Tú Tài Nương Tử

Chương 67: Suy nghĩ thật sự của tiểu hoàng đế



Không lâu sau, Tể tướng Hàn Thực cũng dâng tấu buộc tội hoạn quan Cao Chuẩn, hoàng đế tức giận, ra lệnh bắt giam Cao Chuẩn, hạ lệnh nghiêm tra vụ án quan viên mưu phản tham ô, bởi vì vụ án liên quan đến rất nhiều chuyện, sự việc trọng đại, việc thu thập chứng cứ rất khó khăn, nhất thời làm
nhiều nhưng lại không tiến triển bao nhiêu.

Hoàng đế muốn nghiêm tra, lúc đầu còn có
không ít quan viên vì vinh hoa phú quý bản thân mà nhảy ra bảo vệ Cao
Chuẩn, nhưng dưới sự liên thủ ứng phó của An vương gia Hàn tướng, thượng thư Dương đại nhân, những chuyện này cũng ít dần.

Tuy nhiên trong chính trị không thể nắm
chắc bất cứ chuyện gì, bè phái của Cao Chuẩn không biết dùng cách gì
kích động không ít đệ trư, liên danh dâng tấu xin hoàng đế nghiêm trị An vương gia. Lý do là An vương gia viện cớ xây thư viện, nhưng thực chất
là xây dựng môn khách, thư viện Tùng Nhân trong nhất thời trở thành mục
tiêu để mọi người chỉ trích.

Bên ngoài cứ nháo đến ồn ào huyên náo,
thư viện Tùng Nhân lại đóng chặt sơn môn, hoàn toàn không để ý đến bên
ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền.

Hôm nay Thẩm Nghị dẫn các đệ tử học tập, giảng “Nữ sắc.”

Thẩm Nghị ngồi trên ghế thủ tọa, vừa nói
ra hai chữ “nữ sắc” còn có đệ tử bên dưới bật cười. Thẩm Nghị ra vẻ nghi hoặc hỏi, “Nữ sắc buồn cười lắm sao?”

Các đệ tử vội vàng lắc đầu, Thẩm Nghị lại hỏi, “Trong các trò có ai cưới vợ rồi?”

Các đệ tử lại nhìn nhau một chút, trong
các đệ tử người lớn tuổi nhất là Hàn Nhuận Trác, cũng vừa tròn mười tám
tuổi, lập tức đều lắc đầu, “Không có.”

Thẩm Nghị thở dài lắc đầu, “Các trò như
vậy là không được đâu, tiên sinh ta đây mười bảy tuổi đã rước sư nương
các trò về rồi đó.” Đệ tử vừa nghe xong đều cười rộ lên, “Vậy tiên sinh
chính là ham nữ sắc.” Vẻ mặt Hàn Nhuận Trác giảo hoạt.

“Tham! Sao lại không tham! Trên đời này
ngoại trừ nam nhân thì là nữ nhân, ta sao có thể không tham nữ sắc.”
Thẩm Nghị cười ha ha, sau đó lại hỏi, “Vậy các trò không tham nữ sắc?”

“Quân tử có tam giới: khi còn nhỏ, huyết
khí chưa định, giới chi ở sắc; cập kì tráng cũng, huyết khí phương
cương, giới chi ở đấu; cập kỳ lão cũng, huyết khí ký suy, giới chi ở.
Tiên sinh, giới thứ nhất của quân tử chính là sắc giới đâu.” Một đệ tử
nói. (mạn phép không dịch @@)

“Trên đầu chữ sắc có một cây đao! Ha ha!”

“Hồng nhan họa thủy!”

“Chỉ có tiểu nhân cùng nữ nhân là khó dạy!”

Các đệ trư hi hi ha ha nói không ít từ về nữ sắc.

Thẩm Nghị lắc đầu, “Nếu các trò đều nghĩ như vậy, vậy các trò sau này nhất định sẽ không có được tức phụ.”

