngờ chưa được bao lâu đã bị người ta hôn cho ná thở.

Vẫn đành nhờ Odrosse hôn giữa chừng rồi dừng lại bảo cậu há miệng thì cậu mới có thể điều chỉnh nhịp thở của mình.

– Sau đó lại phủ lên môi cậu.

“Ưm…”

Hôn nửa chừng Tô Đoạn mở mắt ra, trông thấy hàng mi rõ ràng của Odrosse khẽ run lên, vì hắn nghiêng đầu nên lông mi cong vút phẩy vào chóp mũi khiến cậu ngưa ngứa.

Quả đúng là mũi của Odrosse cọ vào má cậu, hôn mặt đối mặt cũng không được, Tô Đoạn lại nhắm mắt lại, mơ màng thầm nghĩ.

Khi Odrosse cúi người, những nô lệ trực gần cổng lần lượt cúi đầu, không dám nhìn lén chủ nhân thân mật với người khác, dù nghe thấy tiếng nước chụt chụt ái muội cũng không dám ngẩng đầu lên, không ai dám làm việc nữa, cứ đứng đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Thỉnh thoảng có nô lệ không kiềm lòng được ngước mắt lên nhìn, nhưng rồi lập tức bị tinh thần thể đứng sau lưng hai người toát ra vẻ hung ác khiến họ sợ bủn rủn chân, không dám vượt quá quy tắc nữa, sợ con rồng không hài lòng thì mình sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Con rồng hài lòng nhìn xung quanh, thấy không ai dám nhìn lén bảo bối của mình nữa bèn vẩy xương cánh, nhẹ nhàng để chóp đuôi dày lên mu bàn chân Tô Đoạn như kẻ chiến thắng.

♥♥♥

Mãi đến khi Tô Đoạn cảm thấy đầu lưỡi mình sắp mất cảm giác thì cậu mới được buông ra.

Odrosse lấy khăn tay lau đi vết nước còn sót lại trên khóe môi cậu, đôi môi nhợt nhạt bị xoa hơi đỏ, dù được khăn tay mềm mại lau đi cũng thấy đau đớn xíu xiu.

Đầu lưỡi tê dại của Tô Đoạn liếm miệng mình, hối hận không kịp đẩy người ra, khiến cậu nóng quá mức, vậy thì lúc ăn sẽ khó chịu.

Nhưng sức mạnh của khoa học công nghệ là vô hạn, khi phun dịch chữa bệnh cao cấp lên tất cả những vùng khó chịu thì phiền muộn nhỏ xíu đáy lòng Tô Đoạn tan thành mây khói.

Thực ra đầu sỏ của nụ hôn rối ren này vẫn ổn, chỉ đỏ môi một chút và mái tóc vàng nhạt lòa xòa trên trán.

Odrosse chẳng thèm vuốt tóc lại, chỉ lo lau cho nô lệ nhỏ của mình sạch sẽ rồi nắm tay cậu đi về phía nhà.

Vừa đi vừa thấp giọng hỏi: “Sáng nay có ngoan ngoãn ăn sáng không?”

“Ăn rồi ạ.” Bị tinh thần thể bá đạo cướp chất dinh dưỡng, còn bị ép ăn rất nhiều rau.

Tiếp tục hỏi kỹ: “… Buổi trưa thì sao?”

“Tôi vừa ăn xong đi dạo thì anh về.” Nói dối đấy, thật ra là để hệ thống theo dõi vị trí của Odrosse, để khi hắn về, vừa hay đi ngang qua cổng.

Lần đầu tiên nguyên soái muốn tốt với một người thầm nghĩ ngợi, rồi vụng về đề nghị: “Bây giờ… Đi chơi không em? Dẫn em ra ngoài chơi nhé?” Tuy hắn không biết bên ngoài có gì vui, nhưng lên tinh hạm rồi tìm kiếm cũng chưa muộn.

Tô Đoạn quả quyết từ chối: “Không cầu đâu, tôi muốn ngủ trưa, được không?” Chơi với con rồng trẻ trâu mãi một lúc lâu nên cậu cũng hơi mệt, cần lắm ngủ trưa để bổ sung tinh thần.

