Liễu Tương trầm tư, nhưng hắn đã quên, Như Yên, từ ngày hôm qua lại đây quỳ
cầu kiến hắn, cho tới bây giờ, chẳng những một giọt nước cũng chưa uống, hơn nữa cũng chưa gặp qua nha đầu của mình.
Chỉ là, người luôn
rất kỳ quái, chuyện rõ ràng như vậy, lúc ấy hắn lại không có nghĩ đến.
Ngay lúc hắn tưởng rằng nàng tuyệt đối không có khả năng bước vào, một
tiếng xích (xèo) đột nhiên truyền tới, trong không khí, đồng thời có một cỗ mùi khét kỳ dị bay tới…
“Aaaa…”
Đau đớn kêu một
tiếng, chân của nàng đã hạ xuống, mùi khét kia, chính là từ dưới chân
của nàng truyền đến. Liễu Tương không thể tin mở lớn mắt, mà Như Yên
trên than lửa, cũng muốn kêu một tiếng, nhưng nàng cắn chặt răng, ngậm
miệng lại, từng bước một khó khăn đi về phía trước…
“Tiểu thư, tiểu thư, không được… Không được…”
Tay chân Quế Nhi bị người bắt lấy, cố sức giãy dụa, vết máu trên trán, bởi
vì sự giãy dụa của nàng mà trở nên ghê người. Nhưng Như Yên đi trên lửa, lung lay lắc lắc, cái gì cũng không nghe được…
“Aaa… Phu nhân…”
Nha đầu, đầy tớ vây xem, thần sắc hưng phấn trên mặt lúc đầu sớm đã biến
mất. Nhát gan, sợ đến vội vàng nhắm mắt lại; lá gan lớn hơn, mở to mắt,
trong mắt tràn đầy ý không nỡ.
“Phu nhân… Phu nhân…”
Không biết là ai kêu lên một tiếng, rất nhiều nha đầu đột nhiên cũng khóc
lên, thân thể Như Yên cũng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã sấp
xuống ở bên trong, có một nha đầu cao một chút vội vàng lén chạy tới,
đưa tay ở một bên đỡ lấy nàng…
Như Yên, tính tình ôn hòa, xử sự hiền lành, vào phủ nhiều năm như vậy, nàng đối với hạ nhân trong phủ
vốn là vô cùng tốt. Vừa mới hưng phấn, sợ rằng đại bộ phận người cũng
thật không ngờ, nàng sẽ thật sự đi vào?
Có một người dẫn đầu,
tiếp theo thì những người khác cũng đã chạy tới, các nàng dùng sức đỡ
cánh tay Như Yên, bước nhanh nâng Như Yên sắp té xỉu đi về phía trước…
Nhưng, việc cứ như thế, mùi vị cháy sém trong không khí vẫn nồng nặc như cũ,
mùi vị cháy khét nồng đậm đó, như một tiếng lên án, gắt gao dây dưa Liễu Tương, ép hắn đến không thở nổi.
“Nói chuyện với ngươi… Có thể coi là… Nói… Ta đến rồi…”
Như Yên cảm kích nhìn mọi người chung quanh một cái, ngã trên mặt đất,
khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng, mồ hôi to như hạt đậu, cứ rớt xuống không
ngừng được. Bất đồng với màu đỏ trên mặt, chính là môi của nàng, khô
khô, trắng trắng, không có một chút huyết sắc, nhìn qua, khiến người ta
cảm thấy đau lòng hết sức.