Các đệ tử cười ha hả.

Chờ bọn họ cười xong, Thẩm Nghị mới
nghiêm mặt nói, “Từ xưa đều nói hồng nhan họa thủy, Hạ Kiệt vì Muội Hỉ
mà chết *, Thương Trụ vì Đắc Kỷ mà diệt **, nhưng các trò nghĩ lại mà
xem, một đám nữ tử, có thể có bao nhiêu năng lực để tiêu diệt cả một
vương triều đâu? Nhưng mà nam nhân mỗi khi thất bại thì đều đổ lỗi cho
nữ nhân.”

(* Hạ Kiệt, Muội Hỉ: theo lịch sử thì Hạ
Kiệt là vj vua hoang dâm vô độ, hiếu chiến hoang tàn. Trong một lần
chinh phục lân bang thì được dâng tặng Muội Hỉ. Vì nàng ta mà mê đắm, vì một tiếng cười của nàng mà không tiếc ngày ngày xé lụa. Nhưng về sau,
khi được dâng tặng 2 mỹ nhân khác, ông ta không còn sủng ái nàng nữa. Vì vậy, nàng ghi hận, bị kẻ khác lợi dụng/hợp tác gì đó với người ngoài
mưu hại Hạ Kiệt. Sau, Hạ Kiệt chết. Hết chuyện.

** Đắc Kỷ-Trụ Vương: chắc không cần chú thích nhiều đâu nhỉ >.

“Vừa rồi có trò nói, quân tử có tam giới: khi còn nhỏ, huyết khí chưa định, giới chi ở sắc. Những lời này không
bắt các trò phải rời xa nữ sắc, mà là nói khi còn trẻ, không đủ định
lực, không nên quá thân cận nữ sắc. Các trò giờ vẫn đang tuổi niên
thiếu, nhớ thương nữ tử là chuyện rất bình thường. Trong Kinh Thi viết,
yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Thánh nhân cũng từng nói, thực sắc
tính dã! Ngay cả thãnh nhân cũng nói yêu cái đẹp là bản tính của con
người, có thể thấy rằng trên đời này, hiếm thấy nam tử nào không mê nữ
sắc.” (mà có không mê nữ sắc thì chắc cũng mê nam sắc thôi ^_^)

“Ta vốn dĩ giảng về nữa sắc, một vì nữ
tử, hai vì sắc đẹp. Đối với nữ tử, mẫu thân các trò đều là nữ tử, thê tử các trò cũng là nữ tử, nữ nhi của các trò cũng là nữ tử, còn có tỷ muội các trò, tất cả đều là nữ tử. Các trò sau này sẽ gặp gỡ muôn hình muôn
vẻ nữ tử, các nàng ấy cũng là mẫu thân, thê tử, nữ nhi, tỷ muội của
người khác, cho nên sau này gặp được nữ tử, thử nghĩ tới những nữ tử bên cạnh các trò, suy bụng ta ra bụng người, liền biết cần đối xử thế nào.”

Thẩm Nghị để các đệ tử ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi nói tiếp.

“Đối với sắc đẹp, tâm thích trưng diện
người nào cũng có. Nhưng đẹp cũng chia thành đẹp bên ngoài và đẹp nội
tâm. Thế nhân đều biết trăm năm sau, dung nhan sẽ già đi, bề ngoài rồi
cũng hóa cốt, vậy sao vẫn có người ham mê vẽ đẹp bên ngoài, thật sự lòng người khó dò.”

“Vậy ý tiên sinh là nữ nhân có bộ dáng xinh đẹp đều không tốt sao?” Một đệ tử hỏi.

Thẩm Nghị cười ha ha, “Nữ nhân thế nào
mới được coi là xinh đẹp nào? Chỉ sợ chính các trò cũng không trả lời
được, phải biết rằng trên đời này không có nữ nhân đẹp nhất, chỉ có nữ
nhân có tấm lòng lương thiện nhất.”

