Tú Tài Nương Tử

Chương 79: Minh nhi tòng quân



Qua ba tháng, Thẩm Phong lại gửi thư đến, nói Phùng thị sinh một nữ nhi, Thẩm Phong đặt tên Thẩm Tùy Quân, Liêu
thị vừa thấy là nữ nhi thì có chút không vui, ngay cả nhũ danh cũng
không kịp đặt. Phùng thị ở nhà thường khóc, không khí trong nhà rất áp
lực, Thẩm Phong ở nhà cảm thấy rất không tốt.

Thẩm Nghị cùng Thẩm Huy đều gửi thư tới
mong hắn bớt buồn, Thẩm Nghị dưới đề nghị của Trinh nương còn viết thư
cho Tranh nhi đang nhậm chức, hỏi hắn có muốn đón Phùng thị cùng đứa nhỏ đi không, miễn cho bà bà với tức phụ nhìn nhau thì khó chịu.

Trinh nương cũng viết thư về khuyên giải
an ủi Liêu thị, dù nói thế nào, nữ nhi của Phùng thị cũng là tôn trưởng
nữ của Thẩm gia, lại nói là đứa nhỏ đầu tiên, không thể quá khắt khe
được. Còn khuyên nàng để Phùng thì theo nhậm chức, như vậy cũng có thể
mau sinh thêm đứa nhỏ, Liêu thị cùng Thẩm Phong còn trẻ, bên cạnh còn có Khâm nhi, không có trẻ con tranh cãi âm ĩ, thanh tĩnh chút.

Sau, Liêu thị hồi âm, nói đồng ý để hết
tháng chờ Phùng thị khỏe hơn thì sẽ mang theo đứa nhỏ theo Tranh nhi
nhậm chức, nhưng đưa ra yêu cầu phỉa nhanh chóng sinh được tôn tử.

Trinh nương cùng Hoa Đào nhìn thư đều thở dài, Liêu thị thật sự rất muốn ôm tôn tử.

Đông oa đã thành thân với Phúc Sinh sau
khi Tam Nha đính hôn cùng Thương Thuật không bao lâu, sau khi thành thân vẫn hầu hạ bên người Thẩm Huy cùng Hoa Đào.

Mấy tháng sau, Trinh nương sinh nữ nhi,
Thẩm Nghị gọi là Thẩm Gia Trân. Ám chỉ nữ nhi đoan trang xinh đẹp như
Trinh nương, Thẩm Nghị cùng Trinh nương rốt cuộc cũng được thỏa nguyện,
có một nữ nhi tri kỉ.

Không lâu sau, Thẩm An cũng truyền tin đến, Hâm nhi thành thân, cưới cô nương Đường gia, một thương gia Chu Châu.

Mười năm sau ~~~~~~~~~~~~~~

Chớp mắt, Thẩm Gia Minh đã mười bảy tuổi, trưởng thành một đại tiểu tư. Hắn cứ kiểm tra mãi áo giáp trên người
mình, lại đùa nghịch thanh kiếm trên lưng, đem cây cung Mộ Dung tướng
quân cho hắn lúc đó đeo sau lưng, ngẩng đầu nhìn cha mẹ đang đứng gạt lệ ở cửa.

“Cha… nương ….” Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, nương đã khóc mấy ngày, điều này vẫn luôn khiến cha đau
lòng, nơi thái dương của cha, cũng thấp thoáng những sợi tóc bạc.

Thẩm Nghị gật đầu, đến gần hắn sửa sang
lại khôi giáp nặng nề trên người hắn một chút, “Đừng gây thêm phiền toái cho Mộ Dung tướng quân, quân doanh không giống như nhà mình, đừng cậy
mạnh so dũng khí, cũng đừng đánh nhau với người ta, đừng làm bản thân bị thương, biết chưa?”

Minh nhi gật gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt, kiên định rõ ràng đáp một tiếng, “Vâng!”

