Tục Tiểu Tà Thần

Chương 3: Tái xuất võ lâm



Theo lời chỉ dẫn của Tiểu Vũ, Tiểu Tà và đồng bọn ra khỏi Trường Bạch sơn rất dễ dàng.

Chuyến đi này Tiểu Tà đã giải được bí mật của “Hắc Huyết thần trâm”.

Ra khỏi Trường Bạch sơn, Tiểu Tà nói với A Tam, A Tứ :

– Chỉ có số con gái yếu đuối này mới trú ẩn trong Phiêu Hoa cung, còn chúng ta làm sao bị giam hãm nơi đó được.

Tiểu Linh nhắc nhở :

– Trước đây Môn chủ Thần Võ môn là Độ Vĩnh Thiên đã chết. Nay đứa con trai của hắn là Độ Phi, khôi phục bọn thủ hạ, tính chuyện khuấy động giang hồ. Chúng ta cần phải đề phòng.

A Tam nói :

– Độ Phi không đáng sợ. Người thay thế Độ Vĩnh Thiên hiện nay chính là Độ Vĩnh Thế, sư thúc của Độ Phi.

A Tứ nói :

– Đúng vậy! Độ Vĩnh Thế, sư thúc của Độ Phi, chính là sứ giả của tổ chức Hắc y, lâu nay rất có thế lực.

Tiểu Tà nói :

– Chính vì vậy mà cái chết của Độ Vĩnh Thiên không làm cho Thần Võ môn bị tan rã. Chúng ta phải đương đâu với Thần Võ môn một lần nữa rồi.

Tiểu Linh đề nghị :

– Tình hình của Thần Võ môn gần đây, chúng ta nên đi tìm Tiểu Thất hỏi mới biết rõ.

Tiểu Tà suy tính :

– Lần này chúng ta có lẽ phải dùng một lực lượng hùng mạnh để yểm trợ thì mới phá được Thần Võ môn.

A Tứ hỏi :

– Tiểu Tà! Bang chủ định dùng lực lượng nào đây?

Tiểu Tà nói :

– Chúng ta đến Thiếu Lâm tự tìm một hòa thượng phát thiệp mời các chánh phái võ lâm tham gia tiêu diệt Thần Võ môn.

A Tứ vỗ tay :

– Đúng đấy! Tiểu Tà trở về chùa cũ của chúng tôi tìm vị sư phụ của chúng tôi bàn tính việc này nên chắc là nên chuyện.

Tiểu Linh cười :

– Lúc này không biết vị sư phụ của các ngươi còn nhớ mặt hai tên đồ đệ của ông ta hay không nữa?

A Tam nói :

– Chỉ mới xa cách có mấy năm, lẽ nào lại không nhớ? Tiểu Tà bang chủ!

Mau dẫn chúng em trở lại Bạch Mã Tự đi!

A Tứ le lưỡi nói :

– Lần này trở về chắc sư phụ giao cho chúng tôi làm chủ Bạch Mã Tự mất.

A Tam bĩu môi :

– A Tứ! Đừng nằm mơ! Chúng ta không có phước lớn như vậy đâu.

Tiểu Tà nói :

– Trước tiên, chúng ta đến Thái Nguyên tìm Tiểu Thất, đồng thời thuận tiện tìm nơi mở quán bán vé số.

Tiểu Linh cười :

– Tiểu Tà! Anh định tìm chỗ bán vé số?

Tiểu Tà nói :

– Đúng vậy! Đợi việc xong chúng ta sẽ mở quán bán vé số. Tiểu Linh làm bà quán, bảo đảm tiền sẽ vô ào ào như nước.

Tiểu Linh e thẹn nói :

– Em không làm bà chủ quán đâu.

A Tam trêu :

– Tiểu Linh chỉ thích làm phu nhân thôi.

Tất cả đều cười ồ lên…

* * * * *

Thành Thái Nguyên rất phồn hoa nhộn nhịp. Tiểu Tà và đồng bọn kéo thẳng đến Siêu vương phủ.

Tiểu Tà mạnh dạn bước vào hỏi mấy tên lính canh :

– Chúng tôi là bạn của Tiểu vương gia, đã lâu không gặp. Chẳng hay Tiểu vương gia lúc này có khỏe mạnh không?

Bọn bảo vệ nơi đây qua một thời gian đều đã thay đổi, không giống như lần trước, thấy Tiểu Tà nhỏ tuổi và xa lạ nên ỡm ờ đáp :

– Tiểu huynh đệ! Tiểu vương gia chúng tôi đã cùng đi với một người bạn vắng nhà rồi. Tiểu huynh đệ tìm Tiểu vương gia có việc gì không?

Tiểu Tà biết Tiểu vương gia đã cùng đi với Tiểu Thất, nên suy đoán :

– Chắc là hai người nay đang ở trong một sòng bạc nào rồi.

Tên bảo vệ vương phủ giải thích :

– Nơi thành Thái Nguyên này ai cũng biết Tiểu vương gia chúng tôi và Tiểu Thất gia thuộc vào hàng đệ nhất kiếm khách, hành tung xuất quỷ nhập thần, thật khó mà tìm được.

Tiểu Tà nghe nói, cười lớn :

– Thật tiến bộ mau quá! Nhưng Tiểu vương gia và Tiểu Thất có nói là đi đâu không?

Tên bảo vệ nói :

– Gần đây Tiểu vương gia và Tiểu Thất gia hay đến những nơi tửu lầu và sòng bạc, ý muốn dò tìm một vài người bạn. Nhưng rất tiếc là bị thua không ít tiền.

Tiểu Tà cười ha hả, hỏi :

– Vậy các ngươi có biết Tiểu vương gia muốn tìm ai không?

Tên bảo vệ nói :

– Nếu chúng tôi biết thì đã sớm được thăng quan rồi, đâu còn là một tên bảo vệ.

Tiểu Tà nói :

– Các ngươi muốn được thăng quan không? Người mà Tiểu vương gia đang tìm chính ta đây.

Tiểu Tà vừa nói vừa chỉ tay vào ngực mình, cười ngạo nghễ :

– Dương Tiểu Tà đây nè! Ha… ha…

Tên bảo vệ có vẻ nghi ngời, hỏi :

– Có thật như vậy không?

Tiểu Tà đắc ý nói :

– Đương nhiên là thực! Hãy đi loan báo cho tiểu thư chuẩn bị rượu thịt. Chỉ một lát sau chúng tôi sẽ trở lại đây.

Dứt lời, Tiểu Tà kéo tay Tiểu Linh nói :

– Tiểu Linh! A Tam, A Tứ! Hãy mau đến sòng bạc tìm Tiểu vương gia và Tiểu Thất.

Bốn người lao đi như bay, lục lạo khắp các sòng bạc trong kinh thành.

Tên bảo vệ thấy vậy ngơ ngác lẩm bẩm :

– Có lẽ nào họ là bạn của Tiểu vương gia? Ta phải đi báo với tiểu thư, may ra sẽ được thưởng.

Nghĩ như vậy, tên bảo vệ liền cắm đầu chạy vào trong.