“Ta hỏi các trò, Nhuận Trác cùng Hạ Đình, ai so với ai càng thuận mắt?” Thẩm Nghị chỉ vào Hàn Nhuận Trác cùng Hạ Đình hỏi.

Mọi ánh mắt đều tập trung trên mặt hai
người, hai đại nam hài đều có biểu tình không được tự nhiên. Các đệ tử
nhìn một lúc lâu, có người nói Hàn Nhuận Trác hơn, cũng có người nói Hạ
Đình hơn.

Thẩm Nghị khoát tay, bảo bọn họ yên tĩnh lại.

“Xem đi, hai người giống nhau, nhưng
trong mắt những người khác nhau lại có bộ dáng khác nhau, cho nên, trên
đời này không có người tuyệt sắc, chỉ có người mình thích. Thích này từ
đâu mà đến, chính là từ những người các trò kết giao hàng ngày, từ tâm
mà sinh.”

“Cứ nói quân tử yêu kẻ có tài, chúng ta
cũng có thể nói, quân tử yêu sắc, mộ người có đức. Chúng ta có thể
thưởng thức nữ tử xinh đẹp, bởi vì chỉ là đơn thuần thưởng thức người
xinh đẹp. Nhưng không thể trầm mê, càng không thể tham! Ngày sau dù các
trò làm gì, đều không thể trái đạo đức, không thể trái với lễ nghi quân
tử….”

Thẩm Nghị ngồi trong phòng tiếp tục giảng, thỉnh thoảng cũng có đệ tử nêu ví dụ góp ý.

Tiểu hoàng đế ở ngoài phòng nghe hồi lâu cau mày hỏi, “Học tập ở thư viện đều như vậy sao?”

An vương gia vuốt râu nói, “Các khóa khác ngài đều thấy rồi, đây là khóa đức nghệ mới mở, lão thần cũng mới lần đầu tiên nghe.”

Trong mắt hoàng tử có chút hâm mộ, “Tiên
sinh tuổi trẻ như vậy, khi giảng bài còn có thể để đệ tử tùy ý nói xen
vào sao?” Thái phó là lão nhân buồn tẻ, giảng bài thì cứ giảng, mỗi lần
đều dong dài một đống lấn thượng vàng hạ cám, nghe mà muốn phiền chết.

“Mỗi tiên sinh lại có cách giảng dạy của riêng họ, Thẩm tiên sinh thì có chút tùy ý.” Thẩm Huy bên cạnh cung kính nói.

Hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn vào trong phòng một cái, An vương gia cùng Thẩm Huy trao đổi một ánh nhìn hàm xúc ở phía sau.

Qua vài ngày, Thẩm Nghị phát hiện một
chuyện rất kỳ quái, Dương Xuân viện có thêm một đệ tử thực đặc biệt, có
đôi khi vụng trộm ngồi phía sau mọi người cùng nghe giảng, có khi lại dù tìm thế nào cũng không thấy, hắn nói với Thẩm Huy chuyện này, Thẩm Huy
chỉ nói một câu, “Đều là đệ tử , cứ dạy đi thôi.”

Sau đó An vương gia lại mang đệ tử kia
tới dạo một vòng quanh Dương Xuân viện, nói là cháu của mình gọi An Duệ, đến dự thính một chút, mọi người lúc đầu còn có chút khúc mắc, cảm thấy đệ tử này có chút dáo dác, nhưng tri thức của hắn phong phú ý nghĩ
nhanh nhẹn, chẳng những không ảnh hưởng đến việc học của mọi người, hơn
nữa khi cùng học tập còn giúp mọi người không ít việc, chỉ là tính tình
quá kém, cả ngày cau có, còn chưa quen được. Ngoại trừ Hàn Nhuận Trác,
mỗi lần nhìn đệ trư này đều cảm thấy không quen.

