Tú Tài Nương Tử

Chương 49: Tranh chấp nho nhỏ



Thẩm Nghị vừa trở lại Thẩm gia, Trinh nương lập tức bước tới hỏi về tình huống của Diệu nhi.

“Thành Mặc cư sĩ đã nhận đệ ấy làm đồ đệ rồi.” Thẩm Nghị đem mọi
chuyện đã xảy ra trên đường cẩn thận nói lại một lần, Trinh nương nghe
xong vô cùng vui vẻ, lại bởi vì Diệu nhi phải rời xa nàng mà khổ sở.

“Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên xa nhà
như vậy…” Trinh nương hồng hồng hai mắt nói, Minh nhi tò mò vuốt mắt
nàng, a a nói mấy câu không ai nghe hiểu được, giống như đang an ủi nàng vậy, Trinh nương được hắn chọc cho nở nụ cười, hôn lên khuôn mặt mềm
mềm nhỏ nhắn của hắn, Minh nhi lại cười rộ lên ha ha.

Thẩm Huy mang vẻ mặt tán thưởng nói, “Đây thực sự là đi mòn đế giày
không tung tích, đạt được rồi lại không uổng phí công sức! Thành Mặc
thiên sinh quả nhiên là diệu nhân thiên hạ.”

(diệu nhân thiên hạ: Người kỳ lạ trong thiên hạ)

Thẩm phong cũng khẽ gật đầu, “Cũng bởi đứa nhỏ này có phúc.” Lời này
nói ra khỏi miệng khiến cho Liêu thị bên cạnh nhìn hắn một cái đầy bất
mãn.

Mọi người nói chuyện phiếm một lúc rồi tan, tự mình trở về phòng.

Liêu thị vừa bước vào phòng đã nhịn không được mà than thở, “Tiên
sinh tốt như vậy mà tan thúc cũng không giới thiệu cho Tranh nhi nhà
chúng ta, thế nhưng lại ưu tiên ngoại nhân trước Chúng ta dưỡng Diệu nhi nhà hắn năm năm, cuối cùng, loại chuyện tốt này, đứa nhỏ nhà mình còn
chẳng chiếm được nửa phần, Tranh nhi cũng đã sắp mười hai tuổi, sách đọc cũng không tồi, nếu có thể được đế sư tự mình chỉ dạy, việc thăng quan
sau này cũng chẳng phải chuyện đùa nữa! Tứ thúc cũng thật là! Thay người khác nuôi đứa nhỏ thì cũng thôi đi, lại còn quản chuyện mang nó đi bái
sư, chúng ta nhiều nam hài như vậy, người nào chẳng so với Diệu nhi mạnh hơn chứ!”

Thẩm Phong đi vào phòng nghe nàng nói hồi lâu, không kiên nhẫn nói,
“Diệu nhi kia là chúng ta nuôi? Nàng nuôi hay ta nuôi? Chi phí ăn mặc
của nó không phải đều là tiền của tỷ tỷ nó, đừng nói đến dịp năm mới vừa rồi, nàng cho Diệu nhi một hồng bao, tứ đệ muội lại trả lại cho nàng
hai hồng bao, aiz… Cũng bởi Tranh nhi nhà chúng ta không có được phúc
khí này.”

Liêu thị vừa nghe thấy lời này liền không vui, “Này này, thiếp nói
chàng a, có chút nào bộ dáng của người làm cha không? Nhiều năm như vậy
thiếp đối với Diệu nhi không tồi đi, coi hắn như hài tử trong nhà mà
nuôi dưỡng, nhưng mà chàng nói việc này, thiếp có thể vui vẻ được sao?
Thành Mặc cư sĩ kia là ai chứ, là đế sư đó! Chỉ cần làm đệ tử của hắn
thôi cũng đã có tiếng lắm rồi, càng đừng nói tới việc làm đệ tử quan môn của hắn, Tranh nhi của chúng ta quả thật không có phúc khí, có chuyện
tốt thì đều bị hai thúc thúc trước tiên mang tặng người khác!”

Thẩm Phong cau mày, “Nàng không cần lúc nào cũng để ý mấy chuyện này, lão tam cùng lão tứ sao lại không đối xử tốt với Tranh nhi? Nàng là đại tẩu, đừng có so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ!”

