Thời gian luôn lặng lẽ trôi đi không một tiếng động, chớp mắt đã sắp vào hạ.
Học kỳ cuối cùng của năm cuối đại học, Hạ Kỳ Niên cần phải dành nhiều thời gian để chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, đành bỏ qua cơ hội ra nước ngoài thi đấu.
Khoảng thời gian cậu vừa bay về thành phố B, Thịnh Tinh Hà thấy đặc biệt không quen.
Bên cạnh thiếu một người, khi gặp chuyện gì vui vẻ cũng không thể chia sẻ ngay, thậm chí ngay cả buổi tối đi ngủ cũng không yên tâm được.
Khi muốn ăn dâu tây, sẽ nhớ tới Hạ Kỳ Niên; khi muốn uống sữa bột gạo, sẽ nhớ tới Hạ Kỳ Niên; lúc xem chương trình tạp kỹ không có ai ôm, sẽ nhớ tới Hạ Kỳ Niên; một bộ phim ly kỳ đặc sắc mới công chiếu, sẽ nhớ tới Hạ Kỳ Niên!
Mọi lúc, mọi nơi.
Lúc trước cũng không phải không có tình huống yêu xa, nhưng không nghiêm trọng như lần này, đại khái là vì có quan hệ với việc trước đó vẫn luôn ở cùng một chỗ, cả ngày 24/24 đều dính chặt với nhau.
Nếu nhất định phải hình dung thì cảm giác kia tựa như bị rụng mất một cái răng, cả người cứ không được tự nhiên.
Nhưng mà Hạ Kỳ Niên không có ở đây cũng có một chỗ tốt, chính là tinh lực tương đối thịnh vượng.
Thịnh Tinh Hà cảm thấy vị tiền bối đã đưa ra thuyết “đời sống tình dục thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến thành tích” kia tuyệt đối là có căn cứ y học.
Lúc có Hạ Kỳ Niên, thế nào cũng phải chơi một hai tiếng đồng hồ, có hứng thú thì lại chơi đạo cụ nhỏ gì đó, trói cổ tay trói mắt cá chân, tra tấn anh suốt mấy tiếng đồng hồ, tình trạng tinh thần ngày hôm sau sẽ không tốt nổi.
Hạ Kỳ Niên vừa đi, toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn hết trở lại vào thi đấu, cuối tháng ba sẽ xuất ngoại tham gia giải đấu lưu động.
Thành tích mấy lần trước đều bình thường, cứ duy trì ở độ cao khoảng 2m26.
Rất nhiều người nghi ngờ quyết định đổi chân lúc trước của anh, thậm chí ngay cả chính anh cũng hoài nghi mình có thể làm tốt được hay không, bởi vì không có kinh nghiệm của người đi trước có thể tham khảo, hết thảy đều phải dựa vào chính mình mò mẫm mà tích luỹ qua từng ngày.
Rất có thể thời gian, năng lượng và nỗ lực này chỉ đổi về cái kết thất bại, nhưng kí ức mới của cơ bắp đang hình thành, anh đã không thể quay lại được nữa, nhất định phải theo con đường này mà không ngừng tiến về phía trước.
Hạ Kỳ Niên cũng cổ vũ không ít cho anh, hầu như mỗi trận đấu, Hạ Kỳ Niên đều canh xem tường thuật trực tiếp, sau trận đấu còn phân tích lỗi sai cùng với anh.
Nhảy cao rất khó dựa vào ý thức để kiểm soát vị trí của điểm nhảy, độ cao và góc độ, điều vận động viên có thể làm là giữ niềm tin vững chắc, điều chỉnh tâm lý, sau đó không quản ngại mưa gió, huấn luyện hết ngày này qua ngày khác, huấn luyện đến tận cùng thì nhất định phải dựa vào phản xạ thần kinh của mình để kiểm soát góc độ và độ cong.
Luyện đến mức có thể nhắm mắt lại mà vẫn nhảy được qua xà ngang.
Đã từng rơi xuống đáy vực, bây giờ đã không sợ vực sâu nữa.
Mặc kệ người khác có coi trọng đến đâu, Thịnh Tinh Hà vẫn tin tưởng vào mình, tin tưởng đây là thử thách lớn cuối cùng mà ông trời đặt ra cho mình.
Anh muốn vượt qua, không chỉ để chứng minh bản thân, cũng là hy vọng một ngày nào đó mình có thể dùng thành tích để nói cho các đàn em rằng, “ước mơ” cũng không phải là một từ xa vời không thể với tới, chỉ cần bạn đồng ý cố gắng, đồng ý thử thì nhất định là bạn đã ở gần nó.
