Xấu hổ thì đương nhiên là không có khả năng xấu hổ rồi, Thịnh Tinh Hà quen biết Hạ Kỳ Niên lâu như vậy, đã thấy cậu không biết xấu hổ không biết bao nhiêu lần, thường xuyên chả xem hoàn cảnh chẳng nhìn thời gian mà khoe dáng người của mình.
Không biết có phải là ảo giác của mình không mà anh luôn cảm thấy Hạ Kỳ Niên giống như đã cảm giác được gì đó, gần đây lại có thêm ít động tác chân tay và lời lẽ càng mập mờ, càng càn rỡ hơn.
Cũng không phải thấy khó chịu, chỉ là trong lòng càng ngày càng bất an.
“Cái này thì không thể nào.” Thịnh Tinh Hà nghiêng đầu, hạ giọng bảo: “Theo tính hướng này của cậu thì cho nam xem mới ngại ngùng mới đúng chứ?”
Hạ Kỳ Niên cầm lấy túi xương ống trong tay anh.
“Dù sao anh cũng đã xem qua nhiều lần như vậy rồi, thêm lần này nữa cũng có sao đâu.”
Thịnh Tinh Hà nghẹn lại, không nói tiếp.
Lúc đến quầy thanh toán, khi đi ngang qua hai hàng tủ đông, Hạ Kỳ Niên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, chỉ vào sữa nói: “Lần trước anh nói muốn làm sữa chua cho tôi mà, đến giờ vẫn chưa làm đó.”
“Ồ.” Thịnh Tinh Hà lấy hai lon sữa tươi.
“Cậu muốn ăn sữa chua hương vị nào?”
“Mâm xôi, dâu tây, vani.”
Thịnh Tinh Hà thở dài: “Có thể chọn loại trái cây nào mà bây giờ mua được không? Tôi biết đi đâu mua mâm xôi cho cậu?”
Hạ Kỳ Niên rộng rãi nhượng bộ.
“Vậy thì nguyên vị đi.”
Thịnh Tinh Hà đến quầy trái cây lấy một nải chuối và một quả dứa.
Hạ Kỳ Niên bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu: “Mỗi lần anh hỏi ý tôi xong đều không thèm nghe tôi.”
Thịnh Tinh Hà xách đồ đi tính tiền.
“Còn có lần nào nữa? Ví dụ xem.”
Hạ Kỳ Niên thành thật nói: “Lần đầu ngủ ở nhà anh đó, anh hỏi hai người chúng ta ai tắm trước, tôi nói cùng nhau tắm đi anh lại không chịu.”
Thịnh Tinh Hà cũng sắp bị cậu chọc cho nổi nóng.
“Loại chuyện nhỏ nhặt này mà cũng nhớ lâu như vậy? Cậu có biết xấu hổ không? Mấy tuổi rồi mà còn đòi tắm chung?”
“Cái này có gì đâu, tôi thường đi nhà tắm công cộng kì lưng cho nhau mà.”
“Tôi thích một mình yên tĩnh tắm rửa, không cần ai kì lưng giúp.” Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên tương đối khiếp sợ: “Vậy kì không sạch đất thì sao? Anh có thể tự chà lưng cho mình ư?”
“Sao lại không thể? Đây là lần đầu tiên tôi nghe tắm mà phải có người giúp mới tắm sạch được đó.”
“Nói vậy nghĩa là tới mùa đông anh cũng chưa bao giờ đi phòng tắm công công để có người chà lưng cho à?”
“Ở chỗ chúng tôi không phổ biến mấy mục tắm rửa này, bình thường tôi đều tắm ở nhà, ngâm thêm một chút là có thể kì cọ sạch sẽ.” Thịnh Tinh Hà cảm thấy đầu óc mình chắc có hố rồi mới đi giải thích với cậu ta nhiều như vậy.
“Vậy hả? Vậy tôi có thể kiểm tra…”
Chữ “tra” còn chưa ra, đã trực tiếp bị Thịnh Tinh Hà cắt ngang.
“Không tiếp nhận kiểm tra.”
