Mộ Lạc Lạc ngồi trong xe của Hàn Tư Viễn, kể cho anh
nghe câu chuyện kinh khủng về người thứ ba đã bước vào cuộc sống của cô.
Nghe xong, Hàn Tư Viễn không cho xe nổ máy mà lại
xuống xe.
“Anh đi đâu đấy?”
“Tìm Địch Nam hỏi cho rõ, nếu chuyện ngoại tình là sự
thật, thì sao anh ta vẫn chưa chịu li hôn?”
Mộ Lạc Lạc kéo tay Hàn Tư Viễn lại, vội vã giải thích:
“Không phải anh ta, chính là em không muốn li hôn.”
Hàn Tư Viễn quay đầu nhìn cô đầy nghi vấn.
Mộ Lạc Lạc đầy tâm trạng, đôi mắt trĩu xuống: “Em thừa
nhận là em đang tức giận, không muốn cho bọn họ được như ý.”
Hàn Tư Viễn chạm nhẹ vào vai Mộ Lạc Lạc, nhìn thẳng
vào mắt cô hỏi: “Em đang giận hay là em không muốn chia tay?”
Mộ Lạc Lạc kiên quyết gật đầu: “Tức giận.”
“Vậy được rồi, anh sẽ thuê cho em một căn hộ ở ngay
đây luôn, em có dám nhìn hai người họ ra vào? Em có dám để Địch Nam nhìn thấy
anh?”
Mộ Lạc Lạc ngước nhìn tòa nhà cao tầng, vẻ cân nhắc
hỏi: “Ở đây chắc không rẻ?…”
“Mộ Lạc Lạc, em đang lảng tránh câu hỏi của anh.” Sắc
mặt Hàn Tư Viễn hơi thay đổi.
Trước mắt Mộ Lạc Lạc hiện lên hình ảnh Địch Nam và
Phương Dung khoác vai nhau đi qua, cô lại bừng bừng tức giận, nhưng âm thầm kìm
nén cảm xúc… “Được! Em sẽ sống ở đây!”
Hàn Tư Viễn rất hài lòng với quyết định của cô, kéo cô
lên phòng quản lí của khu nhà. Không đến mười phút, Mộ Lạc Lạc đã nhanh chóng
thuê được một căn hộ. Nội thất trong phòng hoàn toàn là đồ mới, người chủ ra
nước ngoài công tác, vừa may ủy nhiệm lại cho phòng tổ chức cho thuê ba năm.
Mộ Lạc Lạc nhìn giá thuê, năm nghìn năm trăm tệ một
tháng, đặt cọc 1/3, nói cách khác là, cô vẫn chưa được ở ngày nào, phải giao
nộp trước bốn tháng tiền nhà. Mộ Lạc Lạc thấy bất an, kéo vạt áo Hàn Tư Viễn:
“Đắt quá, em vừa đi làm, mỗi tháng chỉ có hai nghìn tệ… mà hai nghìn tệ này
phải trả cho Địch Nam.”
“Trước tiên chúng ta không nói tới chuyện thuê nhà.”
Trong lúc Hàn Tư Viễn nói với cô, anh đã lôi ra một cái thẻ tín dụng, đưa cho
người quản lí, sau đó anh tiếp tục nói: “Em đường đường là cử nhân khoa Thiết
kế đại học Harvard, tiếng Anh chuyên ngành cũng qua cấp 6, lương tối thiểu cũng
phải tám nghìn tệ, em khẳng định trong hợp đồng là hai nghìn tệ? À đúng rồi, em
dự định làm việc ở công ty nào?”
Mộ Lạc Lạc quên không nói với Hàn Tư Viễn, cô đã kí
với Địch Nam những điều khoản không công bằng.
“Em sẽ làm việc ở công ty Thác Nhuệ, hợp đồng lao động
đã kí rồi…”
Hàn Tư Viễn chỉ ngón tay lên trán cô, thật không biết
nên “khen ngợi” cô thế nào nữa.
Nhưng Hàn Tư Viễn nghĩ lại, cũng tốt, anh sẽ đón đưa
cô đi làm, không ai có quyền can thiệp.