* * * * *

Thủy Nguyệt tửu lầu là nơi có một không hai, là nơi lui tới của các hàng vương gia quý tộc, cũng là nơi khách giang hồ phong lưu dùng làm nơi khoa trương cho mọi người biết danh vọng và địa vị của mình. Chính vì vậy mà những kẻ đến đây đều là hạng tai to mặt lớn.

Tiểu Tà đã dò được nơi Thủy Nguyệt tửu lầu này và đoán chắc sẽ tìm được Tiểu vương gia và Tiểu Thất nên hăng hái xông vào trong.

A Tam kinh ngạc nói :

– Ô kìa! Thật quá sang trọng! Ngay cả nền đất cũng trải thảm nhung.

Tiểu Tà cười :

– Tiểu vương gia bị thua sạch tiền nhất định là do lâu nay lui tới nơi đây rồi.

Chúng ta thử vào xem!

Rồi không chần chờ, Tiểu Tà dắt Tiểu Linh, cùng A Tam, A Tứ xông vào.

Tên tiểu nhị chạy ra cản lại, vì thấy Tiểu Tà và đồng bọn ăn mặc lôi thôi, dơ dáy, nên nói :

– Tiểu hành khất! Tiểu hòa thượng! Các ngươi đến đây làm gì? Nơi đây là Thủy Nguyệt tửu lầu chỉ dành cho khách thượng lưu quý phái mà thôi. Các ngươi hãy xem kỹ tấm bảng kia!

Giọng nói của tiểu nhị có vẻ khinh người quá đáng.

Tiểu Tà nhìn tiểu nhị, nói :

– Thì ra là hoàn tiểu nhị!

Tiếng nói chưa dứt đã nghe “Bốp” một tiếng. Trên má của tiểu nhị đã bị in dấu năm ngón tay.

Tiểu nhị ré lên :

– Ôi! Trời ơi!

Thật là chuyện bất ngờ. Tiểu nhị chỉ nói có một câu mà đã bị Tiểu Tà tát vào mặt một tát nhanh như vậy, làm sao kịp đề phòng?

Tiểu nhị đứng trơ ra, ôm mặt nhìn Tiểu Tà.

Tiểu Linh thấy thương hại, nói :

– Tiểu Tà! Người ta không biết anh là ai, anh không nên đối xử như vậy!

Tiểu Tà đẩy hắn sang một bên, nói :

– Tên khốn kia! Hãy nhìn kỹ tiểu gia đây. Ta đây là thiên hạ đệ nhất tà công của võ lâm đại hiệp khách. Hãy tránh sang một bên.

Vừa nói Tiểu Tà vừa nắm tay Tiểu Linh dắt vào tửu lầu trong lúc tiểu nhị vẫn đứng trơ như pho tượng gỗ.

A Tam cũng hùa theo, đánh vào đầu tên tiểu nhị bảy tám cái và cười :

– Ngươi không nhìn thấy trước ngực ta có ghi “Thiên hạ đệ thập” sao? Ngu quá vậy! Hãy tránh sang một bên.

Nói xong, hắn cũng vênh váo ngẩng mặt lên, bước theo Tiểu Tà.

A Tứ thì đưa chân đá vào đít tên tiểu nhị một cái và nói :

– Tiểu gia đây chuyên môn cạo đầu, đó là tuyệt chiêu của võ lâm. Hãy tiếp đón tử tế, nếu không ta sẽ cạo trọc đầu của ngươi đấy!

Vừa nói vừa nhẹ bước đi vào trong.

Tên tiểu nhị không dám phản ứng, đứng trơ một chỗ nhìn theo.

Tiểu Tà dẫn đồng bọn leo cầu thang cạnh cửa sổ phía Tây để lên lầu. Nơi đây khách khứa rất đông, khung cảnh nhộn nhịp.

Sự xuất hiện của Tiểu Tà và đồng bọn làm cho quan khách rất chú ý. Đàn ông thì chăm chú nhìn Tiểu Linh như một tuyệt thế giai nhân; đàn bà thì nhìn Tiểu Tà và A Tam, A Tứ như những cây gai cắm vào mắt. Cũng có kẻ nhìn qua rồi cười, quay mặt nơi khác, tỏ vẻ khinh thường.

Tiểu Tà và đồng bọn liếc qua một vòng rồi cũng tìm được chỗ trống, ngồi vào.

Tiểu Linh quan sát những vị khách nơi đây, có vẻ lo lắng, nói :

– Tiểu Tà! Ở đây không chỉ có thực khách mà còn có kẻ thù của chúng ta nữa.

Tiểu Tà đứng lên, hai tay chống nạnh nói lớn :

– Nếu có kẻ thù của Bang Thông Thực thì càng vui. Có sao đâu?

Đột nhiên, có hai người ăn mặc tươm tất, đi ngang quan. Một người mặt vuông, mắt nhỏ, mày thô, thân hình gầy ốm, khoảng chừng tứ tuần; còn người kia độ ngũ tuần, thân hình mập mạp, mũi to, miệng rộng.

Người cao ốm trợn mắt nhìn Tiểu Tà, quát :

– Thằng ranh con! Ăn nói không nể nang ai. Ta muốn xem thử ngươi gan to cỡ nào?

Người lùn mập cũng nhìn Tiểu Tà, nói :

– Thằng con nít! Ngươi khoe khoang là võ công đệ nhất thiên ha. Ta muốn xem xét lại lời nói đó.

Tiểu Tà lợi dụng lúc đối phương đang nói, sơ ý không đề phòng, thân mình quay một vòng, vung tay đảo ngược lại như muốn lảng tránh đi nơi khác, nhưng kỳ thật đã tát mấy cái nhanh như điện xẹt vào mặt người lùn mập, mà không ai trông thấy. Chỉ nghe hai tiếng “Bốp! Bốp!”

Cử chỉ chớp nhoáng của Tiểu Tà làm cho những người có mặt tại đó không thể là mắt mình đã được trông thấy.

Ai nấy đều nhìn Tiểu Tà bằng đôi mắt kinh sợ.

Tiểu Tà không thèm đả động đến bọn họ, chỉ hất hàm nói :

– A Tam! A Tứ! Ném chúng nó ra ngoài đi!

– Tuân lệnh!

A Tam, A Tứ cười khoan khoái, bước đến trước mặt hai gã ốm, mập, nói :

– Ê! Thằng mập! Ai bảo mày đến đây vậy? Ngươi dám vuốt râu hùm, làm trái lời Bang chủ của chúng ta mà không sợ bị lột da sao?

Gã lùn mập nén sự nhục nhã, gầm lên :

– Tên khốn kiếp! Lão phu đây từ trước đến nay trên giang hồ chưa ai dám làm nhục ta như vậy.

Nói chưa dứt lời, lão mập đã vung hai chưởng đánh ép vào ngực A Tam.

A Tam rất lanh lẹ, lật ngược tay lại, chụp vội cánh tay của đối phương, quay người sải chân ra, liên tục dùng thế võ của Thiếu Lâm đánh một lúc năm chiêu.

“Bốp! Bốp!”

Lão mập rú lên một tiếng thê thảm, mặt đỏ gay, thân mình bay qua cửa sổ.

A Tứ thấy A Tam đánh đúng chiêu thức, rất hài lòng, lại thấy lão ốm định tẩu thoát, liền la lớn :

– Chạy đằng nào?

