Giữa tháng Hai cũng là khoảng thời gian lạnh nhất của
miền Bắc, Mộ Lạc Lạc đi gió cả ngày, hơn nữa tâm trạng không tốt nên bị cảm
nặng.
Nhưng cô vẫn cố gượng dậy để không bỏ lỡ bất kỳ một cơ
hội nào có thể nói chuyện với Địch Nam. Cô nhìn những bông hồng trong bình hoa,
nghiêng đầu mỉm cười. Tuy Địch Nam chưa bao giờ dành cho cô một ngày lễ Tình
nhân lãng mạn nhưng những bông hoa tươi cũng đến tay cô, cô thừa nhận bản thân
rất dễ hài lòng, từ trước tới giờ vẫn vậy.
Mộ Lạc Lạc thực sự không còn sức để trang điểm, cô kẹp
tóc lên, mặc một chiếc áo phao ấm, quàng khăn lên cổ, nhìn vào gương thấy sắc
mặt nhợt nhạt, đuôi mắt nổi xanh. Cô kẹp lại mi, vừa ho vừa lấy son môi trong
túi trang điểm ra tô, cô không muốn làm Địch Nam lo lắng, nếu anh ấy còn quan
tâm tới mình.
Cô quẹt thẻ và đi vào phòng thiết kế, tất cả đồng
nghiệp đều bận rộn, trước bàn của mỗi người đều đầy ắp tài liệu, cả bàn của Mộ
Lạc Lạc cũng vậy.
“Khụ, khụ, khụ… chào tổ phó… khụ khụ khụ.” Mộ Lạc Lạc
khẽ ho, đặt túi xách xuống, ngồi trước bàn làm việc, công việc cô phụ trách là
chèn ảnh tạp chí du lịch và thiết kế sản phẩm ngoại vi, những chỉ dẫn mới và
tốt nhất. Trong một tháng phải hoàn thành thiết kế hình ảnh của sáu tháng,
lượng công việc không hề nhỏ.
Mộ Lạc Lạc pha một cốc sữa nóng, một tay dùng khăn che
miệng, một tay nhấp chuột, những người khác đều đang bận, cô ngại làm ảnh hưởng
đến người xung quanh, xem ra chỉ tới lúc ăn cơm trưa mới có thể nghỉ đôi chút.
“Lạc Lạc, ngày lễ Tình nhân thế nào?” Cô bạn đồng
nghiệp bên cạnh hỏi mặc dù đang bận.
“Anh ấy rất bận, các cuộc họp lớn nhỏ cứ xoay vòng,
không có thời gian nghỉ, khụ khụ…” Mộ Lạc Lạc cố gắng tin điều đó là sự thật.
Cuối cùng đã đến giờ nghỉ trưa, Mộ Lạc Lạc không ăn
cơm, buổi trưa thang máy rất đông, cô không muốn lãng phí thời gian nên đã đi
cầu thang bộ lên phòng họp.
Tình cờ cô nghe được cuộc nói chuyện của các giám đốc
về việc đi xa của Chủ tịch.
Mộ Lạc Lạc bất chợt thấy nóng ruột, cô chạy nhanh tới
đoạn rẽ cầu thang, đúng lúc đó thấy hai nhân viên cấp cao hút thuốc nói chuyện.
Cô bất giác nắm chặt lấy vạt áo, quay người chạy thẳng
tới phòng họp, nhưng người bảo vệ ở ngoài cửa chặn lại yêu cầu cô xuất trình
giấy thông hành.
Mộ Lạc Lạc đứng trước hai người bảo vệ to khỏe, nhất
quyết không cho vào nên cô đành ngậm ngùi rời đi, rẽ tới góc hành lang, đứng
cạnh thiết bị báo cháy.