Trên con đường này sẽ có đau đớn, có mất mát, có mơ hồ, nhưng anh không bỏ cuộc, cũng không nỡ buông bỏ.
Cuối cùng, tại Đại hội Thể thao châu Á vào cuối tháng 5, anh đã vượt qua độ cao 2m31 để giành huy chương vàng cho đội tuyển Trung Quốc và đạt được thành tích tốt nhất từng nhảy bằng chân trái, đó cũng là độ cao từng khiến anh phải đối mặt với lệnh cấm thi đấu.
Nhưng lần này đã thông qua vòng kiểm tra thuốc, huy chương vàng đã thu chắc vào tay.
Đột phá này đối với anh mà nói có ý nghĩa rất trọng đại, thậm chí còn hưng phấn hơn cả lần đầu tiên nhảy qua xà nữa.
Thành tích này chứng minh rằng anh có thể làm được, nỗ lực của anh không hề uổng phí.
Đầu năm khi vừa đồng ý ở chung với Hạ Kỳ Niên, bọn họ đã mua một cái tủ kính trong suốt, tủ trưng bày có tổng cộng năm tầng, bên trong bày hết tất cả huy hiệu, giấy chứng nhận, huy chương, cúp và linh vật biểu tượng của giải đấu mà họ đạt được khi tham gia thi đấu.
Bây giờ lại thêm một chiếc cúp và vật kỷ niệm mới, tủ cũng sắp bày không nổi nữa rồi, anh đang chuẩn bị chờ Hạ Kỳ Niên trở về sẽ thêm một cái mới.
Giành huy chương vàng tại các cuộc thi quốc tế chắc chắn không chỉ riêng một mình anh vui sướng, mà còn có toàn bộ đội điền kinh và thậm chí là tất cả khán giả quan tâm đến thể thao trên cả nước.
Các quan lớn trong tổ điền kinh đồng loạt gửi chúc mừng, các phương tiện truyền thông tranh nhau phỏng vấn, ngay cả chương trình tạp kỹ cũng mời anh lên sóng, nhưng ngoại trừ mấy cuộc phỏng vấn, các tiết mục khác anh đều uyển chuyển từ chối.
Làm bất cứ chuyện gì đều sợ nhất là phân tâm, mà chương trình tạp kỹ sẽ đẩy người ta vào tầm mắt công chúng đầy đủ ba trắm sáu mươi độ không góc chết, ưu khuyết điểm gì cũng sẽ bị phóng đại ra vô hạn.
Giờ nhớ lại chuyện đi tham gia chương trình tạp kỹ vào năm ngoái với Hạ Kỳ Niên mà trong lòng anh vẫn còn thấy sợ hãi.
Lúc đó tổ làm chương trình muốn tạo ra một số dư luận nên đoạn clip hậu kỳ đã để lại một số cảnh mập mờ rất có mục đích.
Bộ Tuyên Phát (tuyên truyền và phát hành) liền chuyên chọn những cảnh mà họ có tiếp xúc thân thể làm điểm nóng để xào, liên tiếp lên hot search, tuy rằng mang đến cho bọn họ không ít nhân khí, nhưng cũng có quá nhiều thanh âm phức tạp quấy nhiễu suy nghĩ của anh.
Sự thay đổi trực quan nhất là số lượng bình luận và tin nhắn cá nhân tăng vọt, có khen ngợi, đương nhiên cũng có sự xúc phạm.
Ấn tượng sâu sắc nhất là mấy cư dân mạng ghê gớm gửi tin nhắn riêng cho anh, mắng bọn họ ghê tởm, làm mất mặt đội tuyển quốc gia, thậm chí còn dõng dạc kêu bọn họ cút ra khỏi đội điền kinh.
Mặc dù chuyện yêu đương là sự thật, nhưng đây cũng không phải là lý do để bị người ta lấy ra trút giận và công kích.
Còn có cư dân mạng châm chọc: Chân bị thương còn có sức ra ngoài kiếm tiền nữa à? Đi tham gia chương trình tạp kỹ có thể nâng thành tích của anh lên sao?
Luôn sẽ có một số người trên internet tùy tiện phát tiết cảm xúc tiêu cực, không thể ngăn chặn, cũng không có thời gian để giải thích.
Anh không muốn bị phân tâm bởi những điều phiền nhiễu này nên đành phải từ chối một số cơ hội, ngay cả trong một cuộc phỏng vấn của phóng viên, anh cũng trả lời rất rõ ràng: sau này sẽ không nghĩ đến việc gia nhập làng giải trí.