Mộ Lạc Lạc tự mình mở cửa phòng, trong phòng sơn màu
vàng nhìn rất sống động, cách phối màu cũng rất táo bạo và phong phú. Có thể
thấy chủ nhà là một thanh niên vừa nhiệt tình vừa tôn thờ sự tự do.
Cô nhìn về bốn phía: “Em vẫn đang suy nghĩ một vấn đề,
có phải vì có anh, em mới thành người không sợ gì?”
“Em muốn nói gì?”
“Không, em chỉ muốn cảm ơn anh, nếu em mất đi người em
có thể dựa dẫm, em nghĩ em sẽ không thể rời xa Địch Nam.” Mộ Lạc Lạc giọng mềm
yếu ngồi xuống ghế, mắt mệt mỏi chớp chớp. “Em từ trước giờ vẫn hay dựa dẫm vào
người khác, hai năm qua nhờ có anh luôn ở bên em, em mới có thể dồn hết sức lực
vào học hành.”
Hàn Tư Viễn xoa xoa hai bàn tay đang run lên vì lạnh:
“Ê, em đừng làm ra vẻ nghiêm trọng thế, có người con trai tình nguyện là chỗ
dựa cho em, sao em phải tỏ ra mạnh mẽ kiên cường thế? Huống hồ người con trai
đó vừa đẹp trai vừa có tiền. Ha ha…”
Mộ Lạc Lạc nhìn Hàn Tư Viễn dịu dàng, tay xoa xoa,
cười: “Ê, trai đẹp, đừng mua chuộc em.”
Hàn Tư Viễn nhận ra tâm trạng cô đơn của cô, trong
lòng không biết nên định nghĩa thế nào, có chút gì đó…
Mộ Lạc Lạc ngồi xuống, từ trong balô móc ra một quyển
vở nhỏ, viết một tờ giấy nợ. Viết ngày tháng và lí do vay nợ thuê nhà, ngày
trả.
“Nếu anh không chấp nhận tờ giấy nợ này của em, em sẽ
ra đi ngay lập tức…”
“…” Hàn Tư Viễn miễn cưỡng nhận lấy tờ giấy, không nhìn
qua mà nhét thẳng vào túi.
Anh kéo tay Mộ Lạc Lạc đặt vào môi anh, lướt nhẹ,
giọng buồn rầu nói: “Anh không biết phải làm thế nào mới có thể xóa đi hình ảnh
một người đàn ông khác trong tâm trí em…”
Mộ Lạc Lạc nhìn mặt anh có vẻ bất lực, cô ôm chặt vai
anh, ôm như ôm một người bạn, lúc đó cô chỉ có thể điều khiển tình cảm của mình
tới mức đó.
Hàn Tư Viễn ôm chặt lấy cơ thể cô, khuôn mặt cô vùi
sâu trong lòng anh, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này.
“Lạc Lạc, anh…”
“Không cần nói ra đâu.”
Hàn Tư Viễn hít sâu, nghe theo lời ngăn cản của Mộ Lạc
Lạc, anh không dám nói ra ba tiếng “anh yêu em” thường ngày anh ta vẫn nghĩ.
Nếu tình địch không phải là Địch Nam, một người con trai quá xuất sắc, không
phải là anh trai cùng bố khác mẹ với anh, liệu anh có tự ti không dám nói như
ngày hôm nay.
“Lạc Lạc, em có muốn biết vì sao Địch Nam và Phương
Dung hồi đó chia tay không…”
Mộ Lạc Lạc lặng người buông tay ra: “Em hỏi anh nhiều
lần rồi, anh nói anh không biết…”
Hàn Tư Viễn châm một điếu thuốc dựa lưng vào ghế sofa,
mông lung nhìn theo khói thuốc: “Vì anh và Phương Dung đã lên giường với nhau…”
“!?” Mộ Lạc Lạc nghe xong choáng váng, giống như là
mặt trời vừa va chạm với trái đất.