Thẩm Nghị thở dài, Minh nhi từ khi đủ
mười sáu tuổi, có thể bắt đầu dùng cung kia liền một lòng muốn vào quân
doanh, thậm chí đã trộm đi vài lần rồi, người tuy rằng bị bắt trở lại,
nhưng tâm đã sớm bay đi. Thẩm Nghị khuyên cũng không khuyên được, thật
vất vả dùng mọi biện pháp giữ hắn lại thêm một năm, năm nay thì dù làm
thế nào cũng không ngăn được.

Nhi tử toàn tâm toàn ý muốn tòng quân,
hắn còn có thể nói gì, đành đồng ý để nó đi thôi. Vì chuyện này, Trinh
nương dỗi hắn, mấy ngày rồi không để ý đến hắn, Thẩm Nghị cười khổ,
nhiều năm phu thê, Trinh nương đúng là lần đầu tiên đối xử với hắn như
vậy.

Trinh nương xoa xoa tóc Minh nhi, nhi tử
lớn rồi muốn rời nhà, còn muốn tòng quân nữa, không phải khiến người làm nương như nàng đau lòng sót dạ hay sao? Cũng may Mộ Dung tướng quân đã
đưa tin, Minh nhi vừa đi, sẽ ở bên người tướng quân, cho dù sau này có
thật sự ra trận giết địch, cũng có thể an toàn hơn chút.

Trinh nương giúp nhi tử sửa sang lại vạt
áo, rơi lệ dặn, “Phải chú ý an toàn, viết thư cho nương nhiều chút,
nương muốn biết được mọi chuyện con đang làm thôi, được không con, có
nghe chưa?”

Mũi Minh nhi cay cay, dùng sức gật đầu,
sự hưng phấn vài ngày trước đó biến mất, giờ phút này trong lòng hắn đều tràn ngập cảm giác không muốn rời nhà.

Thẩm Huy cũng đến tiễn Minh nhi, hắn tràn đầy vui mừng nhìn Minh nhi, “Nam nhi chí tại bốn phương, kiến công lập
nghiệp, bảo vệ quốc gia mới là bản sắc nam nhi! Cố gắng!”

Minh nhi khụt khịt, nuốt xuống cảm giác chua chua kia, cười đáp ứng, “Đã biết, tam ba phụ.”

Hoa Đào từ lâu đã khóc không kiềm chế
được, tiến lên làm như đánh hắn một chút, “Viết thư nhiều cho cha mẹ
cháu vào, đứa nhỏ này a, nói không cho đi thì lại càng muốn đi, về sau
tam bá mẫu không lo lắng cho cháu nữa.”

Minh nhi áy náy cúi đầu, thấp giọng nói,
“Tam bá mẫu, cháu đi rồi, nương cháu gần đây cứ khóc mãi, bá mẫu lúc
rảnh rỗi đến chơi với nương cháu, tâm trạng nương không tốt lắm.”

Hoa Đào tiến lên kéo tay hắn, “Ta biết, cháu cũng bảo trọng sức khỏe a.”

Minh nhi cười gật đầu.

Uông Thừa Trạch tiến lên cho hắn một
quyền, đánh lên vai Minh nhi, “Hai ta từ nhỏ đã đánh nhau, ngày bé ta
đánh không lại đệ, nay đệ đi quân doanh, cũng không được để cho người ta đánh ngã đó.”

Năm nay Uông Thừa Trạch vừa cưới đại nữ
nhi Thẩm Gia Ngọc nhà Thẩm Huy Hoa Đào, hai năm trước thi được thành
tích tốt, hiện tại làm ghi chép tại Hàn Lâm viện.

Mắt Thẩm Gia Ngọc cũng hồng hồng, nói với Minh nhi, “Minh đệ, đệ phải tốt đó.”

Minh nhi đặt tay Uông Thừa Trạch lên Thẩm Gia Ngọc, “Khi hai người thành thân đệ đã nói qua rồi, tuy rằng huynh
giờ là tỷ phu ta, nhưng nếu huynh đối xử không tốt với tỷ ta, ta sẽ vẫn
đánh huynh răng rơi đầy đất. Mau qua dỗ tỷ tỷ ta đi, mới thành thân một
hai tháng đã khóc, xem người ta không cười chết hai người đi.”

