Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 26: Thông báo…



Giáng sinh sắp đến, những bông tuyết đầu tiên của mùa đông đã xuất hiện, bay bay trong không khí, không bao lâu có thể nhìn thấy những hàng cây ven đường đã bị một lớp tuyết trắng bao phủ, làm cho mọi người rất cao hứng. Nơi nơi đều có thể thấy những đồ trang trí chuẩn bị cho lễ Giáng sinh, khiến cho mọi người có thể cảm thấy sẽ có ông già Noel lái xe tuần lộc từ trên không trung đến phát quà cho mọi người.

Giáng sinh vừa đúng vào thứ sáu, ngày hôm sau được nghỉ, nên có thể biết trước tối hôm đó náo nhiệt cỡ nào, mà Diệp Vĩ Gia đã sớm nghe được kế hoạch hôm đó của mấy nữ đồng nghiệp, ai có bại trai thì đi chơi với bạn trai, ai không có thì hẹn bạn bè đi dạo phố.

Lâm Vũ gọi điện thoại cho Diệp Vĩ Gia, tầm tám giờ, đúng lúc cậu đang bận rộn ở công ty: “Diệp Tử, ngươi ở đâu thế?”

“Ở công ty, có chút việc chưa xong.” – Diệp Vĩ Gia nhìn máy tính, có chút đau đầu nhu nhu thái dương, nói chuyện cùng Lâm Vũ.

“Hôm nay là Giáng sinh đấy, ngươi vẫn còn ở công ty tăng ca, công ty các ngươi không vô nhân đạo như thế chứ?”

Diệp Vĩ Gia cười nói: “Giáng sinh cũng không phải lễ truyền thống của Trung Quốc, nhà nước không quy định Lễ Giáng sinh sẽ được nghỉ làm. Hơn nữa, ngày này với ta cũng không có quan hệ, ta độc thân, chẳng lẽ tự mình chạy trên đường lắc lư, nhìn người ta cầm tay nhau đi dạo tìm cảm hứng sao? Ta chưa thần kinh đến thế!”

Học đại học bốn năm thì ba Lễ Giáng sinh đều cùng Lâm Phỉ Phỉ đi dạo phố, cậu kiệt sức đi theo Lâm Phỉ Phỉ tràn ngập tinh thần, xem nàng hưng phấn chen chúc mua này mua kia, còn phải làm bộ cũng cao hứng. Khi đó cậu cảm thấy Giáng sinh kì thật là thời điểm bị hành hạ, trên đường người người chen nhau, lúc này ở lại ký túc xá bật máy tính xem phim mới là hạnh phúc.

Lâm Vũ nói: “Sao lại là thần kinh được? Không phải lúc này trên đường rất nhiều mỹ nữ sao, không chừng ngươi đụng phải một mỹ nhân nào đó, nói chuyện, đến lúc đó không phải là tốt sao?”

Diệp Vĩ Gia không tiếp tục đề tài vòng vo này nữa: “Chẳng lẽ ngươi gọi điện cho ta vì nói mấy lời vô nghĩa này?”

Lâm Vũ cười: “Đương nhiên không phải, là ta biết ngươi nhàm chán, muốn tìm ngươi ăn cơm, kỳ thật ta cũng vừa mới rời khỏi công ty, ta đang đến công ty ngươi, lát nữa chúng ta đi ăn cơm.”

“Hảo.” – Diệp Vĩ Gia hưởng ứng, gác máy xong, cậu nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không hiểu sao lại nghĩ đến Mộ Hàn. Không biết bây giờ Mộ Hàn đang làm gì, chắc là giống như cậu ngày trước, cùng Lâm Phỉ Phỉ dạo phố.

Diệp Vĩ Gia xuống lầu, thấy một chiếc xe đỗ ngay trước cửa công ty, Lâm Vũ thò đầu ra khỏi xe vẫy vẫy: “Diệp Tử, nhanh lên xe.”