Thế nhưng khi đó mọi người còn chưa biết
lão tiên sinh trong mắt họ là An vương gia, tự nhiên cũng không biết đệ
tử dáo dác trong mắt họ kia chính là đương kim hoàng đế, cả ngày cứ hô
An Duệ An Duệ.

Hôm nay hoàng đế đến có hơi không đúng
lúc, các đệ tử đang trồng trọt, vừa thấy hắn đến, còn có đệ tử lôi kéo
hắn xuống. Việc này khổ cho hoàng đế, từ nhỏ đến lớn kim chi ngọc diệp,
ngay cả mặc quần áo rửa mặt đều có người hầu hạ, sao có thể làm tới việc nặng như vậy. Làm xong lập tức thở hồng hộc, không làm nữa vứt cuốc
xuống mặc kệ.

Hoàng đế cực mệt, cũng chẳng quản mệt hay không mệt, cứ vậy đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Hàn Nhuận Trác đổ mồ hôi như mưa, cần cần cù cù thật thà lao động hăng say, chậc chậc
chậc nở nụ cười, Hàn Nhuận Trác liếc nhìn một cái liền không thèm để ý
đến hắn nữa.

Hắn ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, những đệ tử
khác không để yên, dám lôi kéo hắn tiếp tục, hoàng đế có chút giận, ai
dám ép hắn hả? Lại nghĩ rằng không thể tiết lộ thân phận của mình a,
nhìn nhìn đệ tử choai choai trước mắt, ở cùng một chỗ đã lâu, cũng đã
thân quen, hắn tức cũng không nổi. Đơn giản giả vờ làm một chút, thừa
dịp không có ai trộm đến một bên nghỉ ngơi rồi.

Vừa ngồi không bao lâu, bên cạnh lại thêm một người, hoàng đế vừa quay đầu lại, thấy là Thẩm Nghị. Biết vị tiên
sinh này rất tốt tính, xem thường nhìn chút rồi không để ý đến Thẩm Nghị nữa.

“Có nước không?” Theo thói quen vênh mặt hất hàm sai bảo.

Thẩm Nghị cười đưa siêu qua, vỗ vỗ bờ vai hơi lộ chút gầy yếu của hắn, “An Duệ a, nghỉ một lát rồi quay lại làm
việc đi, làm việc gì cũng không thể bỏ dở nửa chừng.”

Hoàng đế tu ừng ực một ngụm nước lớn, thở hổn hển mấy hơi, oán giận nói, “Cũng không phải không có tiền ăn cơm,
làm chuyện này đáng sao?”

“Không tự mình thể nghiệm, sao biết có
bao nhiêu gian truân.” Thẩm Nghị lau mồ hôi trên trán, ngôi bên cạnh
hắn, gỡ mũ rơm xuống quạt.

Gió từ từ thổi đến, hoàng đế cảm thấy
thoải mái hơn nhiều, hắn quay đầu nhìn sườn mặt bình thản của Thẩm Nghị, giật mình, bất giác hỏi, “Tiên sinh, nếu ta… bên cạnh ta có một người,
hắn đã theo ta từ nhỏ đến giờ, hắn đối xử với ta rất tốt, còn từng cứu
ta, nhưng mà… hắn đã phạm phải sai lầm, một sai lầm rất lớn, ta nên làm
gì bây giờ?”

Nói xong hoàng đế cũng có chút kinh hãi, hắn sao lại đem những suy nghĩ trong đầu nói ra chứ.

Thẩm Nghị tiếp tục quạt, thực tự nhiên
nói, “Phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt, nếu không lần sau hắn sẽ còn
phạm sai lầm lớn hơn nữa. Hắn đối với trò tốt, trò cũng có thể chờ đến
khi hắn tốt lên, nhưng đời người chỉ có một, không thể cứ chờ mãi sự tốt lên của hắn, có thể tiêu diệt triệt để những sai lầm hắn phạm phải,
trên đời này, ai cũng như ai, đương nhiên, nếu sai lầm này có thể cứu
chữa, trò thật ra có thể dùng hết sức cứu, cũng không uổng ân cứu mạng
của hắn.”