Nhi tử của Thẩm Huy Hoa Đào Thẩm Gia Đạc
chỉ kém nửa tuổi so với Minh nhi, vỗ bả vai minh nhi nói, “Ca, huynh yên tâm đi, nếu tỷ phu dám bắt nạt tỷ tỷ, đệ giúp huynh đánh huynh ấy.”

Minh nhi cười ha ha, “Được, đệ cũng cố gắng học tập, chiếu cố tốt cho cha nương đệ.”

Thẩm Gia Đạc gật gật đầu, “Vâng.”

Minh nhi đi đến trước mặt Cẩm nhi năm nay đã mười hai tuổi, xoa xoa đầu nó, hoàn toàn làm rối tung tóc hắn, chọc
cho Cẩm nhi đang khóc bất mãn trừng hắn một cái, Minh nhi ngồi xuống, ôn hòa nói nói với Cẩm nhi, “Cẩm nhi, ta biết đệ luôn rất thông minh,
nhưng không cần lo lắng. Đại ca phải đi, đệ về sau chính là nam tử hán
dũng cảm nhất gia đình này, đệ phải chăm sóc tốt cho cha mẹ, còn phải
chăm sóc tốt cho muội muội nữa, biết chưa?”

Cẩm nhi mất hứng đá hòn đá nhỏ bên chân,
ngữ khí có chút trách cứ nói, “Huynh mới là đại ca, huynh vì sao không
tự chăm sóc cha mẹ, chăm sóc muội muội chứ?”

Trân muội được Cẩm nhi cầm tay cũng đứng
bên cạnh gật đầu, nhẹ nhàng lôi kéo tay Minh nhi, “Đại ca, huynh cũng
không thể đi thì không được a?”

Minh nhi mỗi tay một đứa, dùng sức xoa
xoa đầu hai hài tử này, cười nói, “Đại ca đi bảo vệ quốc gia, đây cũng
là đại sự mà, Cẩm nhi, đệ cần chăm sóc tốt cho cha mẹ cùng muội muội,
biết chưa?”

Cẩm nhi không cam tâm tình nguyện nói, “Biết rồi.”

Minh nhi hôn lên khuôn mặt mềm mềm của
muội muội, lại nhéo nhéo mặt Cẩm nhi, đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, “Cha, nương, tam bá phụ, tam bá mẫu, tỷ tỷ tỷ phu, đệ đệ muội muội, con đi
đây.”

Minh nhi khấu đầu vài cái với Thẩm Nghị
Trinh nương, sau đó dứt khoát xoay người, đối với binh lính chờ bên
ngoài sơn môn, “Đi thôi!” Xuất môn xoay người lên ngựa, lại quay đầu
nhìn tiểu viện kia, Minh nhi hít sâu một hơi, quay đầu lại, giơ roi đánh ngựa, “Giá!”

“Minh nhi… Con phải viết thư thường xuyên a…” Trinh nương khóc chạy theo, Thẩm Nghị vội vàng đuổi theo.

Trân muội oa một tiếng khóc lên, Cẩm nhi cũng khóc, hai tiểu tử nắm tay, vừa chạy vừa kêu, “Ca ca, đại ca, ngươi đừng đi….”

Thẩm Gia Đạc bước lên trước vài bước ngăn hai hài tử lại.

Nước mắt Minh nhi nơi khóe mắt theo gió
bay về phương xa, phía sau vang lên những tiếng khóc nức nở, ngày sau dù hắn ở nơi nào, hắn cũng vĩnh viễn không thể quên được ngày hôm nay.

Thẳng đến khi thân ảnh Minh nhi đi thật
xa, Thẩm Nghị mới mang theo Trinh nương, dẫn bọn nhỏ về nhà. Về trong
nhà, Phùng tiên sinh hỏi Thẩm Nghị, “Đứa nhỏ đi rồi?”

Thần sắc Thẩm Nghị ảm đạm gật gật đầu.

Thương Thuật bưng đồ ăn lên, Trinh nương
không chút khẩu vị, bước thẳng vào phòng ngủ. Thẩm Nghị thở dài, đón
tiếp Phùng tiên sinh chùng phu thê Thẩm Huy, phu thê Uông Thừa Trạch còn có ba đứa nhỏ ngồi xuống ăn cơm.