Diệp Vĩ Gia sửng sốt, sau đó mở cửa, lên xe hỏi hắn: “Xe này của ai thế? Ngươi học bằng lái xe khi nào thế?”

Lâm Vũ đắc ý cười: “Xe này là của ta đấy, là anh rể ta mua cho, anh ấy nói có xe đi làm sẽ thuận tiện hơn nhiều, thế nào, cũng không tệ phải không.”

Diệp Vĩ Gia gật đầu: “Rất tốt.”

Lâm Vũ là người địa phương, điều kiện gia đình rất được, trên hắn có một chị gái, tên là Lâm Văn, cậu đã từng gặp qua, ngoại hình rất được, có một Hoa kiều theo đuổi chị ấy, Lâm Vũ đương nhiên là trở thành đối tượng để lấy lòng của vị Hoa kiều kia, không ngờ lần này lễ vật là chiếc xe này.

Kỹ thuật lái xe của Lâm Vũ không tồi, chính là tối Giáng sinh, rất nhiều xe lưu thông trên đường, nhất là những chỗ phồn hoa, bọn họ rất vất vả mới tìm được chỗ đỗ xe, Lâm Vũ căm giận nói: “Ta học đại học bốn năm cũng chưa từng đi chơi Giáng sinh, quả thật không hiểu thị trường, nguyên lai tối Giáng sinh ra đường lại thống khổ như vậy.”

Diệp Vĩ Gia bày ra bộ dáng hiểu biết, vỗ vai hắn: “Về sau cần rèn luyện nhiều, cứ từ từ rồi sẽ quen với giá cả thị trường thôi, đến khi quen rồi thì đó là chuyện bình thường.”

Hai người đến nhà ăn Lâm Vũ đặt chỗ, bên ngoài có không ít người xếp hàng, mà Lâm Vũ chỉ cần đến bên kia báo tên, người bán hàng liền trực tiếp dẫn hai người vòa, Diệp Vĩ Gia kinh ngạc, Lâm Vũ ghé tai cậu nói thầm: “Nhà hàng này thực ra là của anh rể ta, ta đã nói trước nên anh ấy đã để chỗ cho chúng ta.”

Diệp Vĩ Gia gian xảo liếc hắn: “Chị gái ngươi đã kết hôn đâu mà ngươi cứ anh rể, anh rể, thật thân thiết nha.”

“Đều là chuyện sớm muộn mà thôi, cuối năm hai người đó sẽ đi đăng kí kết hôn, anh rể ta vô cùng vui sướng, còn nói khi hai người họ kết hôn, công ty cổ phần sẽ có phần của ta, mà ngươi cũng biết, ta lập trình thì có thể, chứ kinh doanh nhà ăn thì làm sao.” – Hai người vừa đi vừa nói.

“Xem ra về sau ngươi mỗi ngày không cần viết mấy thứ trình tự làm người khác phát điên nữa, đến đây làm lão bản đi.” – Diệp Vĩ Gia nói.

Nhà hàng thiết kế rất được, yên tĩnh mà lại thoải mái.

“Sao lại đi ăn cơm Tây? Ngươi không phải là không thích ăn cơm Tây sao?” – Diệp Vĩ Gia gọi món xong, đem thực đơn đưa cho người phục vụ, có chút nghi hoặc nhìn Lâm Vũ.

Lâm Vũ cởi áo vest đặt sang một bên, cười khẽ nói: “Ta không thích ăn cơm Tây, ít quá ăn không đủ no, hơn nữa kiểu nhà hàng này lại rất yên lặng, không thể lớn tiếng nói chuyện được, nếu nói to quá, sẽ rất mất mặt. Bất quá có chút thời điểm phải ăn cơm Tây mới được, nhà hàng này mới có không khí.”

“Không khí gì?” – Diệp Vĩ Gia uống một ngụm nước chanh nóng, khó hiểu hỏi.