Hắn liền đưa chân lên chặn lại, khí thế như một con cọp đói bắt dê, tung ra một chưởng đã làm cho lão ốm té ngã ra sau, nằm sóng sượt dưới đất.

A Tam gào lên, quay người qua đánh tiếp một chiêu “Điếu Long Xuyên Tháp”, hất luôn lão ốm văng ra ngoài cửa sổ, và nói :

– Chơi cái trò gì vậy? Muốn quấy rầy bang Thông Thực của chúng ta sao?

A Tam vừa nói vừa nhìn Tiểu Tà có vẻ đắc ý lắm.

Tiểu Tà gật đầu cười :

– Ồ! Tiến bộ lắm! Lần sau có đánh kẻ thù thì phải lanh lẹ như vậy đó. Không cần phải động thủ nhiều.

A Tam gật đầu lia lịa, nói :

– Nhất định là như vậy! Tiểu Tà bang chủ chỉ cần ra lệnh là xong ngay.

Tiểu Tà cười :

– Được! Lần sau thấy chướng mắt là các ngươi cứ ra tay lập tức.

Thủy Nguyệt tửu lầu vẫn thường xảy ra những trường hợp như vậy nên quan khách không lấy làm lạ.

Tên tiểu nhị, cũng với thói quen, thu xếp lại bàn ghế rất gọn gàng, như không có việc gì xảy ra vậy.

Tiểu Tà ăn qua loa mấy miếng rồi nói với Tiểu Linh :

– Có lẽ Tiểu vương gia không có ở đây. Chúng ta đi tìm nơi khác thôi.

Tiểu Linh hỏi :

– Biết đi nơi nào tìm nữa đây?

Tiểu Tà suy nghĩ một lát rồi quyết định :

– Thôi thì chúng ta nhử hắn đến vậy.

Tiểu Linh cười :

– Nhử cách nào?

Tiểu Tà quay sang A Tam, ra lệnh :

– A Tam, hãy tuyên bố với mọi người là chúng ta đang tìm người có võ công cao nhất thành Thái Nguyên này để tuyên chiến!

A Tam mừng rỡ :

– Chuyện này khỏi nói em cũng làm ngay.

Nói xong, A Tam chạy bay xuống thang lầu, dùng tay làm loa, hô lớn :

– Quý vị ơi! Ta là Bất Minh A Tam, võ công cái thế, sớm muộn cũng đụng độ với cao thủ Thái Nguyên thành. Quý vị biết người nào là cao thủ, xin chỉ giùm.

Có người lên tiếng :

– Siêu vương phủ Tiểu vương gia là đệ nhất kiếm khách của thành Thái Nguyên đó.

A Tam nghe nói càng hăng máu, nổ lốp bốp :

– Được! Các ngươi hãy dẫn hắn đến đây, nói rằng ta sẽ giao đấu với hắn!

Tức thì có người rời khỏi tửu lầu để đi tìm Tiểu vương gia.

A Tam nhìn mọi người, đắc ý nói :

– Nếu có ai muốn thử chơi với ta thì thử, để ta có cái ăn điểm tâm cũng được.

Ha… ha…!

Những người có mặt lúc nãy đã được mục kích A Tam xuất chiêu như thế nào nên không ai dám ra tay.

A Tam thấy không có ai bước đến giao tranh nên càng thêm tự đắc, hiên ngang trở lên lầu, nói :

– Tiểu Tà bang chủ! Thế nào rồi? Sử dụng kế sách đó có được không?

Tiểu Tà cười chế nhạo :

– A Tam! Ngươi có nói dóc thì cũng chỉ nói vừa phải thôi. Dóc quá như thế thì đến Cửi đại môn phái cũng không ai dám tới đây hội tụ. Chúng ta chỉ còn giao tranh với những kẻ vô danh mà thôi.

Tiểu Linh thắc mắc hỏi :

– Tiểu Tà! Tại sao chúng ta không gặp được cao thủ của Cửu đại môn phái?

Tiểu Tà nói :

– Trước nhất, chúng ta phải nể mặt Cửu đại môn phái một tý. Còn trong trường hợp này, Cửu đại môn phái chỉ cho các đệ tử đến để điều tra. Nếu chúng ta đánh bị thương bọn nó thì thật là hèn hạ.

Tiểu Linh chế giễu :

– Nếu vậy A Tam tự cho mình là “Đệ thập cao thủ võ lâm” cũng xứng đáng đó chứ?

Tiểu Tà cười :

– Chưa thử sức với giang hồ thì lấy gì mà so sánh?

A Tam huênh hoang :

– Đợi thử sức xong thì có lẽ còn thay đổi vị trí nữa. Nhưng dù đệ mấy em cũng không mơ đâu.

A Tứ nói :

– Theo em thì danh hiệu đó cũng chẳng ăn thua gì, miễn làm được việc cần làm mà thôi.

Bỗng dưới thang lầu có tiếng nói :

– Tiểu vương gia! Hắn có ngoại hiệu là Bất Minh hòa thượng. Hắn đang ở trên lầu. Hắn muốn tìm người có võ công cao tại Thái Nguyên để tuyên chiến.

Có tiếng trả lời :

– Được! Để ta hỏi thử hắn xem sao!

Tiểu Tà nghe qua biết ngay Tiểu vương gia đã đến nên nói với A Tam :

– A Tam! Ngươi lấy áo cà sa che mặt lại, cố gắng đánh úp để xem võ công của Tiểu vương gia ra sao rồi.

A Tam cười một tiếng nhỏ, nói :

– Tuân lệnh!

Tức thì lấy áo cà sa che mặt lại, thét lên một tiếng lớn, phi thân như chim đại bàng bay xuống lầu, hai tay chắp lại xuất chiêu “Phật Môn Thiên Lý”.

Chỉ thấy đôi tay và chiếc cà sa của A Tam cũng đủ biết A Tam chủ đích xuất thủ đánh bất ngờ Tiểu vương gia trong lúc Tiểu vương gia đang bước lên lầu.

Tiểu vương gia lúc này cũng đã luyện thành môn “Ngọc Quan Âm chưởng pháp”, chưa từng đụng chạm một đối thủ nào phát chiêu nhanh như vậy, trong lòng cũng khiếp sợ, hai tay hạ xuống trước ngực, vận hết mười thành công lực, hướng về phía trước.

“Bùng!”

Hai người phát chưởng cùng một lúc. Thân mình Tiểu vương gia chao đảo liên hồi, thối lui ba bộ, tuột xuống cầu thang, kinh ngạc vô cùng.

A Tam lảo đảo bước lui hai bộ, suýt đụng phải tay vịn cầu thang, thất kinh la :

– Chưởng này đúng là “Bình Phân Thu Sắc”. Đẹp tuyệt!

Lập tức tiếp tục phát ra một lúc ba chưởng nữa, chân phải đã nhẹ vào tay vịn cầu thang, quay thân như gió, nhằm thẳng vào Tiểu vương gia công tới.

Tiểu vương gia gặp phải chưởng lực bất ngờ, dội ngược lại đằng sau, trong lòng không nhịn được nữa, nổi giận hét lên một tiếng, xuất chiêu “Quan Âm chưởng” ứng phó.