Cảm xúc của hoàng đế hơi trầm xuống, “Rất nhiều chuyện ta đều biết, thúc thúc ta nói ta mềm lòng, tai cũng thích
nghe ngọt. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, hắn là người duy nhất đối
xử thật lòng với ta, mẫu thân ta vừa sinh ta đã bị cha ta tách ra, chưa
từng nuôi dạy ta, thậm chí ngay cả hình dáng của nàng ta cũng không
biết.”

“Mẫu thân ta, một lần lại một lần muốn
hại ta, cuộc sống này quả thật rất khó khăn. Hàng đêm ta đều sợ hãi,
không dám ngủ, sợ chỉ cần ngủ rồi hôm sau sẽ không tỉnh lại nữa. Cha ta
bởi vì tin mẹ cả ta, không thích ta, không mời tiên sinh cho ta, nếu
không vì hắn xin thúc thúc dạy ta, chỉ sợ ta bây giờ còn chẳng biết nổi
mặt chữ. Ha ha, tiên sinh, có phải đáng cười lắm không, ai có thể nghĩ
rằng đường đường… đường đường …. Lại thiếu chút nữa đã không biết chữ.

“Từ khi ta có được trí nhớ, hắn vẫn luôn ở bên cạnh ta, có người hạ ta, hắn giúp ta che chắn, hao hết tâm tư đối
xử tốt với ta. Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, ít nhất bởi vì hắn,
ta mới có thể sống sót. Ta biết mấy năm nay hắn thay đổi thật lớn, gan
lớn, tay cũng dài rồi, trước kia lần cuối cùng ta tin hắn, bởi vì nghĩ
rằng hắn chỉ có chút tham lam thôi, nhưng khi thúc thúc nói ta mới biết
được mọi chuyện đã nghiêm trọng đến như vậy. Mấy ngày nay ta nhìn thấy
càng nhiều bằng chứng xác đáng, ta lại càng thêm khổ sở, tiên sinh, con
người sao có thể trở lên xa lạ như vậy? Ta có đôi khi nghĩ, hắn đối xử
tốt với ta, rốt cuộc thật sự lo lắng cho ta, hay chỉ vì bản thân hắn?”

Hoàng đế nắm chặt hai tay, vô thức nói nhỏ, Thẩm Nghị bên cạnh yên lặng nghe, thấy hắn không nói nữa mới mở miệng.

“Con người luôn thay đổi, nhưng phải xem
trở nên tốt hay biến xấu. Hắn thật tâm đối xử với trò cũng được, giả ý
với trò cũng chẳng sao, những chuyện đó đều không còn quan trọng nữa,
hắn đối xử tốt với trò từ nhỏ đến lớn là thật, nhưng hắn phạm phải lỗi
lầm quá nặng cũng là thật. Suy nghĩ này nọ đã sớm vô dụng, trò nếu muốn
biết rõ điều trò cần làm, mỗi người đều gánh vác trên lưng những trách
nhiệm riêng, cũng đều có chuyện mình muốn làm. Trò cũng có.”

Thẩm Nghị quạt gió, cười nói, “An Duệ,
trò là một hài tử tốt thiện lương. Cha trò cùng mẹ cả trò đối xử với trò như vậy, nhưng ta lại không nghe thấy chút oán hận nào từ lời nói của
trò, có thể thấy được, hắn cũng đã dụng tâm đối xử với trò, có thể dạy
trò thành người lương thiện như vậy, người thân cận nhất bên cạnh trò
nhất định cũng có công lao, thiện ác vốn chỉ là một ý niệm, nên làm thế
nào, trò phải cẩn thận suy ngẫm.”

