Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 14: Sóng gió phía trước



Trong nước

Giang Vũ Minh ngồi
trong văn phòng xoa hoa vốn thuộc về Vũ Chính, thưởng thức cảnh sắc không gì
sánh được nhìn từ tầng 60 của tòa nhà. Giang Vũ Chính à, Giang Vũ Chính, bất kể
trước kia anh điều hành Giang thị có tốt thế nào, không phải chỉ là dọn đường
cho tôi hay sao, hiện tại Giang thị đã thuộc về một mình Giang Vũ Minh tôi rồi.

Thật ra thì Giang Vũ Minh
cùng Vũ Chính từ lúc bắt đầu đã phân định kết quả. Vũ Chính là đại thiếu gia
duy nhất của Giang thị, mặc dù là cháu đích tôn, nhưng bởi vì cha mất sớm, cho
nên cũng không tính là có thế lực trong gia tộc Giang thị. Mà Vũ Chính là nhị
thiếu gia, trước hắn còn có một người chị, tại nhà họ Giang cũng xem như muốn
gió được gió, muốn mưa được mưa. Chỉ là thật kì lạ, ông Giang lúc sắp chết lại
đem 30% cổ phần của Giang thị giao cho Vũ Chính, mà đứa cháu nội ông yêu thương
nhất chỉ được 15% cổ phần. Việc này khiến cho cả nội bộ nhà họ Giang và Giang
thị nổi lên sóng gió, may mắn thay sau khi Vũ Chính cầm quyền nhanh chóng khống
chế được cục diện, về sau bởi vì những quyết sách sáng suốt và các cải cách phù
hợp cho nên công ty Giang thị tiếp tục giữ vị trí hàng đầu trong nước, những
người phản đối anh cũng rút hết. Chỉ là Giang Vũ Minh làm sao có thể cam tâm
thất bại dưới tay Vũ Chính?

Giang Vũ Minh tay cầm các
tờ báo tài chính, kinh tế và các tờ báo thương mại vài ngày nay, cười to xem
tiêu đề lớn trên mặt báo: “Tổng tài của Giang thị gặp chuyện không may trong
tuần trăng mật, nằm liệt giường.” “Chuyện động trời ở Giang thị, Giang Vũ Chính
nằm liệt giường tại Pháp.” “Giá cổ phiếu của Giang thị tiếp tục giảm, người cầm
quyền bị liệt, tình cảnh khó khăn.”….. trên báo còn có vài bức ảnh anh
đang điều trị tại bệnh viện, còn có ảnh chụp Vũ Chính đang được đỡ lên xe lăn.
Vũ Minh hút xì gà, Giang Vũ Chính anh cũng có ngày hôm nay, đây chính là do tôi
dùng một số tiền lớn thuê thám tử điều tra, anh cho rằng vợ anh còn có thể che
đậy được sao?

Trung tâm phục hồi chức
năng Mount Sinai, đại lộ 5 Manhattan, New York.

Cuối cùng Vũ Chính cũng
nghe theo lời của Hinh Ý, chuyển đến trung tâm phục hồi chức năng ở New York.
Một mặt anh không muốn cô lo lắng vì hành động kế tiếp của Vũ Minh, về phương
diện khác New York chính là thiên hạ của anh.

Trung tâm phục hồi chức
năng Mount Sinai nằm trong khuôn viên trung tâm, nơi này chính là tất đất tấc
vàng ở Manhattan, nhưng hoàn cảnh của bệnh viện lại không hề có cảm giác chật
chội, cảnh sắc vô cùng thanh tĩnh, hoa cỏ xanh tươi, tuy lúc trước nói muốn đến
New York là để tránh né những người kia, nhưng khi đến đây Hinh Ý đã thật sự
thích nơi này.

Hôm nay, phòng bệnh cao
cấp của bệnh viện lại tiếp một vị khách khiến Hinh Ý cảm thấy cực kì bất
ngờ.

“Xin chào, tôi là bạn học
thời đại học của Vũ Chính đồng thời cũng là bạn thân của cậu ấy, Lý Tử Ngôn.”

Hinh Ý nhìn người đàn ông
cao lớn trước mặt, rất khác so với vẻ nho nhã của Vũ Chính, toàn thân tỏa ra
hơi thở nhiệt huyết, làn da cũng đen sẫm. Chỉ là làm cho người ta kinh ngạc
không phải hình dáng của anh ta, mà điều làm cô nhớ rõ chính là CEO của vương
quốc kinh doanh có ảnh hưởng nhất thế giời – tập đoàn JL, tuổi còn trẻ đã ngồi
lên vị trí cao như vậy, thật sự không thể khiến người ta không sợ hãi. Nói đến
tập đoàn JL cũng là một ẩn số, bởi vì nó phát triển mạnh mẽ trong chỉ khoảng
sáu năm nay, nhưng chủ nhân sau lưng nó thì chưa hề lộ diên, gần như vô cùng
thần bí.