Thứ anh yêu nhất vĩnh viễn luôn là sân đấu, có thể làm cho anh hưng phấn lên, cũng chỉ có sân đấu!
Còn có Hạ Kỳ Niên nữa.
Có lần đột phá ở lần Đại hội Thể thao châu Á rồi, trạng thái thi đấu của Thịnh Tinh Hà đều được điều động, hai lần thi đấu sau đó, một lần vượt mốc 2m28, một lần vượt mốc 2m30, tóm lại phát huy cũng coi như ổn định, huấn luyện viên cũng khen phong độ thi đấu của anh mùa này càng ngày càng tốt.
Ở bên kia, buổi bảo vệ luận án tốt nghiệp của Hạ Kỳ Niên vô cùng thuận lợi, còn được mời lên sân khấu phát biểu vào ngày tốt nghiệp, gửi lời chào đến tuổi trẻ và ước mơ.
Buổi lễ kết thúc lại bị bạn cùng lớp kéo đi ca hát ăn cơm, cậu và các bạn cùng lớp khác không giống nhau, lớp chỉ gọi đi ăn một bữa, cậu còn bị đồng đội cũ trong đội điền kinh kéo tới nói chuyện trên trời dưới đất nữa.
Tâm tình tốt đẹp, khi chơi trò chơi ở KTV, kết quả lại bị một đám bạn học dụ cho uống say mất, Trương Đại Khí và Tần Bái cùng nhau đưa cậu về nhà trọ.
Lúc rạng sáng, Hạ Kì Niên bị lăn xuống gầm giường tỉnh lại, cả người mơ mơ hồ hồ mà trừng to mắt, sờ sờ trên giường không có ai liền nghẹn khuất, lại ngủ không được, vì thế Thịnh Tinh Hà liền nhận được điện thoại của cậu.
Hạ Kỳ Niên vẫn còn say rượu, nói chuyện đầu đuôi không ăn nhập gì với nhau, tán gẫu được hai câu liền lẩm bẩm: “Vậy anh nhớ em không?”
“Đương nhiên là nhớ rồi.
”
Hạ Kỳ Niên giọng điệu oán giận nói: “Vậy mà anh cũng không chịu chủ động gọi điện thoại cho em.
”
“Ban ngày không phải anh đã trả lời tin nhắn cho em rồi sao?”
“Có không?”
“Đương nhiên là có, không phải em còn trả lời lại anh nữa à?”
Đầu óc Hạ Kỳ Niên không xoay chuyển được: “Khi nào chứ, anh nói cái gì vậy?”
Thịnh Tinh Hà cân nhắc trạng thái này của cậu thì nhất định là uống quá nhiều, không cúp điện thoại mà nói chuyện phiếm với cậu, mãi đến khi đầu dây bên kia vang lên tiếng ngáy rất thấp.
Buổi chiều hôm sau, sau khi tỉnh táo lại, Hạ Kỳ Niên liền thu dọn hành lý trong phòng trọ, cậu thích chưng diện nên quần áo rất nhiều, thu dọn ra đến bốn cái thùng lớn rồi đóng gói gửi đến thành phố A, nhờ Thịnh Tinh Hà ký nhận giúp, sau đó mới tiếp tục về nhà.
Chiếc máy bay xuyên qua tầng mây lượn lờ, bay từ thành phố này sang thành phố khác.
Trong thành phố ấy có người mà cậu muốn gặp, thế nên cả cuộc hành trình đều là vui vẻ.
Từ tháng 3 đến tháng 9 là giai đoạn các sự kiện điền kinh diễn ra dày đặc nhất, và đến sau tháng 10 thì các vận động viên sẽ bước vào kỳ đào tạo mùa đông để chuẩn bị cho Giải vô địch thế giới vào năm tới.
Thịnh Tinh Hà đã từng tham gia một lần tuyển chọn Olympic, ba lần tuyển chọn Giải vô địch thế giới nhưng đều không đạt được kết quả như mong muốn, lần thứ tư là năm ngoái, vì dây chằng bị rách nên phải từ bỏ.
Nhìn lại quá khứ, thất bại vô số lần, điều này có sức đả kích vô cùng lớn với tâm lý của anh, nhưng so với những đội viên khác vì chấn thương phải giải nghệ hoặc vì nguyên nhân gia đình mà buộc phải giải nghệ thì anh lại cảm thấy mình đã coi như may mắn.
Ít nhất có thể đưa ra một lần lựa chọn vì tương lai của mình, không quản nó thành công hay thất bại, cứ làm trước rồi nói sau.