Cô nhìn thấy bên ngoài nút báo cháy có tấm kính, cô
nhanh nhẹn lấy chiếc rìu từ tủ báo động ra, dùng hết sức, giơ rìu lên, “ầm” một
tiếng, lập tức ấn nút báo động, dãy hành lang bình thường im ắng trong chốc lát
đã vang lên bởi tiếng chuông báo động hỏa hoạn. Âm thanh chói tai khiến mọi
người nháo nhác. Xong xuôi, Mộ Lạc Lạc co người nấp ở phía sau cái cây to,
chuẩn bị nhằm lúc hỗn loạn để lẻn vào phòng hội nghị.
Khi cửa phòng họp mở, cô định chen ngược dòng người
vào phòng nhưng nhìn thấy Địch Nam chạy ra, Mộ Lạc Lạc chưa kịp gọi anh đã mở
cửa thoát hiểm đi vào thang máy, cô không nhìn thấy nét mặt của Địch Nam, cho
là anh ấy quá hoảng loạn nên vội vàng chạy đi, cô vội vã đuổi theo sau nhưng
cuối cùng vẫn không theo kịp.
Tiếng bước chân của Địch Nam mất dần ở tầng thứ năm,
phòng thiết kế nằm ở tầng này, Địch Nam mở cửa phòng, mắt dõi khắp căn phòng
bừa bộn. Tổ phó đang cố thu gom những tài liệu quan trọng khi nghe thấy tiếng
còi báo động, kinh ngạc nhìn Chủ tịch bước tới, định cúi đầu chào thì Địch Nam
đã nắm lấy cánh tay, hỏi gấp: “Anh có nhìn thấy Mộ Lạc Lạc không?”
Tổ phó ôm đống tài liệu chỉ ra đằng sau Chủ tịch.
Địch Nam do dự quay đầu lại, Mộ Lạc Lạc dựa vào cửa
thở dốc, toàn thân run lên, nước mắt chảy dài. Địch Nam nhìn nét mặt tái nhợt
của cô, chưa kịp mở miệng thì Mộ Lạc Lạc đã ôm chầm lấy anh, cô thực sự không
nghĩ là Địch Nam vội vã băng ra khỏi phòng họp là vì sự an nguy của cô. Cuối
cùng cô cũng đã thấy được vẻ mặt không hề lạnh nhạt của anh… Không dễ, thật
không dễ chút nào.
“Em rất nhớ, rất nhớ anh…”
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn họ, Địch Nam ho
nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Mộ Lạc Lạc đi cùng anh.
Trên đường đi, Mộ Lạc Lạc nắm chặt vạt áo của Địch
Nam, như thể sợ anh không cánh mà bay.
Đến phòng Chủ tịch, Địch Nam đóng cửa phòng lại, Mộ
Lạc Lạc vẫn nắm lấy áo của anh không rời tay, trông rất đáng thương.
Địch Nam gí ngón tay trỏ lên đầu Lạc Lạc rồi nhẹ nhàng
đút vào túi quần. Mộ Lạc Lạc nhẹ ngẩng đầu nhìn: “Em vô tình nghe được cuộc nói
chuyện của mấy giám đốc, họ nói anh… sẽ đi một thời gian, có thật thế không?”
“Ừ!”
“Bao lâu? Anh đi đâu?”
“Một năm, hai năm. Còn đi đâu… anh chưa nghĩ tới.”
“Anh có đưa em đi không?…” Mộ Lạc Lạc nhìn Địch Nam lo
lắng hỏi.
Địch Nam ngước nhìn ra ngoài, quay người bước tới cửa
sổ, nhìn xa xăm, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh cũng bình tĩnh nói: “Trước khi
anh đi, anh sẽ nhanh chóng giải quyết thủ tục li hôn.”
“Anh, anh nói gì? Em, em nghe không rõ…” Hai chân Mộ
Lạc Lạc như muốn sụp xuống, nước mắt lã chã rơi.
Địch Nam thở một hơi thật dài, mặt vô cảm quay người
lại, từng câu từng chữ, lạnh lùng nói: “Anh thực sự không muốn làm tổn thương
em, nhưng cuộc hôn nhân này là một sai lầm, anh và em khác nhau quá nhiều, điều
anh cần là một người vợ hiền thục, một người phụ nữ đảm đang, còn em chỉ là một
cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu, không thể cùng anh chia sẻ những ưu phiền.”