“Năm đó, anh mười một tuổi, tối hôm đấy cũng là sinh
nhật của mẹ anh, bà đã đích thân vào bếp làm một bàn ăn thịnh soạn chờ bố anh
về để dự tiệc sinh nhật. Hôm đó trời rất nhiều tuyết, mẹ anh rất lo, cuối cùng
cũng liên lạc được với bố anh. Đồ ăn và bánh vẫn bày trên bàn, anh và mẹ ngồi ở
bàn chờ, chờ tới ba giờ sáng, bố anh mới về. Mẹ anh rất vui vẻ đón bố, nhưng
đột nhiên bà phát hiện ra bên cạnh bố anh có thêm một cậu bé, trên mặt ông
không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ trịnh trọng nói với anh, cậu ta là Địch Nam, là
anh trai ruột của anh.” Hàn Tư Viễn lại rít một hơi thuốc, nói tiếp: “Khi đó
anh cũng không hiểu lắm, tính bố anh xưa nay vốn rất nghiêm khắc, bảo gọi anh
trai thì anh phải gọi. Không ngờ bố anh đã phản bội mẹ anh, ăn ở với người đàn
bà khác sinh ra Địch Nam. Anh nghe theo lệnh của bố đưa Địch Nam về phòng ngủ
trước, Địch Nam chỉ im lặng ngồi nhìn ra cửa sổ, nói chuyện với anh ta, anh ta
cũng không để ý. Sau đó, anh chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy anh phát hiện anh
ta vẫn ngồi bên cửa sổ, giống như một bức tượng.” Hàn Tư Viễn xoa xoa mũi,
trong lòng đầy bức xúc: “Chính vào đêm đó, mẹ anh đã không chịu nổi khi bị
chồng phản bội, bà để lại một bức thư rồi ra đi không bao giờ trở lại.”
“Từ đó trở đi, anh rất hận Địch Nam, sự xuất hiện của
anh ta không chỉ làm mẹ anh giận bỏ đi, mà còn hủy hoại tuổi thơ của anh… Anh
thừa nhận anh ta rất thông minh, một năm học liền hai lớp, anh nhớ là năm mười
tuổi anh ta đã lấy được bằng cử nhân. Cũng chính vì anh ta quá xuất sắc, nên bố
anh nhất cử nhất động đều đem anh ta và anh ra để so sánh. Từ đó trong mắt mọi
người anh luôn là đứa kém cỏi, luôn luôn bị bố coi là người thừa. Cái kiểu nói
chuyện của bố anh thì em đã được lĩnh giáo rồi đấy, cái gì khó nghe nhất thì
nói, cho rằng là con ông ấy muốn mắng, muốn đánh tùy ý, trước giờ chưa bao giờ
nghĩ tới lòng tự trọng của con… Cho nên, chỉ cần Địch Nam thích gì, anh phải
phá bằng được.”
Hàn Tư Viễn vô cảm nhìn Mộ Lạc Lạc: “Phương Dung chính
là mối tình đầu của Địch Nam, anh biết anh ta yêu Phương Dung, nên đã bày ra
cảnh lên giường, nhìn vẻ mặt Địch Nam đau khổ lúc đó, tâm trạng anh thật vui…”
Mộ Lạc Lạc phải mất rất lâu mới có thể “tiêu hóa” được
những lời đó…
Cô lặng người nhìn Hàn Tư Viễn: “Ban đầu anh tiếp cận
em, cũng là vì…”
“Đúng, ban đầu thật sự là anh không thật lòng.” Trên
mặt Hàn Tư Viễn thoáng vẻ hiền từ: “Bây giờ anh có thể trải lòng với em thế
này, vì anh tin, em có thể hiểu con người anh bây giờ, là thật lòng hay dối
trá.”
“Anh biết bây giờ anh thế nào, vậy còn sợ điều gì?” Mộ
Lạc Lạc không ngờ rằng, Hàn Tư Viễn vì báo thù Địch Nam mà tiếp cận cô, ban đầu
cô còn ngốc nghếch giải thích với Địch Nam.
Hàn Tư Viễn đột nhiên cười: “Em có nhận ra em là một
cô gái đáng sợ không?”