“Vậy chắc chắn là kì không sạch sẽ rồi, chờ tới mùa đông tôi dẫn anh đi nhà tắm công cộng kì cho một lần, cam đoan anh sẽ yêu thích loại cảm giác này.”
“Tôi mới không thèm!” Thịnh Tinh Hà lập tức gạt bỏ.
“Tôi không thích tắm chung với người khác.”
“Gâu Gâu~”
Thịnh Tinh Hà ngửa đầu cười vang.
…!
Đây là lần đầu tiên kể từ Thịnh Tinh Hà chuyển vào ở đây tới nay mới mở lửa nấu cơm, điệu bộ mười phần, kết quả ở trong bếp lăn qua lăn lại cả nửa ngày, ngay cả bếp gas bật thế nào cũng không nghiên cứu ra.
“Không phải là hỏng rồi đó chứ?” Anh thì thầm.
“Chắc là có thẻ đó, cắm vào là có thể dùng, chủ nhà có cho anh thẻ không?” Hạ Kỳ Niên nửa quỳ trên đất, nhìn chằm chằm vào vị trí van.
“Ở ngay đây nè, thấy chưa, có một cái khe cắm.”
Thịnh Tinh Hà nghi ngờ nhìn cậu một cái.
“Cậu chắc chắn không?”
Hạ Kỳ Niên nheo mắt lại.
“Chắc không phải là anh chưa nấu cơm lần nào đó chứ?”
“Trước kia nhà tôi đều dùng loại bếp xài than, chưa từng nghiên cứu qua loại xài khí gas này.”
Thịnh Tinh Hà cau mày, cố nhớ lại.
Lúc gặp chủ nhà đã là chuyện mấy tháng trước rồi, ai mà còn nhớ rõ chuyện có đưa thẻ hay không chứ.
Gọi cho chủ nhà, bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Dì à, bếp bật không cháy nổi, lúc ấy dì có cho con thẻ không? Con quên mất rồi.”
“Có đưa cho cậu nha, thẻ gas, chìa khóa, để chung với hợp đồng đưa luôn một lượt cho cậu đó.” Giọng của dì chủ nhà vô cùng chắc chắn, Thịnh Tinh Hà chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn.
“Có không?” Hạ Kỳ Niên nhìn chằm chằm hỏi.
“Dì ấy nói có đưa.” Thịnh Tinh Hà cúp điện thoại.
“Nhưng tôi không nhớ để ở đâu rồi, dì ấy nói là để chung với hợp đồng đưa cùng một lúc, tới giờ tôi còn chưa từng dùng cái thẻ kia, chắc là còn để chung với hợp đồng.”
“Tôi cùng tìm giúp anh.” Hạ Kỳ Niên đứng dậy đi ra khỏi phòng bếp.
“Là túi tài liệu hả? Anh có ấn tượng là để ở đâu không?”
Thịnh Tinh Hà thở dài.
“Tôi mà có ấn tượng thì còn cần tìm sao.”
Hạ Kỳ Niên không chút lưu tình bắt đầu độc mồm: “Trí nhớ của anh thật kém.”
“Há” Thịnh Tinh Hà cười to.
“Cậu ngẫm lại mình xem đã quên chìa khóa bao nhiêu lần rồi? Có lần nào không phải là tôi tốt bụng chứa chấp cậu đâu?”
Vừa nhắc tới chuyện chìa khóa, Hạ Kỳ Niên liền chột dạ chuyển đề tài: “Vậy anh còn nhớ túi tài liệu ấy trông như thế nào không? Tôi sẽ giúp anh tìm nó.”
“Là loại túi tài liệu trong suốt rất bình thường.” Thịnh Tinh Hà nói.
Bàn trà trong phòng khách có mấy ngăn kéo, Hạ Kỳ Niên lục lọi một vòng không có kết quả, đi vào phòng ngủ của Thịnh Tinh Hà.
“Tủ đầu giường của anh còn chưa tìm phải không?” Cậu hỏi.
Thịnh Tinh Hà đáp một tiếng, cúi đầu lật xem ngăn kéo cuối cùng, bên trong là một đống hướng dẫn sử dụng thiết bị điện vô dụng.