“Chúng ta ăn trước đi, tâm trạng nàng không tốt, tối phần nàng chút thì được rồi.”

Thẩm Nghị nhìn Thương Thuật tới tới lui
lui chuẩn bị thức ăn, xin lỗi nói, “Còn bắt ngươi phải tới hỗ trợ, chậm
trễ việc làm ăn của ngươi.”

Thương Thuật không việc gì xua tay, “Tứ
gia đừng nói như vậy, tiểu điếm nghỉ một ngày cũng không sao, các ngươi
ăn cơm trước, ăn cơm trước đi.”

Phùng tiên sinh cũng nói theo, “Chỉ chậm
trễ một ngày thôi, không phải chuyện lớn gì cả, Thương Thuật a, ngươi
cũng ngồi xuống ăn chút đi.”

Thương Thuận cười ngốc ngốc, “Không được
đâu lão gia, tiểu nhân lại làm thêm hai món nữa, Tam Nha giờ đang ở cữ,
đại Ny nhi còn nhỏ không thể chăm óc được, ta phải quay về xem sao.”

“Không sao, cứ vậy đi. Chúng ta ăn chút
rồi cũng về thôi.” Mọi người đều khuyên, để Thương Thuật về trước chăm
sóc Tam Nha đang ở cữ. Thương Thuật nghĩ nghĩ, đồng ý với mọi người,
mình thì về trước.

Thương Thuật cùng Tam Nha sau khi thành
thân, Phùng tiên sinh quả nhiên giống như ngày trước đã nói, xuất chút
tiền để Thương Thuật mở tiệm, Thương Thuật không muốn bọn họ tách nhau
quá xa, cũng nghĩ ở gần thì có thể chăm sóc Phùng tiên sinh, liền mở một cửa hàng nhỏ dưới chân núi, chuyên cung cấp cho những người lui tới học tập, hoặc cha mẹ tới thăm đứa nhỏ, tiên sinh trong thư viện nếu đặt bàn tiệc, cũng sẽ đặt trong quán của hắn.

Tay nghề Thương Thuật rất tốt, lại chịu
khó, Tam Nha cũng chịu được khổ, phu thê hai người lại phúc hậu thành
thật, sinh ý chỉ góp phần vun đắp thêm.

Trinh nương cũng đem khế ước bán thân trả lại cho Tam Nha, mua đồ hồi môn cho nàng, trả lại cho nàng một chút
tiền riêng, Trinh nương không muốn để Tam Nha ở mãi bên người mình, Hạ
Đình sớm chuyển khỏi viện của các tiên sinh độc thân, mang theo phu nhân ở trong một tiểu viện độc lập, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy, cúi đầu
gặp, nàng sợ xảy ra chuyện gì.

Suy nghĩ này, Trinh nương biết, Tam Nha
hiểu được, những người khác lại không hiểu. Chỉ khen Trinh nương có lòng lương thiện, nhất là Thương Thuật, tràn ngập cảm kích. Hai phu thê sau
khi thành thân sinh nữ nhi đại Ny nhi, hai năm sau lại sinh nhị Ny nhi,
hiện tam Tam Nha vừa sinh nhi tử đầu tiên, còn đang ở cữ đâu.

Bữa cơm này mọi người ăn cũng không ngon, cơm nước xong Hoa Đào cùng Thẩm Gia Ngọc giúp thu dọn bát đũa, Hoa Đào
còn phần lại cơm cùng thức ăn nóng trong nồi, Thẩm Gia Ngọc dặn Cẩm nhi, “Đồ ăn này còn nóng, đến tối đệ cho nương đệ ăn, nương đệ cả ngày hôm
nay chưa ăn gì, cứ như vậy thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”

Cẩm nhi gật gật đầu.

Tiễn bước mọi người trong phòng, Thẩm
Nghị bước vào trong buồng, trên giường lộ ra một người, còn nghe thấy âm thanh nức nở thật khẽ. Thẩm Nghị thở dài, đi đến ngồi xuống bên giường, từ từ kéo chăn ra.