“Hai thúc ấy còn biết thiếp là đại tẩu của họ sao? Từ sau khi gả vào
Thẩm gia các người, thiếp lo trước lo sau, từng có ngày ngơi nghỉ sao?
Mấy huynh đệ cưới vợ, vài đệ muội sinh con, người nào không phải do
thiếp quan tâm? Hiện tại vì tương lai của con, thiếp nới vài câu cũng
không được sao? Trong mắt chàng chỉ có mấy huynh đệ kia thôi, đâu có
quan tâm tới con chàng!” Liêu thị nói xong thì liền khóc, trong lòng
nàng vô cùng ủy khuất, từ khi nàng bước vào cánh cửa Thẩm gia, làm trâu
làm ngựa, Thẩm Phong còn nói nàng so đo, chuyện liên quan tới tiền đồ
con mình, nàng sao có thể không so đo chứ?

Thẩm Phong thở dài, “Ta sao lại không quan tâm con? Tranh nhi trong
việc học hành thành tích vốn rất tốt, cho dù không bái đế sư cũng có thể thành tài! Ta cũng không tin, con của Thẩm Phong ta lại thu kém con nhà người khác! Hơn nữa, Diệu nhi đây là bái thầy dạy vẽ, Tranh nhi nhà
chúng ta có vẽ đẹp như nó sao? Đứa nhỏ kia có thiên phú trời ban, có cơ
hội này cũng là việc tốt. Nó ở nhà chúng ta lâu như vậy, cảm tình cũng
được bồi đắp thâm sâu, cho dù sau này… hắn cùng Tranh nhi có quan hệ tốt như vậy, dẫn dắt một chút cũng không vấn đề gì!”

“Chàng nói gì chứ hả! Con thiếp còn cần người khác dẫn dắt sao!Cho dù Tranh nhi vẽ không đẹp, vậy còn những thứ khác, tiên sinh trong trường
học đều nói hắn là đứa nhỏ giỏi nhất trong trấn ta, về sau thi tú tài
thi cử nhân, cho dù có thi Trạng Nguyên cũng có thể, sao lại cần người
khác dẫn dắt, thiếp thấy chàng chẳng quan tâm tới con chút nào, khi tam
thúc cùng tiểu thúc thương lượng, nên mang theo Tranh nhi cùng đi, nói
không chừng Tranh nhi nhà chúng ta cũng có thể ở lại!” Liêu thị càng
khóc lớn, tiền đồ của con là chuyện quan trọng nhất, có đế sư làm hậu
thuận, về sau tùy tiện làm quan tứ, ngũ phẩm cũng chỉ là chuyện nhỏ, cố
tình trượng phu mình lại không ủng hộ mình, không suy nghĩ chút nào cho
con mình.

Thẩm Phong cảm thấy cơn tức đã dâng đầy, “Phụ nhân vô tri! Tranh nhi
cũng đã mười hai tuổi rồi, ở nhà người ta thì đã sớm thành hôn! Diệu nhi mới bao lớn? Mới năm, sáu tuổi, đúng là thời điểm có thể dạy dỗ tốt
nhất, nàng cho rằng Tranh nhi cùng đi theo có thể được đế sư coi trọng
sao?”

(phụ nhân vô tri: đàn bà, phụ nữ không hiểu chuyện, ngu dốt)

“Tranh nhi không được thì còn có Khâm nhi, Khâm nhi năm nay cũng vừa
tròn bốn tuổi, không phải còn nhỏ tuổi hơn Diệu nhi sao? Không phải càng thích hợp dạy dỗ hơn Diệu nhi sao? Chàng chính là không chút nào suy
nghĩ cho con chàng!” Liêu thị càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, hai
người con trai nhà mình, chẳng lẽ không có lấy một đứa có thể khiến đế
sư coi trọng sao?

Thẩm Phong trừng mắt, “Nàng vẫn còn muốn nháo loạn phải không?”

Liêu thị không dám nói thêm nữa, nước mắt lưng tròng, không quan tâm đến Thẩm Phong nữa.