Hạ Kỳ Niên dùng ngón trỏ níu quai cầm, mở cửa tủ ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái hộp sắt cỡ bằng nắm tay, nhãn trên mặt là ngoại ngữ, hẳn là kẹo linh tinh gì đó.
Lực chú ý của cậu bị cái hộp nhỏ này hấp dẫn, cầm lên lắc lắc hai cái.
“Đây là chocolate hả? Tôi ăn được không?”
Thịnh Tinh Hà nhìn lướt qua đồ vật trong tay cậu, đồng tử đột nhiên phóng to, máu nóng dâng trào xông thẳng lên đỉnh đầu, ngay cả huyệt thái dương cũng bị sợ đến mức nhảy lên thình thịch, nhào tới như hổ đói vồ mồi đè mấy ngón tay đang rục rịch kia lại.
“Không thể ăn!”
Hạ Kỳ Niên bị anh doạ cho sợ tới phát run, buông cái hộp sắt nhỏ ra, ngước mắt nhìn anh.
Thịnh Tinh Hà nắm chặt hộp sắt trong tay như đang giữ một quả lựu đạn.
Bên trong là bông hồng trắng của Hạ Kỳ Niên, trên khăn giấy còn in logo của quán mì, Hạ Kỳ Niên liếc mắt một cái tuyệt đối sẽ nhớ tới ngay.
Mặt nạ đeo lâu rồi, cũng không dám dễ dàng tháo xuống.
Bởi vì xấu hổ và luống cuống, suy nghĩ của anh rơi vào trạng thái hỗn loạn, ngón tay bóp đến mức cái hộp cũng bị móp xuống một lõm.
Anh biết Hạ Kỳ Niên đang nhìn anh, hai má càng ngày càng đỏ, tay chân cũng có chút cứng ngắc, cuối cùng, anh cúi đầu, khô khốc trả lời: “Không phải đồ ăn.”
Anh càng như vậy, Hạ Kỳ Niên lại càng không cách nào kiềm chế được tò mò của mình.
“Vậy trong đó là cái gì?”
Đầu ngón tay Thịnh Tinh Hà miết nhãn hiệu trên hộp, cau mày, cố hết sức làm cho biểu cảm của mình có vẻ thâm trầm ngưng trọng chứ không phải quẫn bách.
“Là…!là di vật của mẹ tôi.”
Hạ Kỳ Niên trong lòng cả kinh, ánh mắt lập tức trở nên mềm mại.
“Thật ngại quá, là thứ rất quý giá sao? Có bị tôi làm hỏng không?”
“Không.” Thịnh Tinh Hà đứng dậy đem hộp sắt nhỏ khóa vào một ngăn kéo an toàn, đồng thời cũng đem phần tình cảm tạm thời còn chưa xác định này khóa lại cùng nó.
“Cũng không quý.”
Sau khi tìm thấy thẻ gas, cả hai trở lại nhà bếp nấu bữa tối.
Lúc mua đồ ăn, Thịnh Tinh Hà thề son thề sắt nói muốn nấu ăn, nhưng khi thực sự đứng trước bếp rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, ngoại trừ xúc gạo rửa rau thái hành ra, những việc khác đều là Hạ Kỳ Niên làm.
“Nhà anh có nồi hầm lớn hay không, để tôi cho xương lớn vào hầm trước.”
Hạ Kỳ Niên hỏi.
Tôi không biết.” Thịnh Tinh Hà khom lưng kéo cửa tủ ra.
“Để tôi tìm xem.”
Hạ Kỳ Niên khiếp sợ: “Không phải anh đã ở đây mấy tháng rồi sao?”
Thịnh Tinh Hà: “Thì sao?”
Hạ Kỳ Niên thở dài, thoáng nhìn gáy anh, nhịn không được đưa tay xoa một cái.
“Không sao, có tôi ở đây, anh chỉ cần phụ trách hưởng thụ món ngon là được.”
Thịnh Tinh Hà giơ tay lên gỡ cánh tay cậu ra.
“Không biết lớn nhỏ.”