Hình bóng chưởng pháp và sức mạnh của chưởng phong cuồn cuộn như nước chảy. Hai bên trao đổi một lúc đã được mười mấy chưởng trên không trung.

Thân mình Tiểu vương gia vừa hạ xuống đất thì tay áo đã bị xé toạc một đường. Còn A Tam thì cà sa cũng bị rách một vạt, chứng tỏ cả hai đều ngang sức với nhau.

Tiểu vương gia có vẻ tức giận, phóng mình bay lướt qua làm cho A Tam bối rối, chân tay quơ quào tùm lum.

A Tam thầm nghĩ :

– “Nếu Tiểu vương gia cố tình đả thương ta thì chỉ có cách một chọi một, ăn thua luôn”.

Nghĩ như vậy, hắn hét lên một tiếng, dùng chiêu “Phật Thượng Tây Thiên” quét về phía Tiểu vương gia, khí thế rất mãnh liệt.

Tiểu Tà nhìn thấy thất kinh la lớn :

– Ôi! Ôi! Đừng có chơi thiệt nha!

Lập tức hét lên một tiếng, thân mình lao tới như tên bay, chận giữa hai người.

“Bịch! Bịch!”

A Tam và Tiểu vương gia ngã nằm xuống đất.

Tiểu Tà đứng giữa hai người, nét mặt rất tự nhiên.

A Tam lồm cồm bò dậy, lắc đầu cười méo miệng, nói :

– Tiểu Tà bang chủ! Tiểu vương gia hạ thủ thật mà. Chẳng lẽ phải nạp mạng sao?

Tiểu Tà quắc mắt :

– Thôi đi! Hãy vá lại áo cà sa của ngươi đi.

A Tam túm lại vạt áo, đến trước mặt Tiểu vương gia, cười nói :

– Tiểu vương gia! Võ công của Tiểu vương gia rất cao siêu. Ta là Bất Minh hòa thượng chỉ đáng dưới tay thôi. Ha… ha!

Tiểu vương gia lúc này đang bị té nằm dưới đất, nhưng thấy A Tam liền đổi giận làm vui, reo :

– Có phải A Tam đó không?

Lập tức đứng dậy, nắm tay A Tam, hỏi :

– Tiểu Tà bang chủ đâu?

Tiểu Tà nhìn Tiểu vương gia, cười :

– Ở đây nè!

Tiểu vương gia như một kẻ mất trí nhảy chồm tới ôm chặt Tiểu Tà, hỏi :

– Tiểu Tà bang chủ! Xa cách đã lâu rồi. Tại sao bây giờ mới trở lại?

Cử chỉ của Tiểu vương gia chứa đựng rất nhiều tình cảm nhớ thương, làm cho mọi người đều cảm động.

Tiểu Tà ranh mãnh :

– Tiểu vương gia làm gì vậy? Tôi đâu phải là vợ của ngài… Ha… ha…!

Mọi người cảm thấy trên thế gian này chắc chỉ có Tiểu Tà là đáng mến mộ.

Vì hắn nói chuyện rất có duyên.

Tiểu vương gia cảm thấy mình ôm bạn quá chặt nên nới lỏng vòng tay, nói :

– Tiểu Tà bang chủ! Tại sao tôi vừa tới lại cho người đánh úp như vậy? Thiếu chút nữa tôi bị ăn trầu rồi.

Tiểu Tà nói :

– Ta từ xa tìm tới đây thấy ngài không lo luyện công, chỉ tìm chỗ ăn chơi.

Thật đáng đánh quá chứ còn gì nữa.

Tiểu vương gia vui vẻ :

– Đừng nên hiểu lầm như vậy. Ta và đại ca Tiểu Thất đều là kỳ phùng địch thủ. Cha ta rất vui, cứ nhắc mãi đến Bang chủ Tiểu Tà.

Lúc này Tiểu Linh và A Tứ mới bước ra.

Tiểu vương gia vui mừng nói :

– Tiểu Linh, A Tứ cũng đến. Đủ cả! Thật là vui!

Tiểu Linh e thẹn cười, nói :

– Tiểu vương gia ngây thơ như đứa trẻ. Nguyệt Quan cô nương vẫn mạnh khỏe chứ?

Tiểu vương gia nói :

– Cô nàng vẫn khỏe và trông mong các bạn mãi, không chịu đi đâu. Nếu được gặp các bạn, cô nàng vui phải biết.

A Tứ cười :

– Tiểu vương gia! Đừng để ý những chiêu của A Tam vừa rồi. Tiểu vương gia nghĩ sao về hắn?

Tiểu vương gia nói :

– Khá lắm! Vui lắm!

A Tứ nói :

– Nếu Tiểu vương gia muốn báo thù, hãy gọi A Tứ này tiếp tay cho.

Mọi người đều vui vẻ cười ồ lên.

Tiểu Tà hỏi :

– Còn Tiểu Thất đâu rồi?

Tiểu vương gia nói :

– Tiểu Thất và tôi đều lo tìm các bạn, nên ngày nào cũng ở tửu lầu và sòng bạc để nghe ngóng tin tức. Hiện tại Tiểu Thất đang… ha… ha…!

Tiểu vương gia nghĩ đến cảnh Tiểu Thất thua sạch túi mà không nhịn cười được. Một lát sau, Tiểu vương gia lại reo lên :

– Nhưng không sao. Có Tiểu Tà bang chủ ở đây thì còn lo nỗi gì? Có lẽ phải vét sạch túi bọn nó để trả thù mới được.

Tiểu Tà hỏi :

– Bây giờ Tiểu Thất nói năng ra sao? Có còn giống như trước nữa không?

Tiểu vương gia cười :

– Thôi, khỏi phải bàn luận tới nữa! Anh chàng lúc nào cũng la oang oác, không giống trước kia chút nào.

Tiểu Tà nóng lòng :

– Chúng ta đi đi! Còn đứng đây là gì?

Hắn nắm tay Tiểu Linh kéo đi rất nhanh như có ai đuổi theo, loáng mắt đã chạy ra khỏi tửu lầu, A Tam, A Tứ liền nối bước theo sau để tìm Tiểu Thất, Tiểu vương gia cũng vội vã chạy theo, nói lớn :

– Ê! Chờ ta với!

* * * * *

Tửu lầu Như Ý Đồ Phương là nơi lui tới của nhiều khách thượng lưu quý phái, không thua gì Thủy Nguyệt tửu lầu.

Nơi đây lại có một sòng bạc lớn, bên trong trang trí toàn là đồ dùng quý báu và sang trọng, đẹp đẽ không tả hết.

Ngoài chỗ chơi bạc còn có chỗ để uống trà, có chỗ dành cho khách nghỉ ngơi giải trí. Số mỹ nữ hầu hạ được tuyển vào đây toàn là gái đẹp hảo hạng.

Tiểu Thất bấy giờ đang mặc áo màu xanh lam, tuy có vẻ sang trọng, quý phái, nhưng nét mặt buồn xo chứng tỏ anh ta đang thua nặng. Bên cạnh Tiểu Thất là một nàng hầu mặc áo màu đỏ, ăn nói rất điệu nghệ.