“Phịch” một tiếng, Mộ Lạc Lạc sụp xuống sàn, nước mắt
nhòe mi, đau đớn tột cùng: “Em đang cố gắng, vì anh mà em vẫn luôn cố gắng, anh
không thấy sao?”
Địch Nam không giấu được nước mắt khi nhìn thấy Lạc
Lạc. Anh nắm chặt tay, vịn vào cửa kính, dường như mất hết cảm giác đau đớn.
“Lúc đó là anh chưa đủ lí trí, Lạc Lạc, xin lỗi em…”
Mộ Lạc Lạc ho không dứt, không gian rộng lớn nhưng cô
thấy như nghẹt thở.
“Em chỉ hỏi anh một câu thôi, anh có từng yêu em
không?”
“Chưa hề!” Anh nhắm mắt lấy hết sức lực.
Mộ Lạc Lạc vịn vào cửa cố đứng dậy, loạng choạng đến
bên Địch Nam, nghiêm nghị nói: “Hãy nhìn em, nhìn em… nhìn thẳng vào mắt em,
hãy nói với em rằng, anh chưa hề yêu em.”
Địch Nam hít sâu, quay người, nhìn thẳng vào đôi mắt
đỏ ngầu của Mộ Lạc Lạc, cổ họng nghẹn ứ như thể bị mắc xương cá.
Mộ Lạc Lạc giơ chiếc nhẫn kim cương trên tay ra, nghẹn
ngào trong đau đớn: “Không yêu em, tại sao anh lại vượt cả ngàn dặm đến nước Mỹ
chỉ để thăm em. Không yêu em, tại sao dưới trời giông bão anh lại chạy khắp
công viên để tìm em. Không yêu em thì anh cũng không giữ lại những tác phẩm em
thiết kế thậm chí còn làm đĩa để lưu giữ chúng, anh cho rằng em không biết sao?
Anh cho rằng em mù sao? Hay anh nghĩ chỉ cần mấy câu nói đó của anh là có thể
khiến em rời xa anh, tại sao anh lại có thể nói từ trước tới giờ anh chưa hề
yêu em?…”
Địch Nam nhìn ánh mắt đầy đau thương mà quả quyết của
Mộ Lạc Lạc, trái tim như tan vỡ.
“Địch Nam, em nói với anh, lần cuối cùng em nói với
anh, cho dù vì bất cứ lý do gì mà anh lựa chọn chạy trốn, lựa chọn rời bỏ em
thì em cũng nhất quyết không chịu li hôn… nhất quyết không…”
Giọng của Mộ Lạc Lạc yếu dần, chưa nói hết câu, mắt
tối sầm lại, ngã xuống sàn nhà.
“Lạc Lạc!”
Địch Nam vội ôm lấy Mộ Lạc Lạc mới thấy người cô nóng
ran. Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, các ngón tay lạnh ngắt… Địch Nam ghì chặt
Mộ Lạc Lạc vào lòng, mười lăm năm rồi, kể từ khi mẹ anh qua đời, lại một lần
nữa vì người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mà anh rơi nước mắt.
Mộ Lạc Lạc đã dùng tình cảm chân thật của mình làm
rung động trái tim Địch Nam, trong thế giới của cô, không có danh lợi, không có
tuổi tác, chỉ có niềm tin. Cô là người lạc quan, luôn hi vọng chồng mình ngày
nào cũng được vui vẻ. Nên anh đã lựa chọn con đường chạy trốn, từ đầu tới cuối,
anh luôn mâu thuẫn và không tự tin về cuộc hôn nhân này, cô ấy sẽ không theo
anh nữa, anh đã rơi vào cái hố sâu của tình cảm, càng rơi càng sâu, không leo
lên được. Anh rất muốn nhìn vào nét mặt tươi cười của cô, nhưng dũng khí quay
đầu lại còn không có. Tình yêu biến anh trở nên nhút nhát, biến anh từ một
người vốn đã nhút nhát thành một tên ngốc.