Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 17: Hà bí (áo tân nương cổ đại) phong ba 1



“Tiểu thư, nhị tiểu thư đến xem người rồi!”

Vì chuyện tứ hôn, nguyên bổn tỷ muội coi như quen thuộc, sớm đã thành
người xa lạ. Mũ phượng và áo tân nương mà tân nương cần mặc dao động ở
trên bàn, Tàn Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua, chưa thử hay đụng tới.

“Nhị tỷ…”

Nhìn nhị tỷ đứng ở cửa, sắc mặt hồng nhuận, vẻ mặt vui mừng, cùng ngày đó
chứng kiến, quả thực không giống như một người. Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn nàng, nàng không phải rất tức giận rất thương tâm sao? Làm sao mới nửa
tháng đã vượt qua, Hạo Nguyệt lại trở nên vui vẻ như vậy rồi? Nàng vui
vẻ, nàng đương nhiên cũng cao hứng, chỉ là không rõ, nguyên nhân trong
đó, tâm lý luôn cảm thấy có điểm bất an.

“Tàn Nguyệt, đây là trong cung đưa tới sao?”

Sờ lên mũ phượng và áo tân nương trên bàn, Hạo Nguyệt quyến luyến vuốt ve, cảm thụ được xúc cảm ôn nhu, khóe miệng có chút nhếch lên.

“Ta cũng không rõ ràng lắm, vốn là quản gia đưa tới, không biết là trong cung chuẩn bị, hay là quản gia tìm người may!”

Ngữ khí thản nhiên, không có một chút vui sướng vì sắp làm thê tử, càng
không có một tia kích động, hưng phấn, mảy may cũng không có.

“Hẳn là trong cung đi? Thợ khéo trong cung thật tốt, rất tinh xảo, cũng rất tinh tế đây. Này, so với ta làm, đã có thể…”

Trong mắt hiện lên một chút mất mát, Tàn Nguyệt thản nhiên cười nói:

“Nơi nào có thể tốt hơn của ngươi thê? Nhị tỷ, của tú công của ngươi không người nào có thể sánh bằng!”

“Thật sự?”

Hai mắt Hạo Nguyệt đột nhiên tỏa sáng, nguyên bổn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi chút lờ mờ lúc này càng thêm sinh động hơn:

“Thật vậy chăng? Cám ơn lời khen của ngươi, Tàn Nguyệt. Ngươi sắp phải lập
gia đình rồi, tỷ tỷ cũng không có gì thứ tốt tặng cho ngươi. Kỳ thật,
trong phủ thái tử thì thiếu cái gì đây? Hẳn là cái gì cũng không thiếu
đi? Đây là một bộ mũ phượng và áo tân nương tỉ tỉ tự làm, tỷ tỷ và ngươi thân cận như vậy, nên đưa lễ vật cho ngươi!”

Đang nói chuyện,
một người tiểu nha đầu bưng mũ phượng và áo tân nương đi đến, nhìn thấy
màu đỏ tươi đẹp kia, lại nhìn đến một bộ trên bàn, Tàn Nguyệt cười nói:

“Cám ơn nhị tỷ. Chỉ là, nhị tỷ cũng sắp xuất giá rồi, đưa cho Tàn Nguyệt
rồi, ngươi mặc cái gì? Tàn Nguyệt có một bộ cũng đủ rồi, bộ này hay
là…”

Hai bộ mũ phương và áo tân nương, tâm lý luôn cảm giác à
lạ. Tàn Nguyệt lễ phép cự tuyệt, Hạo Nguyệt lại bực mình mặt nhăn cau
mày:

“Tàn Nguyệt, đây là tại thật lâu thật lâu trước đây ta đã
làm. Ta biết ngươi không thích thêu đồ, lúc ấy mới có thể làm nhiều thêm một bộ, của ta đã sớm làm tốt rồi, ở trong phòng của ta đấy!”

Như vậy, tiếp tục cự tuyệt cảm giác có chút… Tàn Nguyệt bị làm khó cau mày lại, thở dài nói:

“Cám ơn tỷ tỷ!”

Ý bảo Lam Nhi tiếp nhận đồ vật, cũng chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn của Lam Nhi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.