Thiếu nữ áo đỏ thỏ thẻ :

– Tiểu Thất gia đừng buồn chán làm gì! Chơi bạc có lúc hên lúc xui. Đợi đến lúc gặp hên thì công tử lấy lại số vốn đó không khó đâu.

Tiểu Thất bực dọc :

– Ôi chao! Nếu như có Tiểu Tà ở đây thì ai dám khinh thường ta như vậy chứ?

Hắn tức tối đưa tay đập bàn một hồi.

Thiếu nữ áo đỏ cười buồn bã :

– Tiểu Thất đại gia! Cái vị Tiểu Tà nào đó em đã nghe công tử nhắc đến nhiều lần. Có quả thật lợi hại như vậy không?

Câu nói này của thiếu nữ áo đỏ có ý thán phục trong lòng nhưng tiếc thay chưa thấy được tài năng nên còn hoài nghi.

Tiểu Thất tỏ vẻ đắc ý, nói :

– Tiểu cô nương ơi! Không phải ta nói đùa đâu. Nếu Tiểu Tà bang chủ của ta đến thì bao nhiêu tiền bạc của khách thượng lưu ở đây cũng chưa đủ đem chơi một cuộc.

Giữa lúc đó có một trung niên khoảng chừng ngũ tuần, ăn mặc diêm dúa, nhìn Tiểu Thất nói :

– Ông bạn đừng nói quá lời, thua sạch túi thì nghỉ ngơi cho khỏe. Chúng tôi ở đây toàn là những tay lão luyện về cờ bạc. Khó có một người nào làm được chuyện như ông bạn đã nói lắm.

Gã trung niên này tỏ cử chỉ rất khinh thường Tiểu Thất, làm cho Tiểu Thất tức điên lên, nhưng không làm gì được.

Gã trung niên thấy vậy múa đít nói :

– Thôi thì có nhiều đánh nhiều có ít đánh ít, hơi đâu mà mơ tưởng chuyện viển vông.

Tiểu Thất hét lên :

– Mẹ kiếp! Ngươi dám khinh thường đại ca của bang Thông Thực chúng ta sao? Tiểu Thất ta không nể đâu.

Vừa nói Tiểu Thất vừa đẩy mấy lượng bạc còn lại ra giữa sòng bài.

Gã trung niên nhếch miệng cười :

– Tiểu Thất gia không hối hận đấy chứ?

Thiếu nữ áo đỏ vội can :

– Hãy từ từ đã mà! Tiểu Thất gia, đừng nên nóng nảy như thế!

Mọi người ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc trước hành động của Tiểu Thất.

Tiểu Thất giận run người :

– Ta không thể nhịn được cái lối khinh thường ấy. Thua bạc là chuyện nhỏ, ta không để cho Thông Thực ban của ta bị mất mặt như vậy đâu.

Đằng sau lưng Tiểu Thất có tiếng nói vọng đến :

– Đúng vậy!

Tiểu Thất giật mình quay lại nhìn. Sự việc xảy ra làm cho Tiểu Thất như không tin ở đôi mắt của mình :

– Nếu không phải Tiểu Tà thì còn là ai đây?

Tiểu Tà và đồng bọn đã đứng trước mặt Tiểu Thất.

Tiểu Thất mừng rỡ như điên :

– Tiểu Tà của ta! Ôi! Bang chủ Thông Thực của ta! Ha… ha…!

Tiểu Tà cười :

– Tiểu Thất! Ta đã đến đây rồi thì ngươi hãy chuẩn bị thu tiền đi!

Tiểu Tà lúc này cười rất lớn, vỗ tay lên mình Tiểu Tà, nói :

– Đúng đấy! Thu tiền, ha… ha…!

Tiểu Thất vui mừng cười nói như kẻ mất trí làm cho mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.

Tiểu Linh, A Tam, A Tứ đều kinh ngạc nhìn vẻ mặt của Tiểu Thất.

Tiểu Thất thấy Tiểu vương gia, vội đứng dậy nói :

– Ồ! Tiểu vương gia cũng đến đây rồi. Thật là xui xẻo! Tiền thua sạch túi rồi, nhưng không sao, hôm nay có Bang chủ Thông Thực đến đây thì không còn lo gì nữa.

Lão quản gia, người làm chủ sòng bạc, không chậm trễ, bước tới nói :

– Ở đây không phải chỗ để khoe khoang, ai có tài năng và nhiều tiền, xin mời vào cuộc! Ta bắt đầu mở sòng đây.

Dứt lời, người quản gia đã bước vào bàn lắc xí ngầu.

Tiểu Tà gật đầu, cười dễ dãi :

– Xin tùy ý quản gia!

Lão quản gia nhìn Tiểu Tà, mở vội hộp xí ngầu ra, reo lên :

– 2 – 2 – 1 cái 3 – 7 điểm – Tiểu. Ăn to bù nhỏ.

Lão khoái chí hốt tiền của Tiểu Tà vào lòng.

Thiếu nữ áo đỏ biến sắc mặt, nói :

– Tiểu Thất gia lúc nãy đã thua, ván này… quản gia…

Lão quản gia khoát tay :

– Không sao đâu! Hãy lấy cho hắn mượn năm mươi lượng.

Thiếu nữ áo đỏ lập tức quay lưng đi, nói :

– Xin vâng lệnh! Hãy đợi em một tí!

Tiểu Tà nói với theo :

– Này cô nương! Không cần năm mươi lượng, chỉ cần mười lượng thôi cũng đủ.

Lão quản gia cười :

– Tiểu công tử định bày trò trẻ con sao?

Tiểu Tà cười :

– Đúng đấy! Đối với người quản gia trẻ con như ngài đây thì mười lượng đã quá nhiều rồi.

Lão quản gia dễ dãi :

– Tiền này nếu thua thì do Siêu vương phủ hoàn trả, tiểu công tử đừng lo!

Thúy Hồng cô nương hãy lấy cho mượn đủ một trăm lượng đi!

Tiểu Thất la lên :

– Tiểu Tà bang chủ! Lão quản gia này đã ăn của tôi năm sáu ngàn lượng bạc.

Lão còn khinh miệt Tiểu Tà không ra gì nữa. Tôi nhịn không được. Anh hãy ráng thắng một ván xem sao?

Tiểu Tà liếc nhìn lão quản gia một cái, nói với Tiểu Thất :

– Không có gì đáng sợ! Hôm nay ta sẽ cho chúng biết thế nào là Thông Thực Tiểu Bá Vương.

Tiểu Thất nghe Tiểu Tà nói câu này như được uống một viên thuốc bổ, tỉnh cả người, chuẩn bị tinh thần để thu tiền.

Lão quản gia khinh thường :

– Tiểu công tử! Đừng vội khoe mình quá sớm như vậy, nơi sòng bạc Như Ý này ít nhất cũng phải có vài trăm lạng bạc mới có thể ngồi lại được lâu.

Tiểu Tà nói :

– Cần gì phải ngồi lâu? Chỉ cần năm bảy ván ta đã ăn sạch sòng bạc này rồi.

Lão có tin không?

Lão quản gia mỉm cười :

– Thì cứ thử xem nào?

A Tam xen vào nói :

– Không cần thử gì hết! Lập tức sẽ biết kết cuộc ngay. Hãy chuẩn bị, chúng ta khai trừ ra bây giờ. Ha… ha…!