Mộ Lạc Lạc đột nhiên nhớ lại câu hỏi của Địch Nam khi
lần đầu cô yêu cầu li hôn, hóa ra… cuối cùng đã hiểu.
Mộ Lạc Lạc tỉnh ngộ, Hàn Tư Viễn không phải là người
giúp đỡ Địch Nam, mà là người gây cho anh nỗi đau.
“Hàn Tư Viễn, anh có dám thừa nhận rằng, anh vẫn muốn
hủy hoại cuộc hôn nhân của em…”
“Anh không, thật sự là không. Em quên rồi sao, anh chỉ
muốn giúp em, muốn trách thì trách Địch Nam không tin tưởng em.” Với chuyện này
thì Hàn Tư Viễn nhất định phủ định.
Mộ Lạc Lạc bình tĩnh nhớ lại… À, người cầu cứu sự giúp
đỡ từ Hàn Tư Viễn chính là cô, vậy là, mọi chuyện trước giờ đều xuất phát từ
cô?!
Cô đứng phắt dậy, đi nhanh về phía cửa phòng, bước
chân rất mạnh, cũng không đúng, là thình thịch. Trước giờ Địch Nam chưa bao giờ
hỏi cô, thậm chí chuyện của Phương Dung cũng chưa bao giờ nói với cô, cho thấy
anh không yêu cô, còn giải thích gì, còn biện minh gì nữa. Hàn Tư Viễn nói một
câu rất đúng, Địch Nam không tin tưởng cô. Chỉ cần là chuyện anh đã nghĩ như
thế, thì có giải thích thế nào đi nữa anh cũng không chịu nghe.
Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu lên hít thở, cô chỉ muốn là một
người bình thường, lấy một chàng trai có công việc ổn định, sinh một đứa con,
sống một cuộc sống đơn giản, bình dị. Tại sao cô lại gặp toàn chuyện phức tạp
thế này.
“Này? Lúc nãy anh nói anh đã lên giường với Phương
Dung?…” Cô từ từ quay đầu lại.
Hàn Tư Viễn nhìn vào đôi mắt đầy u ám của cô, khói
thuốc bốc lên mù mịt.
Mộ Lạc Lạc mang gạt tàn thuốc lá đặt trước mặt anh:
“Ai cho phép anh hút thuốc trong nhà em, nhanh dập đi!”
Hàn Tư Viễn ngoan ngoãn dập điếu thuốc, phải thừa nhận
một điều, anh rất sợ Mộ Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc quay người ngồi xuống ghế tựa. Hàn Tư Viễn
vỗ vai cô: “Ê, tất cả đều là chuyện đã qua, đừng để những chuyện đó ảnh hưởng
tới hình ảnh của anh trong mắt em…”
“Trong mắt tôi anh là một thằng lưu manh, thật không
biết xấu hổ.” Mộ Lạc Lạc đẩy anh ra, cô nhận thấy ý đồ muốn tiến lại gần cô của
anh.
“Nếu em quyết tâm trả thù Địch Nam, anh nguyện làm bạn
trai của em.” Hàn Tư Viễn đột nhiên ôm eo cô.
“…” Mộ Lạc Lạc kéo tay anh ra, nhìn thẳng vào mặt Hàn
Tư Viễn, nói: “Hàn Tư Viễn, anh là đồ vong ơn bội nghĩa, lần cướp ngân hàng đó
nếu không phải Địch Nam lộ diện kịp thời, hai chúng ta có thể đã chết rồi. Nói
quá một chút thì đó là ân nhân cứu mạng của chúng ta, anh có thể ghét anh ấy,
anh có thể đổ cho anh ấy cái tội làm mẹ anh bỏ đi, có thể ghét, có thể hận anh
ấy, em hoàn toàn hiểu được tâm trạng của anh, nhưng có ai hỏi Địch Nam thích bị
sinh ra như vậy không? Lúc Địch Nam buồn anh đã nhìn thấy chưa? Anh ấy cô đơn
ngồi một mình trong phòng, nghĩ xa xăm. Vì anh là con của người đàn bà danh
chính ngôn thuận được lấy về nên anh luôn có cảm giác hơn anh ấy. Anh cho rằng
bố anh chỉ mắng anh mà không mắng anh ấy? Đều là con ruột có thể không yêu
thương à? Em nghĩ, bố anh không biết nên bù đắp thế nào cho Địch Nam, nên đã
dùng hình phạt với anh để cho Địch Nam thấy sự công bằng, hi vọng trong môi
trường mới anh ấy có thể nhanh chóng hòa nhập và trưởng thành. Nói trắng ra,
Địch Nam là đứa con hoang, bị họ hàng người thân bỏ rơi, nếu anh ấy không cố
gắng sao có thể sống?”