Cho xương và nguyên liệu vào nồi nấu một lúc, trừ vớt sạch bọt thì cơ bản không cần quan tâm tới nữa.
Món tiếp theo là trứng cà chua tương đối đơn giản, tất nhiên, đây chỉ là đơn giản đối với Hạ Kỳ Niên thôi.
Chảo dầu nóng dần lên, bên trong còn có một chút vết nước không lau khô, phát ra âm thanh “lốp bốp.”
Thịnh Tinh Hà giơ nắp vung lên chắn trước người, ánh mắt kia giống như là nhìn thấy kẻ địch khiêng AK vậy.
Với cái tư thế phòng ngự như vậy, Hạ Kỳ Niên có thể tưởng tượng được kỹ thuật nấu ăn của anh có thể nấu được bao nhiêu món.
Cho lòng trứng khuấy vàng rực xuống chảo, Hạ Kỳ Niên xoay chảo, sau đó dùng đũa khuấy vài cái, lòng trứng lỏng biến thành miếng trứng mềm mại.
Ngửi rất thơm.
Yết hầu Thịnh Tinh Hà nhúc nhích.
Sau khi Hạ Kỳ Niên vớt trứng ra, lại bắt đầu xào cà chua, xào đến khi cà chua ra nước, lại đổ trứng đã xào xong trước đó vào, cho thêm một chút nước và gia vị, đậy nắp, chờ ngấm vị.
Trơn tru liền mạch.
Trong suốt quá trình, động tác mà Thịnh Tinh Hà làm nhiều nhất là nuốt nước miếng, thao tác liền mạch như mây bay nước chảy này của Hạ Kỳ Niên trong mắt anh quả thật là đã đạt tới cấp bậc của thần bếp rồi.
Cho trứng xào cà chua ra khỏi chảo, Hạ Kỳ Niên rửa sạch chảo, chuẩn bị làm thêm món khoai tây thịt bò.
Thịt trong chảo bốc hơi thơm ra bốn phía, Thịnh Tinh Hà thật sự không nhịn nổi, rút đũa gắp một miếng trứng lót dạ.
“Hương vị thế nào?” Hạ Kỳ Niên quay lại hỏi.
Không biết là do đói quá hay thế nào, Thịnh Tinh Hà cảm giác hương vị này rất tuyệt vời, đầu bếp khách sạn cùng lắm cũng chỉ là đến thế này mà thôi.
Anh không màng nói năng gì nữa, giơ ngón tay cái lên.
“Cho tôi nếm thử một miếng đi.” Hạ Kỳ Niên há miệng.
Thịnh Tinh Hà bưng đĩa, gắp một miếng trứng đưa lên miệng thổi thổi, đút qua.
Hạ Kỳ Niên ăn đến vừa lòng thoả dạ, tinh thần phấn khởi, phía sau tựa hồ còn có một cái đuôi đang ngoắc qua ngoắc lại.
Chuyện nấu cơm Thịnh Tinh Hà hoàn toàn không giúp được gì nên quay qua làm sữa chua.
Đổ sữa tươi vào máy làm sữa chua, đổ một ít bột men vào, thêm một ít nước nóng nữa, cuối cùng đậy nắp rồi cắm điện.
“Sao không bỏ trái cây vào?” Hạ Kỳ Niên hỏi.
“Cái này phải để lên men cả đêm, giờ bỏ trái cây vào ngày mai lấy ra còn ăn được mới sợ, trái cây tôi chuẩn bị dùng để trộn với hạt và ngũ cốc.”
“Trước kia sao chưa từng thấy anh làm?” Hạ Kỳ Niên hỏi.
Thịnh Tinh Hà nâng mắt lên nhìn cậu.
“Tôi lười, không được à?”
“Không sao, giờ tôi học được rồi, sau này anh muốn ăn tôi làm cho anh.”
Thịnh Tinh Hà trong lòng nói thằng nhóc này thật mẹ nó biết nói ngon nói ngọt.
Cơm trong nồi cơm điện tỏa ra mùi thơm, canh xương ống cũng hầm xong.