Đến tối, Thẩm Phong nằm trên giường, nhìn tấm ván gỗ trên đỉnh giường mà trầm tư. Lúc trước khi đưa Diệu nhi đi Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị đã
từng nói qua với hắn, trong lòng hắn cũng hiểu, Diệu nhi không thể luôn ở trong nhà hắn, dựa vào Thẩm gia, hắn dù sao cũng là người Hà gia.
Chuyện liên quan đến tiền đồ của con cái, hắn không phải chưa từng nghĩ
để cho hai đứa con mình cũng đi theo, nhưng mà… làm như vậy không hay
lắm, rõ ràng vì lo liệu cho Diệu nhi, lại để lão tứ mang theo hai con
trai của mình đi, thì sẽ ra thể thống gì nữa!

Hơn nữa, hắn tin tưởng con hắn, không có đế sư, cũng có thể có tương
lai tốt đẹp! Trong mắt Thẩm Phong có sự tự tin mãnh liệt, Tranh nhi là
đứa trẻ giỏi giang, hắn tin tưởng nó!

Thẩm Phong quay đầu nhìn gáy thê tử, bất đắc dĩ cười một chút. Nếu
không phải vì tiền đồ của con, nàng cũng sẽ không so đo như vậy đi. Thê
tử chưa từng đọc qua bất kỳ cuốn sách nào, chỉ được dạy một vài chữ đơn
giản, cũng không hiểu đạo lý to lớn gì, năm đó lấy nàng, cũng bởi nhìn
trúng tính cách thật thà phúc hậu của nàng, là một nữ nhân có thể quản
lý gia đình.

Khi đó quả thực không dễ dàng a… Thẩm Phong hít sâu. Song thân qua
đời, lưu lại một cửa hàng gạo, một mảnh sân cùng một chút tiền, khoản
tiền kia không nhỏ, là dành riêng cho bốn huynh đệ bọn hắn cưới nàng
dâu. Ba đệ đệ phía dưới đều còn nhỏ tuổi, hắn không biết nấu ăn, cũng sẽ không may quần áo, bốn thằng con trai sức ăn đều rất khỏe, tiền tài cha mẹ lưu lại cũng không dám sử dụng bừa bãi, muốn mua một nha hoàn lại sợ nha hoàn đó có tâm tư không nên, dạy hư mấy đệ đệ, một ngôi nhà không
có nữ nhân thực sự không giống một gia đình, hắn vội vàng nhờ người khác làm mai, dùng tốc độ nhanh nhất lấy vợ, Liêu thị cứ vậy mà bước vào cửa Thẩm gia.

Liêu thị quả thực không tồi, đối xử rất tốt với mấy huynh đệ hắn, ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng. Các huynh đệ càng lúc
càng lớn, chỉ bằng một cửa hàng gạo thì thế nào cũng không trụ nổi, nhị
đệ vì gia đình này, từ bỏ việc học tập, rời nhà đi theo người ta chạy
thương, học cách đầu cơ kiếm lợi, đi theo ngựa tới vùng Mạc Bắc, đi theo người khác buôn bán hải sản… Năm thứ nhất trở về, người vừa đen lại vừa gầy, Thẩm Phong không biết lão nhị đã trải qua những chuyện gì, hắn vẫn luôn cảm thấy nhị đệ dường như đã dùng cả tính mạng mới đổi lấy phần cơ nghiệp của gia đình này.

Lão nhị cưới vợ, Liêu thị tự mình đi tới nhà người ta ở tận Chu Châu, dâu trưởng đích tôn, trưởng tẩu tự đi cầu thân cưới đệ muội, Trương thị còn chưa vào cửa đã muốn cưỡi lên đầu nàng, nhưng Liễu thị vẫn tự mình
đi, nàng sợ Trương gia không vừa lòng với lão nhị, dù sao lão nhị ở Chu
Châu buôn bán, mà Trương gia tại Chu Châu cũng là nhà giàu có danh vọng, nàng tình nguyện bản thân chịu chút ủy khuất…

Sau đó lão tam cưới Tôn thị, lão tứ cưới Hà thị, sao đó lại có Lưu
thị vào cửa, còn có mấy đứa nhỏ liên tiếp sinh ra… Hắn cảm kích thê tử
này từ tận đáy lòng, nếu không phải nàng, gia đình này không biết sẽ trở thành tình cảnh thế nào nữa…