Ai nấy đều cười ầm lên. Lão quản gia cũng cười nhưng đầy vẻ ngạo mạn.

Nàng Thúy Hồng đã đem đến đủ một trăm lượng bạc. Tiểu Tà lấy ba chục lượng tặng cho Thúy Hồng :

– Tiểu cô nương! Ta tặng cho nàng đấy.

Thúy Hồng tuy thường ngày đụng chạm tiền bạc rất nhiều nhưng chưa từng có trong tay một số tiền lớn được người ta tặng như vậy nên áy náy không dám nhận.

Tiểu Tà nói :

– Nàng hãy nhận trước chút tiền mọn này, đợi ta thắng cuộc sẽ còn cho nàng nhiều hơn nữa.

Thúy Hồng ngần ngại :

– Tiểu công tử! Em đâu dám nhận nhiều như vậy.

Tiểu Tà như không nghe cô ta nói gì, cứ nhét đại vào túi Thúy Hồng.

Thúy Hồng cảm kích nói :

– Đa tạ công tử!

Tiểu Tà quay sang mọi người, nói :

– Thôi, khách sáo làm gì? Quí vị nếu ai muốn có tiền thì hãy đến đây. Nào!

Lắc đi!

Tiểu Tà nói với giọng rất tự tin. Mọi người ở đây đều là những tay bạc chơi lớn nên nghe Tiểu Tà nói đều vui vẻ cả.

Tiểu Tà đắc ý nháy mắt có ý bảo mọi người nếu muốn ăn thì phải đánh theo mình.

Lão quản gia thúc dục :

– Nếu muốn bắt chước thì hãy lẹ lên, nếu không ta sẽ mở đấy. Chỉ có hai người đánh số tiền lớn còn những người khác đều đánh nhỏ.

– Mở ra!…

– Hai con một. Một con ba. Năm điểm. Ăn hết lớn nhỏ.

Lão quản gia đắc ý lùa tiền của Tiểu Tà lại.

Mọi người không giấu được vẻ nghi ngờ đối với Tiểu Tà.

Tiểu Tà vẫn cười rất vui vẻ :

– Lẽ thường thôi! Hễ có ăn là có thua. Có chơi là có chịu. Các người có trừng mắt nhìn ta cũng vô ích.

Tiểu vương gia lo lắng :

– Tiểu Tà! Anh có chắc không đấy?

Tiểu Thất nói :

– Xin Tiểu vương gia cứ an tâm! Tiểu Tà đang “Chiêu binh mã”. Cứ đợi một lúc sẽ biết.

Tiểu Tà thua liền sáu ván nhưng vẫn cười rất tươi. Hắn đã đoán được mánh lới xảo quyệt của lão quản gia và chuẩn bị xông vào trận địa.

Thúy Hồng thấy Tiểu Tà chỉ còn lại mười lượng bạc, liền lấy ba chục lượng lúc nãy trả lại cho Tiểu Tà.

Tiểu Tà xua tay :

– Ta còn đây mười lượng. Lão quản gia không thể thắng ta lần này. Thúy Hồng đừng quá sốt ruột, thua rồi ăn lại mấy hồi.

Thúy Hồng đành giữ lại ba mươi lạng bạc bạc, đợi đến ván sau mới tính.

Lão quản gia đắc ý cười lớn, nói :

– Ôi! Đã quá! Đã quá! Đánh tiếp đi! Có đánh có chịu. Đánh lớn thua lớn.

Đánh nhỏ thua nhỏ.

Tiểu Tà cười :

– Tiểu Thất hãy gom tiền! Bốn điểm!

Tiểu Tà lùa hết tiền về con số bốn.

Lão quản gia sắc mặt có vẻ biến đổi.

– Mở!…

– Ba con bốn! Tức là mười hai điểm. Ăn ít bù nhiều.

Mọi người reo lên. Cả nàng Thúy Hồng cũng vậy :

– Hoan hô!

Tiểu Tà cười khẽ, nói :

– Quản gia lắc chầm chậm thôi!

“Cục… Cục… Cục…”

Lão quản gia lúc này đã bối rối, lắc liên tục.

– Ô con đại!

Tiểu Tà đẩy tiền về phía Tiểu Thất.

– Bốn- năm- sáu- Đại! Ăn ít bù nhiều.

Tiếp theo mấy ván liền ăn trắng, hắn đã làm kinh ngạc cả sòng bài.

Trên bàn, Tiểu Tà đã thu được một số tiền lớn, chồng lên cao ngất, còn lão quản gia mồ hôi nhễ nhại, không dám lắc nữa.

A Tam nóng nảy hối :

– Lắc đi mà! Mau lên!

Lão quản gia cuống quít giơ tay áo lau mồ hôi, nói :

– Ta đi mời ông chủ đã.

Nói xong liền quay lưng đi vào nhà trong.

Tiểu Thất chửi :

– Mẹ kiếp! Đánh bạc mà phải nhờ đến ông chủ. Ngươi đừng tưởng ta dễ ăn hiếp. Có gan thì đến đây.

Tiểu Linh lo lắng :

– Tiểu Tà! Bộ anh định ăn hết sòng bạc của người ta hả?

Tiểu Tà cười :

– Chẳng qua ta gỡ lại những gì Tiểu Thất đã bị thua. Nếu muốn ăn hết sòng bạc Như Ý chắc ta không có thì giờ đâu. Vả lại, ăn hết sòng bạc thì sau này Tiểu vương gia lấy gì giải trí?

Tiểu vương gia lắc đầu :

– Tôi không đánh bạc nữa đâu. Vì Tiểu Thất muốn tìm Tiểu Tà nên chúng tôi mới đến đây.

Tiểu Tà cười :

– Không phải tôi chỉ muốn nói tới anh, mà bao gồm tất cả các công tôn quý tộc kìa. Ha… ha…!

Lúc này từ phía nhà sau, một lão già đang đi đến.

Lão già mặc y phục toàn trắng, toàn thân cái gì cũng trắng, râu tóc bạc phơ, tuổi độ ngoài thất tuần.

Vừa đến nơi ông lão đã cúi thấp người, chắp tay nói :

– Lão phu xin ra mắt Tiểu vương gia và cáo lỗi vì đã không đón tiếp.

Tiểu vương gia khoát tay :

– Miễn lễ! Ta đến đây chơi thôi, không có gì phải lễ nghi phiền phức. Còn đây là bạn ta, tên là Dương Tiểu Tà.

Ông lão nghe giới thiệu lập tức đáp lễ :

– Lão phu không biết Dương công tử đến đây nên thất lễ, thật đáng tội!

Tiểu Tà nói :

– Tôi không chê trách ngài mà, có gì phải khách sáo?

Lão già cười :

– Trên đời này Dương công tử là người đánh bạc giỏi số một, lão phu nghe danh đã lâu, nay mới được diện kiến. Xin công tử niệm tình cho!

Tiểu Tà nói :

– Có tiền thì cứ bày cuộc chơi làm vui thiên hạ, có gì quan trọng đâu? Lần này chúng tôi ăn xong thì ra đi ngay, không làm phiền gia chủ.