“Ngàn vạn lần đừng khách
sáo với cậu ta, cứ gọi cậu ta là Lý được rồi, đỡ cho cậu ta lại nói phu nhân
của anh khách sáo.” Vũ Chính nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt đã tốt
hơn rất nhiều so với ngày hôm trước.

“Tôi thấy tinh thần của
cậu rất tốt nha, còn ở trong bệnh viện làm gì nữa, cứ về nhà dưỡng bệnh
đi.” Lý Tử Ngôn cũng nói đùa với Vũ Chính.

Hinh Ý đã lâu không nhìn
thấy Vũ Chính cười thoải mái như vậy, không khỏi ngây người nhìn. Cô hơi ngẩn
ra nói: “Hai người cứ từ từ nói chuyện đi, em bảo lái xe đưa về biệt thư
lấy một ít đồ.” Sau đó cô đi đến trước giường bệnh của Vũ Chính hôn lên
trán anh một cái, Vũ Chính nhỏ giọng nói bên tai cô: “Về nhanh một
chút!” Hinh Ý gật đầu, đi ra phòng khách cầm tùi xách rời đi.

Chỉ là lúc cô đang định
đóng cửa lại thì nghe Vũ Chính nói với Lý Tử Ngôn: “Chuyện tôi nhờ cậu làm
thế nào rồi?”

Cô đứng yên tại chỗ,
không có đóng cửa lại, đến tột cùng là Vũ Chính nhờ người họ Lý kia làm chuyện
gì?

“Cũng xong rồi, chỉ là về
phía vợ của cậu, chẳng lẽ cậu còn chưa nói cho cô ấy biết cậu là….”

Phía trước có một y tá
đang đi tới, cô vội vàng đóng cửa lại, giọng nói của Lý Tử Ngôn cũng ngừng lại.
Đằng sau câu nói “Cậu là…” của anh ta là cái gì? Vũ Chính còn có chuyện giấu cô
sao? Cô vừa đi vừa lắc đầu, nói với chính mình không nên hoài nghi Vũ Chính,
không nên suy nghĩ nhiều nữa.

Trong phòng bệnh

“Việc này hiện giờ chưa
đến lúc.” Vũ Chính cau mày rồi bỗng nhích nhẹ người trên.

Lý Tử Ngôn lập tức đứng
lên giúp anh ngồi thoải mái hơn một chút, ánh mắt toát ra một vẻ lo lắng. Anh
nhìn thấy thân thể bạn của mình bị như vậy cũng cảm thấy vô cùng đau lòng. Thật
ra thì anh chỉ mới biết chuyện này qua những bài báo và ảnh chụp của Giang Vũ
Minh, bằng không anh còn cho rằng bạn tốt của mình còn đang hưởng tuần trăng
mật! Nhưng anh cũng không quá lo lắng bạn mình có thể vượt qua thử thách này
hay không, Giang Vũ Minh mà anh biết chưa từng thất bại bởi mình, sẽ càng không
thất bại bởi người khác.

“Lúc trước cậu đã từng
muốn rời bỏ Giang thị, vì sao hiện tại lại muốn thu mua cùng đả kích Giang thị?
Không phải cậu từng nói đã sớm muốn từ bỏ cục diện rối rắm trong nước rồi
sao?” Lý Tử Ngôn có chút khó hiểu, thật ra Vũ Chính đã sớm không cần phải
ờ lại Giang thị nhìn sắc mặt của Vũ Minh nữa rồi, chỉ là trước kia Lâm Hinh Ý ở
trong nước, Lâm thị căn bản vẫn còn chưa ổn, cần cậu ta giúp một tay, còn có dù
sao Giang thị cũng là sự nghiệp của gia tộc, cho nên hiện tại cậu ta mới muốn
cố gắng hết mình để cứu vãn nó sao? Lâm Hinh Ý căn bản đã ổn, Giang thị cũng
xem như đã có chỗ đứng vững chắc trong nước. Cậu ta còn muốn giữ Giang thị với
mục đích gì?

Vũ Chính có chút mệt mỏi
nhắm mắt lại: “Nếu như ở trên đường cậu đang cho một con chó ăn lại bị nó
cắn lại một cái, cậu sẽ làm thế nào?”

Lý Tử Ngôn trấn định lại
nhìn Vũ Chính đang nhắm mắt dưỡng thần. Thì ra là như vậy! Giang Vũ Minh thật
quá ngu xuẩn, ngu xuẩn lại còn không thấy rõ đối thủ của mình là ai mà lại ra
tay, hắn thật sự đã làm cho Vũ Chính tức giận rồi.

Thật ra thì Giang Vũ
Chính đã sớm nghĩ sẽ ủy quyền lại cho hắn, nhưng hắn vẫn tại thời điểm không
thỏa đáng này mà đi đả kích một người không nên chạm vào, lần này Vũ Chính bị
thương nặng càng làm cho mình trở thành một con báo có tính công kích mạnh mẽ,
ai cũng không thể trêu vào.

Lý Tử Ngôn tưởng tượng
tới trò chơi phấn khích phía sau, biết được thủ đoạn của Giang Vũ Chính, cũng
chỉ có thể thầm cầu nguyện cho Giang Vũ Minh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.