Thê tử quả thật có rất nhiều khuyết điểm, không có tâm nhãn, có chút
thích tính toán chi li, thích nghe lời ngon ngọt, nhưng những điều đó
cũng chẳng đáng để tâm, từ khi nàng vào cửa, yêu thương đệ đệ, với những nữ tử khác họ cũng đối xử rất tốt, ngay cả đứa nhỏ Diệu nhi này, nàng
cũng không xem là ngoại nhân…

Nếu không bởi vì con cái, nàng sẽ không nháo loạn như vậy. Thẩm Phong nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, ôn nhu nói bên tai Liêu thị, “Ta biết nàng
chịu ủy khuất, con cháu đều có phúc của con cháu, Diệu nhi là không còn
cách nào khác, nếu là nàng, có thể để cho con đang từ bên cạnh nàng rời
đi mười mấy năm sao? Nàng chịu được, ta thì lại luyến tiếc.”

Liêu thị khóc hu hu, nức nở nói, “Thiếp còn không phải vì quan tâm tới tương lai của con…”

“Ta biết ta biết, nàng yên tâm đi, hai hài tử cũng sẽ không để chúng
ta thất vọng.” Thẩm Phong vuốt vuốt đầu thê tử, thê tử cũng đã sắp ba
mươi, bất tri bất giác, nữ nhân này đã ở bên cạnh hắn mười mấy năm, cũng bởi vì gia đình này mà vất vả mười mấy năm…

“Nhiều năm như vậy, vất vả nàng, cũng ủy khuất nàng…” Thẩm Phong ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói.

Liêu thị run lên, trượng phu đã bao giờ nói với nàng những lời này
đâu, nàng không thể tin được che miệng, nhưng là âm thanh nức nở vỡ vụn
vẫn tràn ra.

Thẩm Phong ôm chặt thân thể đang run rẩy của nàng, Liêu thị nhanh
chóng vùi vào lòng hắn, khóc hu hu, mấy năm qua nàng vất vả cũng không
sao cả! Đều đáng giá! Có những lời này của Thẩm Phong, việc bái đế sư
kia không bái đã không bái, chỉ có thể nói rằng con mình không có số đó!

Khoe mắt Thẩm phong cũng đã ươn ướt, hắn không biết thể hiện tình
cảm, chưa bao giờ biết rằng chỉ với một câu đơn giản như thế cũng sẽ
khiến thê tử có phản ứng lớn như vậy, hắn vuốt tóc của thê tử trong
lòng, khẽ run nói: “Đừng khóc, sáng mai dậy để lũ nhỏ trông thấy sẽ chê
cười nàng.”

“Thiếp không thèm quan tâm đâu…” Liêu thị rì rầm nói một câu như vậy, sau đó lại tiếp tục vùi vào trong lòng Thẩm Phong.

Thẩm Phong bật cười, “Thành thân đã nhiều năm như vậy, chưa từng thấy bộ dáng nghịch ngợm này của nàng đâu.”

Liêu thị đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn xiêm y nhăn nhúm trước ngực Thẩm
phong, ngượng ngùng nhìn nó bị nước mắt thấm ướt, “Thiếp đi lau mặt,
chàng thay xiêm y rồi ngủ đi thôi, ngủ như vậy không thoải mái.”

“Ta làm ngay đây.” Thẩm Phong xuống giường đi tìm trong tủ quần áo,
Liêu thị ở phía sau cười khẽ, “Chàng có biết quần áo của chàng để nơi
nào không?”

Thẩm Phong hơi hơi đông lại, sau đó ngượng ngùng cười rộ lên, Liêu thị cùng hắn nhìn nhau một cái, hai người đều nở nụ cười.

“Còn so đo chuyện Diệu nhi nữa không?” Thẩm Phong nhẹ giọng hỏi.

Liêu thị thở dài, “Thiếp đều hiểu mà, chỉ nhất thời nghĩ không thông
thôi. Đứa nhỏ của chúng ta cũng tốt, về sau cũng sẽ có tiền đồ.”

Thẩm Phong gật gật đầu, hai người không nói gì nữa, lại lên giường,
tay Thẩm Phong đưa qua, nắm chặt lấy tay Liêu thị, đam xen với năm ngón
tay của mình.

“Ngủ đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.