Nói câu này Tiểu Tà đã có ý nể nang lão Đình chủ.

Ông già vội nói :

– Đương nhiên là như vậy! Công tử đã ăn được nhiều tiến, chúng tôi hứa sẽ chi đủ, xin công tử bỏ qua cho chúng tôi một lần.

Tiểu Tà có phần nhượng bộ :

– Xin lão gia cứ an tâm, từ nay trở đi sẽ chấm dứt!

Vừa nói Tiểu Tà vừa lấy một đĩnh bạc nhét vào túi riêng của Thúy Hồng, ít nhất cũng hơn vài trăm lượng.

Thúy Hồng nhút nhát :

– Công tử! Em không dám…

Thực ra Thúy Hồng có được một số tiền lớn như vậy chắc chắn không còn muốn làm gái hầu nơi đây nữa.

Tiểu vương gia khuyến khích :

– Thúy Hồng! Cô nương hãy nhận đi! Tiểu Tà bang chủ tặng cho cô nương đó.

Thúy Hồng miễn cưỡng đón nhận :

– Xin lĩnh ý Tiểu vương gia và cảm ơn Tiểu Tà bang chủ!

Tiểu Tà quay sang ông lão chủ nhân tiểu điếm :

– Số tiền tôi ăn nơi đây đã quá đủ rồi, lão gia lấy sáu ngàn lượng trả cho Tiểu vương gia, còn một ngàn lượng thưởng cho những người ở đây.

Ông lão vui vẻ :

– Xin tuân lệnh! Tôi sẽ thi hành ngay!

Dứt lời, ông lão xoay người đi rất nhanh.

Tiểu Tà suy nghĩ một lát, rồi nói :

– Thôi! Như vậy đủ rồi. Chúng ta chỉ lấy lại những gì chúng ta đã mất, còn thừa thì lại giúp đỡ kẻ khác.

Tiểu vương gia quay lại bảo lão quản gia tửu điếm :

– Quản gia! Ông mang những tiền bạc này giao về nhà cho ta!

Lão già cúi đầu đáp :

– Vâng lệnh! Thưa công tử!

Thúy Hồng cô nương cũng cảm kích nói :

– Cảm ơn Tiểu vương gia và Dương công tử!

Tiểu vương gia cười :

– Nàng khỏi cảm ơn gì cả. Có cơ hội ta sẽ làm mai cho nàng, Được không?

Cô nàng chỉ cúi đầu e lệ :

– Tiểu nữ hèn hạ đâu có phước lớn như vậy.

Tiểu Tà vỗ nhẹ Tiểu Thất, ghẹo :

– Tiểu Thất! Tính sao đây?

Mọi người đều cười lớn lên, cùng nhau bước ra khỏi tửu lầu, hướng về Siêu vương phủ.

Đêm đó, Siêu vương phủ mở tiệc đãi Tiểu Tà và đồng bọn rất thâm hậu tại hoa viên.

Tiểu vương gia nâng ly rượu lên, nói :

– Tiểu Tà bang chủ, Tiểu Linh, A Tam, A Tứ, và Tiểu Thất đại ca! Tôi nâng ly rượu cảm tạ bấy lâu nay các bạn đã quan tâm chăm sóc tôi! Chúng ta vui mừng hội ngộ. Xin cạn ly!

Tiểu Tà nói :

– Những lời nói đó quá xưa rồi. Không cần thiết nữa. Ngày nay phải theo cung cách mới mẻ hơn.

A Tam nhanh nhảu :

– Theo cung cách mới thì hãy bắt chước tôi đây này!

Vừa nói vừa chụp ly rượu của mọi người uống một lượt.

Tiểu Tà tiếp :

– Dùng tản chiêu thì tản chiêu không cần khách sáo. Ta uống đây!

Vừa nói vừa bưng cả bầu rượu lên uống một mình.

Tiểu vương gia cười :

– Không sao cả! Rượu ngon nơi vương phủ này không thiếu. Đừng lo!

Tiểu Tà quay sang hỏi Tiểu Thất :

– Tiểu Thất! Thời gian qua ngươi uống như thế nào?

Tiểu Thất cười :

– Tôi và Tiểu vương gia ngày nào cũng lo luyện tập võ công. Đến khi luyện thành rồi mà vẫn chưa thấy mọi người trở lại, Tiểu vương gia lúc nào cũng dạy tôi cách ăn nói nên tôi ăn nói mới được lưu loát như vậy. Bình thường, ngoài việc luyện võ công chúng tôi còn đi bắt chim, chơi cờ, trồng hoa và đánh bạc.

Tiểu vương gia lên tiếng :

– Lúc trước cảm thấy thời gian qua rất chậm, bây giờ thì cảm thấy thời gian trôi rất nhanh. Có điều trong khoảng thời gian ấy chúng tôi đã không để lãng phí.

Tiểu Tà gật đầu, vẻ hài lòng, nói :

– Tốt đấy! Các ngươi luyện thành tinh hoa võ công sau này có thể giúp ích nước non. Hôm nay Tiểu Thất có thể theo ta đi cứu người rồi.

Tiểu Thất vui mừng :

– Rất tốt! Tôi sẽ theo anh lăn lộn nơi giang hồ. Nghĩ lại trước kia tôi không nhịn cười được.

Tiểu Tà nói :

– Chuyện rất gấp rút, ngày mai chúng ta khởi hành.

Tiểu vương gia ngạc nhiên, hỏi :

– Vội vã như vậy sao?

Tiểu Tà gật đầu :

– Càng nhanh càng tốt. Nếu chậm trễ chúng ta chết càng nhiều.

Tiểu Thất thắc mắc :

– Vậy nhiệm vụ của tôi là gì?

Tiểu Tà suy nghĩ một lát, nói :

– Chúng ta phân công từng người. Tiểu Linh viết cho ta một tờ “tối hậu thư” gửi cho Phi Long bảo, nói cho họ biết ngày mười ba tháng hai chuẩn bị ta tuyên chiến.

Tiểu Linh không hiểu :

– Chúng ta không phải tấn công vào Thần Võ môn sao? Tại sao lại đối phó với Phi Long bảo?

Tiểu Tà nói :

– Chúng ta sẽ chia thành bốn bộ phận. Thứ nhất là Phi Long bảo, thứ hai là Thần Võ môn, thứ ba là Hắc y sát thủ, thứ tư là chúng ta và Cửu đại môn phái.

Hiện nay bọn Hắc y sát thủ có dự tính là tạm thời không tham gia vào giang hồ. Vì vậy trừ Hắc y sát thủ ra thì còn có ba bộ phận. Chúng ta phải lợi dụng lực lượng của họ để lật ngược thế cờ.

Tiểu Linh nói :

– Chúng ta làm sao lợi dụng Phi Long bảo để phản công Thần Võ môn được?

Tiểu Tà cười :

– Bây giờ chúng ta viết một phong thơ khích Phi Long bảo, hẹn ngày mười ba tháng hai giao tranh. Trong khi chưa biết đối thủ là ai tất nhiên họ phải nghi ngờ và tìm kẻ tấn công. Nguồn tin này nhất định cũng sẽ lộ ra cho Thần Võ môn biết.