Hoàng đế không mở miệng.

Thẩm Nghị khẽ vỗ vai hắn, cười sang sảng, “Đi thôi, đại tiểu tử không nên có nhiều tâm sự như vậy, nếu không đi
làm kiếm sống, đêm nay trò có thể không có cơm ăn đâu.”

Thẩm Nghị cầm siêu, đội mũ rơm lên, thảnh thảnh thơi thời đi vào.

Hoàng đế nhìn bóng lưng của hắn thật lâu, cẩn thận sờ lên những giọt nước mắt nơi khóe mi, hít sâu rồi từ từ thở
ra, rồi mới bước ra. Vừa tới nơi đã đụng phải Hàn Nhuận Trác.

“Việc đó… Ngươi…” hoàng đế có chút xấu
hổ, cũng không biết Hàn Nhuận Trác đã nghe được bao nhiêu. Vừa rồi trước mặt Thẩm Nghị cứ bất giác nói ra, hiện tại đối mặt với Hàn Nhuận Trác
lại không biết nên nói gì.

Biểu tình của Hàn Nhuận Trác thực bình
thản, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đánh giá trên dưới hắn
một chút, lành lạnh nói, “Chúng ta đều đang làm lụng vất vả, xin hỏi An
đồng học, ngươi đang làm gì đó hả?”

Hoàng đế cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn,
thật sự chẳng nhìn ra cái gì cả. Trong lòng yên tâm lại khôi phục vẻ mặt nhăn nhó, “Ta mệt, nghỉ chút thôi, sao chứ?”

Hàn Nhuận Trác lại cười lành lạnh, chỉ
vào thưở đất dài còn chưa cuốc xong phía sau, “An đồng học, đó là nhiệm
vụ hôm nay của ngươi, không làm xong, đừng mong ăn cơm!”

Nói xong Hàn Nhuận Trác đi đến giữa đám đệ tử, vung tay lên, “Làm xong rồi thì về thôi! Trở về ăn cơm!”

Các đệ tử đồng ý, cầm mấy thứ dụng cụ hưng phấn trở lại Dương Xuân viện.

Người càng đi càng ít, dần dần chỉ còn
lại còn có một chiếc bóng kéo dài của hoàng đế, hoàng đế vuốt cái bụng
đang rầm rì kêu đói, oán giận nói, “Hàn Nhuận Trác, tên tiểu nhân ti bỉ! Không phải tối hôm qua thúc giục ngươi trở về thôi! Không phải chỉ thua ngươi một bộ tranh của Ngô Đạo tử chưa đưa cho ngươi thôi! Ti bỉ! Nam
nhân lòng dạ hẹp hòi! Về say ta sẽ tứ hôn công chúa cho ngươi! Xem người đắc ý nữa không!”

Hắn ném cuốc, nói vọng vào không khí,
“Nghe thấy chưa! Không làm xong thì tối đừng mong ăn cơm!” Nói xong chắp tay sau lưng nghênh ngang tiêu sái rời đi, nhưng không trở về Dương
Xuân viện mà đến nơi ở của các tiên sinh, muốn ép hắn? Có thị vệ không
sai bảo thì còn để làm gì? Đi tới chỗ hoàng thúc ga vịt thịt bò thứ gì
cũng có, hừ hừ, Hàn Nhuận Trác, ngươi còn ngây thơ lắm!

Mọi người đi rồi, vài thị vệ số khổ mới xuất hiện từ bốn phía, liếc nhìn nhau một chút, bất đắc dĩ cầm cuốc, bắt đầu làm việc.

Khi ăn cơm Hàn Nhuận Trác không biết tại
sao lại có cảm giác rét lạnh, hắn nhìn khí trời bên ngoài, hôm nay rất
tốt, thực ấm áp a! Nhất là là ảo giác! Hắn lắc đầu, tiếp tục vùi đầu ăn
cơm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.