Thời gian trôi qua kẽ ngón tay, mãi đến ngày nhận được lời chúc Giáng sinh thì Thịnh Tinh Hà mới giật mình ý thức được rằng, hai mươi chín tuổi của anh đã sắp kết thúc, bắt đầu từ năm sau, anh đã chính là người đầu ba.
Có chút không chân thật.
Ký ức của anh vẫn còn dừng lại ở mùa hè ồn ào nào đó, có một thiếu niên Smart ôm một đống tờ rơi bệnh viện chuyên nam khoa, hỏi anh có nhu cầu hay không, người thứ hai có thể giảm còn nửa giá.
Cậu trai ấy giờ đã trở thành ông chồng nhỏ của mình, mỗi ngày đều ôm anh ngủ.
Mọi thứ đều thật khó mà tin nổi.
Thật ra phái nam cũng giống như phụ nữ, cũng có áp lực khi tuổi tác ngày một tăng lên, độ tuổi chuyển từ cuối hai nhảy lên đầu ba này, Hạ Kỳ Niên ít nhất đã nghe anh lải nhải bảy tám lần “Thật không muốn lớn thêm nữa, mình thật sự thật sự rất không muốn lớn thêm.
”
Trước đó chưa từng có.
Cảm xúc lo lắng này cứ không ngừng được truyền ra ngoài.
Hạ Kỳ Niên vừa nấu một nồi bánh trôi trong phòng bếp vừa an ủi: “Tuổi tác chẳng qua cũng chỉ là một con số mà thôi, thật ra thì cũng giống như bình thường vậy hà, mặt trời mọc lên, sáng mai thức dậy tất cả mọi thứ vẫn như cũ, anh cũng có thể vĩnh viễn mười tám tuổi.
”
Thịnh Tinh Hà héo rũ nằm sấp trên bàn ăn, móc lấy một quả dâu tây nhét vào miệng: “Thật muốn đổi với em ghê, anh muốn trở lại hai mươi ba tuổi.
”
Hạ Kỳ Niên múc bánh trôi ra, bưng lên bàn: “Anh nên suy nghĩ xem phải trải qua hôm nay như thế nào để ngày mai không hối hận chứ.
”
Hôm nay nên sống như thế nào để ngày mai không hối hận?
Câu trả lời đã định trước là khó đáp.
Có điều Hạ Kỳ Niên đã nói ra một đáp án gần nhất với tiêu chuẩn, đó chính là vui vẻ mà trải qua.
“Nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, có chuyện thì đừng để trong lòng.
”
Thịnh Tinh Hà múc một viên bánh trôi nhét vào miệng, nhân vừng, rất ngọt.
“Cho nên, lát nữa chúng ta lên lầu vận động chút ha.
” Ánh mắt Hạ Kỳ Niên cực kỳ ám chỉ mà đảo qua.
“Em lên mạng tìm được thứ tốt, biết động nữa, cam đoan anh sẽ hài lòng.
”
“Hạ Kỳ Niên!” Thịnh Tinh Hà đỏ mặt gầm nhẹ: “Lần sau không được phép mua mấy thứ kỳ quái này nữa! Lần trước sưng đến ba ngày mới tiêu đó.
”
“Lần đó mua nhầm size, lần này cam đoan không có vấn đề, rất nhỏ.
” Hạ Kỳ Niên nói xong còn lấy điện thoại di động ra mở Taobao rồi đưa qua.
“Người bán còn tặng một quả bóng miệng, anh có biết bóng miệng là cái gì không?”
Trong ảnh là một bộ đạo cụ tra tấn người nhỏ, da thuộc màu đen, dây xích kim loại, vòng cổ, chuông nhỏ, đồ chơi để trói tay buộc chân.
Thịnh Tinh Hà liên tưởng đến hình ảnh xấu hổ kia, mặt đỏ như cô vợ nhỏ, nóng nảy gào toáng lên: “Anh làm sao biết! Tại sao người bán lại gửi cho em cái thứ đó chứ!?”
Hạ Kỳ Niên còn rất là dương dương đắc ý: “Bởi vì em mua nhiều lắm!” Cậu nghĩ lại, thân thể trượt về phía Thịnh Tinh Hà.
“Thật ra anh biết cái đó là cái gì, phải không?”
“! Thịnh Tinh Hà tiêu diệt hết một chén bánh trôi lớn, người cũng tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Bây giờ PB của em đã không bằng anh rồi, thế nào thì cũng nên đến phiên anh chứ?”
Hạ Kỳ Niên thiếu chút nữa bị nghẹn bánh trôi đang ngậm trong miệng, giả ngu: “A?”