Tay cầm của nồi không phải bằng chất liệu cách nhiệt, Hạ Kỳ Niên giành mở nắp trước Thịnh Tinh Hà.
“Cái này nóng, để tôi bưng cho, anh đi đơm cơm đi.
Hạ Kỳ Niên không cho anh có bất kỳ cơ hội do dự nào, dùng giẻ lau lót tay, nhanh chóng bưng ra ngoài.
Đêm nay thần kinh yếu ớt của Thịnh Tinh Hà bị xúc động hết lần này đến lần khác.
Tên này nhìn người thì cao lớn mà tâm tư lại rất tinh tế.
Mùi thịt trong phòng bếp bị dời đến bàn ăn.
Hạ Kỳ Niên đói đến mức ăn như hổ đói, thịt miếng lớn, một bát cơm không ráng tới ba phút đã thấy đáy.
Thịnh Tinh Hà phải kiểm soát chặt chẽ cân nặng, ăn cũng không nhiều.
“Đúng rồi, hôm nay chủ nhiệm Tôn nói với tôi chút chuyện của cậu.”
“Ừ?” Cái đầu sắp chôn luôn vào bát canh của hạ Kỳ Niên rốt cục cũng chịu ngẩng lên.
“Về chuyện có nên vào đội tuyển tỉnh hay không.” Thịnh Tinh Hà nói.
“Lúc trước không phải cậu nói với tôi muốn vào đội tuyển quốc gia sao, vậy đội tuyển tỉnh chính là bàn đạp lớn nhất.”
Thịnh Tinh Hà làm dấu hình một kim tự tháp trên bàn.
“Từ nghiệp dư, đến chuyên nghiệp, đến đỉnh cao, cần một đoạn quá trình sàng lọc và chuyển vận.
Các trường thể thao lớn, các đội huấn luyện thanh niên đều là những nơi dự trữ nhân tài, chọn ra một nhóm người tốt nhất đưa vào đội tuyển tỉnh, tham gia các giải đấu quốc gia, ví dụ như giải nhảy cao trong nhà quốc gia, đại hội thể thao toàn quốc, giải vô địch điền kinh quốc gia, xa hơn một chút chính là giải vô địch châu Á.
Chỉ khi cậu có thể lấy được thành tích trong những cuộc thi này mới có cơ hội được chọn vào đội tuyển quốc gia, tham gia giải đấu kim cương đẳng cấp quốc tế, giải vô địch thế giới, thế vận hội Olympic, đến lúc đó, cậu sẽ đại diện cho Trung Quốc.”
Cậu sẽ đại diện cho Trung Quốc.
Những lời này khiến Hạ Kỳ Niên cảm thấy da đầu tê dại, một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu.
Thịnh Tinh Hà tìm trong túi ra một phần tư liệu in sẵn đẩy qua cho cậu.
“Trong đó có nêu điều kiện được vào đội rất chi tiết, cậu có thể nhìn xem, nhưng mà tôi cũng phải nói rõ ràng cho cậu biết, con đường này rất khó đi, ít nhất sẽ khó đi hơn cậu tưởng rất nhiều lần, phải xem chính bản cậu lựa chọn như thế nào.”
Nếu đã nói là lựa chọn, vậy nhất định là một chuyện vừa có lợi cũng vừa có hại.
Cơ sở huấn luyện của đội tuyển tỉnh cách trường rất xa, qua lại phải mất ít nhất bốn giờ lái xe, nếu muốn đến đó rồi trở về trong ngày là một chuyện cực kì tốn thời gian, tiền bạc và công sức.”
Ngoài ra, thời gian huấn luyện đặc biệt hàng ngày sẽ không ít hơn tám tiếng, hầu hết đều tập trung vào ban ngày, nói cách khác, sẽ không theo kịp chương trình giảng dạy của trường.
Đây cũng là vấn đề khó khăn lớn nhất mà vận động viên nghiệp dư chuyển sang chuyên nghiệp phải đối mặt, không thể đồng thời có cả cá và tay gấu, lựa chọn chuyên nghiệp có nghĩa là phải tạm thời từ bỏ việc học.