“Bầu không khí lãng mạn. Ngươi không thấy người ta thổ lộ, cầu hôn gì đó đều là đi ăn cơm tây sao?” – Lâm Vũ nhìn cậu, lại cảm thấy bộ dáng thỉnh thoảng ngớ ngẩn của Diệp Vĩ Gia rất đáng yêu.

Diệp Vĩ Gia gật đầu, xem như là đồng quan điểm.

Hai người nói chuyện một lát, thịt bò nhanh chóng được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tán gẫu một chút chuyện công việc, đợi đến khi gần ăn xong, Lâm Vũ đột nhiên hỏi cậu: “Ta nhớ lần trước ngươi có nói với ta ngươi thích một người, ta nghĩ ta biết người đó là ai.”

Diệp Vĩ Gia sửng sốt: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”

Lâm Vũ lau miệng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu: “Diệp Tử, ta hỏi ngươi một vấn đề được không?”

“Vấn đề gì?” – Diệp Vĩ Gia cảm thấy kỳ quái nhìn biểu tình của Lâm Vũ.

“Ngươi nghĩ thế nào về đồng tính luyến ái?” – Lâm Vũ do dự trong chốc lát, mới cực nhanh nói ra câu này, hắn thực sự khẩn trương chờ mong câu trả lời của Diệp Vĩ Gia.

Diệp Vĩ Gia bị câu hỏi của hắn làm cho cả kinh, càng cảm thấy hôm nay Lâm Vũ rất kỳ quái, đồng tính luyến ái, trước kia cậu chưa từng tiếp xúc qua, sau lại gặp Mộ Phi, còn xảy ra chuyện tình đó, tuy rằng đối với chuyện đêm đó cậu không còn nhớ rõ lắm, nhưng cách nhìn của cậu với đồng tính luyến ái có biến chuyển, mà sau khi cậu quen dần với Mộ Phi, mới thấy đồng tính luyến ái kỳ thật không phải là người đáng ghét gì, mà chỉ là tính hướng bất đồng mà thôi.

Cậu nghĩ vậy, liền nói với Lâm Vũ: “Không có cái nhìn gì quá to tát, chỉ là khác người bình thường một chút mà thôi, tính hướng bất đồng.”

Lâm Vũ cảm giác được tim mình đập rất nhanh, hắn cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: “Kỳ thật ta có chuyện muốn nói với ngươi, ta cảm thấy thích một nam nhân.”

Diệp Vĩ Gia nghe thấy những lời này, không có khả năng là không sợ hãi, cậu hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng liền khôi phục bình tĩnh, cười nói: “Ân, cái này cũng không có vấn đề gì, chỉ cần ngươi thích là tốt rồi, khác phái cũng được, đồng tính cũng tốt, cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi thích.”

Diệp Vĩ Gia nói xong câu đó, chính mình cũng ngây ngẩn cả người, tinh thần đột nhiên hoảng hốt, đồng tính cũng không việc gì, chỉ cần mình thích là tốt rồi, chính cậu không phải cũng đang thích một nam nhân đấy thôi.

Lâm Vũ bình tĩnh nhìn Diệp Vĩ Gia, hai mắt sáng rực, tràn đầy thành thật: “Diệp Tử, kỳ thật ta vẫn luôn thích ngươi, chúng ta kết giao đi.”

Diệp Vĩ Gia hoảng hốt, không thể tin được nhìn Lâm Vũ, Lâm Vũ tiếp tục nói: “Vừa rồi ngươi có nói đồng tính luyến ái cũng không sao, chỉ cần mình thích là tốt rồi, ta mới dám đối mặt với ngươi nói những lời này. Trước đây ta vẫn luôn do dự, ta sợ hãi nếu như ngươi biết ta là người đồng tính sẽ ghét bỏ ta, ta cũng sợ hãi chúng ta không thể tiếp tục làm bằng hữu như bây giờ, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết tâm tư của ta, từ trước đến giờ, ta vẫn luôn luôn thích ngươi.”