“Đừng khóc nữa, dậy ăn cơm thôi. Đừng để bọn nhỏ chê cười.”

Trinh nương quay mặt đi, không để ý tới hắn.

Thẩm Nghị ôm Trinh nương vào lòng, an ủi
nói, “Hiện tại lại không có chiến sự, Minh nhi vào quân doanh cũng chỉ
là đi thao luyện thôi, cường thân kiện thể, không gì không tốt. Mộ Dung
tướng quân thật chiếu cố nó, đã đồng ý để Minh nhi bên cạnh hắn, Hoàng
Thượng cũng nói, vài năm nữa sẽ phong quan cho đứa nhỏ, lưu lại kinh làm võ tướng.”

Không biết là câu nói nào đã động chạm,
Trinh nương càng khóc to hơn, “Chàng đừng nghĩ rằng thiếp không biết,
ngày đó chàng nói chuyện cùng hoàng đế thiếp đều nghe thấy, Uy quốc hiện đang rục rịch, xâm phạm lãnh thổ chúng ta, hoàng đế còn muốn phát binh
chinh phạt Uy quốc nữa. Đây cũng gọi không chiến sự sao? Nếu thật sự
bình tĩnh như lúc trước, thiếp sẽ như vậy sao?”

Thẩm Nghị cau mày, “Lời này không thể nói lung tung, nàng có biết ta luôn không can thiệp chuyện triều chính,
Hoàng Thượng mới có thể thường xuyên hỏi ý kiến của ta. Cho dù Hoàng
Thượng phát binh chinh phạt, cũng sẽ không để một tiểu tử mới tham gia
quân doanh đi tác chiến, nó ít nhất phải mất thêm vài năm lịch lãm. Lại
nói trong triều có biết bao nhiêu tướng quân, sao nhất định phải để Mộ
Dung tướng quân đi chinh phạt, hơn nữa, Hoàng Thượng cũng chỉ lo lắng
vậy thôi, cũng đâu nói nhất định phải xuất binh.”

Trinh nương bán tín bán nghi hỏi, “Thật sao? Minh nhi đi thật sự không có việc gì?”

Thẩm Nghị thở dài một tiếng, “Nữ nhân cứ
thích suy nghĩ lung tung. Minh nhi muốn đi tới quân doanh thao luyện,
cũng thể nghiệm xem chiến trường là thế nào.”

Nói xong hắn thấy cửa mành khẽ rung động, sau đó một tiểu đầu thập thò, Thẩm Nghị gật gật đầu, Trân muội bưng
cơm, thật cẩn thận bước vào.

“Nương, nương mau ăn cơm đi, cơm này còn
nóng, lạnh sẽ không ăn được nữa.” Trân muội cau mày, cực nhẫn nại mới
không làm rơi bát xuống.

Nữ nhi nói nóng, Thẩm Nghị nhận lấy bát,
quả nhiên vừa lấy từ trong nồi ra, nóng bỏng tay. Nhìn nhìn lại tay nữ
nhi, đã nóng đến đỏ, lúc này đang dùng sức thổi đâu.

Trinh nương vội vàng vén chăn lên xuống
giường, lấy nước lạnh đặt trong bồn, nhìn bàn tay nhỏ bé của nữ nhi bị
nóng đến hồng hồng, tức giận nói, “Nhị ca con đâu? Sao lại không vào
đây? Con bưng vào sao lại không đưa con cái khăn để lót tay vậy?”

Trân muội ngâm tay vào nước lạnh, mặt mày cũng giãn ra, nàng nghiêng đầu, đáng yêu nói, “Nhị ca nói, nếu con bưng vào, nương sẽ ăn mà.”

Trinh nương chán luôn, Thẩm Nghị cũng
cười khổ, “Được rồi, nàng ăn cơm đi, ta giúp Trân muội bôi thuốc.” Thấy
Trinh nương còn giận, không khỏi khuyên nhủ, “Nàng còn không biết tính
xú tiểu tử kia, vĩnh viễn cũng không biết nó đang nghĩ gì nữa, đầy bụng
mưu ma chước quỷ. Lúc này khẳng định không biết đã chạy đi đâu mất rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.