Thịnh Tinh Hà đặt bát đũa trong tay xuống, xoay mặt nhìn cậu: “A cái gì? Lần nào cũng là em sảng khoái, anh còn chưa thấy thoải mái đâu.
”
Hạ Niên Niên khiếp sợ nói: “Anh không thoải mái sao? Mỗi lần anh đều kêu hăng hái như vậy mà, chẳng lẽ cao trào giả hả?”
Thật ra không đến mức đó!
Thịnh Tinh Hà hắng giọng: “Vậy, vậy làm gì có chuyện em cứ ở trên hoài được, lúc trước đã nói ai vượt qua 2m30 thì người đó ở trên mà, bây giờ anh đã vượt qua 2m32 luôn rồi, sao vẫn là em ở bên trên! ”
Không đề cập đến chuyện này còn tốt, càng nhắc tới anh lại càng uất ức: “Anh cố gắng lâu như vậy còn có ích gì?”
Hạ Kỳ Niên cảm giác sau đầu có một tia chớp bổ qua, vội ăn một cái bánh trôi cho đỡ sợ.
“Bằng không thì như vầy đi, ai vượt qua độ cao 2m33 này trước thì có thể ở bên trên, thế nào?” Thịnh Tinh Hà nói.
“Lại nữa!?” Hạ Kỳ Niên suy nghĩ khoảng cách của mình so với Thịnh Tinh Hà cũng không kém bao nhiêu, liền gật đầu đồng ý.
Thịnh Tinh Hà vươn ngón tay út ra: “Một lời đã định, không được đổi ý.
”
Hạ Kỳ Niên đưa tay qua nghéo nghéo.
Đêm đó được hết mấy đạo cụ nhỏ kia hầu hạ, Thịnh Tinh Hà thiếu chút nữa bị chơi đến thăng thiên.
!
Náo loạn thì náo loạn, nhưng chính sự vẫn phải làm, sau đợt huấn luyện mùa xuân ngắn ngủi chấm dứt, Thịnh Tinh Hà và Hạ Kỳ Niên cùng quay về đội.
Đầu tiên là Giải vô địch quốc gia để thử nước, huy động trạng thái cạnh tranh, tiếp theo là Giải đấu trong nhà, Giải đấu kim cương và Giải vô địch thế giới.
Mục tiêu của Thịnh Tinh Hà trong năm nay rất rõ ràng, chính là đột phá được độ cao 2m33.
Ý tưởng của Hạ Kỳ Niên đương nhiên cũng giống như vậy.
Hai người so từ trên sân đấu đến xuống sân đấu, ăn cơm so ai ăn nhanh hơn, huấn luyện so ai luyện nhiều hơn, giống như hai đứa trẻ mẫu giáo, so hoài không dứt.
Trên sân thỉnh thoảng còn ném cho đối phương một ánh mắt khiêu khích, khi phóng viên phỏng vấn lại càng khí thế tuyên chiến với nhau.
Có không ít cư dân mạng nhận định mối quan hệ cá nhân của hai người này không hòa hợp, từ việc “cướp bạn gái của đối phương” một đường đoán đến “cướp tài nguyên của đối phương”.
Tin đồn không bao giờ lặng.
Mọi người bắt đầu tin tưởng, trước kia cái gì mà huynh đệ đồng nghiệp yêu thương nhau, đều là giả, là diễn thôi, tóm lại vừa nhìn đã biết là quan hệ tan vỡ rồi!
Thậm chí còn có cư dân mạng nhiệt tình phân tích, lúc trước là bởi vì PB của hai người chênh lệch quá xa, cũng không để đối phương vào mắt, hiện tại thật sự cần phải kiếm được một huy chương vàng rồi thì giống y như một đôi vợ chồng già trở mặt, ai cũng không chịu nhường ai.
Quần chúng ăn dưa mạnh mẽ phụ hoạ theo: nói quá có lý! Lợi ích quả nhiên có thể diệt sạch luôn lòng người! Giới thể thao lấy đâu ra tình yêu đích thực chứ?
Nhưng mà, ở nơi bọn họ không thấy được, Thịnh Tinh Hà bị Hạ Kỳ Niên đè ép trêu chọc, ngoài miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ.
“Mẹ nó em nhẹ một chút bộ chết sao?”
“Cái đó không được phép! Không được sử dụng! Bỏ nó xuống! Mẹ kiếp! Bỏ nó xuống cho ông!”
“Hạ Kỳ Niên, em nghĩ đẹp lắm, những gì anh phải chịu hôm nay sớm muộn gì em cũng phải nếm một lần!”
“Hạ! Này! ”
_ Hết chương 61 _.