Thần Võ môn sẽ lánh nạn ngay. Bọn chúng sẽ nghi ngờ và phản công với nhau, như vậy chúng ta không phải thu lợi sao?

A Tứ reo lên :

– Ồ! Hay đấy! Tiểu Tà bang chủ dụng binh như thần! Trận này sẽ làm cho Thần Võ môn tan nát.

Tiểu vương gia cười :

– Tiểu Tà bang chủ mà xuất trận thì thật là oai hùng, khí phách.

Tiểu Tà đắc ý :

– Không dám đâu! Chu, Lượng là anh em họ của ta mà… Ha… ha!

Tiểu Linh nôn nóng hỏi :

– Đây mới là bước tiến thứ nhất, còn chuyện khác phải tiến hành như thế nào?

Tiểu Tà nói :

– Chúng ta chia ra làm ba đường. Tiểu Thất mang tối hậu thư cho Phi Long bảo. Tiểu Linh trở về Động Đình hồ nơi Quần Sơn báo cho anh nàng lập tức gọi đệ tử Cái bang điều tra hoạt động của Tiểu Vũ, xem các nơi phát động nhân lực ra sao. Tốt nhất là ta kích động đến ngày bảy tháng hai đưa lực lượng đến Thiếu Lâm tự.

Tiểu Linh gật đầu :

– Chuyện này đệ tử Cái bang giải quyết dễ thôi. Nhưng các người định đến Thiếu Lâm tự sao?

Tiểu Linh hỏi câu này vì lo lắng sợ xa cách Tiểu Tà.

Tiểu Tà hiểu ý nên vỗ về :

– Ta và A Tam, A Tứ thời gian này ở tại Thiếu Lâm tự. Em và Hàn Trúc làm xong việc, đến Thiếu Lâm tự sẽ gặp anh. Chừng đó, em sẽ nhận một công tác khác.

Tiểu Linh nói :

– Em hiểu rồi!

Tiểu Tà nói :

– Tiểu Thất khi mang thư đi phải hết sức giữ bí mật, không được để kẻ thù phát hiện.

Tiểu Thất cười :

– Tiểu Tà bang chủ cứ yên tâm! Đó là nghề của em mà.

Thực ra, Tiểu Thất đã sống trong rừng núi mười mấy năm, đối với những chuyện phục kích, đánh lén và theo dõi dấu vết thì không ai có thể qua mặt hắn.

Vì thế Tiểu Thất mới dám nói chắc như vậy.

Tiểu vương gia sốt sắng hỏi :

– Còn tôi làm việc gì?

Tiểu Tà gãi đầu :

– Chúng ta đang chơi trò bắt cướp. Tiểu vương gia làm pháp quan cứ ở tại vương phủ là tốt rồi, nếu không lỡ gặp hung thủ là mang họa đấy.

Tiểu vương gia vẻ không bằng lòng :

– Ta không sợ mang họa. Đã là bạn bè thì phải cùng chung sướng khổ chứ.

Tiểu Tà nói :

– Chuyện này không phải sợ hay không sợ, nhưng thân phận mỗi người khác, không được lẫn lộn. Vả lại, anh còn có cha mẹ, rủi ro anh bị thương thì biết bao nhiêu người vì anh mà lo lắng.

Tiểu vương gia hơi thất vọng, nhưng thấy Tiểu Tà nói có ý nên phải nghe theo.

– Thôi! Ta chỉ đứng bên ngoài chờ xem vậy!

A Tam vui vẻ nói :

– Tôi thì có thể trở về quê rồi.

Tiểu Tà nói :

– Ngươi và A Tứ theo ta đến Thiếu Lâm tự. Phải buộc Thiếu Lâm tự phát thiệp mời đại hội võ lâm để cùng nhau hợp đồng tác chiến.

Tiểu Linh lo lắng :

– Tìm người nhiều như vậy không sợ lộ bí mật hay sao?

Tiểu Tà lắc đầu :

– Không sợ đâu. Ta sẽ tập hợp các Chưởng môn Cửu phái để vạch mặt những Chưởng môn do Thần Võ môn trước đây giả mạo để khống chế võ lâm. Việc làm này sẽ làm cho họ sợ hãi và giữ kín việc làm của nội bộ.

Tiểu vương gia thắc mắc :

– Nghe nói trước đây Tiểu Tà bang chủ đã giải thoát được các Chưởng môn bị Thần Võ môn giam cầm rồi mà?

Tiểu Tà bối rối :

– Đúng vậy! Nhưng các Chưởng môn được giải thoát không hoàn toàn là thật mà còn có người giả mạo.

A Tam tức giận :

– Thần Võ môn điêu ngoa xảo quyệt không lường nổi.

A Tứ tiếp lời :

– Chưa phá nát được tổ chức Thần Võ môn thì chưa thể lường hết được sự xảo trá của nó.

A Tam nói :

– Còn một điểm nữa. Thế lực của Độ Vĩnh Thiên đã được Độ Vĩnh Thế và Độ Phi củng cố lại. Chúng nó không còn sợ ai nữa, có phải sự thật như vậy không?

Tiểu Tà bang chủ!

Tiểu Tà gật đầu :

– Không sai! Độ Vĩnh Thế mới là người quan trọng trong tổ chức Thần Võ môn, trước kia Độ Vĩnh Thiên còn sống nên hắn chưa ra mặt.

Tiểu Linh thấy Tiểu Tà nhận xét mọi việc đều có lý lẽ, nên an tâm nói :

– Vậy thì anh đợi em ở Thiếu Lâm tự nhé.

Tiểu Tà cười :

– Đợi! Đợi mà! Những phải đến đúng ngày kẻo tiệc rượu nguội lạnh mất.

Tiểu vương gia lạ lùng nói :

– Trong lúc điều binh khiển tướng mà lại mơ màng đến tiệc rượu, Tiểu Tà bang chủ lạ thật.

Tiểu Tà bỗng hỏi :

– Nàng Nguyệt Quan, ái nữ của vương gia đâu? Đã có hôn phu chưa?

Tiểu vương gia lắc đầu :

– Chưa! Nàng hiện ở tại khu nhà đằng sau hoa viên.

Tiểu Tà lại hỏi :

– Có phải nàng đã thu nhận một cô a hoàn tên Tiểu Hương không?

Tiểu vương gia gật đầu :

– Đúng! Còn có một người già nữa. Tiểu Tà bang chủ! Có phải anh giới thiệu cô nàng đến đây không?

Tiểu Tà có vẻ mãn nguyện, nói :

– Đúng đấy! Bọn họ không nơi nương tựa, ta cảm thấy xót xa nên mới giúp đỡ.

Tiểu vương gia cảm động nói :

– Bang chủ không những võ công cao cường, mưu trí hơn người mà còn nặng lòng từ bi bác ái, ta rất khâm phục!

Tiệc rượu kéo dài suốt đêm.

Sáng hôm sau, Tiểu Thất đem mật thư do Tiểu Linh viết, phi thân đến Phi Long bảo.

Tiểu Linh lưu luyến chia tay cùng Tiểu Tà :

– Nhớ đợi em ở Thiếu Lâm tự đấy!

Tiếp đó Tiểu Tà cũng dắt A Tam, A Tứ thắng đến Thiếu Lâm tự.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.