Hạ Kỳ Niên từng suy nghĩ qua vấn đề này, nhưng không nghĩ tới sự thay đổi này lại đến nhanh như vậy.
Phải đến gần năm hai cậu mới bắt đầu luyện nhảy cao, ban đầu chỉ là theo đội trường tham gia một vài trận đấu nhỏ, căn bản không dám tưởng tượng có một ngày nào đó mình sẽ thật sự đi theo con đường vận động viên chuyên nghiệp.
Thịnh Tinh Hà xuất hiện, tựa hồ như vô hình thúc đẩy cậu phải vạch ra một phần kế hoạch rõ ràng hơn cho tương lai của mình.
Cậu có thể đọc được sự mong chờ từ trong mắt Thịnh Tinh Hà, nhưng ý nghĩa đằng sau của loại mong chờ này còn chưa rõ ràng.
Nó giống như sự khuyến khích và tin tưởng của huấn luyện viên đối với học trò của mình.
“Vào đội tuyển tỉnh huấn luyện rồi thì có phải sẽ không thể về nhà không?”
Ẩn ý của câu này là, tôi không thể gặp anh.
“Đúng, trong đội sẽ sắp xếp ký túc xá cho các cậu, trận đấu cuối tháng vừa kết thúc thì cậu có thể trở về, chờ tới trận tiếp theo.
Nhưng mà khoảng thời gian này cũng không dài, cậu chỉ có thể lợi dụng những khoảng thời gian ngắn ngủi để ôn tập, nếu bị đụng với lúc thi cử thì phải xin nghỉ trước với giáo viên.
Thịnh Tinh Hà nói chuyện thẳng thắn, biểu cảm không hơi biến hóa nào, căn bản không nghe ra ẩn ý trong lời cậu.
Sắc mặt Hạ Kỳ Niên có chút ngưng trọng.
Anh ấy không quan tâm đến điều này.
Nhưng có rất nhiều lời, không có cách nào thẳng thắn mà hỏi ra miệng được, chỉ có thể áp dụng chiến thuật vòng quanh.
“Vậy ngoại trừ tôi ra còn có ai đi cùng?”
“Xác định chính là Lưu Vũ Hàm, tổ chạy nước rút cũng có hai người, tôi nhớ nhóm này tổng cộng là có mười một người đi.” Thịnh Tinh Hà vỗ vỗ bả vai cậu, “Yên tâm, khẳng định là cậu không phải một mình chiến đấu đâu, huống hồ gì cậu cũng có nhiều fan nhỏ như vậy mà, chắc chắn bọn họ sẽ đặc biệt chờ mong biểu hiện của cậu đó.”
Hạ Kỳ Niên thở dài, nghĩ thầm: Anh không đi thì có khác gì chiến đấu một mình đâu.
Đối với một người đang bị hãm sâu vào giai đoạn thầm mến mà nói, nửa ngày không gặp được người ta đều sẽ nghẹn đến phát hoảng, chứ đừng nói chi là hơn nửa tháng, nhưng khi lệnh cấm thi đấu của Thịnh Tinh Hà chấm dứt, anh sẽ quay lại chỗ đứng trên cao nhất kia, đến lúc đó cậu nhất định sẽ phải băng đèo vượt núi mới có thể sóng vai đứng cùng anh.
Trong giai đoạn khó khăn và mờ mịt trong cuộc đời lại gặp được một người khiến mình rung động, giống như có trăm cái vuốt cào vào trái tim, mâu thuẫn đến tột cùng.
Muốn chiếm hữu, lại sợ mình không đủ năng, không có cách nào mang đến thứ gì cho người ấy.
Nghĩ lại thì đây có lẽ là một chuyện đáng mừng, con đường mà hôm nay cậu đi chính là con đường khi xưa Thịnh Tinh Hà đã từng bước.
Tương lai của họ dẫn đến cùng một nơi, đích đến đều là các trận đấu.
Cậu vô cùng kiên định đưa ra lựa chọn, hơn nữa còn âm thầm thề rằng, một ngày nào đó phải đi đến căn cứ đứng đầu cả nước, tìm được người mình muốn gặp nhất.
_ Hết chương 33 _.