Hàn Tư Viễn ngẩn người ra một lúc, chỉ có Lạc Lạc đứng
từ góc độ của bố anh và Địch Nam để nhìn toàn bộ chuyện này. Nhìn lại những gì
đã qua, bố anh chỉ mắng và trách tội anh khi có Địch Nam ở đó, thật sự mọi
chuyện là thế này sao?
Mộ Lạc Lạc vỗ vỗ đầu: “Dù Địch Nam đối xử với em không
ra gì, nhưng anh ấy có dũng khí đối diện với số phận, thậm chí còn gây dựng
được sự nghiệp. Anh là người thân của anh ấy, anh nên cổ vũ anh ấy, vui cho anh
ấy mới đúng. Thậm chí chuyện anh và Phương Dung, em hi vọng anh có thể xin lỗi
Địch Nam. Nói cách khác, anh nên là một người đàn ông dám làm dám chịu, còn
Phương Dung chỉ nhất thời bị mê hoặc. Em có thể khẳng định với anh rằng, hai
người đều là những người đàn ông tốt và xuất sắc.”
“…” Hàn Tư Viễn xoa xoa trán: “Em nghĩ rằng anh và
Địch Nam thật sự có tài như nhau sao? Em nói thật chứ?”
“Tất nhiên.” Mộ Lạc Lạc không do dự trả lời.
“Vậy em lấy anh nhé?” Hàn Tư Viễn cười nhăn nhở, biết
rằng Mộ Lạc Lạc sẽ không đồng ý, nhưng anh chỉ muốn bày tỏ tình cảm của mình,
vì để trong lòng lâu ngày sẽ sinh bệnh mất.
Mộ Lạc Lạc nhìn đồng hồ: “Anh vẫn không đi về à? Ngày
mai em còn phải đi làm.”
“Tối nay anh định ngủ ở… oa lạnh quá… tạm biệt.” Hàn
Tư Viễn vuốt tóc, đóng cửa ra về.
Anh dựa vào góc thang máy, hồi tưởng lại những lời Mộ
Lạc Lạc vừa nói, miệng mỉm cười.
Trong chuyện này, khi đứng ở vị trí của người khác,
anh sẽ phát hiện là mình không phải là người duy nhất cảm thấy uất ức.
***
Chín giờ sáng ngày thứ Hai.
Mộ Lạc Lạc tâm trạng vui vẻ bước vào tòa nhà của tập
đoàn Thác Nhuệ.
Hôm nay cô cố tình mặc một bộ quần áo vừa không vi
phạm nội quy của công ty, vừa sẽ khiến cho Địch Nam trố mắt kinh ngạc.
Cô cởi chiếc áo khoác ra, chớp mắt cười.
Cách ăn mặc của cô vừa thời trang, hiện đại, vừa phóng
khoáng, thu hút vô số ánh nhìn của nhân viên trong công ty.
Không cho mặc váy ngắn thì cô mặc một chiếc quần bò
cạp trễ bó sát; khuy áo không được để hở chiếc thứ hai thì cô mặc một chiếc áo
để lộ phần vai và cả một phần bụng; một đôi giày cao ba phân rất hợp với quy
định, nhưng không phải là màu nâu. Móng tay sơn màu trong suốt cũng có vẻ không
tồi, nhưng trên đó cô đã vẽ rất nhiều hoa văn chắc cũng không ảnh hưởng gì?
Địch Nam, em đến không phải để đi làm mà là đến trêu
tức anh!