Lâm Vũ thành thật, lại không kém phần ưu thương, thanh âm trầm thấp, có chút run rẩy, hắn phải cố gắng lắm mới có thể nói ra những lời này, cảm giác vẫn có một chút sợ hãi.

Nhất thời Diệp Vĩ Gia không biết nói gì mới tốt, cho tới bây giờ, cậu vẫn không nghĩ Lâm Vũ là người đồng tính, không nghĩ Lâm Vũ thích mình lâu như vậy, chuyện này rốt cuộc thì xảy ra khi nào, tại sao hắn lại có tình cảm này với mình, cậu không rõ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

“Lâm Vũ, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, là an hem tốt của ta, chúng ta chỉ có thể là anh em mà thôi, trước kia, hiện tại, và sau này cũng sẽ mãi là thế, ngươi hiểu chứ?” – Diệp Vĩ Gia suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi mở miệng nói.

Những lời nói đơn giản của Diệp Vĩ Gia lại như một con dao hung hăng đâm vào Lâm Vũ. Lâm Vũ khổ sở, hắn không ngờ cậu từ chối hắn luôn, ngay cả hỏi hắn vì sao lại thích cậu cũng không có, quả thật là hắn tự tìm quả đắng để ăn rồi. Nhưng mà hắn vẫn muốn nói.

Lâm Vũ nở nụ cười, chua xót: “Đúng vậy, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt.”

Diệp Vĩ Gia thấy bộ dáng bi thương của hắn, cảm thấy có chút khổ sở, áy náy nói: “Thực xin lỗi.”

Lâm Vũ lắc đầu cười: “Không phải xin lỗi, ta biết rõ ngươi chỉ thích nữ nhân, cư nhiên còn muốn tỏ tình với ngươi, hành động này vốn không sáng suốt gì, ngươi cự tuyệt cũng nằm trong dự đoán của ta, nhưng mà ta vẫn muốn cho ngươi biết tình cảm của ta, dù sao giấu mãi loại tình cảm này trong lòng cũng rất khó chịu, nói ra được ta thấy thoải mái hơn nhiều.”

Diệp Vĩ Gia không biết an ủi Lâm Vũ như thế nào, bởi vì lúc này cậu không có tư cách để an ủi hắn, bởi vì cậu giống hắn, cũng thích một người không nên thích.

Cơm nước xong, Lâm Vũ kiên trì muốn đưa Diệp Vĩ Gia về nhà, mà tâm tình của hắn có vẻ cũng đã tốt hơn, lại nói cười với Diệp Vĩ Gia như cũ, Diệp Vĩ Gia vẫn có chút không yên lòng, cảm thấy hơi xấu hổ.

Đến khi lên lầu, trong đầu Diệp Vĩ Gia vẫn còn văng vẳng những lời nói của Lâm Vũ, cũng không biết là lên tầng mấy rồi, đột nhiên có người kéo cậu lại, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Mộ Hàn, mà mặt y đang ở trong nửa tối, không biết là đang có biểu tình gì.

Trên cửa là tấm biển 706, nguyên lai là đã đến tầng 7, chính là vì sao Mộ Hàn không vào nhà mà lại đứng ngoài chứ?

Diệp Vĩ Gia hỏi: “Sao cứ đứng ngoài mà không vào?”

“Anh đang đợi em!” – Mộ Hàn thấp giọng nói.

Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn y: “Chờ tôi?”

Mộ Hàn đột nhiên tiến lên, giữ thắt lưng Diệp Vĩ Gia, hôn cậu. Diệp Vĩ Gia kinh hãi, quên cả giãy dụa, cũng không biết qua bao lâu, cảm thấy cậu không thể hít thở, Mộ Hàn mới buông cậu ra.

“Anh có hai việc muốn nói với em. Thứ nhất, anh và Lâm Phỉ Phỉ đã chia tay. Thứ hai, thực ra người anh thích là em!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.