Thân vương điện hạ được đà mời: “Được chứ, đến phòng ngủ của ta nhé?”

Con rồng ưỡn ngực đi theo sau họ, nếu không vì bản chất của chủng tộc, đuôi của nó chỉ có thể song song hoặc cụp xuống thì e là lúc này đuôi đã cao hơn đầu rồi.

Sau khi bóng dáng của hai người và tinh thần thể đi mất, các nô lệ đứng đó do dự ngẩng đầu lên, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

Có hâm mộ, ghen ghét, không tin nổi… Một lúc lâu không ai nói gì.

Lần trước chủ quản nô lệ muốn đưa nô lệ tóc đen đi đánh dấu, ai ngờ lại bị bán ra ngoài phủ, sự việc đến giờ mọi người vẫn còn thảo luận ồn ào, hiện tại lại xảy ra cảnh tượng này.

Nô lệ đó rõ là ngoại lệ được thân vương điện hạ cưng chiều.

– Nhưng chẳng biết cưng chiều này sẽ được bao lâu.

Đế quốc Deler không cho phép quý tộc kết hôn với nô lệ, mà không có sự đảm bảo vệ hôn nhân thì dù nô lệ có được cưng chiều đến đâu, rồi cậu sẽ bị bỏ rơi chẳng chút do dự khi dần già đi.

Đối với quý tộc, nô lệ mãi chỉ là hàng tiêu dùng thôi.

♥♡♥♡

Phòng ngủ chính.

Tô Đoạn bị Odrosse kéo vào phòng tắm đánh răng rửa mặt đơn giản, rồi lại bị kéo lên chiếc giường lớn mềm mại.

Giường trong phòng ngủ Odrosse vô cùng rộng rãi, đủ cho mười mấy cậu nằm lăn trên đó, lại còn mềm mại và thoải mái hơn hẳn phòng ngủ của cậu. Tô Đoạn vừa nằm lên giường đã thấy một cơn buồn ngủ dâng lên.

Trước khi mí mắt khép lại, cậu nhìn thoáng qua con cự long đang nằm trên xà ngang, ngay trên giường cậu.

Sau khi tinh thần thể của Odrosse theo họ vào phòng ngủ bèn vỗ cánh bay lên xà ngang rồi leo vòng quanh trên đó.

Lần trước đến đây, cậu còn thắc mắc những thanh xà ngang thô to, lộn xộn trên trần nhà dùng để làm gì, ra là giống như “khung leo cho rồng”.

Odrosse đã thay quần áo mềm mại ở nhà, cánh tay rắn chắc ôm cậu vào lòng, che mắt cậu lại rồi thấp giọng nói: “Mau ngủ đi em.”

Tô Đoạn lấy tay đang che mắt mình xuống, rồi ôm cổ tay hắn, ngoan ngoãn rúc vào lòng ngực ấm áp của hắn mà ngủ.

Căn phòng nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.

Odrosse không ngủ, hắn và tinh thần thể của mình nhìn nhau thoáng chốc, rồi lại dời mắt sang mái tóc đen của nô lệ nhỏ trong lòng mình.

Tô Đoạn ngủ say, hắn cẩn thận rút tay ra khỏi cánh tay nô lệ nhỏ, rồi đầu ngón tay của hắn xoa xoa đỉnh đầu của nô lệ nhỏ.

– Vì sợ đánh thức người ấy nên nên hắn xoa mềm nhẹ nhất có thể.

Ngay khi hắn đang yên tĩnh tận hưởng cảm giác thỏa mãn được ôm người ấy trong lòng, thiết bị kết nối riêng của hắn chợt lặng lẽ sáng lên.

Tin nhắn đánh dấu màu đỏ, nghĩa là tin nhắn có mức khẩn cấp cao nhất.

Odrosse cau mày, bấm vào:

[Hoàng đế]: Chiến sự có thay đổi, sáu giờ chiều nay sẽ tổ chức hội nghị tại hoàng cung, mời nguyên soái đến hoàng cung để bàn bạc.

___

13/12/2023.

15:33:09.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.